Thạch Nghị xuất hiện, dẫn tới xôn xao là có thể đoán được.
Trước khi đèn sáng hai người liền lần lượt trở lại hội trường, chẳng qua là Anh Minh vẫn ngồi ở hàng ghế vip của đội ngũ sáng chế, Thạch Nghị đứng ở phía xa, nói chuyện phiếm với mấy người đã có quen biết từ trước, thái độ tự nhiên. Phóng viên bên cạnh muốn hỏi nhưng lại không dám tiến lên, chỉ có thể đứng một bên liều mạng chụp ảnh, đèn flash chớp lóe không chút kiêng nể, Thạch Nghị cũng không mở miệng ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là Đổng Hiểu để cho người chủ trì nói một tiếng, chụp ảnh mà nói trong chốc lát nữa sẽ sắp xếp phóng viên riêng cho buổi lễ ra mắt, hiện tại cấm chụp ảnh trong buổi tiệc.
Cho dù thế nào, mục đích tuyên truyền cho bộ phim khẳng định đã đạt được, có thể tưởng tượng ngày mai các nhà truyền thông lớn tất nhiên sẽ lấy đây làm đầu đề, chẳng sợ chỉ là bối cảnh làm nền.
Xét thấy truyền thông càng lúc càng nhiều, vốn dĩ tính toán để cho mấy truyền thông tương đối an tâm tiến hành phỏng vấn cũng chỉ có thể bị buộc hủy bỏ, hoạt động vừa chấm dứt Anh Minh liền đi ra ngoài bằng cửa sau, trong thang máy nhận được điện thoại của Thạch Nghị: “Nơi này cách nhà tôi không xa, anh đến thẳng đây đi, đoán chừng lúc này trước cửa nhà anh ngay cả con muỗi cũng không bay lọt.”
Ít nhất quản lý khu nhà bên hắn khá hoàn thiện, mấy người lắm mồm bát quái kia muốn đi vào cũng không dễ dàng.
Ở bãi đỗ xe phát hiện có người đang chờ, Anh Minh vì tránh đi, dứt khoát lái xe của Tư Cơ.
Đoạn đường quả thật không xa, bởi vì không có chìa khóa, anh đợi ở trước cửa nhà Thạch Nghị một lúc, Thạch Nghị đến cũng nhanh, trước sau không đến mười phút, thuốc lá trên tay Anh Minh mới hút được một nửa.
Vào cửa cởi áo khoác tiện tay ném trên ghế, Thạch Nghị ra hiệu Anh Minh tự nhiên, sau đó mới đi lấy đồ uống cho hai người: “Rượu hay nước?”
“Rượu.”
Anh Minh ngồi trên ghế hút thuốc, mặt bàn phản chiếu khuôn mặt không chút biểu tình của anh. Trải qua một hồi lăn lộn vừa rồi, tâm tình của anh thật sự chẳng ra gì.
Thạch Nghị đi qua đặt ly rượu trước mặt anh: “Anh gần đây có tốt không?”
Người đàn ông vốn đang cúi đầu hút thuốc ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vi diệu: “Bắt đầu từ lúc nào chúng ta phải dùng lời mở đầu ngớ ngẩn đó để chào hỏi?”
“Ngốc thì có chút ngốc nhưng mà đủ trực tiếp.”
Thạch Nghị uống một ngụm rượu: “Cảm thấy anh gầy.”
“Tôi mập mới không bình thường.” Anh Minh hút hai hơi cuối cùng sau đó dập tắt ở gạt tàn, cầm ly rượu lắc lắc, nhìn đá bên trong ánh lên màu sắc của rượu.
Hiện tại hai người nói chuyện dường như rất khó bình tâm tĩnh khí, cho dù sáng sớm nghĩ đến bình tĩnh, thực sự đối mặt, lại không đè được cơn bực bội này.
Anh Minh nhíu mày uống một ngụm rượu, nỗ lực trấn an cảm xúc quay cuồng trong lòng, anh nhìn Thạch Nghị: “Cậu hôm nay nhưng thật ra anh dũng.”
