2401

Chương 108:




Ngày đó Anh Minh thật sự uống quá nhiều, mãi đến lúc sau tiệc tàn anh được Thạch Nghị chở về nhà cũng chưa thể tìm lại thần trí.
Lúc sau là rời khỏi quán rượu này như thế nào, Thạch Nghị nói gì với anh, anh lại nói gì với Thạch Nghị, cũng không có chút ấn tượng. Chỉ nhớ rõ sau khi về đến nhà anh và Thạch Nghị lại ầm ĩ một trận, nội dung cụ thể anh thật sự chắp vá không ra, nói chung hẳn là vẫn phát tiết cảm xúc, anh biết rõ trong khoảng thời gian này trong lòng mình nghẹn nhiều ít lửa giận, khó có được tìm ra một nơi để phát tiết ra miêng, đương nhiên không có khả năng khách khí.
Còn về cuối cùng kết thúc như thế nào, nhìn một phòng hỗn loạn cũng đoán được ít nhiều.
Khi thức dậy, Thạch Nghị đã đi rồi.
Để lại cho anh một tờ giấy nhắn ở trên bàn, viết chuyện ngày hôm qua đã hứa với anh nhất định sẽ làm hết sức.
Anh Minh nắm chặt tờ giấy nhắn nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra được rốt cuộc là chuyện gì, nhưng thấy giọng điệu này của Thạch Nghị cũng không giống như là vấn đề nghiêm trọng, cảm giác say rượu thật sự quá kém, anh do dự một chút có nên gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng hay không, cuối cùng trừng điện thoại cả buổi vẫn là lựa chọn ném qua một bên.
Ngày hôm qua gặp mặt, thời gian không đúng địa điểm không đúng.
Trải qua nôn nóng cùng khó chịu ban đầu, bình tĩnh lại kỳ thật ý tưởng của anh cũng là nói chuyện tử tế với Thạch Nghị một lần.
Cho dù như thế nào, hai người không thể cứ dây dưa như vậy, đối với người nhà của nhau, đối với chính mình, bọn họ đều phải có một lời giải thích rõ ràng. Nhưng vẫn chưa tìm ra cơ hội thích hợp, anh biết rõ chuyện trong nhà Thạch Nghị vô cùng phức tạp sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, dù sao cũng phải bỏ chút thời gian, còn về mình bên này, trước mắt anh chỉ mới gọi hai cuộc điện thoại giải thích tình huống của mình, nghe được cha mẹ anh cũng rất bất mãn, vẫn luôn chờ anh quay về giải thích, nhưng bên người có quá nhiều chuyện vụn vặt, khó có thể bứt ra.
Đương nhiên, những thứ này kỳ thật chỉ là lý do.
Nói cho cùng, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với bão táp trong nhà, dù sao trước đó, anh cũng nên xử lý tốt quan hệ của mình cùng Thạch Nghị bên này.
Đáng tiếc càng muốn giải quyết lại càng cứ kéo dài, dây dưa đến hiện tại cũng không có kết quả thật sự.
Nhưng sau ngày hôm đó, Anh Minh bắt đầu thường xuyên cùng Đổng Hiểu tham gia mấy cuộc xã giao tương tự.
Thẩm định phim vẫn bị kẹt như cũ, tuy rằng bọn họ gặp không ít người, thật sự có thể ra sức lại không nhiều, nhưng trong vòng này ít nhiều đều là như thế, bạn có làm hay không là ở bạn, có được hay không là do trời.
Rất nhiều người đều cho rằng chuyện đã xảy ra lúc trước, Anh Minh sẽ tận lực tránh lộ diện ở nơi công cộng. Dù sao cho dù nói thế nào, chuyện này đối với một diễn viên mà nói đả kích đều là trí mạng, hoàn cảnh của ngành giải trí tuy rằng đã sớm tập mãi thành quen các mối quan hệ tình cảm quỷ dị, rồi lại sợ bị phơi bày nhất, bạn có thể lựa chọn sinh hoạt dựa theo phương thức của mình, lại không thể công khai toàn bộ với người đời.
