2401

Chương 116:




Anh Minh nhận được điện thoại, liên lạc với Thạch Nghị dần trở nên nhiều hơn, bao gồm tiến triển của đội cứu nạn, biến đổi thời tiết, vào giờ thứ hai mươi bảy sau khi sự việc xảy ra, rốt cuộc đã phát hiện xe bus bị kẹt, máy bay trực thăng bất chấp nguy hiểm đưa tới một ít vật tư cùng đồ ăn, sau khi liên tục xác nhận vị trí, đội cứu hộ đội mưa lớn duy trì cứu viện.
Tất cả người ở hiện trường bởi vì phát hiện xe bus bị kẹt mà kích động, Anh Minh ngay cả ô cũng không che, cùng Khổng Duy đứng ở bên cạnh ngọn núi quan sát tình huống.
Rốt cuộc sau hai tiếng rưỡi, cuối cùng đội cứu nạn đã tiếp xúc đến du khách bị nhốt.
“Xác nhận chín mươi du khách đều đang ở đây, trước mắt không có người thương vong, chỉ có tám du khách xuất hiện tình huống nhiệt độ cơ thể xuống thấp, đã tiến hành xử lý cấp cứu, hiện tại dựa theo kế hoạch đưa du khách ra ngoài.”
Thông tin trong bộ đàm khiến Anh Minh rốt cuộc thở ra một hơi, anh quay đầu nhìn Khổng Duy: “Cảm ơn...”
Kỳ thật, có thể nói hiện tại anh muốn nói lời cảm ơn với tất cả mọi người.
Bởi vì đã không biết dùng lời nào khác để diễn tả tâm tình của mình, từ lúc tới đây cho tới bây giờ, anh đã có vô số lần theo bản năng tưởng tượng đến kết quả tồi tệ nhất, nhưng tuy đã làm chuẩn bị tâm lý nhiều lần, anh vẫn không cách nào thuyết phục bản thân tiếp nhận loại kết cục này.
May mắn đội cứu nạn một mực không từ bỏ, cũng may mắn mỗi người ở đây đều rất kiên trì.
Anh Minh vốn muốn gọi điện thoại báo cho Thạch Nghị biết, nhưng do dự một chút vẫn là đợi đến khi xác nhận chắc chắn mẹ hắn không có việc gì, thời gian trôi qua từng giây từng phút, du khách trên xe bus được cứu ra trước là trẻ em cùng người già, đợi khoảng ba tiếng, cuối cùng toàn bộ du khách đều được bảo vệ an toàn đưa đến lều cứu trợ tạm thời.
Tuy rằng sắc trời rất tối, Anh Minh vẫn là nhìn thấy mẹ Thạch Nghị trước tiên. Ở lễ tang của cha Thạch Nghị lúc trước anh chỉ thấy qua đối phương, nhìn thấy nhân viên cứu nạn ôm bà từ máy bay xuống, anh liền chạy tới.
“Dì!”
Mẹ Thạch Nghị hiển nhiên vô cùng bất ngờ khi thấy anh ở chỗ này.
Lần đầu tiên hai người xem như chính thức gặp mặt rồi lại vô cùng lúng túng, nhất thời cũng không biết nói gì, Anh Minh vô thức đưa tay nhận bình dưỡng khí trong tay nhân viên cứu hộ, đỡ mẹ Thạch Nghị đến bên cạnh.
Nhân viên cứu hộ kia còn chưa đi, anh quay đầu hỏi một câu: “Xin hỏi tình huống của bà ấy thế nào?”
“Ah?” (*诶?)
Thành viên cứu hộ này không phải là người Úc, là một người Châu Á, nhìn ra Anh Minh rất gấp, liền vỗ vai trấn an anh: “Yên tâm đi, tình huống của phu nhân không có vấn đề quá lớn, chỉ là thiếu dưỡng khí cùng hạ thân nhiệt, lát nữa tôi sẽ sắp xếp đưa bà đến bệnh viện gần đây quan sát một chút, nhưng cậu cần đăng ký cho bà ấy, bà ấy là người nhà cậu sao?”
Anh Minh gật đầu: “Tôi là con trai bà ấy.”