Hiện trường có bao nhiêu truyền thông căn bản không cách nào thống kê, bao gồm tới trước tới sau, mênh mông cuồn cuộn.
Nói không chừng không cần đợi đến ngày mai, đủ các loại tiêu đề liền phải xuất hiện ngay tối nay rồi.
Thạch Nghị đối với đùa cợt trong giọng nói của Anh Minh cũng không nổi giận, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng: “Trước khi đi tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.”
“Kỳ thật không cần.” Lắc lắc ly rượu, Anh Minh thở dài một hơi: “Không cần phải phối hợp để thỏa mãn đám người nhàm chán kia.”
Tuy rằng loại cục diện này kỳ thật tránh cũng không thể tránh, anh vẫn không hy vọng đối phương bị cuốn vào.
Anh thân là chức nghiệp diễn viên đã định trước trốn không thoát, Thạch Nghị rồi lại không cần.
Nhưng người đàn ông đối diện chỉ nhìn anh: “... Tôi không muốn để một mình anh đương đầu với bọn họ.”
Đã từng, nguyên nhân khiến Thạch Nghị rất bài xích tới gần vòng luẩn quẩn này chính là hắn rất ghét loại cảm giác bị người tìm tòi nghiên cứu, cho dù là trước khi hay là sau khi quen biết Anh Minh, hắn vẫn luôn có không ít lần giao tiếp với những người trong giới giải trí, nhưng với hắn mà nói đó là thế giới giải trí cùng tiêu khiển, nếu hứng thú có thể tham gia náo nhiệt, thời điểm kháng cự tiếp cận cho dù là ai cũng chớ nên có ý đồ vượt qua lôi trì*.
(*không vượt qua giới hạn hoặc phạm vi đã được quy định.)
Chỉ có lúc này đây, hắn không có biện pháp tiếp tục phủi sạch quan hệ.
“Trong khoảng thời gian này, mỗi khi trời tối ngủ không được tôi liền nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, lúc đầu cảm thấy khó chịu, chỉ cần yên tĩnh liền muốn phát giận, mỗi ngày uống rượu không tiết chế chính là không uống say, dạ dày sắp uống hỏng cũng không khiến bản thân sống dễ chịu một chút nào, nhưng ngày lại ngày, sự thật chính là sự thật, cục diện đã đến tận đây rồi, cho dù như thế nào, nên đối mặt chúng ta cùng nhau đối mặt.” Thạch Nghị thấy Anh Minh lại đốt một điếu thuốc: “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không nói ra lời chia tay lần nữa.”
Những lời này, lại khiến cho bàn tay đang đốt thuốc của Anh Minh ngừng lại.
Từ góc độ của Thạch Nghị nhìn sang, sườn mặt anh có chút cứng đờ, một lúc sau mới đốt thuốc rít hai hơi, Anh Minh dùng ngón cái ấn nếp nhăn giữa lông mày: “Trong nhà cậu... dì thế nào rồi?”
“Dì tôi từ Úc về, vẫn luôn bên cạnh bà ấy.”
“Khoảng thời gian này cậu không ở nhà?”
“Có, nhưng có đôi khi công ty nhiều việc, bận rộn tương đối trễ tôi sợ quấy rầy bà ấy nghỉ ngơi.”
Nhắc tới loại vấn đề người nhà này, Anh Minh cùng Thạch Nghị mà nói đều có chút miễn cưỡng, nhưng so với lúc trước chỉ mới nghĩ đến đều cảm thấy trong lòng khó chịu, hiện tại rốt cuộc đã dần dần tiếp nhận loại hành hạ trên tinh thần này, Anh Minh cau mày nhắm mắt: “Cậu vừa mới nói, trong khoảng thời gian này không ngủ được?”
“Ừm…”
Thạch Nghị thở dài: “Nhắm mắt lại liền cả người rét run, đắp bao nhiêu chăn đều vô dụng, lúc sau liền dậy hút thuốc.”
“Hút thuốc có thể hút ngủ được mới gặp quỷ!”
“Cho nên lúc sau liền đổi sang uống rượu…” Thạch Nghị uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, sau đó mới đặt xuống bàn trà: “Anh thì sao? Vẫn hút thuốc dữ như vậy?”
