Thạch Nghị kéo Vương Nhạc ra ngoài, cũng không về nhà, mà là kéo người chạy đến một quán bar uống rượu.
Vương Nhạc căn bản không biết rốt cuộc hắn bởi vì nguyên nhân gì lại nóng nảy như thế, mãi cho đến khi thấy Thạch Nghị uống rượu, còn có chút bất mãn phàn nàn: “Cậu làm gì kéo tớ ra ngoài, tớ còn có lời muốn nói với Anh Minh…”
Kết quả cậu còn chưa dứt lời, vừa nói xong lửa giận trong lòng Thạch Nghị càng đốt đến lợi hại hơn.
“Tớ hỏi cậu suốt ngày không có việc nghiêm túc nào để làm hay sao? Hồi tết chú Vương còn nói với tớ không biết để cậu làm gì, đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, vẫn suốt ngày lượn đông lượn tây, còn ầm ĩ come out với người nhà, Vương Nhạc, có phải đầu cậubị nước vào rồi hay không? Hay là rơi ra ngoài luôn rồi?”
Những lời này của Thạch Nghị kỳ thật đã nghẹn trong lòng rất lâu, hôm nay cơ hội có chút bất ngờ nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, lời vừa thốt ra cũng không thu lại được, hắn dứt khoát xoay người nhìn Vương Nhạc: “Người nhà nuông chiều cậu, từ nhỏ đến lớn đều tùy cậu lăn lộn, nhưng nói thế nào cậu cũng đã lớn rồi, tớ nói cậu làm việc có thể bình thường một chút được không? Vì một người đàn ông không thích mình mà suốt ngày chạy đến đoàn phim, điên rồi hả?”
Vương Nhạc nhíu mày: “Tớ không phải vì Vương Nghĩa Tề.”
“Tớ mặc kệ cậu là vì ai!”
Cúi đầu uống một ngụm rượu, Thạch Nghị đặt ly không xuống quầy: “Tóm lại về sau cậu không được phép đến đoàn phim nữa, bằng không thì tớ liền nói cho ba cậu, lại bảo ông ấy cho cậu ra nước ngoài học.”
“Tại sao!” Vương Nhạc có chút nổi nóng: “Tớ đến đoàn phim không phiền gì đến cậu nha.”
“Cậu suốt ngày như vậy tớ nhìn không được.”
“Cậu nhìn không được?” Đột nhiên cao giọng, Vương Nhạc vẻ mặt không thể hiểu nổi: “A Nghị, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Nhưng mà, không đợi Thạch Nghị trả lời cậu, phía sau đột nhiên nhiều ra một câu trêu chọc: “Tôi nói là ai vừa rống vừa gào, thì ra là Thạch đại công tử nha..”
Giọng điệu rất chua, mang theo châm chọc khiến người ta rất không thoải mái, Thạch Nghị nhíu mày quay đầu lại, phát hiện người trước mắt khá quen, nhưng không nhớ được đã gặp anh ta ở chỗ nào.
Tâm tình hắn vốn đã không tốt lắm, hắn không khách khí ném ra một câu: “Anh là ai!”
Hắn vừa hỏi như thế, đối phương có chút khó chịu.
Phía sau người tới còn có hai nam, nhìn qua đều là một dạng hồ bằng cẩu hữu*, thấy thái độ này của Thạch Nghị, nhanh chóng tiến lên trước góp vào một câu: “Thạch Nghị, anh cũng quá không coi ai ra gì rồi, ngay cả Triệu gia cũng không nhận ra?”
(*狐朋狗友bạn bè xấu.)
Triệu gia?
Nhìn lông cũng mọc chưa đủ còn không biết xấu hổ xưng gia? Thạch Nghị cảm thấy có chút buồn cười, hắn nghiêng đầu liếc mắt người tới, khóe môi cong lên: “Thành* lớn chính là cái gì cũng có, mèo mèo chó chó đều có thể ra ngoài gọi một tiếng gia, xin lỗi, thứ cho tôi nông cạn, thật sự không biết anh là chỗ nào ra tới.”
(*Ý chỉ Kinh Thành/Băc Kinh í.)
Đối phương rốt cuộc lạnh mặt: “Triệu Tử Thông.”
Ba chữ nói đến vô cùng khí thế, nhưng Thạch Nghị vẫn không nhớ ra được, thậm chí hắn nhíu mày do dự trong chốc lát, mới rốt cuộc mò ra được người này chính là phú nhị đại có scandal rải khắp trời với Lưu Lỵ ở một góc trong trí nhớ.
Không nghĩ đến thì thôi, hiện tại nhớ đến, thái độ Thạch Nghị càng kém hơn. Hắn đưa ly không cho bartender bên kia, nhìn cũng không nhìn Triệu Tử Thông một cái, chỉ là dùng giọng điệu bất thiện đáp lại một câu: “Thì sao!”
Tên lâu la vừa nãy gọi ra cái tên buồn cười Triệu gia làm ầm lên trước: “Đệch! Thạch Nghị, mày cũng quá kiêu ngạo rồi đó.”
