2401

Chương 107:




Thời điểm uống xong ly thứ nhất, Anh Minh còn đứng được.
Chờ đến khi anh lại cầm cái ly được chuyển tới trước mặt kia lên, chỉ uống một ngụm, thiếu chút nữa anh đã trực tiếp ói ra. Dạ dày sôi trào giống như sông cuộn biển gầm*, cảm giác rượu đã trào lên cổ họng anh. Anh theo bản năng chống bàn, vững một hồi mới hít sâu một hơi tiếp tục cầm rượu lên uống, Đổng Hiểu đổi sắc mặt muốn kéo anh, nhưng là chậm một bước.
(*Nguyên văn 翻江倒海 phiên giang đào hải: chỉ sự nhộn nhạo, khó chịu, quay cuồng…)
Anh Minh lại là một hơi uống cạn, sắc mặt trắng bệch giống như người chết.
Hiển nhiên người trong phòng này không ai nghĩ đến anh sẽ thật sự uống hết, đều sửng sốt một chút, sau đó người được gọi là trưởng phòng vừa rồi liều mạng rót rượu cho anh cười vỗ tay: “Được!”
Tán thưởng thưa thớt cuối cùng làm dịu đi bầu không khí có chút ngột ngạt khẩn trương trong phòng, Anh Minh miễn cưỡng ngồi trên ghế nhìn người tới ta đi tâng bốc lẫn nhau trước mắt, thỉnh thoảng điểm danh đến trên đầu anh, anh liền gật đầu cười một cái xem như đáp lại, nhưng phần lớn thời gian anh căn bản không nghe được rốt cuộc người bên tai đang nói cái gì, mồ hôi lạnh trên người càng lúc càng nhiều, loại cảm giác gấp gáp muốn dốc hết rượu ở trong người ra sắp bức anh đến điên rồi.
Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa đứng lên vỗ vỗ tay Đổng Hiểu, không quản ánh mắt phía sau rốt cuộc là cười nhạo hay là cái gì khác, Anh Minh không rặn ra được một câu liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đằng sau đóng lại, anh rốt cuộc chịu đựng không nổi trực tiếp quỳ xuống đất.
Không cảm nhận được va chạm nặng nề trong dự tính, lực trút này của Anh Minh là rơi thẳng vào lồng ngực của một người.
Thạch Nghị đỡ anh thật vững, mùi rượu nồng nặc tràn ngập hai người, trong hành lang kiểu này, có vẻ đặc biệt gay mũi.
“Anh sao rồi? Có chịu đựng được không?”
Nhưng người hắn hỏi căn bản không có biện pháp trả lời hắn, Anh Minh giãy giụa giơ tay, sắc mặt cực kỳ khó coi chỉ phía toilet, Thạch Nghị không hỏi nhiều nửa đỡ nửa kéo anh qua, vừa đẩy cửa phòng ra, Anh Minh rốt cuộc nhịn không được ói ra.
Có lẽ ngoại trừ Thạch Nghị, chưa ai từng thấy qua thời điểm anh chật vật như vậy.
Tuy rằng Anh Minh uống nhiều rượu như thế, thật ra đầu óc vẫn là rất tỉnh táo, chỉ là tứ chi lại có chút không chịu khống chế, cồn bốc lên đã tiêu hao hết ý thức của anh, bài xích trên sinh lý cho dù tâm lý anh điều chỉnh thế nào cũng không có biện pháp cân bằng.
Thạch Nghị vẫn đứng sau anh, giật giấy vệ sinh đưa cho Anh Minh, hắn do dự nhìn nhìn bên ngoài, cân nhắc có nên lấy cho Anh Minh ly nước hay không.
Một tối này Anh Minh gần như không ăn gì, trong dạ dày đều là rượu, ói ra ngoài như thế ngược lại thoải mái không ít, miễn cưỡng dựa vào ván cửa giữ cho mình đứng thẳng, anh mệt mỏi nhắm mắt thấp giọng mắng một câu: “Thực con mẹ nó khó chịu…” Anh đã thật lâu không uống thành như vậy rồi.
Thạch Nghị làm ướt khăn quàng cổ của mình đưa cho Anh Minh lau mặt, hai người trầm mặc nhìn nhau trong im lặng, sau đó Anh Minh mới nhíu mày: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Xã giao.”
