2401

Chương 106:




Khấu Kinh dùng thân phận của người nửa truyền thông để tổng kết tính chất của truyền thông.
Dư luận có thể trong vòng một đêm tạo nên thượng đế, cũng có thể trong vòng một đêm khiến người ta rơi vào địa ngục. Thế giới tinh thần mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào hoàn toàn xem nhẹ lời ong tiếng ve bên cạnh, nhất là khi toàn bộ thứ này ảnh hưởng đến sinh hoạt của bản thân, liền càng khó bình tĩnh.
Anh Minh cùng Thạch Nghị công khai mối quan hệ đã tạo thành một bi kịch cùng tiếc nuối không cách nào bù đắp đối với Thạch gia, Anh Minh ở một bên nhìn, rồi lại bất lực. Mà chuyện này ảnh hưởng đến công việc của anh, người khác lại không cách nào tưởng tượng được.
Đầu tiên là bộ phim anh cùng Vương Nghĩa Tề đóng chung bị cấm hoàn toàn ở trong nước, không chỉ là rạp phim không cho phép công chiếu, thậm chí ngay cả báo chí cùng tin tức có liên quan cũng đều bị cấm, vốn định tham gia phê duyệt liên hoan phim cũng bị gác lại, các phòng ban có liên quan trả lời là nội dung nhạy cảm, không thích hợp phát hành, bên phát hành phải tốn không ít nhân lực để giải quyết chuyện này, nhưng mắt thấy đã mấy tháng trôi qua, không có bất kỳ tin tức gì. Mà bộ phim do Đổng Hiểu cùng Lưu Lỵ làm nhân vật chính có anh tham gia cũng gặp phải vấn đề tương tự, chỉ là lần này thái độ của bên sản xuất rất rõ ràng, trực tiếp cắt bỏ toàn bộ cảnh có mặt anh, một cái cũng không để lại.
Giới thiệu diễn viên cũng không có tên anh, thậm chí vào lúc tuyên truyền cũng im lặng không nói gì với anh.
Lúc đầu khi Đổng Hiểu nói chuyện này cho Anh Minh, anh không có phản ứng gì đặc biệt, phải nói, vốn cũng nằm trong dự đoán, dù sao anh cũng chỉ là vai phụ, không có tác dụng thúc đẩy nội dung cốt truyện cũng không có dính dáng nhiều, giữ hay không giữ cắt hay không cắt cũng chỉ là một câu của đạo diện mà thôi.
Ngược lại là Đổng Hiểu lại có chút bất mãn đối với chuyện này: “Lúc trước quay phim còn kém không cho anh thành nhân vật nam chính, hiện tại vừa thấy danh tiếng không đúng liền phủi sạch sẽ.”
Lúc đó bởi vì chuyện này còn khiến cậu và Anh Minh không thoải mái, nếu như sớm biết sẽ gặp cục diện như hôm nay, lúc trước cậu cần gì phải theo cảm tính* đánh cuộc đua xe với Anh Minh...
(*Nguyên văn 意气之争 ý khí chi tranh: hành động/xử trí theo cảm tính.)
Anh Minh chỉ giễu cợt nhướng mày: “Vì một người như tôi khiến bộ phim không thể chiếu căn bản không đáng, bọn họ không bắt tôi bồi thường tiên đã coi như không tệ.”
Quy tắc trong vòng này chính là như vậy, không hợp cũng được, tai tiếng cũng được, làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ có một mục đích, chính là phòng bán vé. Nếu như ngay cả ra rạp cũng không ra được, những chuyện lúc trước đều không còn ý nghĩa gì, cho dù cả người anh đều là đề tài, cũng đều là uổng phí.
“Cho nên có một số việc, đại khái chính là vận mệnh đã được định sẵn.”
Lúc Đổng Hiểu nói đến câu này, giọng điệu rất thổn thức, vì chính mình, cũng vì Anh Minh.
Ai cũng không biết ngày mai rồi sẽ xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đều là chuyện đến trước mắt mới có thể hối hận, lúc trước khi cậu bị thương, tinh thần sa sút chán chường hận không thể nhảy thẳng từ trên lầu xuống, kết quả đi một đường đến hiện tại, trái lại một con đường mới lại mở ra.