Tư thế hô to gọi nhỏ này, y chang mấy tên hở một tí là kêu trời gọi đất* trong phim truyền hình.
(*Nguyên văn 哭天抢地 khốc thiên thưởng địa: chỉ miệng hô trời, đầu dập đất khóc lớn tiếng. HÌnh dung thương tâm cực độ.)
Thạch Nghị quay đầu quét mắt nhìn gã ta một cái: “Mày quay phim à, tao không rảnh phối hợp mày, có chuyện mau nói có rắm mau thả!”
Triệu Tử Thông nhìn hắn, đáy mắt đều là địch ý đối chọi gay gắt. Nhưng rất quỷ dị, gã vậy mà không làm trò ngay tại đây, ngược lại cười lạnh một tiếng: “Nếu như Thạch công tử người ta không rảnh để ý đến chúng ta, cớ gì phải ở đây tự tìm mất mặt.”
Sau đó tùy tiện khoác vai người phía sau, ngồi cách chỗ Thạch Nghị cùng Vương Nhạc không xa.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, nói cũng chính là loại tình huống này.
Lửa giận trong bụng Thạch Nghị còn chưa có chỗ phát tiết, lại đụng phải Triệu Tử Thông loại người nhìn ngang nhìn dọc đều không thoải mái này, chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày khó khăn đối với hắn.
Buổi sáng Vương Nhạc gọi điện cho hắn, vốn là bảo hắn hỗ trợ lấy hai vé, hắn thuận miệng hỏi một câu đến làm gì, Vương Nhạc nói cho hắn là bởi vì Anh Minh muốn xem.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Thạch Nghị là Anh Minh muốn xem sao không hỏi thẳng hắn, còn cần một Vương Nhạc.
Đây chỉ là phản ứng đầu tiên của lúc đó, sau nghĩ lại liền đoán được hẳn là Anh Minh cũng không biết việc này.
Xuất phát từ cảm xúc nào đó ngay cả bản hân cũng không hiểu nổi, lúc sau Vương Nhạc nói muốn tới lấy vé đưa cho Anh Minh, hắn cũng đi theo. Nói thế nào, đêm hôm đó hắn đều ở nhà Anh Minh chơi đùa quá mức, sau đó cũng chưa gặp mặt lại, giữa bạn bè cũng quả thật đã lâu không gặp.
Trước kia trong khái niệm của Thạch Nghị, trước giờ chưa từng có kiểu bạn hoặc anh em thân thiết cách vài ngày không thấy liền phải gọi điện trò chuyện hai câu, hoặc là thế nào cũng phải ra ngoài ăn một bữa cơm.
Nói dễ nghe là làm ra vẻ, nói khó nghe, hắn cảm thấy có chút ẻo lả.
Giữa hai người đàn ông ngoại trừ lúc mượn rượu giải sầu, nào có rảnh rỗi đến mức đi bên này bên kia trò chuyện.
Nhưng cố tình rất quái dị, hắn lại thích ở cùng một chỗ với Anh Minh.
Dù cho không nói gì nhiều, chỉ uống rượu không cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Như đô thị bây giờ, có thể tìm thấy một người bạn cùng chung chí hướng thật không dễ dàng, Thạch Nghị cảm thấy bản thân tương đối may mắn, phần tình với Anh Minh này, hắn xem như là một duyên phận, cho dù có chút thần kỳ, nhưnghắn cảm thấy đáng giá quý trọng.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới vừa đến studio liền nhìn thấy một màn như thế.
Khó mà nói cảm giác lúc ấy là có dạng gì, dù sao chính là có một loại xúc động muốn đi qua đánh người.
Ngồi một bên uống rượu, trong đầu hắn vẫn còn đang nghĩ vì cái gì sẽ có đạo diễn ngu ngốc đi quay loại phim về tình yêu đồng tính, còn mẹ nó tìm Anh Minh đến diễn, khiến cho trong diễn hôn ngoài diễn cũng hôn..
——Thật con mẹ nó có bệnh!
Tức giận bất mãn lại cúi đầu uống hai ngụm rượu, sắc mặt Thạch Nghị cực kém khiến cho Vương Nhạc ở bên cũng không dám lên tiếng, trong quán bar người tới người đi vô cùng hỗn tạp, cậu cảm thấy không có chuyện gì làm liền lấy điện thoại ra nhắn tin, Thạch Nghị mộtbên uống rượu cậu cũng không phản ứng.
Nhưng mà, Triệu Tử Thông vừa ngồi xuống bên cạnh bọn họ rồi lại không an tĩnh như vậy.
Trong quán bar vốn huyên náo, cho dù ngồi gần cũng chưa chắc nghe được người ta nói gì, cố tình Triệu Tử Thông mỗi lần nói đều cố ý nói lớn, cho dù muốn xem nhẹ cũng không dễ dàng.
