Trước khi đến nhà Anh Minh, Thạch Nghị đặc biệt đi sửa lại tóc.
Tuy rằng kỳ thật không thay đổi gì nhiều, nhưng lúc Anh Minh lái xe tới đón hắn, rõ ràng có thể cảm giác được thái độ khác biệt của hắn.
Lúc đó Anh Minh nhịn không được, còn cười một chốc: “Tôi nói cậu đến mức này sao, dù có như vậy lúc nên bị đánh cũng phải bị đánh, ba mẹ tôi cũng không phải nhan khống.”
Lúc ấy Thạch Nghị nhún nhún vai: “Tôi đây là có sách lược.”
Kỳ thật hắn từng do dự hẳn là mặc có tinh thần một chút hay là làm cho bệnh tật thì tương đối dễ dàng chiếm được thương cảm hơn, cân nhắc đến cuối cùng vẫn là càng đáng tin cậy càng tốt.
So sánh với hắn thái độ của Anh Minh bình tĩnh hơn một chút, dù sao đều đã đến nước này, thế nào đi nữa cũng là một đao, anh không thấy khác lắm.
Tuy rằng thân phận Thạch Nghị khá đặc thù, nhưng nói cho cùng đều là khách, người nhà Anh Minh vẫn là đang chuẩn bị mấy món ăn, sau khi hai người vào cửa, cha Anh Minh đang ngồi trên ghế khắc gỗ, nghe thấy tiếng gọi ba của Anh Minh cũng không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.
Thạch Nghị cùng Anh Minh ngồi bên cạnh, phòng bếp bên kia vẫn đang chuẩn bị đồ ăn, ban đầu bọn họ còn cân nhắc có nên đi vào hỗ trợ hay không, nhưng dựa theo hiểu biết của Anh Minh đối với người nhà mình, lúc này bọn họ đều không cần tùy tiện chủ trương.
Gần hai mươi phút liền làm được không sai biệt lắm, mẹ Anh Minh gọi vào ăn cơm, Thạch Nghị nhìn Anh Minh, hai người chờ cha Anh Minh đứng lên mới theo vào.
Đồ ăn rất đơn giản, hiển nhiên ai cũng không có tâm tư giả thành bầu không khí nồng nhiệt thân thiết, ai nấy cúi đầu ăn phần của mình, thỉnh thoảng mẹ Anh Minh hỏi han mấy câu, Anh Minh đáp lại từng cái một.
Bữa cơm này, ăn đến gian nan.
Thật vất vả ăn xong, Anh Minh vào phòng bếp rửa chén, Thạch Nghị trực tiếp bị mẹ Anh Minh gọi đến ban công, cha anh tiếp tục đi khắc gỗ, một câu cũng không nói.
Anh Minh rửa bát xong rồi liền dựa ở phòng bếp hút thuốc, cũng không ra ngoài, ngẩn người đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo trên tường, mày hơi nhíu.
Thạch Nghị bên này đối mặt với mẹ Anh Minh ở ngoài ban công, trong tay xoay đi xoay lại một điếu thuốc, nhưng không đốt.
Mẹ Anh Minh cũng là trưởng bối của hắn, về mặt thái độ, hắn vẫn rất thuận theo.
Nhưng hiển nhiên ngay cả lời khách sáo đối phương đều lười nói.
Mở miệng ra câu đầu tiên chính là: “Tôi mặc kệ lý do cùng nguyên nhân gì, hai đứa nhanh chóng tách ra.”
Ngay cả chia tay cũng không dùng, ở trong mắt mẹ Anh Minh, quan hệ của hai người bọn họ cũng không cần dùng đến từ kia.
Thạch Nghị hít sâu một hơi: “Dì, dì có yêu cầu gì con cũng có thể đồng ý, duy chỉ có cái này là không được.”
Kết quả mẹ Anh Minh trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Cái gì cũng có thể đồng ý? Tôi bảo cậu đi kết hôn cậu đồng ý không?”
“Kỳ thật kết hôn là một chuyện dễ dàng.”
