2401

Chương 111:




Anh Minh và Vương Nghĩa Tề cũng có một thời gian không gặp nhau.
Phải nói từ sau lần tách ra ở nhà anh lúc trước, liền không còn liên lạc lần nào. Anh Minh biết Vương Nghĩa Tề là lo lắng chuyện trong nhà Thạch Nghị làm cho giữa hai người bọn họ có khúc mắc, tuy rằng nói một cách nghiêm túc cậu cũng không liên quan trực tiếp, nhưng rất nhiều chuyện chính là như vậy, tất cả mọi người biết rõ nguyên nhân không ở trên người bạn, rồi lại cảm thấy chọn không rõ lắm, dù sao trong lòng đều là khó chịu.
Nhưng hôm nay Thạch Nghị trước khi ra cửa nói ra câu kia, ít nhất nói rõ trong lòng hắn, hắn cũng không dính chuyện này vào trên người Vương Nghĩa Tề.
Tính toán cũng đã vài ngày không gặp, cả hai đều cảm thấy đối phương gầy không ít.
Anh Minh tìm hai chai nước cho Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề, trong nhà anh ngay cả nước đun sôi cũng không có, mấy ngày này thật sự là sống mơ mơ màng màng, tất cả mọi chuyện đều hỗn loạn.
Vương Nghĩa Tề phá lệ đeo kính: “Như thế nào, cậu ổn không?”
Ngày hôm qua chuyện Thạch Nghị và Anh Minh cùng chung trận địa đã sớm tin tức che trời lấp đất, lúc cậu và Khấu Kinh đến đây còn có người đang ngồi đợi Anh Minh ở trước cửa, nhưng có lẽ là thấy trong nhà xác thật không có ai, chờ bọn họ cùng Anh Minh trở lại, chiếc xe vừa thấy chính là của paparazzi đã không còn.
Anh Minh ngồi bên cạnh: “Còn được, cũng chỉ vậy thôi.”
“Cậu xem tin tức hôm nay chưa?” Chen vào chính là Khấu Kinh, cậu uống một ngụm đồ uống, sau đó mới nhích về sau, tựa vào ghế sô pha.
Vấn đề này, Anh Minh chỉ là nhướng mày: “Không có hứng thú.”
Cho dù không xem anh cũng có thể tưởng tượng được nội dung là gì, xem là tự mình khiến mình buồn bực, mặc dù có chút tụt hậu*, nhưng cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.
(*Nguyên văn 阿Q AQ: hình như để ám chỉ ngây ngô ngố ngố j đấy.)
“Hai người các cậu cũng thật là, tự đưa mình tới cửa.” Tuy rằng lúc ấy không có ở hiện trường, Vương Nghĩa Tề có thể tưởng tượng được tình cảnh điên cuồng đến chừng nào.
“Tớ đoán, cậu cũng không biết được Thạch Nghị đến đó đi?”
Khấu Kinh nhìn Anh Minh: “Lúc trước cậu ấy hỏi tớ không ít chuyện của cậu, tớ liền đoán cậu ấy dự định làm gì đó.” Kỳ thật dựa theo phong cách của Anh Minh, anh chắc chắn sẽ không để cho Thạch Nghị phô trương như thế, chưa nói đến anh vốn dĩ đã chán ghét mấy đề tài ầm ĩ không dứt này, ngay cả cục diện hiện tại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Người kia không nói gì, coi như là chấp nhận.
Nhưng mà, kỳ thật chuyện lần này, Anh Minh không ủng hộ nhưng cũng không phản đối.
Cách làm của Thạch Nghị không phù hợp với phong cách xử sự trước sau như một của anh, nhưng người với người vốn dĩ cũng không có khả năng hoàn toàn giống nhau. Trước kia Anh Minh rất ghét loại hành vi tự mình chủ trương này, hiện tại nghĩ một chút, anh cùng Thạch Nghị cho dù đi đến một bước này, dù thế nào cũng là hai thân thể khác biệt, vấn đề suy tính, điểm xuất phát bất đồng, cho nên cách làm của Thạch Nghị anh không gật bừa, nhưng sẽ tôn trọng.
Nếu hắn làm như vậy, khẳng định có lý do của hắn.