Thở dài, Đổng Hiểu nhìn Tư Cơ đang đọc kịch bản bên cạnh, cuối cùng vẫn là dời chủ đề đến chuyện hợp tác của bọn họ: “Nhưng loại cục diện trước mắt này, đoán chừng muốn bấm máy liền tương đối khó khăn.”
“Cậu đã hỏi thử chưa?”
“Hỏi rồi, chưa cho tôi câu trả lời rõ ràng, nhưng nhìn ý tứ chính là không được, kịch bản của Tư Cơ bên này cũng không khác gì, nếu tiếp tục không bấm máy, tôi chỉ sợ không tiện giải thích với bên đầu tư.”
Trên thực tế, phía đầu tư lúc trước cậu lôi kéo đều là một vài quan hệ của người quen, Anh Minh vừa ra việc này, tất cả bọn họ ít nhiều đều bị liên lụy.
Anh Minh nhíu mày: “Không được mà nói, tôi vẫn là rút khỏi thôi.”
“Anh cho rằng anh rút ra việc này liền giải quyết xong? Bộ phim này đã lên tin tức, lúc duyệt cũng nói rõ chính anh là đạo diễn, không nói đến có tìm được người thay thế anh hay không, chỉ nói đến dư luận, làm như vậy cũng quá rõ ràng. Ngành phê duyệt sợ nhất chính là tính chủ đề, tôi xem chừng cho dù hiện tại đá anh ra khỏi, bên kia cũng không thả bộ phim này.”
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hầu hết người đều là phong cách này.
Biết rõ Đổng Hiểu nói là sự thật, Anh Minh không nói gì nữa, hai người trầm mặc một hồi, sau đó Anh Minh mới phá vỡ cục diện bế tắc: “Vậy kế tiếp cậu có kế hoạch gì?”
“Ngày mốt tôi hẹn mấy người trong vòng ăn cơm, anh xem anh có muốn đi cùng hay không.”
“Người nào?”
“Nhân viên phía chính phủ, tuy rằng không nhất định có ích, nhưng làm chút gì đó dù sao cũng tốt hơn cái gì cũng không làm.”
Anh Minh nhíu mày: “Tôi đi với cậu.”
Anh đồng ý, ngược lại Đổng Hiểu bên kia nhất thời không lên tiếng, một hồi mới thốt ra một câu: “Anh thật sự muốn đi? Những người kia, anh phải chuẩn bị tâm lý…”
Nói một cách nghiêm túc, hiểu biết của Đổng Hiểu đối với Anh Minh không coi là nhiều, nhưng chỉ cần ấn tượng khi tiếp xúc, bản thân Anh Minh chính là chán ghét những việc này, nếu thật sự có tâm kia, anh cũng sẽ không lửng nửa vời như thế, kỳ thật vừa rồi Đổng Hiểu mở miệng với Anh Minh, cũng không trông chờ anh sẽ đồng ý, chủ yếu là Tư Cơ chưa bao giờ lẫn vào những việc này, Đổng Hiểu cũng chỉ là nhớ tới thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới đối phương thật sự nguyện ý đi với cậu.
Nhưng người của vòng kia, cũng không phải loại lương thiện.
Lời của Đổng Hiểu lại khiến Anh Minh bật cười: “Không có việc gì.”
Những người kia, anh không thích giao tiếp cũng không phải chưa từng chào hỏi qua, làm nghề này khó tránh khỏi sẽ gặp trường hợp này, không muốn quen cũng phải quen.
Nếu như Anh Minh tỏ vẻ nguyện ý đi, Đổng Hiểu cũng không nói thêm gì nữa, nói thế nào Anh Minh cũng là đạo diễn* trên danh nghĩa, đi cùng lại có vẻ nhiều thành ý một chút.
(*Chủ sang: người đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng trong tác phẩm, vd nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên….)
Mọi chuyện liền định đoạt như vậy, Đổng Hiểu nói thời gian cùng địa điểm cho Anh Minh, dặn một câu đừng lái xe.
Dù sao đều phải uống, lái xe ngược lại phiền toái.