Thạch Nghị cười cười: “Kết hôn, sinh con, ly hôn, kỳ thật những chuyện này cũng không khó, dì, yêu cầu của dì không khó, nhưng con sẽ không làm như vậy.”
Người phụ nữ đối diện hắn nhìn chằm chằm vào hắn: “Vậy rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Nhiệt độ ngoài ban công rất thấp, gió trực tiếp thổi tới trên mặt mang theo cảm giác lạnh thấu xương, Thạch Nghị xoay người tựa vào lan can, nghe từng tiếng truy vấn bên tai: “Cậu có biết hai đứa cứ như vậy đến cuối cùng sẽ là hại cả hai? Cũng không chỉ có bản thân hai đứa, còn có gia đình cùng bạn bè của hai đứa, Anh Minh thích nam hay nữ tôi rất rõ, hai đứa như vậy khẳng định là không đúng, chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy nó từ hiện tại thành hai bàn tay trắng, tôi cho cậu biết, hai đứa đây là đang hủy hoại đối phương, biết không!”
Thạch Nghị vẫn luôn trầm mặc nghe, đợi đến khi mẹ Anh Minh nói xong câu cuối cùng, hắn mới nhịn không được đốt điếu thuốc trong tay: “Dì, những thứ dì nói này con đều hiểu.”
Hắn nhả ra một vòng khói: “Rất nhiều người đều nói với con, kể cả mẹ con, cậu con, bạn bè bên cạnh bọn con, thậm chí là tự bản thân mình.”
“Cho nên cậu là ngu muội hồ đồ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?”
Nói trắng ra là thiếu đánh!
Trong mắt mẹ Anh Minh có lửa, mặc cho ai đụng phải loại chuyện này trong lòng đều đau đớn đến không xong, hôm nay bà tìm Thạch Nghị đến là muốn nói cho hắn rõ, con đường này không được, cho dù bọn họ có kiên trì đi nữa cũng là vô ích.
Nhưng Thạch Nghị bên cạnh chỉ là chậm rãi hút thuốc: “Dì, lúc trước khi con biết được mẹ con gặp chuyện không may ở Úc, con cảm thấy con đều sắp điên rồi. Lúc ấy con nằm trong bệnh viện, động cũng không thể động, mọi thứ như xoay vòng trước mắt, muốn đứng lên đều phải nhờ người đỡ.” Ánh đỏ đầu thuốc lập lòe trong đêm tối, Thạch Nghị nói không nhanh, bản thân cũng chìm vào hồi ức: “Lúc sau bạn bè con lại nói cho con biết, Anh Minh đã chạy tới, dì không biết trong lòng con cảm kích biết bao người mà con lựa chọn chính là anh ấy.”
Thạch Nghị có chút cảm khái thở dài, sau đó mới cúi đầu xuống: “Cho nên lúc sau con cũng chạy tới không chậm trễ một giây, Anh Minh làm những chuyện con nên làm, con lại làm những chuyện anh ấy nên làm.”
Nghe đến đó, mẹ Anh Minh hừ một tiếng, không đáp lại.
“Kỳ thật, con và Anh Minh lúc trước đều không hề thích đàn ông, con lúc trước cũng không thiếu bạn gái, chuyện này không biết Anh Minh có từng đề cập với dì cùng chú hay chưa, con lúc trước là một người rất không đáng tin cậy… nhưng hẹn hò với nhiều người phụ nữ như vậy, đều không có ai đúng, nếu như con không gặp được Anh Minh, khả năng con còn đang thử, còn đang tìm. Con không nói, con sau này sẽ không gặp được người thích hợp hơn Anh Minh, con và Anh Minh ai cũng không dám nói đối phương là đối tượng bản thân thích hợp nhất, nhưng mà, chuyện ba con mất, khiến cho con thông suốt một đạo lý, người một đời, rất nhiều tiếc nuối cùng hối hận là vì bỏ lỡ, cảm thấy còn có một con đường khác cho nên không quan tâm, không quý trọng, đợi đến khi mất đi, phải dựa vào hối hận nửa đời sau để sống tiếp.”
