Hai người uống nước xong tùy tiện ăn chút gì đó lại lên đường, dựa theo phân tích của Thạch Nghị, thời gian để chạy hết đoạn đường tiếp theo còn dài hơn đoạn đường bọn họ mới chạy vừa rồi, buổi tối chưa chắc có thể đến trạm nghỉ đúng giờ cơm.
“Mặc dù là thi đấu nghiệp dư, nhưng bảng đấu được sắp xếp dựa theo thi đấu chính quy, Uy Trại thật thú vị.”
Lần này Khấu Kinh có thể kéo Thạch Nghị tới, thứ nhất là vì hắn gần đây vừa vặn không có chuyện gì làm, thứ hai là công ty của hắn chuẩn bị hợp tác với Uy Trại, hắn đồng ý tham gia coi như đã bán mặt mũi, tạo mối quan hệ.
Nhưng ban đầu tham gia hắn hoàn toàn không nghĩ tới cách thức của cuộc đua lại như thế này.
Vấn đề nhiều không kể xiết.
Anh Minh đã nghe hắn oán trách cả một đường rồi, thật sự nhịn không được xen vào một câu: “Vốn là hoạt động thương mại, cậu còn trông chờ có thể chặt chẽ cẩn thận được hay sao?”
Thi đấu chính quy là phải tốn biết bao nhiêu thời gian để chuẩn bị, phải có bao nhiêu công nghệ chuyên nghiệp để hỗ trợ, bọn họ nhiều nhất chính là tìm mấy lái xe làm cố vấn.
Không đáng tin cậy hơn đều có.
Thạch Nghị biết thắc mắc của mình và Anh Minh không chỉ có một, hắn vươn vai không đáp lại, hai người quay trở lại xe, lần này Thạch Nghị đặc biệt bám theo sau Anh Minh.
Lúc nãy bị đèn xe chiếu một đường, hắn cũng gần như chịu đựng đến cực hạn.
Nhìn lên GPS, Đổng Hiểu đã vượt qua bọn họ rất xa, trước Đổng Hiểu cũng chỉ có một chiếc xe, ở giữa một chiếc, sau đó chính là Anh Minh cùng Thạch Nghị.
Xe không lái được bao lâu, Thạch Nghị lại gọi cho Anh Minh.
“Rốt cuộc anh cá cược gì với Đổng Hiểu vậy?”
“Chưa nói, sau khi phân thắng thua lại tính.”
Anh Minh hạ cửa xe xuống, có chút muốn hút thuốc.
Kết quả vừa hạ xuống một khe hở, ngay lập tức một luồng bụi đất tiến vào trong xe, anh nhíu mày đóng cửa lại, cảm thấy có chút khó chịu đối với loại hoàn cảnh hoàn toàn đóng kín như thế này. Nhất là đường xóc nảy, sẽ khiến cho người bực bội.
“Vậy anh nghĩ nếu như anh thắng, muốn Đổng Hiểu làm gì?” Thạch Nghị bên kia dường như tâm tình không tệ, nói đến việt dã, hắn ngược lại thuận buồm xuôi gió hơn Anh Minh rất nhiều.
“Cậu biết rõ tôi sẽ thắng?”
“Có tôi ở đây anh nhất định sẽ thắng.”
Thạch Nghị nở nụ cười, giọng điệu tràn đầy tự phụ.
Đổng Hiểu vừa nhìn chính là không biết chơi việt dã, đoạn đường đua dài như thế, mỗi một lộ trình chạy thế nào cũng phải tính toán rõ ràng, bằng không cho dù phía trước bạn có chạy nhanh, phía sau đều phải bỏ cuộc ở giữa chặng, dựa theo cách chạy đó của cậu ta, phía sau còn hai đoạn đua liên tục, cậu ta nhất định sẽ xuất hiện tình huống xăng cạn kiệt không chống đỡ được để đến trạm tiếp nhiên liệu.
Cho nên bọn hắn duy trì tốc độ này, cuối cùng thắng được nhất định là Anh Minh.