Trong khoảng thời gian này, ngẫm về những thứ đã qua không chỉ có riêng Thạch Nghị, anh cũng luôn nghĩ.
Nghĩ về quá khứ của hai người, nghĩ về bản thân lúc trước, nghĩ về rất nhiều thứ kỳ thật cũng không để làm gì, nhưng thời gian chậm rãi trôi qua lại thay đổi một ít suy nghĩ của anh. Tùy tiện nhún nhún vai, Anh Minh đốt một điếu thuốc: “Cuộc sống cũng không thể bởi vì những người e sợ cho thiên hạ không loạn kia mà ngừng lại.”
“Nhưng Thạch Nghị bên kia sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa đi?”
“Chuyện trong nhà cậu ấy, cậu ấy có thể đối phó.”
Không chuẩn bị sẵn sàng, Thạch Nghị cũng sẽ không tùy tiện lại đây lộ diện.
Anh Minh rít thuốc nheo nheo mắt, nhìn Vương Nghĩa Tề bên cạnh: “Cậu gần đây sao rồi? Tớ nghe nói cậu từ chối bộ phim của đạo diễn lúc trước cậu rất muốn hợp tác?” Tin tức này anh biết được là nhờ tivi, nhưng bởi vì lúc ấy anh bận nhiều chuyện, cũng không gọi điện cho Vương Nghĩa Tề hỏi cho rõ ràng, nói cho cùng đây đều là chuyện riêng của bạn mình, bọn họ cũng không thể nhúng tay.
Vương Nghĩa Tề không bất ngờ khi anh biết, cũng rút một điếu thuốc ra đốt, cậu phun khói thuốc ra: “Hôm nay tớ đến, là có chuyện muốn nói với cậu.” Cậu dừng một chút, lại rít mấy hơi thuốc: “Bộ phim kia của cậu, sẽ là tác phẩm cuối cùng trong nghiệp diễn viên của tớ.”
Anh Minh nhíu mày: “Ý của cậu là?”
“Quay xong bộ phim này, tớ sẽ không tham dự vào bộ phận tuyên truyền, hai ngày nữa tớ sẽ mở ra một buổi họp báo, tuyên bố rời khỏi giới điện ảnh.” Vương Nghĩa Tề ngẩng đầu nhìn Anh Minh: “Cho nên, tớ cảm thấy tớ cần phải nói trước với cậu, nếu như cậu cảm thấy như vậy không phù hợp, cũng có thể thay tớ đi.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cậu hút thuốc trầm mặc một hồi, sau đó mới ngẩng đầu: “Tuy rằng đây là chuyện cá nhân của cậu, tớ vẫn muốn hỏi một câu, tại sao?”
Vương Nghĩa Tề ở trong vòng này, cũng không phải ôm tư tưởng vui đùa.
Tuy rằng phong cách vẫn luôn gắn liền với bất cần đời*, nhưng Anh Minh biết rõ Vương Nghĩa Tề trong xương cốt chưa bao giờ là một người tình nguyện thỏa hiệp, quyết định này, lại khiến cho anh thật bất ngờ.
(*Nguyên văn玩世不恭 ngoạn thế bất cung: Thái độ sống đùa cợt thiếu nghiêm túc vì bất mãn với đời.)
Khấu Kinh hiển nhiên đã biết chuyện này từ trước, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì, chỉ bình tĩnh ngồi đó.
Nghi vấn của Anh Minh, cũng nằm trong dự kiến của Vương Nghĩa Tề: “Kỳ thật, người nhà tớ vẫn luôn phản đối tớ đi làm diễn viên, cậu cũng biết. Chuyện ảnh chụp, Mạnh Tề rời đi, cậu và Thạch Nghị thành như vậy, tớ nói thẳng, kỳ thật tớ rất hối hận. Nếu như lúc trước tớ không lựa chọn bước chân vào, khả năng tất cả điều này sẽ không xảy ra, nói thật, tớ là sợ...” Cậu cười cười tự giễu: “Cũng chính vì sợ, mới hiểu được thì ra rất nhiều thứ tớ muốn thoát khỏi, chính là vẫn không bỏ xuống được, tớ thừa nhận, làm diễn viên là lý tưởng của tớ, cũng là truy cầu cho tới nay của tớ, nhưng lúc thật sự so những thứ này với người nhà, tớ mới phát hiện rốt cuộc cái gì mới là thứ tớ thật sự không thể mất đi. Nếu như phải chọn một trong hai, tớ lựa chọn từ bỏ làm diễn viên.”