Thạch Nghị quay đầu nhìn mẹ Anh Minh, ánh mắt trong màn đêm vô cùng kiên định: “Cho nên con tự nói với bản thân, con không thể bỏ qua Anh Minh lần nữa, cho dù có phải còn một khả năng khác hay không, con cũng không cần.”
—— Hắn phải mất đi rất nhiều, hắn hiểu, hắn cũng nhận rõ.
Mấy lời này của Thạch Nghị khiến mẹ Anh Minh sửng sốt một chút, bà cau mày thử mở miệng, nhưng rốt cuộc cũng nói không ra: “Cậu…”
“Lúc ba con qua đời, con thề ở trước phần mộ của ông ấy, nửa đời sau của Thạch Nghị con, cũng sẽ không lại khinh suất làm ra một quyết định, sẽ không dễ dàng buông tay, sẽ không thỏa hiệp với bản thân, con sẽ tận hết khả năng chiếu cố người nhà của mình, gánh vác tất cả trách nhiệm con nên gánh vác.” Thạch Nghị hít sâu một hơi, sau đó mới cười cười: “Dì, con hứa với ba con con sẽ sống tốt, sẽ sống thật hạnh phúc, con sẽ vì hứa hẹn này mà dùng hết toàn lực… nhưng, tương lai của con… cần thiết có Anh Minh.”
Đã từng, trong sinh mệnh của hắn đòi hỏi dễ dàng hơn lựa chọn, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như thế, hắn đã hiểu kiên trì dễ dàng hơn từ bỏ rất nhiều.
Anh Minh không từ bỏ, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Này gọi là ý thức trách nhiệm, trước tiên phải chịu trách nhiệm đối với bản thân mình, nếu như ngay cả đối mặt với bản thân hắn đều làm không được, thì càng đừng nhắc đến bất kỳ chuyện gì.
“Con sẽ không cầu xin dì đồng ý con và Anh Minh ở bên nhau, con chỉ có thể nói với dì, với con mà nói, Anh Minh là người nhà con, anh ấy khiến con có trách nhiệm, áp lực đều có phần của con, toàn bộ thành tựu, thống khổ của con, cũng đều có anh ấy. Sinh hoạt trong tương lai, nếu như phát sinh bất kỳ chuyện gì, bất kỳ biến cố gì, con cũng sẽ không bỏ đi hoặc là buông tha.”
Một điếu thuốc vừa vặn hút xong, Thạch Nghị dụi đầu thuốc trên thềm đá bên cạnh, nhìn vị trưởng bối đối diện nở nụ cười: “Vị trí bên cạnh anh ấy, vĩnh viễn đều là của con.”
Một đoạn thời gian rất dài, mẹ Anh Minh đều không nói gì.
Hai người chính là im lặng đối diện ở chỗ này, bầu không khí rất áp lực, nhưng thái độ của Thạch Nghị cũng không nôn nóng.
Đợi đến khi Anh Minh đến gõ cửa nói mẹ Anh Minh có điện thoại, hai người cũng không nói thêm với nhau một câu nào. Ngược lại là Anh Minh sau khi đi đến nhướng mày nhìn Thạch Nghị, hỏi hắn tình huống như thế nào.
Người kia chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.
Lời này, không nhất định có thể thật sự thuyết phục mẹ Anh Minh, nhưng đây chính là thái độ của Thạch Nghị.
Lúc sau Anh Minh có tới hỏi hắn rốt cuộc đêm hôm đó hắn nói gì với mẹ anh, Thạch Nghị vẫn luôn không nói cho anh biết.
Sau khi Anh Minh trở lại đoàn phim, lại bắt đầu với sinh hoạt ngày đêm điên đảo, Thạch Nghị vẫn là ở nhà, đôi khi có thể vừa khéo ở gần đoàn phim của Anh Minh mà nói hai người sẽ tranh thủ ăn một bữa cơm, nhưng trên cơ bản kế hoạch thì nhiều chân chính thực hiện được lại ít, không phải trùng hợp Thạch Nghị bên kia có việc chính là đoàn phim kéo dài giờ quay, càng nhiều là thông qua điện thoại để hỏi han tình huống gần đây của đối phương.