“Hết cách rồi, thói quen.”
Giọng Anh Minh vẫn luôn rất trầm thấp, tốc độ nói của anh chậm hơn bình thường, bởi vì trong lòng có chuyện, cho nên khiến người cảm thấy nói nói một hồi liền thất thần, Thạch Nghị nhìn ra anh có lời nhưng cũng không giục anh, không còn rượu hắn dứt khoát vào phòng bếp cầm một chai rượu lại đây đặt lên bàn, rót cho mình một ly, sau đó mới tiếp tục chờ.
Mùi thuốc lá từ Anh Minh vẫn luôn lan đến tận bên người Thạch Nghị, không đậm không nhạt, hai người trầm mặc tùy ý thời gian từ từ trôi đi, mãi đến khi Thạch Nghị uống xong ly thứ hai, Anh Minh rốt cuộc ngẩng đầu.
“Sau này… cậu có ý định gì không?”
Anh Minh hỏi xong những lời này lại cúi đầu, không biết có phải là do uống rượu hay không, đầu có chút đau, trong khoảng thời gian này anh làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, kỳ thật cả người đã không có chỗ nào thoải mái.
Dường như Thạch Nghị vẫn đang đợi câu hỏi này của anh, bản thân cũng rút một điếu thuốc ra đốt, sau đó mới nhìn ra cửa sổ bên cạnh: “Trước kia khi ba tôi còn, tôi không đặc biệt để ý người xoay quanh là kiểu người gì, bản thân rồi lại giao tiếp với loại người nào, đây gọi là cây đổ bầy khỉ tan*, chờ tới trước mặt mới thấy rõ ràng, người nào là nói tình cảm, người nào là nói lợi nhuận. Tôi vẫn cùng Âu Dương giải quyết vấn đề của công ty , lúc trước cậu tôi vì cho tôi một bài học cho nên có không ít chỗ bị kẹt đường, kết quả ảnh hưởng không phải trực tiếp mà là làm cho đối thủ cạnh tranh một cơ hội, chính là bỏ đá xuống giếng đi...” Cười cười, Thạch Nghị gẩy gẩy điếu thuốc: “Nhưng phiền toái nhiều ngược lại không phát sầu, dù sao đều giải quyết từng cái một, tôi cùng Âu Dương quyết định phía Bắc bị kiềm chế tương đối lợi hại liền tìm cơ hội ở phía Nam, khả năng kế hoạch của quý sau đều tập trung ở phía Nam, tôi lúc sau sẽ thường xuyên đi công tác, nhưng kế hoạch cũng không thay đổi gì, hỗ trợ tài chính cũng sắp đến hạn rồi, tôi nghĩ tương lai hẳn là không có vấn đề quá lớn.”
Lúc Thạch Nghị nói những lời này, vẻ mặt không có biến hóa đặc biệt gì, Anh Minh vẫn cúi đầu nghe, giữa bọn họ vẫn là lần đầu tiên nói tới sự nghiệp của Thạch Nghị, dường như chưa bao giờ có người nhận ra, những lời này nên nói cho đối phương nghe, Thạch Nghị không nhắc tới, anh càng không có tinh thần để nghe.
(*树倒猢狲散 thụ đảo hồ tôn tán: ví von người có quyền thế sụp đổ, người phụ thuộc vào hắn liền tan rã theo.)
“Tôi đã nói với mẹ nhiều lần, đối với ba tôi… bà còn chưa tha thứ cho tôi, nhưng mà, tôi đã nói với bản thân mình nhất định sẽ chiếu cố bà cùng trong nhà, cậu tôi bên kia tôi cũng sẽ đi tìm, lúc sau sẽ không còn gì phiền toái nữa.”
Nghe hắn nhắc tới Trần Thành, Anh Minh rốt cuộc cũng có chút phản ứng: “Chuyện thẩm định phim, là cậu tìm Cậu của cậu ra mặt?”
Ngoài ý muốn không phải là Thạch Nghị sẽ tham gia, mà là Trần Thành thế nhưng sẽ đồng ý.
