2401

Chương 115:




Thạch Nghị xuất hiện, khiến cho cha mẹ của Anh Minh vô cùng bất ngờ.
Nhưng Thạch Nghị ngoài cửa được Khấu Kinh cùng Háo Tử đỡ lại rất thản nhiên: “Chú dì, hiện tại Anh Minh đã tới thị trấn gặp nạn, cháu vẫn luôn duy trì liên lạc với anh ấy, sợ chú dì lo lắng, liền tới đây nói một tiếng với chú dì… Bời vì đường truyền liên lạc của bên đó không tiện lắm, anh ấy không có cách nào gọi điện, nhưng đại sứ quán thường trú tại Úc đã liên hệ với anh ấy, tình huống cụ thể cháu sẽ xác nhận một chút, bọn cháu liền ở trên xe trước cửa nhà, cháu sẽ vẫn luôn ở chỗ này, chú dì yên tâm.”
Bởi vì thân thể còn yếu, lúc Thạch Nghị nói một đoạn này tạm dừng ba lần, hắn sốt cao cũng chưa hoàn toàn lui xuống, sắc mặt vẫn là rất khó coi, nhưng trạng thái tinh thần còn có thể, nói xong đưa danh thiếp cho cha mẹ Anh Minh: “Đây là điện thoại của cháu, nếu như dì không muốn ra cửa, liền gọi cho cháu.”
Gần đây trời cũng vừa mới mưa, trong không khí vẫn còn chút ẩm ướt, Khấu Kinh đỡ Thạch Nghị cũng có thể cảm giác được đối phương run rẩy, chỉ là không rõ ràng.
Tuy rằng bầu không khí có chút lúng túng, cuối cùng cha mẹ Anh Minh vẫn gật đầu tỏ vẻ đã tiếp nhận phần tâm ý này của Thạch Nghị, thấy Thạch Nghị xoay người phải đi, cha Anh Minh khụ một tiếng: “Nếu không, liền vào nhà đi, trời lạnh.”
Ông nói xong liền xoay người vào nhà, còn lại mẹ Anh Minh cũng không phản đối, lui ra sau một bước kéo cửa ra, im lặng để bọn họ vào nhà.
Khấu Kinh cùng Háo Tử dìu Thạch Nghị vào phòng, đặt thuốc của hắn lên bàn, trước khi đi để lại lời nhắn bảo hắn chú ý thân thể, có tình huống gì nhanh chóng gọi cho bọn họ, Thạch Nghị phất tay, xem như lời cảm ơn.
Tiếng cửa đóng lại, cũng ngăn cách không gian trong phòng, cha Anh Minh ở lại phòng sách không ra, phòng khách chỉ còn lại Thạch Nghị cùng mẹ Anh Minh, trong không khí khuếch tán một loại áp lực cứng đờ, thật lâu cũng không ai nói ra một câu.
Cuối cùng, vẫn là điện thoại của Thạch Nghị phá vỡ trầm mặc.
Điện thoại là của Trần Thành gọi tới: “Thạch Nghị, thân thể cậu thế nào rồi?”
“Vẫn chịu đựng được, cháu vừa ra viện.”
“Ra? Vậy hiện tại cậu ở đâu?” Tình huống bên kia của Trần Thành cũng đang rất loạn, kế tiếp anh có rất nhiều cuộc họp phải mở, các phương diện phối hợp đều phải đi làm.
Thạch Nghị lại không giấu giếm tình huống của mình: “Cháu đang ở trong nhà Anh Minh, cùng ba mẹ anh ấy.”
Trần Thành không lập tức nói tiếp.
Mẹ Anh Minh ở bên cạnh nhìn hắn một cái, xoay người đi vào phòng bếp rót nước, Thạch Nghị đưa tay day day trán: “Tóm lại cậu không cần lo lắng cho cháu, Anh Minh có liên lạc với cậu không?”
“Không có, tôi vừa ở dưới hội trường, lát nữa còn phải gặp truyền thông, Khổng Duy gọi cho tôi một cuộc điện thoại nói người đã đến, cứu nạn vẫn còn tiếp tục, trên cơ bản đã có thể xác nhận khu vực, mấy tiếng tiếp theo hẳn là sẽ có tiến triển, tôi cho cậu số điện thoại của Khổng Duy, không được thì cậu liên hệ cậu ta, nhưng cái kia là điện thoại vệ tinh, đường truyền không tốt, cậu thử nhiều vào.”