“Hôm nay tôi ăn cơm với Âu Dương còn đụng phải phóng viên, vẫn còn dám đi tới hỏi.” Thạch Nghị ném áo khoác xuống sô pha nới lỏng cà vạt, buổi tối hắn có tiệc xã giao, kết thúc quá muộn không tiện về nhà liền ở khách sạn bên này, nhìn đồng hồ đoán chừng Anh Minh còn chưa ngủ nên gọi điện qua.
Đại đạo diễn Anh Minh hiện tại hỏa khí rất lớn, nếu như không canh đúng thời gian, anh có thể trực tiếp mắng ngược trở về ở trong điện thoại.
Bởi vì lúc studio quay phim đều thu âm tại hiện trường, thỉnh thoảng Anh Minh quên tắt điện thoại sẽ khiến cho cuộc gọi này của Thạch Nghị rất gây chú ý.
Từ góc độ này, Thạch Nghị cảm thấy lúc Anh Minh làm diễn viên dường như thích hợp ở chung hơn.
Anh Minh tắm xong đang uống bia, nghe xong những lời này của Thạch Nghị thì nhướng mày: “Vậy cậu phản ứng thế nào, đập camera nhà người ta?”
“Tôi đến mức đó sao?”
“Này không phải là phong cách trước giờ của cậu sao?” Xe còn có thể đập huống chi chính là camera của phóng viên bát quái.
Đối với lời đâm chọt này của Anh Minh Thạch Nghị rất thông minh không đáp lại, hắn ngã xuống ghế sô pha, sau đó mới xoay người nằm nghiêng lại: “Tôi nói với cậu ta ngoài chuyên đề về kinh tế tài chính tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào khác.”
“Ồ?”
“Sau đó liền giao cho Âu Dương xử lý.”
Trước kia Thạch Nghị gặp phải loại chuyện này đại khái sẽ nổi giận, hiện tại cũng hiểu được không cần thiết, chủ yếu là cùng một chỗ với Anh Minh liền nhất định phải chậm rãi làm quen với mấy chuyện này, hắn không thể hoàn toàn thoái thác.
Nhưng Anh Minh bên kia tưởng tượng đến phản ứng của Âu Dương nhịn không được bật cười: “Tôi cảm thấy Âu Dương giống như bảo mẫu của cậu, chuyện tốt xấu gì đều phải đến quản.”
“Này hết cách rồi, ai cũng có sở trường riêng.”
Thạch Nghị cầm ly trà trên bàn uống hai ngụm, hắn cai cà phê, đang chậm rãi cai thuốc.
Tiếng cười nhè nhẹ của Anh Minh ở đầu dây bên kia chậm rãi chảy vào tai, lại khiến cho mệt mỏi một ngày của Thạch Nghị bỗng dưng dịu đi, hắn thở dài: “Buổi tối không thể gọi điện cho anh, gọi gọi liền đặc biệt muốn gặp anh.”
Nếu là tính cách trước kia của hắn, đại khái thời điểm nghĩ tới người cũng đã lái xe chuẩn bị hướng về bên kia. Hiện tại nghĩ đến ngày mai còn phải lên công ty, hắn cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Đối với câu này của hắn, Anh Minh chỉ là hạ mắt: “Tôi bên này còn khoảng hai mươi ngày là xong.”
“Sắp quay xong rồi?”
“Ừ, chỉ còn thiếu một cảnh nhỏ, dựa theo kế hoạch hai mươi ngày là có thể đóng máy.”
“Ngày anh đóng máy tôi tới tìm anh?” Sắp sửa đến ngày kết thúc rồi, Thạch Nghị đột nhiên có chút hưng phấn.
“Ngày đóng máy khẳng định một đống truyền thông, cậu không sợ phiền sao?”
Hiện tại Thạch Nghị hiểu được ứng phó không có nghĩa là thích, suy cho cùng mấy thứ truy vấn của ống kính vẫn là rất phiền toái.
Khiến Anh Minh ngoài ý muốn chính là đối phương hoàn toàn không để ý: “Không sao, tôi khiêm tốn một chút là được, tôi lái xe đến, anh xong việc liền gọi điện cho tôi tới đón anh.”