“Chuyện trong giới giải trí, dù tôi muốn quản cũng không có biện pháp, trước giờ không bỏ tâm tư dù có tâm cũng vô lực, cho nên không tìm Cậu ấy mà nói, tôi cho dù nhờ người cũng là mò đại mà thôi, lãng phí thời gian.”
Thạch Nghị nở nụ cười tự giễu: “Lúc trước cảm thấy mình có thể thông thiên* , chỉ cần mở miệng, sẽ không có chuyện không làm được, ngoài mặt nói mình không dựa vào ai, kỳ thật một đường đi tới căn bản chưa từng rời khỏi con đường kia.”
(*通天: bản lĩnh hoặc quyền thế rất cao.)
“Sao Cậu của cậu sẽ đồng ý cậu ra mặt?”
Người như Trần Thành tuy rằng Anh Minh tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng đối phương để lại cho anh tuyệt đối không phải người dễ dàng gật đầu như trong lời nói của Thạch Nghị.
Nhưng Thạch Nghị lại không muốn nói nhiều về chuyện này: “Là người một nhà, thì có phương thức nói chuyện của người một nhà. Đối với tôi mà nói, tôi không thể mất đi bất cứ ai bên cạnh mình nữa, tôi chỉ có thể khiến cho vòng này quấn chặt trên người tôi, càng chặt càng tốt.”
“Cậu không sợ chặt quá liền siết chết cậu sao?”
“Lúc trước sợ, hiện tại không, sẽ bị siết chết, là bởi vì bản thân không kham nổi.”
Anh Minh không nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn Thạch Nghị: “Cậu nói ra được mấy câu này, tôi sắp không nhận ra cậu rồi.”
Này vẫn là Thạch đại công tử vì hơn thua với Vương Nghĩa Tề liền đập xe, vì tranh chấp ngoài miệng hơn nửa đêm muốn đua xe quyết thắng thua của lúc trước đây sao? Thái độ vẫn là không ai bì nổi, cả người rồi lại giống như bị người lột ra một lớp quần áo thay hình đổi dạng.
Loại thay đổi này khiến người ta cảm thấy khó chịu, bởi vì thừa nhận quá nhiều thống khổ nặng nề cùng tiếp cận với tự mình ngược đãi tra tấn.
Anh Minh cũng rót cho mình nửa ly rượu, uống hai ngụm: “Chuyện điện ảnh bên này không có vấn đề gì, tôi sẽ về nhà một chuyến, khả năng sẽ không liên lạc với cậu một khoảng thời gian, nếu thật sự có việc gấp, cậu liền tới tìm tôi đi.”
Cả hai đều rõ ràng Anh Minh về nhà là vì chuyện gì, Thạch Nghị nhíu mày: “Gần đây tôi bận nhiều việc ở công ty, nếu không chờ hai ngày, tôi về cùng anh.”
“Không cần đâu.”
Người đàn ông cầm ly rượu dứt khoát từ chối: “Chuyện trong nhà tôi, cậu không nên nhúng tay.”
“Anh Minh, vừa rồi tôi nói nhiều như vậy, chính là đang nói đối với hai người chúng ta mà nói, đã không còn có cái gọi là chuyện của ai hoặc chuyện của nhà ai rồi, anh khó chịu, tôi cũng sẽ không dễ chịu, huống chi vốn dĩ chuyện này cũng không phải chuyện riêng của anh, tôi sẽ không để cho anh một mình…”
“Thạch Nghị…”
Có chút không khách khí cắt ngang lời hắn nói, Anh Minh phun ra một làn khói ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn: “Lời vừa rồi của cậu, tôi nghe rất rõ, cậu có ý gì, tôi cũng hiểu. Nói thông tục một chút, kỳ thật rất nhiều hậu quả hiện tại, đều là tự chúng ta lúc trước ‘ra vẻ’ quá mức cho nên tự làm khổ mà thôi, cậu nghĩ thông suốt, rốt cuộc tôi vẫn luôn không nhìn lầm, nhưng mà Thạch Nghị, cậu nhớ rõ tôi đã từng nói với cậu, tôi là loại người một lần bất trung trăm lần bất dung*, lúc trước cậu nói chia tay, tôi không đồng ý, không phải tôi giỏi đoán ý người* thông cảm tâm tình quá mức kích động của cậu lúc đó, mà là tôi căn bản không có biện pháp đồng ý.”