“Vâng.”
Thạch Nghị tiện tay rút một tờ giấy ăn bên cạnh ghi số điện thoại vào, cuối cùng xác nhận một chút liền cúp máy.
Thời sự trên tivi đang phát sóng tình hình tai nạn của Australia bên kia, nói vậy trước khi hắn vào nhà cha mẹ Anh Minh đang xem cái này.
Nhưng mà, cuộc điện thoại vừa rồi của Trần Thành lại nhắc nhở hắn một việc.
Hắn gọi điện cho Âu Dương, có lẽ đối phương cũng đang chờ tin tức của hắn, vừa reng một tiếng liền nghe máy: “Có việc nói thẳng.”
“Cậu nói hiện tại nghĩ biện pháp chuẩn bị một cái điện thoại vệ tinh thì có hy vọng không?”
“Điện thoại vệ tinh?”
“Ừ, chính là loại không thông qua tín hiệu của tháp viễn thông…” Thạch Nghị nói một nửa đã bị Âu Dương cắt ngang: “Đương nhiên tớ biết rõ đó là cái gì, tớ là hỏi cậu, cậu muốn dùng thế nào, truyền đến Australia?”
“Nếu có thể làm đến Australia đương nhiên tốt nhất, tớ vừa ra viện, là Anh Minh thay tớ qua đó. Nhưng hiện tại không liên lạc được, có thể liên lạc chỉ có người của đại sứ quán, tớ không an tâm.”
Giai đoạn hiện tại, đây cũng là chuyện duy nhất hắn có thể giúp được.
“Được, chuyện này cậu để tớ nghĩ biện pháp, tớ nhớ lúc trước có mấy tập đoàn bên Australia từng làm ăn với chúng ta mấy lần, không phải quan hệ của cậu với bên kia cũng không tệ lắm? Nếu không cậu thử liên lạc xem, tớ sẽ tìm người.” Âu Dương đáp án rất dứt khoát, không hề nói ra câu dư thừa.
“Vậy tùy thời liên lạc.”
“Được.”
Mẹ Anh Minh cầm ly nước ra, thấy chính là Thạch Nghị đang không ngừng gọi điện thoại, bà đặt ly nước ở trước mặt Thạch Nghị, người kia ngẩng đầu nhìn bà cười cười nói lời cảm ơn.
Trong gần nửa tiếng, Thạch Nghị ngoại trừ gọi điện thoại cũng không làm chuyện khác.
Nhận ra bản thân ở lại phòng khách cũng không làm được gì, mẹ Anh Minh rốt cuộc đi vào phòng sách, nhưng cửa cũng không đóng, nghe thấy rất rõ tiếng Thạch Nghị gọi điện thoại.
Hắn vẫn đang nỗ lực phối hợp chuyện điện thoại vệ tinh, nói đều là tiếng Anh, khả năng có chút tiến triển, sau một tiếng cuối cùng nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới lại bắt đầu thử liên lạc Khổng Duy.
Kết quả lần này chính là không ngừng gọi đi gọi lại.
Thật vất vả mới thông một lần, đối phương chỉ hỏi tên liền dập máy, Thạch Nghị trong lòng sốt ruột nhưng không phát ra được hỏa, chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục gọi đi.
Thật sự liên hệ được đã là chuyện của mấy chục phút sau.
Tín hiệu rất kém, nói chuyện đều là đứt quãng: “A lô, xin hỏi là Khổng Duy sao?”
“Đúng, có chuyện mau nói.”
“Tôi là Thạch Nghị, lúc trước đã liên lạc với cậu.” Bởi vì bên kia nói chuyện giọng rất lớn, khiến Thạch Nghị vô thức cũng căng họng bắt đầu rống, thái độ của Khổng Duy không quá phối hợp: “Tôi biết anh là ai, có chuyện mau nói, thời gian trò chuyện rất ngắn.”
Thạch Nghị nhíu mày: “Có thể cho tôi nói chuyện với Anh Minh không?” Lúc hắn nhắc tới Anh Minh, cha mẹ Anh Minh ở trong phòng sách đều đi ra.