Kỳ thật so với hiểu biết của Anh Minh đối với công việc của Thạch Nghị, ngược lại Thạch Nghị còn biết rõ về anh hơn.
Dù sao tivi thường xuyên đưa tin, những người khác ít nhiều cũng sẽ nhắc đến, lên mạng tùy tiện tra một chút tin tức liền ùn ùn kéo đến, dù không thường xuyên gặp mặt, muốn biết gần nhất đối phương đang làm gì cũng không khó.
Điều kiện tiên quyết là, Anh Minh không bị cấm* ở một trình độ nhất định.
(*封杀 phong sát: cấm nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, k đc tham dự các hoạt động…. )
Chuyện bộ phim bị chỉnh sửa Thạch Nghị vẫn là nghe từ chỗ Khấu Kinh, vừa vặn hắn tìm đối phương có chút việc, nhắc đến Anh Minh liền rất tự nhiên nói đến chuyện này, lúc ấy Thạch Nghị không tỏ vẻ gì, nói chuyện với Khấu Kinh xong liền cúp máy.
Khấu Kinh cảm thấy Thạch Nghị so với trước kia càng thêm thâm trầm.
Tuy rằng vốn cũng không phải một người dễ nhìn thấu, nhưng Thạch Nghị hiện tại so với lúc trước, dường như làm việc càng không thích báo trước cùng giải thích, có loại cảm giác tất cả tính toán đều treo ở trong lòng, Khấu Kinh không thể nói đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu, chỉ là có chút không thoải mái.
Nhưng bởi vì Khấu Kinh nhắc tới chuyện Anh Minh, Thạch Nghị đặc biệt đi hỏi một chút, trên cơ bản hiện tại đều biết rõ quan hệ của hắn và Anh Minh, cho dù là vài người bạn có chút quen thuộc đều dùng giọng điệu tương đối quái dị, e ngại mặt mũi của hắn cũng không dám hỏi tỉ mỉ, nói gần nói xa nói bóng nói gió một hồi vẫn là không tránh được, lúc đầu Thạch Nghị còn có chút phát hỏa, lúc sau cũng nhạt dần, sự thật chính là sự thật, không giấu được, cũng chỉ có thể làm quen.
Mấy lần muốn gọi điện cho Anh Minh hỏi anh có cần hỗ trợ hay không, nhưng đều là do dự đến cuối cùng vẫn là không gọi đi.
Bởi vì hiểu rõ đối phương, biết rõ tính cách Anh Minh, cho dù hắn hỏi cũng sẽ không nhận được yêu cầu của đối phương.
Nếu như dựa theo tính cách lúc trước của hắn, cho dù Anh Minh có mở miệng hay không, khả năng hắn đều sẽ nhúng tay vào, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như thế, lại đối mặt với tình cảnh này, hắn lựa chọn đợi.
Chờ Anh Minh chủ động nói cho hắn biết.
Cho nên, kỳ thật Thạch Nghị không nghĩ tới sẽ đụng trúng Anh Minh cùng Đổng Hiểu một cách trùng hợp như vậy.
Hắn là bắt gặp Đổng Hiểu ở trên đường đi toilet, đối phương cũng không giấu giếm, nói cho hắn biết mình và Anh Minh ở bên cạnh dùng cơm với mấy người phụ trách các phòng ban liên quan.
“Anh có muốn qua chào không?”
Lúc Đổng Hiểu nhìn thấy ảnh chụp của Anh Minh cùng Thạch Nghị, cũng thật bất ngờ.
Cậu thật sự không nghĩ tới hai người sẽ là loại quan hệ này, nhưng lúc sau chính mình hồi tưởng lại một chút, cảm thấy dường như có chút manh mối.
Chỉ có thể nói duyên phận giữa hai người quá mức kỳ diệu, nhất là khi đặt ở trên ba người bọn họ, hài kịch hóa* khiến người không nhịn được thổn thức.
(*戏剧化: một việc bình thường giống như được trải qua gia công nghệ thuật, có hiệu quả khoa trương giống như hài kịch.)
Thạch Nghị chỉ là cười cười đối với đề nghị của Đổng Hiểu: “Không đi, chờ các cậu kết thúc, đến bên cạnh tìm tôi, tôi đưa anh ấy về.”