Mẹ Thạch Nghị nghe thấy lời này của Anh Minh thì hơi sững người, bà ngẩng đầu nhìn Anh Minh, môi giật giật muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, Khổng Duy tới đây hỏi tình huống, xác nhận không có vấn đề gì liền đến chỗ những người khác, có mấy du khách bị mắc kẹt cũng không có người nhà kịp thời chạy tới, còn cần tới cậu xử lý.
Anh Minh vẫn luôn ở bên cạnh, đợi đến khi sắc mặt mẹ Thạch Nghị đỡ hơn một chút anh mới lấy điện thoại ra: “Dì, dì gọi cho Thạch Nghị đi, lúc cậu ấy nằm viện biết được dì xảy ra chuyện, rất lo lắng.”
Một câu nằm viện xem như giải thích nguyên nhân Thạch Nghị không tới, mẹ Thạch Nghị đối diện anh do dự một chút, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại.
Dựa theo cách làm của Anh Minh bấm xuống dãy số, đường dây nhanh chóng gọi thông.
Khả năng Thạch Nghị còn tưởng là Anh Minh, mở miệng chính là hỏi tiến triển: “Sao rồi? Tìm được người chưa?”
“Thạch Nghị…”
Bị kẹt lâu như thế, cuống họng của mẹ Thạch Nghị khàn khàn, bà hắng giọng mấy cái, cố gắng khiến cho giọng của mình nghe được bình thường: “Thạch Nghị, con nghe được chưa?”
“Mẹ!”
Thạch Nghị ở đầu dây bên kia sau khi xác nhận giọng của bà thì vô cùng kích động, bật dậy khỏi ghế: “Mẹ! mẹ sao rồi?”
“Mẹ còn được, không có việc gì, dì con cũng không sao, yên tâm đi.” Đang nói, dì Thạch Nghị cũng được thành viên đội cứu hộ đưa tới, Anh Minh vội đi qua khoác cho bà tấm thảm anh được phát lúc trước, dìu tới đây.
Dì Thạch Nghị hiển nhiên không có ấn tượng về anh.
“… Cậu là?”
“Cháu là Anh Minh.” Một câu đơn giản xem như giới thiệu, đối phương mờ mịt một hồi, sau đó mới kịp phản ứng thân phận của anh.
Có vài phút như vậy, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Mẹ Thạch Nghị nghe điện thoại nghe một hồi liền nhịn không được bật khóc, mấy chục tiếng đồng hồ này có bao nhiêu gian nan người ngoài không thể tưởng tượng được, trong quá trình chờ cứu hộ, bà đã từng tuyệt vọng qua vô số lần, được nghe lại giọng nói của Thạch Nghị quả thật như đang nằm mơ.
Có thể nghe ra được nghẹn ngào của mẹ mình, trong lòng Thạch Nghị cũng khó chịu, bàn tay cầm điện thoại của hắn vô thức dùng sức, gồng đến độ gân xanh đều nổi lên rồi cũng không hề hay biết: “Mẹ, thật xin lỗi, hiện tại con không thể chạy tới… Anh Minh sẽ chiếu cố hai người, con ở bên này sắp xếp vấn đề trở về của mọi người, yên tâm đi, rất nhanh sẽ có thể về nhà rồi.”
“Mẹ không sao, thật sự.”
Ôm điện thoại chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này, mẹ Thạch Nghị lúc sau thật sự không nói được nữa liền chuyển điện thoại cho dì Thạch Nghị, đơn giản hàn huyên hai câu cuối cùng đưa điện thoại cho Anh Minh.
Thạch Nghị hít sâu một hơi: “Anh Minh, tôi đã an bài xong xuôi, mọi người mau trở về.”
Giọng của hắn run rẩy đến không còn hình dáng, nếu không phải bởi vì cha mẹ Anh Minh đều ở bên cạnh hắn, có lẽ hắn phải thất thố.
Ngược lại là Anh Minh bình tĩnh hơn một chút: “Mấy dì sẽ tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân trước, xác định không có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc lại với cậu, sẽ không lâu đâu, cậu đừng lo lắng, có tôi ở đây.”
Một câu tôi ở đây lại khiến cho trái tim vẫn luôn lơ lửng ở trên không của Thạch Nghị rốt cuộc chậm rãi thả trở về một cách kỳ dị, hắn gật đầu, đưa điện thoại cho cha của Anh Minh.
Sau khi đối phương nhận được điện thoại, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi vọt vào buồng vệ sinh bắt đầu nôn.