Dùng cách nói của Đổng Hiểu chính là vấn đề lập hay không lập đền thờ*, nhưng đây là quy tắc, không phải cho ngươi tùy tiện chơi.
(*立牌坊: đền thờ trinh tiết thời xưa, ngày nay chỉ những người thầm làm chuyện xấu, mặt ngoài lấy danh tiếng tốt, còn muốn được ca tụng công đức.)
Anh Minh thường xuyên lộ diện như vậy, dĩ nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người hứng thú, thậm chí không ít cố nhân đã sắp quên mất anh lại ý thức được sự hiện hữu của anh, truyền thông cũ* lại tương đối bảo thủ một chút, truyền thông mới** thậm chí đưa ra một vài lời mời, nghĩ cũng biết nội dung không thoát khỏi liên quan tới đời sống tình cảm của anh.
(*平面媒体 tạp chí, báo chí.)
(*新媒体 vd như điện thoại, máy tính, thế giới ảo…)
Đối với loại yêu cầu này, Anh Minh một mực từ chối.
Khấu Kinh từng ám chỉ anh tiếp nhận bộ phận phỏng vấn có khả năng sẽ có trợ giúp cho anh, nhưng thái độ anh rất kiên trì.
Sự tình kéo dài hơn nửa tháng, đột nhiên có một ngày Đổng Hiểu gọi điện cho anh, giọng điệu quái lạ nói cho anh biết: “Chuyện bộ phim, có lẽ có khả quan.”
Này vốn là chuyện tốt, nhưng thái độ của người thuật lại tin tức rồi lại không phù hợp lắm, Anh Minh nhíu mày: “Là có vấn đề gì sao?”
“Cũng không tính là vấn đề…”
Đổng Hiểu hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ là người báo tin cho tôi tương đối uyển chuyển nói cho tôi biết, chuyện này có thể thành, hình như là có người ra mặt giúp đỡ.”
Đoạn thời gian trước bọn họ vẫn luôn vội chính là vì chuyện này, lẽ ra Đổng Hiểu không nên cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở dĩ thái độ vi diệu như thế, là vì người ra mặt là một người ngoài dự đoán của cậu.
Anh Minh lại phản ứng rất nhanh: “Thạch Nghị?”
“Cũng có thể xem là vậy…”
Giữa hai người có một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, cuối cùng vẫn là Đổng Hiểu thiếu kiên nhẫn: “Là Trần Thành.”
Anh Minh nhướng mày, theo bản năng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây*, chỉ là mơ hồ hiện ra một loại phiền muộn u ám, có vẻ hơi quỷ dị.
(*阳光明媚, 万里无云 dương quang minh mị, vạn lý vô vân.)
Bởi vì Trần Thành ra mặt, thẩm định phim rất nhanh đã làm xong, Đổng Hiểu cùng Anh Minh thương lượng quyết định thời điểm khai máy sẽ làm rầm rộ một chút, thứ nhất là tạo thế, thứ hai cũng nhân cơ hội cảm ơn một số người giúp đỡ trực tiếp cùng gián tiếp, trong vòng này đạo lý đối nhân xử thế là chuyện không thể tránh khỏi, cho dù đến cuối cùng mọi chuyện là do ai giải quyết, bạn đều phải đáp lễ.
Bọn họ mời Trần Thành, nhưng đối phương không dự.
Anh Minh do dự có nên ra mặt hay không, cân nhắc đến cuối cùng vẫn là nghe theo đề nghị của Đổng Hiểu: “Anh là đạo diện không đi không thích hợp, nhưng tận lực chớ giao tiếp với truyền thông.”
Nhưng nói thì nói dễ, thật sự muốn thoát khỏi dây dưa của truyền thông, tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.
Cho dù Đổng Hiểu cùng Tư Cơ đã tận lực ngăn cản giúp anh, vẫn có phóng viên chưa từ bỏ ý định chặn hỏi Anh Minh.
“Về lúc trước trên mạng truyền ra ảnh chụp của anh cùng Thạch Nghị, anh có đáp trả gì không?”
“Bộ phim vừa ra rạp đã cắt hết phân cảnh của anh, chuyện anh bị cấm là thật hay giả?”