Nghĩ đến cái này, Thạch Nghị nhướng mày lên giọng: “Tôi nói, không cần lo lắng Đổng Hiểu nữa, hai ta đua một cuộc đi.”
“Đua việt dã?”
“Ừ, quy củ cùng một dạng với cá cược của anh với Đổng Hiểu.”
Lần này, Anh Minh trầm mặc thật lâu.
Thạch Nghị không đợi được hồi âm còn tưởng vô tuyến bị hư, gọi vài tiếng, sau đó mới nghe thấy Anh Minh chậm rì rì đáp lại: “Được thôi.”
Kỳ thật không muốn đồng ý lắm.
Dù sao Thạch Nghị cũng không phải Đổng Hiểu, không dễ đối phó như vậy.
Nhưng nếu như hiện tại anh không đồng ý, cũng không nói lại được nữa.
Anh Minh nhìn thoáng qua xe của Thạch Nghị, nhìn không thấy người lái xe bên trong, rồi lại giống như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của đối phương.
Anh dám đua với Đổng Hiểu, là bởi vì anh có rất nhiều biện pháp có thể đối phó với kiểu người như Đổng Hiểu, nhưng mà rất rõ ràng những biện pháp này lại không thể đối phó với Thạch Nghị.
Anh không cho Vương Nghĩa Tề đua xe với Thạch Nghị, đương nhiên mình cũng không muốn đi ôm loại phiền toái này.
Đáng tiếc, hiện tại đâm lao phải theo lao.
Đoạn đường xóc nảy cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, quả nhiên như lời Thạch Nghị nói, đoạn đường này còn khó lái hơn buổi sáng, Anh Minh chỉ có thể không ngừng giảm bớt tốc độ. Thạch Nghị phía sau sẽ thỉnh thoảng ấn ấn còi, anh nghe được sẽ theo bản năng quét mắt qua kính xe một vòng, sau đó mới cảm thấy chuyện này có chút phiền.
Vốn chỉ là đơn thuần đóng góp nhân số cho hoạt động thương mại, cuối cùng anh còn cá cược với tận hai người.
Trong lòng Anh Minh sinh ra một loại cảm giác không thoải mái.
Anh không phải loại người sẽ bị nắm mũi dẫn đi.
Mặc dù không có khống chế dục thâm căn cố đế giống như Thạch Nghị, nhưng cũng không thích ở phía bị động trong một mối quan hệ hoặc là một số chuyện.
Trong lòng bởi vì tâm tình như vậy mà tích tụ một chút lửa giận, tốc độ Anh Minh vốn đã giảm bớt lại chậm rãi tăng trở về, vừa vặn lái qua một ụ đất không nhỏ, sau khi nảy lên không cao lắm, lại nặng nề hạ xuống.
Nhưng may mắn Anh Minh phản ứng khá nhanh, anh vẫn luôn cầm vững tay lái không buông.
Loại cảm giác trái tim bị nâng lên rồi lại rơi trở về có chút giống mấy trò chơi như thuyền hải tặc, khác nhau là thuyền hải tặc không có hệ số an toàn thách thức cảm giác kích thích của thần kinh con người như thế.
(*安全系数: Các yếu tố an toàn, còn được gọi là yếu tố an toàn, là một thuật ngữ mô tả khả năng chịu tải của một hệ thống vượt quá tải trọng dự kiến hoặc thực tế.)
Anh Minh vừa qua khỏi sườn núi này, thiết bị truyền tin bắt đầu lập lòe.
Anh không cần đoán cũng biết người gọi là Thạch Nghị.
Vừa bắt máy, bên kia liền mắng: “Này, anh uống lộn thuốc?”
Nếu như Anh Minh bên kia không nắm chặt tay lái, 99% là phải lật xe.
Anh Minh nở nụ cười: “Cá đều đã cá, đương nhiên phải nghiêm túc.”
“Nghiêm túc cùng muốn chết không cùng một khái niệm.”