Từng gian không lớn bởi vì mùi gay mũi khiến người ta có chút không thở được, Thạch Nghị đỡ Anh Minh đi ra, hai người dựa vào nhau, Thạch Nghị nhìn Anh Minh: “Anh gần đây thế nào rồi?”
Người kia không có sức lực phản ứng đến hắn, chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, giây tiếp theo lại xông vào toilet, Thạch Nghị ở bên ngoài nhíu mày chờ, qua năm sáu phút Anh Minh mới chống cửa đi ra, có chút lảo đảo di chuyển đến bên bồn rửa tay, dùng nước súc miệng.
Thạch Nghị đưa cho anh ly nước ấm: “Đỡ chút nào chưa?”
Đối phương nhận lấy uống một ngụm: “Thạch Nghị…” Giọng Anh Minh rất suy yếu: “Hai ta đừng giống như những người trong phòng kia được không? Có chuyện nói thẳng.”
Lời khách sáo, giữa bọn họ vẫn là bớt đi.
Anh vừa nói một đống như vậy, đã sớm nói đến buồn nôn rồi, một đêm này vốn đã chơi đủ, anh không có tâm tình đối phó với bộ dạng lên giọng* này của Thạch Nghị.
(*Nguyên văn官腔 quan khang: lên giọng quan cách; hách dịch.)
Bị Anh Minh chỉnh một câu, Thạch Nghị cũng không phản bác lại, chỉ nhìn anh, cảm xúc nơi đáy mắt rất phức tạp: “Minh Tử…” đột nhiên sửa lại xưng hô, Thạch Nghị dưới kinh ngạc của Anh Minh ngẩng đầu lên nở nụ cười: “Tôi nhớ anh…”
Có một nháy mắt, Anh Minh rất muốn ném cái ly trong tay vào mặt Thạch Nghị.
Nhưng hiện tại thời gian địa điểm đều không đúng, Anh Minh chỉ có thể rũ mắt, quay người mang theo chút chật vật muốn rời đi.
Thạch Nghị kéo anh lại: “Minh Tử.”
“Đừng con mẹ nó… gọi tôi như vậy…” Bởi vì cảm giác đầu nặng chân nhẹ* càng lúc càng lợi hại, mặc dù Anh Minh nói thì nói vậy nhưng lại không có chút trọng lượng nào, hiện tại cả người anh cực kỳ không thoải mái, nhìn thấy Thạch Nghị liền cảm thấy không thoải mái hơn, cả người không chỗ nào là không khó chịu lại khiến anh rất muốn tìm một người hung hăng đánh một trận, cố tình không còn sức lực.
(*头重脚轻 đầu trọng cước khinh: đầu óc căng đau, dưới chân vô lực, thân thể mất cân bằng.)
Ngoài hành lang chỉ có hai người bọn họ, mơ hồ có thể nghe được tiếng ồn ào say xỉn truyền ra từ các phòng, Anh Minh thật sự không muốn đứng ở chỗ này, bực bội trong lòng nổi lên, anh gạt tay Thạch Nghị ra: “... Có chuyện, đổi chỗ nói.”
Nhưng lần này người đàn ông bắt lấy cánh tay anh lại không để cho anh được như ý.
Thạch Nghị xoay Anh Minh về chính diện đè anh vào tường, dựa vào sức mình cùng bức tường đỡ lại thân thể rõ ràng đứng không vững của Anh Minh, mặc kệ có phải sẽ có người đi ra bất cứ lúc nào hay không, trực tiếp dựa đầu vào vai Anh Minh, giọng mơ hồ giống như nỉ non: “Anh Minh, tôi rất nhớ anh…”
Đầu Anh Minh đau muốn nứt, cảm thấy trong đầu giống như máy bay ném bom, những nơi đi qua không có chỗ nào lành lặn. Anh nắm cổ áo Thạch Nghị kéo ra, chỉ nghĩ ném người này ra khỏi người mình, ý thức bị cồn làm tê liệt có chút không chịu sự khống chế của anh, lời bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra miệng lại phun ra dưới cơn phẫn nộ: “Cút! Cậu con mẹ nó không phải ngay cả điện thoại cũng không nghe hay sao?”