“Anh thật sự không qua xem một chút?”
Đổng Hiểu nói như thế, là vì Anh Minh ở bên trong bị rót vô cùng thảm.
Loại nghề nghiệp diễn viên này, người ngoài nhìn vào thoạt nhìn giống như rất lợi hại, kỳ thật hầu hết thời gian đều là tự mình giữ thể diện cho mình, xuống khỏi sân khấu, đến cùng ai là ‘gia’ ai là ‘tôn tử’, căn bản không nói chính xác được.
(*爷 gia: xưng hô vai vế lớn, có địa vị.)
Đám người được gọi là “ông chủ lớn” kia chế nhạo người là sẽ không xem bạn có đóng phim được hay không, bắt được một chút nhược điểm liền phải dùng thống khổ của người khác để phụ trợ sự lợi hại* của mình, nói trắng ra, chính là một đám khốn nạn.
(*Nguyên văn 牛逼 ngưu bức: rất lợi hại; mạnh mẽ, mang ý bất nhã.)
Thạch Nghị nghe ra ám chỉ trong lời của Đổng Hiểu, do dự một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu:”Nếu như tôi là anh ấy, tôi sẽ không hy vọng hiện tại anh ấy xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Nói thì nói thế, lúc Thạch Nghị quay về phòng đi ngang qua phòng của đám người Đổng Hiểu, vẫn là nhìn thoáng qua bên trong.
Anh Minh đưa lưng về phía cửa, ngửa đầu tu một chai rượu tây.
Ngồi đối diện anh có hai người Thạch Nghị biết, còn là từng có qua lại, nhưng đều là cha hắn khi còn sống khó tránh khỏi xã giao cùng nhau, chưa nói tới giao tình, hai người còn lại rõ ràng tuổi nhỏ hơn một chút, nhìn Anh Minh uống như vậy ngoài miệng la hét ồn ào, vẻ mặt thật sự thiếu đòn.
Thạch Nghị liền nhìn như vậy trong chốc lát, đợi đến khi Đổng Hiểu đi ra, vừa vặn nhìn thấy đi vào gian phòng của mình, lúc cậu đẩy cửa rời đi đánh cuộc vẫn còn tiếp tục, một chai của Anh Minh đã thấy đáy rồi.
“Rượu không thể uống như vậy, còn uống nữa liền phải xảy ra chuyện.” Đổng Hiểu đi qua cản, cố gắng rặn ra nụ cười.
“Không thể nói vậy được, tửu lượng này của Anh Minh, lại thêm một ly cũng không thành vấn đề.”
Người bên cạnh đẩy Đổng Hiểu ra, lại đưa qua nửa ly: “Anh Minh, lúc trước tôi thật sự không nhìn ra cậu, vốn cho rằng diễn viên hết thời đều là hết huy hoàng*, không nghĩ tới con người cậu cũng có chút thú vị, chuyện cậu cùng quân nhị đại gì đó, rốt cuộc là thật hay giả?”
(*风光 phong quang.)
Người đặt câu hỏi đeo mắt kính, bình thường thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, lên bàn rượu qua hai ly liền có chút lộn xộn, Anh Minh nhìn anh ta, sắc mặt cũng không đổi: “Tửu lượng của tôi không bằng phó trưởng phòng, chuyện mạo hiểm như vậy anh đều có thể đồng ý, trưởng phòng trượng nghĩa như thế, uống thêm một chai cũng không vấn đề gì.”
Anh vừa nói như thế, đối phương sửng sốt một chút, lập tức cười cười: “Xem ra cậu không chỉ có tửu lượng tốt, đầu óc còn rất linh hoạt.”
Anh Minh vừa vặn nhận ly rượu: “Chỉ cần trưởng phòng gật đầu, tôi liền uống cạn ly này.”
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế vẫn luôn không lên tiếng tức thì cầm một ly rượu đầy dùng bàn xoay đưa đến trước mặt Anh Minh: “Nếu cậu có thể uống hết hai ly, rắc rối này tôi liền xem giúp một chút.”
“Được!”
Anh Minh mặc kệ ngăn cản của Đổng Hiểu, cầm ly rượu lên liền uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.