“Với tôi mà nói không có gì khác nhau.”
Phóng túng đánh cược một lần, đương nhiên cũng phải lấy được kết quả mình mong muốn.
Anh thích chơi mạo hiểm, cũng là vì thích loại áp lực gần như đến cực hạn này. Khi đó, tất cả thần kinh của con người đều tập trung ở một điểm, có thể quên đi mọi hoàn cảnh, cho rằng nhân tố tạo thành ảnh hưởng, trừ mình ra, cái gì cũng không cảm giác được.
Đàn ông am hiểu tự mình tạo ra áp lực cho mình.
—— Bởi vì đột phá loại cảm giác này, sẽ khiến người nghiện.
Thạch Nghị nghe Anh Minh nói xong mắng một câu, cụ thể là gì Anh Minh nghe không rõ, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, Thạch Nghị cũng vừa vặn chạy đến sườn núi anh vừa chạy qua kia, thời điểm thân xe chạm đất, mang theo một trận bụi mù.
Sau đó xe việt dã từ trong bụi đất màu vàng lao tới, cách anh ngày càng gần.
Anh theo bản năng đạp chân ga.
Tiếng động cơ của xe như tiếng gào thét, tầm mắt đằng trước lại là một mảnh đất trống không giới hạn, có thể thấy được đất đá sườn dốc khắp nơi, mảnh đất trống trải, cũng chỉ có hai chiếc xe của Anh Minh và Thạch Nghị một trước một sau liều mạng lao như bay.
Lắc lư xóc nảy.
Nhưng nói cho cùng, đua việt dã không phải sở trường của Anh Minh, khoảng cách giữa anh và Thạch Nghị vốn cũng không xa, một khi người phía sau bắt đầu để tâm, vượt qua anh cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên chống đỡ không đến hai mươi phút, xe vốn đang ở phía sau anh liền ngang hàng với anh trong một chốc ngắn ngủi, vượt qua.
Thạch Nghị ấn còi cả một đường.
Thái độ rất kiêu ngạo.
Anh Minh ở phía sau nhịn cười không được, xe Thạch Nghị phía trước lên lên xuống xuống, nhìn qua có điểm giống như một hộp vuông bị ném xuống đất, nảy tưng tưng.
Chính là tiểu thí hài*, còn cố tình thích giả thành người lớn.
(*小屁孩 tiểu hài tử mông trần, dùng để hình dung tuổi đi học nhà trẻ quần thủng đít, thuận tiện đại tiểu tiện. Thường giọng điệu xem thường chỉ đối tượng ấu trĩ không hiểu chuyện.)
Thạch Nghị cũng không phải là quân nhị đại* thứ nhất Anh Minh tiếp xúc, ở hoàn cảnh của anh, tỉ lệ đụng phải kiểu người này không thấp, bởi vì vốn dĩ mấy vòng này chính là dính với nhau.
(*军二代 cha mẹ là cấp lớn trong quân đội, con cái chính là quân nhị đại. Tương đương với phú nhị đại, quan nhị đại vv..)
Nhưng rất rõ ràng, Thạch Nghị là người khiến anh bất ngờ nhất.
Tuy rằng trên người cũng mang theo một chút kiêu ngạo phách lối, nhưng so với việc không tìm phiền toái liền không sống được như đám người kia, hắn thậm chí có thể tính là an phận thủ thường. Sẽ không mở miệng ngậm miệng đều là đem lão gia tử đặt bên mồm, cũng không hưởng thụ cảm giác được người vây quanh.
Chỉ là lúc nói chuyện rất ít khi bận tâm cảm thụ cùng lập trường của đối phương, là một người sinh hoạt dựa theo ý thích cùng tâm tình của mình, may mắn chỉ là tự tin, cũng không phải tự đại.
Này có lẽ cũng là nguyên nhân Anh Minh có thể ở chung với Thạch Nghị cho đến tận bây giờ.
Kỳ thật trên người bọn họ không có nhiều thứ tương tự.