(*一次不忠百次不用 người khác phạm sai một lần liền thành vết nhơ cả đời, kiểu như một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.)
(**善解人意 thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người.)
Trong đầu hiện lên cảnh tượng thê thảm lúc ấy, Anh Minh theo bản năng nhíu mày: “Tôi trước giờ không đối với một người...” Lời này nói ra có chút không được tự nhiên, anh ngừng một chút hít sâu một hơi, cuối cùng đổi thành một câu khác: “... Thạch Nghị, đời này tôi tuyệt đối không có khả năng... đối với một ai khác giống như cậu…” Lời này của Anh Minh là nghẹn từ cổ họng ra, lúc nói giọng có chút run rẩy, bị đè nén quá nhiều không cam lòng, cũng bao hàm quá nhiều tình cảm.
Thạch Nghị gần như ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn Anh Minh chằm chằm, mỗi một câu một chữ thậm chí mang theo cảm giác áp bách nói ra hết những lời này: “Nhưng tình cảm tôi đối với cậu sâu đến bao nhiêu, lúc ấy khi cậu nhắc đến việc chia tay với tôi, tôi liền phẫn nộ bấy nhiêu! Trừ phi có một ngày hai người chúng ta thật sự tách ra, bằng không thì chuyện này, đặt trong lòng tôi, tôi cả đời này cũng sẽ không quên. Hai người chúng ta ở bên nhau, cuộc sống sau này có khả năng thời điểm khó chịu phải vượt xa thời điểm thoải mái, trong lòng cậu có khúc mắc, tôi cũng vậy. Nhưng việc này, chính là mỗi lần gặp cậu, nghĩ đến tên cậu, nghe được giọng nói của cậu, liền nhớ tới, tôi tin tưởng đối với cậu mà nói cũng giống vậy. Nhưng cho dù là vậy, chúng ta vẫn phải tiếp tục khó chịu như thế…”
Ánh mắt Anh Minh có chút đỏ lên, không biết là do khói hay là do đau đầu, anh trừng Thạch Nghị với vẻ mặt khó coi, trong mắt hai người không che giấu được một tầng chật vật sau khi trải qua tổn thương máu chảy đầm đìa, nhưng cho dù là, bọn họ ai cũng không tránh đi.
“Tôi về sau nói một số lời, làm một vài việc. Cậu khó chịu, tức giận, bất mãn, liền chịu đựng. Lúc ấy tôi đối mặt thế nào, cậu hôm nay phải đối mặt như thế ấy… chờ tôi từ nhà trở về, liền cùng cậu quay về gặp người nhà cậu.”
Con đường về sau có khả năng một cái khó đi hơn một cái, nhưng hai người bọn họ chỉ có thể lôi kéo đối phương cắn răng đi tiếp.
Anh Minh nói xong những lời này, một hơi uống cạn rượu trong ly, không quá thoải mái nhấm nháp chút vị cay nồng còn lưu lại trong miệng kia, anh ngửa đầu nở nụ cười, sau đó đứng lên: “Được rồi, đã muộn như thế, tôi mệt rồi, tìm chỗ cho tôi ngủ đi.”
Anh vỗ vỗ vai Thạch Nghị: “Tôi đã từng mất ngủ nhiều năm, ngủ không tròn giấc, bác sĩ nói tôi bị suy nhược thần kinh, dựa theo cách nói của mẹ tôi chính là quá con mẹ nó nhàn cho nên nhàn ra tật xấu, nhưng sau khi ở bên cậu tật xấu này liền tốt rồi, cho nên cậu ngủ không được hút thuốc uống rượu đều vô dụng, dựa vào người là có thể ngủ rồi.”
Thạch Nghị quay đầu nhìn Anh Minh, người kia nở nụ cười trêu chọc, vẫn đẹp trai như trước.