“Quan hệ giữa anh và Thạch Nghị rốt cuộc là gì?”
Câu hỏi cũng không có gì mới, chỉ là thật sự nghe được mấy vấn đề này ở trước mặt, Anh Minh vẫn không nhịn được có chút bực bội.
Đặc biệt là khi trước mắt gần như có mấy cái mic thọc đến mặt anh, cách đó không xa có người không chút khách khí nâng cao giọng: “Anh Minh, anh không cảm thấy bản thân cần thiết nói rõ xu hướng giới tính của mình cho công chúng biết hay sao?”
Anh nheo nheo mắt: “Làm một người diễn viên, công tác của tôi là hoàn thành mỗi một hợp đồng điện ảnh, lại không bao gồm công khai sinh hoạt của bản thân để làm như yếu tố giải trí.”
Đây là câu trả lời đầu tiên của Anh Minh, nhất thời, người của truyền thông đổ xô vào anh giống như điên rồi, bảo vệ hiện trường hoàn toàn không có biện pháp khống chế.
Đổng Hiểu cùng Tư Cơ đều có chút ngoài ý muốn, hai người còn chưa kịp phản ứng nên giúp Anh Minh giải quyết cục diện hỗn loạn này như thế nào, bên cạnh đột nhiên có người hô lên: “Thạch Nghị đến!”
Lúc này, mấy phóng viên tham gia họp báo hôm nay đều cảm thấy bản thân gặp số lớn
Sau khi đám người xung quanh tản ra một chút Anh Minh mới thấy rõ Thạch Nghị, trên khuôn mặt của người đàn ông mới vừa vào cửa liền bị vây quanh không hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, thay đổi kính đeo, bởi vì bên cạnh quá hỗn loạn cũng không phát hiện Anh Minh, nhân viên bảo an đi qua giúp hắn chặn lại phóng viên, cho hắn dễ đi vào.
Đổng Hiểu đi qua chào đón: “Thật đúng là khách quý.”
Ngay lập tức anh đèn flash chớp nháy nổi lên bốn phía khiến hai người có chút khó chịu, Thạch Nghị hướng qua bên cạnh một chút, vừa vặn liếc mắt đến Anh Minh cách đó không xa.
Người kia nhìn hắn, đáy mắt có chút kinh ngạc cũng có nghi hoặc.
Hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên cùng nhau tham dự một hoạt động công khai, thật sự là lần điều tiên đi tới cùng nhau khiến cho nhiều người chú ý như vậy, hoặc là nói, tổ hợp lúc trước không có bất kỳ người nào tưởng tượng qua, hôm nay tận mắt nhìn thấy Thạch Nghị đi về phía Anh Minh bên kia, rất nhiều người ở đây vẫn không cách nào tiêu hóa được sự thật này.
Lúc sau khi Khấu Kinh nhắc đến một màn này với Anh Minh, dùng từ “mộng ảo” để hình dung.
Cảnh tượng này về sau lại được rất nhiều truyền thông dùng rất nhiều hình thức bất đồng để truyền bá qua vô số lần, đủ loại góc độ cùng phối hợp với các loại tiêu đề thuyết minh, đa dạng đến không cách nào thống kê.
Anh Minh nhìn Thạch Nghị đi đến trước mặt anh, sau đó vỗ nhẹ cánh tay anh một cái: “Chúc mừng.”
Hai chữ này đối phương nói rất rõ ràng, cũng rất trầm ổn.
Dường như những phóng viên cùng ống kính điên cuồng bên cạnh với hắn mà nói không có chút ý nghĩa gì, Thạch Nghị nói xong Anh Minh khách khí trả lời một câu: “Cảm ơn.”
Trao đổi ngắn gọn với nhau rất nhanh bị những người xung quanh cắt ngang, có phóng viên lá gan lớn trực tiếp chặn Thạch Nghị lại: “Thạch công tử, hôm nay anh tới dự buổi họp báo này, là vì cái gì?”
Thạch Nghị nhướng mày: “Đạo diễn cùng giám sát của bộ phim này là bạn rất thân với tôi.”
“Bạn trong miệng anh là chỉ Anh Minh sao?”