Không phải ai đều có được loại năng lực cùng dũng khí thừa nhận đại giới này.
Nếu như lúc ấy Anh Minh và Thạch Nghị không dùng ảnh chụp của bọn họ để đổi Vương Nghĩa Tề, e rằng tình huống hiện tại của Vương gia còn thê thảm hơn nhà Thạch Nghị.
Vương Nghĩa Tề trải qua mấy ngày này thế nào, chỉ có bản thân cậu biết rõ.
Nhiều năm như thế, thứ cậu chống lại, không để ý, chỉ có khi nhìn thấy bị phá hủy mới nhận ra được kỳ thật với cậu mà nói rất quan trọng, cậu có thể không để bụng những cái được gọi là hư danh, lại không thể không để bụng ý tưởng của người nhà cậu, nói trắng ra là, danh dự đối với Vương Nghĩa Tề mà nói không đáng một đồng, nhưng người để ý những điều này với cậu mà nói, lại nặng ngàn cân.
“Anh Minh, tớ rốt cuộc hiểu được câu nói lúc trước của cậu là có ý gì, có đôi khi, từ bỏ lại là chuyện dễ dàng hơn cả.”
Nói đến câu này, hốc mắt Vương Nghĩa Tề có chút đỏ.
Vương Mạnh Tề rời đi, cậu từ bỏ lý tưởng làm diễn viên, kỳ thật những thứ này cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, có lẽ lúc đang suy xét cùng do dự, loại giãy giụa này là vô cùng thống khổ, nhưng chỉ cần quyết tâm, ngược lại sẽ có một loại cảm giác thả lỏng.
Đây đối với cậu mà nói, chính là một kết cục tệ nhất, toàn bộ đều không thể gay go hơn thế này, cho dù trong lòng lại không cam lòng, lại thống khổ, cuối cùng rồi sẽ có lúc bình phục.
Bọn họ không có dũng khí như Anh Minh và Thạch Nghị, biết rõ đi tiếp con đường này sẽ vĩnh viễn trói chặt với thống khổ, nhưng vẫn nguyện ý đi tiếp.
Anh Minh cau mày, vẫn luôn không nói gì.
Anh trầm mặc duy trì tư thế hút thuốc, không gian trống trải trong kho hàng khiến cho thời gian trôi đi có một loại cảm giác giằng co giống như đang đọng lại, anh hút gần hết một điếu thuốc mới dụi tắt ở trên bàn, sau đó vào lúc muốn lấy thêm điếu nữa thì khựng lại, cuối cùng thu tay: “Nếu cậu đã suy xét kỹ, tớ ủng hộ quyết định của cậu. Còn về bộ phim này rốt cuộc muốn đổi người hay không, tớ sẽ thương lượng cùng đám người Đổng Hiểu, sẽ cho cậu câu trả lời sau.”
“Ừ.”
Đáy mắt Vương Nghĩa Tề có áy náy, nhưng thái độ kiên quyết ngoài ý muốn.
Khấu Kinh ở bên cạnh nhìn Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề, có chút xuất thần nghĩ tao ngộ* của người thật là rất kỳ quái, nhớ lúc Đổng Hiểu gặp tai nạn xe ngày đó, gần như tất cả mọi người đều cho rằng sinh hoạt của cậu ta đã kết thúc ở thế giới này, cho dù cậu ta có thể đi ra khỏi bóng ma bị thương hay không, chỉ nói từ góc độ của diễn viên, cậu ta cũng không còn điều kiện đứng sóng vai cùng người khác, nhưng sự thật là cậu ta đã trở về, thay đổi một phương thức khác để thực hiện những thứ cậu ta muốn, Vương Nghĩa Tề được trời ưu ái nắm giữ mọi điều kiện, lại là người rời khỏi sân khấu sớm nhất.
(* 际遇 tế ngộ: tao ngộ hoặc thời vận.)