Khổng Duy không nói đồng ý hay không đồng ý với Thạch Nghị, tiếng ồn ào tiếp tục trong chốc lát, ngay vào lúc Thạch Nghị đã sắp từ bỏ rồi, giọng nói cố gắng giương cao của Anh Minh rốt cuộc truyền vào tai hắn: “Thạch Nghị, cậu tỉnh rồi?” Từ giọng nói thấy được tinh thần của Anh Minh cũng không tệ lắm, Thạch Nghị nghe thấy giọng anh gánh nặng trong lòng hạ được phân nửa, hắn ngẩng đầu gật gật với hai vị lớn tuổi bên cạnh, ý bảo Anh Minh không có gì.
“Hiện tại tôi đang ở nhà anh cùng chú và dì, nếu như anh có chuyện gì, cũng có thể trực tiếp gọi về nhà.”
“Được, tôi biết rồi! Hiện tại đội cứu nạn đã bắt đầu tìm kiếm ở những khu vực có khả năng nhất, tôi nghe qua, có lẽ xe bus chỉ là bị kẹt cũng không phải bị vùi, cho nên cậu cứ thả lỏng trước, tôi sẽ luôn ở đây.”
Tiếng nói của Anh Minh cũng là đứt quãng, nhưng Thạch Nghị nghe hiểu ý anh, ánh mắt có chút cay, hắn dùng sức nhắm lại, sau đó mới lại xốc lên tinh thần nhìn che mẹ Anh Minh: “Chú dì có muốn nói chuyện với Anh Minh không?” Mẹ Anh Minh đi về phía trước một bước, có lẽ là muốn nghe, nhưng bị cha Anh Minh ở bên cạnh ngăn lại: “Không cần đâu, chúng tôi nói cũng không nói rõ được, cậu lại bảo nó chú ý an toàn.”
Thạch Nghị gật đầu, thuật lại lời vừa rồi, lúc sau có lẽ là điện thoại bị Khổng Duy cầm qua, hai người cũng không kịp chào hỏi liền cắt đứt cuộc trò chuyện, Thạch Nghị cầm điện thoại sững sờ trong chốc lát, thở dài một hơi.
Thời gian ngay tại thời điểm này vẫn luôn trôi rất chậm, Thạch Nghị gần như là cách một đoạn thời gian liền sẽ nhìn đồng hồ trên vách tường một cái, nội dung thời sự không có nhiều nội dung mới, thứ của ba phút trước ba phút sau lại phát một lần, hắn mệt mỏi vò vò tóc, dựa vào ghế ý đồ buông lỏng một chút thần kinh căng thẳng.
Lúc gần đến năm giờ chiều, rốt cuộc xem như có một tin tức tốt, chuyện điện thoại đã xác thực, công ty của Australia sẽ gửi một ít vật tư cứu trợ thiên tai qua, thuận tiện mang điện thoại cho Anh Minh, nhưng lạc quan nhất đoán chừng cũng phải sau ba giờ sáng mới có thể đưa đồ tới, Âu Dương đại diện Thạch Dương cũng chuyển một khoản tiền, ghi chú một hàng lại nhấn mạnh chuyện của Anh Minh.
Tuy rằng cách làm này không quá xinh đẹp, nhưng tình huống hiện tại cũng không rảnh để bận tâm.
Buổi tối mẹ Anh Minh nấu cháo, gọi Thạch Nghị ăn một chút, người kia cũng không từ chối, chịu đựng tác dụng phụ của thuốc ăn ba bát.
Đối với việc này ba Anh Minh gật gật đầu: “Cậu phải chiếu cố thân thể mình tốt trước đã mới có thể làm gì thì làm, đừng ngã ra đó.” Những người gặp phải chút chuyện liền động một cái không ăn không uống mới thật sự là không hiểu chuyện a, trạng thái Thạch Nghị biểu hiện ra lúc này này ngược lại là khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của cha mẹ Anh Minh.
Bởi vì buổi tối khẳng định phải canh điện thoại, Thạch Nghị uống thuốc xong liền dựa vào sô pha ngủ trong chốc lát, mẹ Anh Minh vốn muốn để cho hắn ngủ trong phòng của Anh Minh, lúc sau nhớ đến thời điểm ăn tết, cuối cùng vẫn là không mở miệng, liền ôm chăn màn cùng gối đầu cho hắn.