Rồi lại có thể hiểu nhau một cách quỷ dị.
Nhưng nói cho cùng, Thạch Nghị trong mắt Anh Minh vẫn luôn lớn lên một cách thuận buồm xuôi gió, không trải qua quá nhiều mài giũa, dường như tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều rất đơn giản.
Kiểu người này đặt ở trên người bình thường, sẽ có vẻ thiếu đòn.
Mà Thạch Nghị lại cho người ta một loại cảm giác…
Là thiếu đánh!
Anh Minh nhướng mày, chiếc xe trước mắt càng ngày càng xa khỏi tầm mắt, anh gạt cần số, lại tăng tốc độ.
Bất kỳ chuyện gì một khi tập trung* rồi, liền sẽ cảm thấy mệt mỏi tăng gấp bội.
(*Nguyên văn全情投入 toàn tình đầu nhập.)
Anh Minh cùng Thạch Nghị điên cuồng cả một buổi trưa, chờ đến tối thật vất vả đến được trạm nghỉ ngơi, chân hai người đều có chút mềm.
Cho nên lái xe vào bãi đỗ ai cũng không xuống, nhìn qua bên kia, dường như là cười nhạo chật vật của đối phương.
Sắc trời đã tối, trời đêm nơi hoang dã rất đẹp, một trời đầy sao.
Thạch Nghị đợi đến khi trận bủn rủn dưới chân qua đi, mới chậm rãi mở cửa đi xuống, hít sâu một hơi, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Hắn đốt điếu thuốc, vung tay đóng cửa xe.
Anh Minh cũng xuống theo, tựa bên cửa xe, nhìn lên bầu trời phía trên, không che giấu tán thưởng nơi đáy mắt.
Tuy rằng lần này ra ngoài lăn lộn có quá sức, nhưng có thể nhìn thấy cảnh đêm như vậy, coi như một chuyến này đi cũng không tệ.
Thạch Nghị đi đến bên cạnh anh đốt cho anh điếu thuốc, người kia tiếp nhận ngẩng đầu nhìn hắn: “Bên cạnh chính là trạm xăng, cậu hút thuốc?”
“Cậu muốn thị phi chạy lên trên người, tôi cũng không có ý kiến.”
Người dâng thuốc nhún nhún vai, sau đó mới bật lửa, lại châm lửa cho Anh Minh.
Anh Minh rít mạnh hai hơi, sau đó mới phun ra một hơi dài nhắm mắt lại: “Thật con mẹ nó có loại cảm giác đầu thai làm người…”
Chung quanh rất an tĩnh.
Ngoại trừ tiếng đổ xăng mơ hồ, gần như không có bất kỳ tạp âm gì.
Bình thường với loại hoàn cảnh này đều khiến cho người ta có một loại ảo giác, giống như bạn vừa mở miệng, câu nói sẽ theo gió bay mất. Anh mở mắt nở nụ cười: “Nếu như có thể sống ở một nơi thế này, cũng không tệ.”
Thạch Nghị cười theo: “Một hai ngày thì không tệ, cho anh ở hai tuần anh còn không phát điên.”
Cái gì cũng không có, mặt trời ngôi sao cũng không thể khiến người nhìn mà sống.
Mọi người là nhìn thấy loại cảnh sắc này liền muốn có được vĩnh viễn, chờ đến khi thật sự dung nhập vào nó, mới phát hiện bản thân là dị loại của mọi thứ chung quanh.
Không ít người muốn ẩn cư nơi núi rừng, người thật sự có thể sống ở trong núi rừng rồi lại không nhiều.
Anh Minh không phản bác những lời này của Thạch Nghị, chỉ ghé đến bồn hoa bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống cùng Anh Minh nhìn nơi phương xa, trầm mặc hút thuốc.
Ngọn đèn của trạm nghỉ phía sau bao phủ bờ lưng của hai người, in bóng xuống mặt đất.
Một người ngồi, một người đứng.
Yên tĩnh hài hòa ngoài ý muốn.