Nên nói là vận mệnh trêu ngươi, hay là thế sự vô thương đây?
Nhưng mà, đây đều là lựa chọn của mỗi người, từ bỏ cũng vậy, tiếp tục cũng vậy, bọn họ đều là lựa chọn những thứ thật sự quan trọng cùng để ý ở trong lòng, ở bên trong bỏ hay lấy, khiến bản thân không phải hối hận.
“Thạch Nghị nói, lúc nào đó mọi người tụ tập.”
Nhắc tới chuyện này để đánh vỡ bầu không khí có chút áp lực, Anh Minh bởi vì nghiện thuốc không lui, có chút khó chịu vuốt vuốt mũi: “Các cậu thấy sao?”
Vương Nghĩa Tề bất ngờ nhướng mày: “Thạch Nghị?”
“Ừ, hôm nay lúc Nữu Tử gọi điện cho tớ cậu ấy vừa vặn ở đó, liền nhắc tới.”
Thạch Nghị là một gút mắc trong lòng Vương Nghĩa Tề, này gọi là đúng bệnh hốt thuốc, chuyện này cũng chỉ có Thạch Nghị giải quyết.
Khấu Kinh cười cười: “Tớ là lúc nào cũng rảnh, phải xem Vương đại thiếu.”
Nhưng người kia cũng không trả lời ngay, Vương Nghĩa Tề sửng sốt một chốc, qua thời gian rất lâu mới có chút cứng đờ gật đầu: “Tớ cũng không thành vấn đề, đến lúc đó, cho tớ biết đi…”
“Cậu dự định mở họp báo lúc nào?”
“Hai ngày nữa đi, tớ đã nói với công ty, vẫn đang xử lý một vài vấn đề trên hợp đồng cùng thủ tục.”
“Công ty cậu đồng ý?”
“Loại chuyện này, một khi tớ đã làm quyết định công ty cũng hết cách, bồi thường phần vi phạm hợp đồng là được, dưa hái xanh không ngọt.” Kỳ thật, công ty của Vương Nghĩa Tề vẫn đối với cậu không tồi. Bởi vì hiểu rõ tính cách của cậu, trước giờ không gian tự do của cậu rất lớn, lựa chọn công tác phần lớn đều là tự cậu làm quyết định, đôi khi cho dù suy nghĩ bất đồng với công ty, cũng không thật sự miễn cưỡng cậu.
Nếu như không phải chuyện lần này, khả năng Vương Nghĩa Tề vĩnh viễn sẽ không đổi công ty.
Cái vòng này, rất nhiều chuyện xác thật phức tạp hơn mặt ngoài, nhưng kỳ thật rất nhiều chuyện cũng đơn giản hơn bên ngoài phỏng đoán. Nói trắng ra là, quan hệ giữa người với người vĩnh viễn là quan hệ giữa người với người, bởi vì dính dáng đến lợi ích mới trở nên hỗn loạn, bỏ những thứ này qua một bên, hết thảy nói đơn giản cũng đơn giản.
Anh Minh suy xét chính là vấn đề của Vương Nghĩa Tề cùng công ty, Khấu Kinh lại nghĩ tới một chuyện khác, vẻ mặt cậu có chút cổ quái nhìn chằm chằm Vương Nghĩa Tề cả buổi, cuối cùng vẫn là phun ra một câu: “Nói thật, tớ chưa từng thấy bộ dạng hát tuồng* của cậu…” trong đầu vẽ ra cả buổi cũng nghĩ không ra, cuối cùng cậu có chút bất đắc dĩ thở dài: “Luôn cảm thấy đặc biệt không có cảm giác chân thật.”
(*唱戏.)
Hai người bên cạnh bởi vì câu này mà nhướng mày, Vương Nghĩa Tề hừ một tiếng: “Tớ mười tuổi đã bắt đầu lên sân khấu.”
Kết quả cậu còn chưa dứt lời, vừa nói Anh Minh liền bật cười: “Kỳ thật… tớ cũng không nghĩ ra được….”
Loại cảm giác không được tự nhiên này, đại khái tương tự với việc bạn để cho một con đà điểu mặc bộ đồ thỏ.
Ngoại trừ không được tự nhiên, chính là không được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.