Nhưng mà trong lòng có chuyện, như thế nào cũng không có khả năng thật sự ngủ yên, Thạch Nghị nửa ngủ nửa tỉnh nhắm mắt hai giờ liền rốt cuộc ngủ không được nữa, ngồi dậy lại thử gọi điện cho Khổng Duy, nhưng vẫn luôn không thông, lúc sau Trần Thành gọi điện cho hắn hỏi thăm tình huống, biết chuyện hắn an bài điện thoại, cũng không nói gì nữa.
Lại nói cũng chỉ là mấy tiếng, Thạch Nghị lại cảm thấy giống như trải qua mười mấy thế kỷ.
Ngồi không yên liền đứng lên hoạt động đi chậm hai vòng trong phòng khách, đi mệt lại ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, cha mẹ của Anh Minh rất ít ra, có lẽ là sợ gặp mặt hai bên không biết nói gì sẽ lúng túng, trong phòng bếp có để lại cháo ấm cùng chút đồ ăn cho hắn, mặc dù không nói rõ, nhưng Thạch Nghị biết rõ này là hy vọng hắn nửa đêm đói bụng liền tự mình lót dạ một chút.
Cho dù như thế nào, loại quan tâm không nói ra miệng này liền khiến trong lòng hắn buông lỏng không ít.
Trên thực tế, không người nào có thể lòng như lửa đốt hơn hắn hiện tại, mẹ của mình bị kẹt ở Australia hắn chỉ có thể ở bên này chờ tin tức, tư vị kia bất kỳ ai cũng sẽ không muốn nếm thử hoặc là thể nghiệm một lần. Cho đến giờ hắn không mất khống chế, thứ nhất là bởi vì Anh Minh thay hắn đi qua, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ dùng hết toàn lực, lại nói hắn không muốn ở trong nhà Anh Minh biểu hiện ra quá mức vội vàng xao động khiến cho bọn họ nhọc lòng suy nghĩ, trong lòng lửa nóng lan tràn, hắn cũng chỉ có thể đè nặng ở ngực.
Tinh thần tra tấn khiến thời gian trôi dài lê thê, mãi cho đến bốn giờ, hắn không nhắm mắt, đèn trong phòng sách cũng không tắt, cũng sắp đến năm giờ, điện thoại trong nhà Anh Minh đột nhiên vang lên, Thạch Nghị trên cơ bản chính là nhào qua nghe máy, tiếng nói của Anh Minh bên kia khiến cho trước mắt hắn biến thành màu đen.
“Thạch Nghị, tôi nhận được điện thoại rồi.”
“Ừm…”
“Cậu yên tâm, tình huống bên này khá tốt, chuyên gia khí tượng dự đoán thời tiết hẳn là sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu nữa, nếu như thời tiết có chuyển biến tốt, khả năng cứu hộ thành công vô cùng lớn, hơn nữa tín hiệu truyền thông cũng đang dần được sửa chữa, tôi cảm thấy tình thế này còn tương đối lạc quan…”
“Ừm…”
Thạch Nghị ngoại trừ một tiếng này gần như không nói ra được thêm lời nào, cuống họng đau lợi hại, hắn khó chịu ho hai tiếng, cuối cùng trong lời hỏi thăm của Anh Minh mới khàn khàn đáp lại một câu: “Anh Minh… cảm ơn anh, còn có, tôi yêu anh.”
Lúc hắn nói câu này, vừa vặn cha mẹ của Anh Minh cũng đi ra, thu hết bộ dạng chật vật đáy mắt phiếm hồng của Thạch Nghị vào trong mắt, hai bên đều sửng sốt một chút.
Nhưng Thạch Nghị phản ứng rất nhanh, hắn chớp chớp mắt đè xuống tất cả cảm xúc, sau đó mới đưa điện thoại cho mẹ Anh Minh: “Dì, điện thoại của Anh Minh, dì trò chuyện một chút đi.” Chờ đối phương nhận điện thoại, Thạch Nghị đứng lên đi ra ban công muốn hút thuốc, nhưng vừa đốt đã bị cha Anh Minh ở phía sau ngăn lại: “Thời điểm này đừng hút thuốc, đối với thân thể không tốt.”
Chỉ là hoảng hốt trong một nháy mắt, Thạch Nghị nhớ tới lần về nhà, cha hắn nói với hắn câu kia, tình cảnh giống như đã từng quen biết khiến cho Thạch Nghị vốn dĩ còn đang sốt trong một chốc cũng chưa lấy lại được tinh thần, chỉ có thể ngơ ngác đứng đấy, đáy lòng mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.