Loại buồn nôn bởi vì cảm giác sợ hãi mà sinh ra này từ khi hắn biết được mẹ hắn gặp chuyện không may ở Úc vẫn luôn không dừng, thời gian dài như thế, chỉ là bị hắn bắt buộc bình tĩnh đè xuống, hiện tại xác nhận không có việc gì, hắn rốt cuộc không đè được nữa rồi.
Bởi vì không ăn gì, Thạch Nghị nôn cũng chỉ là nôn khan, sau khi tiêu hao hết sức lực toàn thân hắn liền ngồi phịch ở buồng vệ sinh, ngay cả chút sức lực để đứng lên cũng không có.
Vẫn là mẹ Anh Minh lo lắng sang đây xem hắn, mới đỡ hắn lên.
“Cậu thế nào rồi? Có muốn đến bệnh viện không?”
Sắc mặt Thạch Nghị trắng bệch tái xanh, môi không chút máu, trán đầy mồ hôi.
Gian nan dùng nước súc miệng, Thạch Nghị xua xua tay: “Cháu chờ mọi người lên máy bay rồi lại đi, lại để cho cháu trông một chốc…”
Hắn không khoe khoang* tình huống thân thể, nhưng chưa bảo đảm Anh Minh bọn họ đã trở về hắn không yên tâm, mẹ Anh Minh nhíu mày, không nói thêm gì nữa, đỡ Thạch Nghị trở lại phòng khách, bà nhìn mấy lọ thuốc trên bàn trà: “Cậu đây là không ăn uống gì liền uống thuốc khiến cho kích thích, tôi hâm nóng cháo cho cậu, cậu ăn một chút, hình như trong nhà còn có miếng dán hạ sốt, để tôi tìm cho cậu.”
(*逞能 sính năng: chỉ khoe khoang, biểu hiện tài năng của mình theo nghĩa xấu, thổi phồng phóng đại.)
Nói xong bà liền đi làm, để lại Thạch Nghị vốn muốn nói không cần phiền toái, cuối cùng cũng không kịp mở miệng.
Anh Minh cùng mẹ và dì Thạch Nghị đến bệnh viện kiểm tra, xếp hàng liền tốn không ít thời gian, lúc này trong bệnh viện trên cơ bản là loạn tùng phèo, mặc dù đã ưu tiên xử lý cho mấy du khách bị mắc kẹt, nhưng bởi vì người bệnh quá nhiều, cũng căn bản không chiếu cố được.
Cho nên chờ đến khi có đầy đủ kết quả kiểm tra, gần như đã sắp đến trưa rồi.
Cũng may tới gần thành phố đều có thể dùng điện thoại, Anh Minh cách một chốc lại gọi điện về nhà, mẹ Thạch Nghị rốt cuộc kiểm tra hoàn tất, xe Thạch Nghị đã sắp xếp trước đó cũng đã chạy đến cửa bệnh viện.
Lên xe liền tiến thẳng đến sân bay, vé gì đó đều đã an bài tốt, Thạch Nghị tuy rằng không tới Úc nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn, dọc đường đi mọi chuyện đều đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, mãi đến khi máy bay cất cánh, đám người Anh Minh cũng không gặp qua bất kỳ trở ngại cùng phiền toái gì.
Trên máy bay, dì Thạch Nghị nhịn không được thở ra một hơi:“Xem như an tâm rồi, một đường lăn lộn này…”
Ai có thể nghĩ tới vốn là du lịch giải sầu vậy mà lại gặp phải tình huống nguy hiểm như thế, hồi tưởng lại mấy ngày trước, quả thật nghĩ đến mà kinh.
Mẹ Thạch Nghị vẫn luôn im lặng, trầm mặc tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Anh Minh cũng không chủ động trò chuyện, chỉ là uống nước ăn cơm dọc đường đi đều chiếu cố rất chu đáo, kỳ thật anh đã gần như không chợp mắt sáu mươi tiếng, đôi mắt khô khốc khó chịu, nhưng cho dù thế nào mẹ Thạch Nghị không có việc gì với anh mà nói chính là tin tức vô cùng tốt, một kích như thế này, anh nhất thời cũng không cảm thấy mệt mỏi mấy.