Trong khoảng thời gian này, Anh Minh nghĩ đi nghĩ lại chuyện giữa anh và Thạch Nghị.
Từ khi hai người quen biết đến giờ, vốn dĩ cảm thấy rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ, lại phát hiện hình ảnh quá mức rõ ràng. Nhớ lại lúc ban đầu hai bên giữ khoảng cách, nhớ lại mấy ngày mấy đêm của hai người trong trận đua việt dã, nhớ tới những chuyện lung tung rối loạn lúc sau, lại đến cuối cùng Thạch Nghị đề cập chia tay với anh. Nhớ lại những chuyện đã qua, giống như xem một bộ phim dài tập, vốn dĩ cảm thấy hết tiệc người cũng nên rời khỏi, nhưng anh đã bị nhốt ở nơi này, không thể động đậy, trở nên giống như một trận chê cười.
“Thạch Nghị…”
Cắn ra cái tên này liền muốn cắn nát hai chữ này, Anh Minh nổi khùng nắm cổ áo Thạch Nghị, muốn đem tất cả cảm giác khó chịu trên người dời đến trên người đối phương.
Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói.
Anh Minh vốn tính toán vào lúc anh gặp lại Thạch Nghị, mắng người này xong rồi đánh, đánh xong lại đánh, thẳng đến khi đánh hắn sảng khoái rồi, lại giơ chân đá ra ngoài.
Kết quả hiện tại gặp được, anh chật vật như thế này không nói, đối phương còn dựa vào người anh giả bộ ủy khuất.
Đệch!
Lửa giận trong lòng càng cháy càng lợi hại, Anh Minh bởi vì cảm xúc quá mức kích động ngược lại cảm thấy hơi tỉnh rượu, anh túm tóc Thạch Nghị, cũng không quản dùng sức có lớn hay không, vung tay chính là một đấm.
Thạch Nghị cũng không trốn, Anh Minh có thể cảm giác được một loại đau đớn vi diệu khi bản thân đánh trúng đối phương, Thạch Nghị lui về sau hai bước mới dừng lại, sau đó mới đỡ mắt kính, nhìn Anh Minh miễn cưỡng dựa vào bên tường, vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng có chút đau đớn.
Hắn nở nụ cười: “Anh Minh, anh đây là đau lòng tôi?”
Những lời này giống như quả bom, nổ bay tất cả lý trí còn sót lại của Anh Minh, anh kéo Thạch Nghị đến toilet phía sau, dùng chân đá bay cửa, ghìm chặt cổ đối phương giống như điên rồi.
Thời điểm khuynh hướng bạo lực của đàn ông bị đánh thức, là có chút điên cuồng.
Khuôn mặt Thạch Nghị đỏ bừng bởi vì không hô hấp được, thần trí dưới đáy mắt Anh Minh cũng không quá tỉnh táo, ý thức còn sót lại trong đầu chỉ có phát tiết lửa giận của mình mà thôi, thời gian vào loại thời điểm này liền trôi qua đặc biệt chậm, Thạch Nghị có thể cảm giác được không khí mình có thể hô hấp được càng lúc càng ít, bởi vì bị ghìm chặt, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, Anh Minh trong tầm nhìn đỏ như máu thế nhưng có một loại gợi cảm yêu dị, hắn cố gắng ngẩng đầu tranh thủ chút thời gian cho mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Anh Minh có một loại cảm xúc chính hắn cũng không biết gọi là gì.
Anh Minh mắt thấy Thạch Nghị bị bóp đến gân xanh nổi lên còn cứng rắn rặn ra được một nụ cười, sau đó đột nhiên buông đối phương ra giống như mới tỉnh từ trong mộng.
Hai người kéo ra khoảng cách, cả hai thở phì phò một cách chật vật.
Anh Minh hiển nhiên bị trình độ mất khống chế của bản thân làm cho hoảng sợ, cả người có chút ngây ra, ngược lại là Thạch Nghị sau khi đã bình thường lại thế nhưng còn cười cười, đi qua đỡ anh: “Nếu vừa rồi anh bóp chết tôi, hai ta liền viên mãn.”
Người đàn ông hoàn toàn không còn sức lực vui đùa chỉ ngẩng đầu trừng hắn một cái, không nói lời nào.