Thạch Nghị đối diện với ống kính cười cười: “Đổng Hiểu cũng là bạn của tôi.”
“Loại bạn này không cùng một dạng với anh cùng Thạch Nghị đi?”
Câu hỏi mang theo chút châm chọc kéo theo cả Anh Minh vào, người kia nhíu mày, nghe thấy Thạch Nghị nhanh nhẹn đáp lại một câu: “Đối với anh mà nói khẳng định không giống.”
Có người yêu cầu hai người chụp ảnh chung, Thạch Nghị khách khí xua tay tỏ vẻ nhân vật chính hôm nay không phải hắn, vừa vặn lúc này người chủ trì lên sân khấu, đèn dưới hội trường lập tức tối sầm lại, Anh Minh cùng Thạch Nghị liền tránh ra khỏi đám người.
Ở trong góc đại sảnh có một cửa hông làm lối ra khẩn cấp, Thạch Nghị rời đi không để lại dấu vết, không lâu lắm Anh Minh cũng theo ra ngoài.
Bởi vì không có đèn, trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Thạch Nghị đốt một điếu thuốc, tựa ở bên tường.
Anh Minh hoàn toàn không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề: “Sao cậu lại đến đây?”
“Không chào đón?”
“Thay mặt toàn bộ phóng viên cảm ơn cậu.”
Giọng điệu đùa cợt mang theo phong cách của Anh Minh, Thạch Nghị đứng ngược sáng quét mắt qua sườn mặt của Anh Minh, ánh mắt sau tròng kính hiện ra một loại cảm xúc phức tạp: “Tôi nghe Khấu KInh nói hôm nay anh sẽ có mặt.”
Hắn đến là vì Anh Minh đến, lý do rất đơn giản.
Chuyện cho đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn cố hết sức tránh đối phương, từ ban đầu đau đớn muốn chết đến lúc sau bình tĩnh tự hỏi, kỳ thật Thạch Nghị có vô số tưởng tượng đối với tương lai của mình và Anh Minh. Có một số không xong đến cực hạn, cũng có một vài suy nghĩ không có cảm giác chân thật.
Nhưng cho dù có nghĩ nhiều, chờ đến khi thật sự đối mặt lẫn nhau, lại cảm thấy hoàn toàn không có ý nghĩa.
Hắn cắn thuốc nhìn Anh Minh phía đối diện, dù là ánh mắt còn chưa quen thuộc bóng tối để bắt được biểu tình biến hóa của đối phương, trong đầu cũng không có bất kỳ nghi hoặc nào đối với khuôn mặt quen thuộc này, trước kia, hắn vẫn luôn cho rằng Anh Minh hiểu rõ chính mình còn xa hơn chính mình lý giải đối phương, thẳng đến trong khoảng thời gian này hắn hồi tưởng lại những chi tiết có thể hồi tưởng lại mới phát giác, kỳ thật bản thân am hiểu người đàn ông này còn sâu hơn hắn nghĩ.
“Đêm hôm đó, sau khi anh uống nhiều chỉ vào mũi tôi mắng một đêm, anh còn nhớ không?”
Giọng Thạch Nghị rất trầm, có mấy phần trêu chọc.
Anh Minh đối diện nhíu mày, còn chưa trả lời, liền cảm thấy Thạch Nghị thò qua ghé vào tai anh hừ một tiếng: “Anh nói, nếu như tôi có gan mà nói, liền đường đường chính chính đứng cùng anh ở trước mặt người khác.”
Trong bóng tối ánh mắt của Thạch Nghị rất sáng, Anh Minh nhìn hắn, đoạt điếu thuốc trong miệng hắn rít hai hơi: “Lát nữa kết thúc tìm một chỗ nói chuyện.”
“Ừm.”
Mùi thuốc gay mũi lan ra giữa hai người, ánh trăng âm u chút trong trẻo lạnh lùng, rọi vào từ ngoài cửa sổ bao quanh người bọn họ, cuối cùng hòa vào nhau đổ bóng xuống bức tường.
Tuy hai mà một*.
(*不分彼此 bất phân bỉ thử: coi hai bên như một, không phân biệt.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.