Sau khi nhân viên phục vụ biết được bọn họ là du khách bị mắc kẹt liền chiếu cố bọn họ rất rốt, thỉnh thoảng đi qua giúp đổ thêm nước cùng đưa chăn lông, Úc khôi phục thông đường bay kỳ thật không mất quá lâu, đây là chuyến bay thứ hai sau khi được thông đường bay, nếu như không phải Thạch Nghị đã chào hỏi qua, vé cũng không dễ dàng có như vậy.
Chờ đại sứ quán an bài, như thế nào cũng phải chờ đến ngày mai mới nói tiếp.
Máy bay hiếm khi đến đúng giờ, Trần Thành ở sân bay chờ hạ cánh, người đàn ông vẫn luôn cực kỳ tự tin quyết đoán trong trí nhớ của Anh Minh dường như trong một đêm già đi rất nhiều, Trần Thành sau khi sắp xếp cho mẹ Thạch Nghị lên xe, nói nhỏ với Anh Minh một câu: “Hình như Thạch Nghị lại nhập viện rồi nên không nghe điện thoại, tôi đưa mẹ nó về nhà trước, cậu đến bệnh viện xem thử, có gì gọi điện lại cho tôi.”
Hai câu này của Trần Thành cũng không quá thân thiện, nhưng cũng không quá cứng ngắc, anh nói xong cũng lên xe, Anh Minh tự mình bắt taxi, không về đến nhà đến thẳng bệnh viện.
Dọc đường đi anh gọi điện về nhà báo bình an, mẹ anh nói cho anh biết Thạch Nghị vẫn ở bệnh viện lúc trước, phòng bệnh cũng không đổi, cha của anh kiên trì ở lại bệnh viện trông hắn.
“Ba con nói bệnh viện cho người ở lại, con đổi với ông ấy đi, vì con chúng ta đã hai đêm không chợp mắt!”
Lúc trước khi Anh Minh đi cha mẹ anh không ngăn cản, là vì đã nhìn ra bọn họ không ngăn được Anh Minh, nhưng không phải bọn họ không lo lắng, mạo hiểm chạy tới loại địa phương đó, nói thế nào cha mẹ anh vẫn là tức giận.
Cho nên hai câu quở trách này Anh Minh chỉ trầm mặc nghe không lên tiếng, xe đến bệnh viện anh đến bàn hướng dẫn hỏi thăm phòng bệnh cùng bệnh án của Thạch Nghị, sau khi nghe được hộ sĩ giải thích tình huống không quá nghiêm trọng, thở dài một hơi.
Ngoài phòng bệnh, cha anh đang đứng ngoài hành lang.
Khả năng là biết được anh đã trở về cho nên cũng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ quay đầu nhìn anh một cái, sau đó mới đốt một điếu thuốc rít hai hơi.
Chờ anh tới gần, mới nói một câu: “Cậu ta vẫn còn sốt, dùng thuốc đã ngủ rồi, con ở bên này đi, lát nữa hộ sĩ tới thêm thuốc.”
Nói xong, ông cúi đầu lướt qua Anh Minh, hai cha con không nói thêm gì, loại áp lực trong im lặng này khiến đáy lòng Anh Minh tê rần.
Nhịn không được, anh vẫn quay đầu lại gọi cha anh: “Ba!”
Nhưng người đi ở phía trước cũng không dừng, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, Anh Minh có chút bất đắc dĩ nhìn hành lang trống rỗng, nhất thời cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, trên giường Thạch Nghị vẫn còn mê man, trên khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt thậm chí còn hơi cau mày.
Đưa tay xoa xoa đầu lông mày Thạch Nghị, Anh Minh im lặng trong chốc lát mới cởi giày vén chăn lại miễn cưỡng cùng Thạch Nghị nằm chung một giường, sau tai là tiếng hít thở rõ ràng lại trầm ổn của đối phương, theo nhịp đập của trái tim, từng tiếng từng tiếng rất chân thật.
Kỳ thật anh đã sắp buồn ngủ đến choáng váng, sau khi thả lỏng toàn bộ cảm giác mệt mỏi cuồn cuộn kéo tới, căn bản không đợi anh còn nghĩ gì khác, mắt vừa nhắm, người liền trực tiếp ngủ rồi.
Chỉ là tay phải cùng tay trái Thạch Nghị nắm chặt với nhau, cho dù đang ngủ say, khớp xương đều bị dùng sức đến nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.