Thạch Nghị vừa rồi tuyệt đối là cố ý.
Hành vi chọc giận Anh Minh của hắn, có một nửa là tự ngược đãi mình một nửa là để khiến cho Anh Minh phát tiết ra lửa giận vẫn luôn nghẹn ở trong lòng mấy ngày qua. Cho tới lúc này, giữa hai người bọn họ, phần lớn thời gian đều là Anh Minh dẫn đường Thạch Nghị, có lẽ bởi vì độ tuổi tâm lý của hai người căn bản không cùng một cấp bậc, nhiều khi chính bản thân Thạch Nghị cũng không biết mấu chốt của bản thân là ở chỗ nào, Anh Minh lại có thể nhìn thấu hắn. Nhưng mà, cũng vì loại quan hệ có chút không bình đẳng này, cho nên trong bất tri bất giác, Anh Minh đã thành bên thừa nhận nhiều nhất.
Không chỉ là vấn đề của mình, còn phải thừa nhận ổn định áp lực của Thạch Nghị.
Cũng là mấy ngày gần đây Thạch Nghị mới nghĩ thông suốt đạo lý này, tuy rằng hai người không gặp mặt, nhưng hắn không thể vứt được biểu tình ngày đó của Anh Minh khi hắn đề cập đến chia tay ra khỏi đầu, tất cả chi tiết giống như khắc ở trong đầu hắn, nhớ đi nhớ lại một cách không thể khống chế.
Hắn đã mất đi cha, cho nên cố sức muốn dùng biện pháp khác để bồi thường những tiếc nuối bởi vì hắn bỏ qua mà tạo thành, thiếu chút nữa hắn đã mất đi Anh Minh, phần nghĩ mà sợ này làm cho hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều trong một đêm
Lời mẹ hắn giữ trong miệng không nói ra ngày hôm đó, hắn biết là gì.
Có khả năng đổi lại về trước hoặc là những người khác, vào thời điểm như vậy, cũng chỉ có thể không còn sự lựa chọn nào khác chấm dứt mối quan hệ này, để duy trì cân bằng vốn đã lung lay sắp đổ.
Chính là cuối cùng, hắn không để cho mẹ hắn nói ra.
Đối với cha mẹ, áy náy của hắn vĩnh viễn không có khả năng mất đi, đó là sự thật đã rồi, cho dù hắn có hối hận, lại cực kỳ bi ai, cũng chỉ có thể đeo loại cảm giác tội lỗi này cả đời, thứ duy nhất hắn có thể làm, chính là không để cho người thân của hắn, cho dù là người cha đã qua đời hay là mẹ của hắn, thân thích của hắn lại phải lo lắng cho hắn hoặc là thừa nhận thêm nhiều áp lực, bản thân đi qua hơn hai mươi năm nhân sinh, tự cho là tỉnh táo, kỳ thật rất đần độn, thẳng đến khi đối mặt với cái chết của cha hắn, mới làm cho hắn thật sự hiểu rõ bản thân nên đi tiếp như thế nào.
Kéo Anh Minh qua đè ở trên vai mình, Thạch Nghị nhắm mắt thở dài một hơi: “Mặc dù có chút muộn, nhưng mà tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
Giọng của hắn có chút nghẹn ngào, không để ý Anh Minh giãy giụa cũng không để cho đối phương ngẩng đầu.
“Những lời tôi nói với anh ngày đó, liền quên đi.”
Thở dốc của nhau đều phun ở trên mặt đối phương, trên mặt Thạch Nghị là hối hận khó nén: “Anh Minh, thật xin lỗi…”
Hứa hẹn của hai người, là hắn vi phạm trước, lời thề son sắt đã nói lúc trước, rốt cuộc vẫn không thể kiên trì đến cuối cùng.
Anh Minh nắm chặt cổ tay đang giữ đầu anh của Thạch Nghị, gần như là dồn toàn bộ sức lực còn sót lại vào nơi kết nối này của hai người, trong không khí trầm mặc ẩn giấu lửa giận phập phùng, anh hừ một tiếng, sau đó mới cắn răng phun ra một câu: “Bớt nói nhảm.”
Một cọc này, sớm muộn gì anh cũng sẽ tính toán với Thạch Nghị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.