“Mấy cậu cho rằng người trong vòng giải trí có chỗ nào tốt? Anh nói cho các cậu biết, dù có là ngôi sao lớn, cho chút thứ tốt đều lên giường với cậu, thanh dang đáng giá mấy đồn tiền a, người ta không quan tâm.”
Gã nói xong câu này, bên cạnh lập tức có người cười hì hì hùa theo: “Triệu gia là nói là bạn gái mới của anh?”
“Ha ha, các cậu cũng quá đề cao cô ta rồi, người kia chỉ là người mẫu nhỏ, phục vụ tôi cao hứng, đương nhiên sẽ có cơ hội lên sàn.”
“Ngụ ý này của anh, là muốn chơi đùa cao cấp hơn?”
“Ảnh hậu có tính cao cấp không?”
Triệu Tử Thông nói ra những lời này còn cười to một trận, giọng nói tràn đầy hạ lưu đáng khinh: “Người trước còn giả bộ như gì, người sau còn không phải nói hai câu liền đồng ý, bao nhiêu ngôi sao đều là một dạng đức hạnh, trên phim còn có thể cởi cho nhiều người nhìn như vậy, phía dưới còn có thể tận lực che hay sao.”
“Vậy Triệu gia anh nói thử một chút người kia là ai đi.”
Người hỏi nhưng thật ra là có chủ tâm, lời đã đến nước này, ngay cả Vương Nhạc đều đoán được Triệu Tử Thông là nói đến ai rồi.
Quả nhiên, một giây sau gã cố ý hướng về bóng lưng của Thạch Nghị, cười lạnh: “Lưu Lỵ a, quen không!”
Gần như là cùng lúc Triệu Tử Thông vừa dứt lời, cái ly trong tay Thạch Nghị trực tiếp bay tới.
Không đụng trúng gã, nhưng tên bên cạnh lại không may mắn như thế.
Ly trực tiếp đụng trúng trán, máu liền chảy ra.
Bên cạnh có người nhìn thấy một màn này, kinh hãi hét một tiếng, sau đó Vương Nhạc liền trợn mắt há mồm nhìn Thạch Nghị người từ nhỏ đến lớn đều có thể áp chế lửa giận lao tới Triệu Tử Thông đánh nhau với người ta, nhất thời bàn ghế ngã đầy đất, người xung quanh đều rất tức thời tránh ra, nhưng cũng không lập tức báo cảnh sát.
Nhân viên bảo vệ trong quán bar ngược lại là ở một bên hô vài câu đừng đánh nữa, nhưng cũng không có ai phản ứng.
Kỳ thật Thạch Nghị lớn đến chừng này, thời điểm chân chính đánh nhau rồi lại không nhiều lắm.
Người như hắn, nhưng phàm là trong lòng không thoải mái, còn nhiều biện pháp có thể phát tiết ra ngoài, dù thật sự muốn tìm người tính sổ cũng không đáng tự mình ra tay.
Nhưng hôm nay Triệu Tử Thông đụng đến họng súng của hắn.
Lưu Lỵ cùng hắn rốt cuộc đã chia tay hay chưa chia tay mà nói, chỉ dựa vào khoảng thời gian hai người ở bên nhau, hắn cũng không có khả năng ngồi nghe Triệu Tử Thông nói như thế.
Nhất là Triệu Tử Thông nói ra mấy lời này, vốn dĩ là vì muốn khiêu khích hắn.
Nhịn được cục tức này, hắn cũng không phải Thạch Nghị.
Phàm là đánh nhau trong quán bar, thứ có thể sử dụng đều rất nhiều.
Thạch Nghị ra tay rất nặng, cầm lên cái gì liền đập xuống cái đó, huống chi hình thể hắn tốt hơn loại bại gia tử như Triệu Tử Thông này nhiều, cho dù là ba kèm một, ngoại trừ thỉnh thoảng bị đánh hai cái, trên cơ bản từ đầu tới cuối đều chiếm thế thượng phong.
Nhưng nhiều ít vẫn là dính chút màu.
Vương Nhạc ở bên đã sợ đến choáng váng.
Cậu thậm chí ngay cả can thiệp cũng không dám, thấy Thạch Nghị bị người đánh trúng, sau đó giãy giụa lên lại đánh ngã đối phương, người tới ta đi một thân chật vật.
Thẳng đến khi tên lúc trước bị Thạch Nghị ném ly vỡ đầu máu chảy càng lúc càng nhiều, trực tiếp kéo một người vây xem hô hào: “Báo cảnh sát a! Gọi xe cứu thương a!” Trong đám người mới có người chậm rì rì lấy điện thoại ra gọi.
Lúc này Vương Nhạc rốt cuộc có phản ứng, cậu nhào qua cướp điệp thoại của người kia: “Không được báo cảnh sát!”
Bị cha cậu và Thạch Nghị biết bọn họ ở bên ngoài đánh nhau, về nhà tuyệt đối xui xẻo.
Nhưng cậu vừa làm như thế, ngược lại càng khiến đối phương hoảng sợ, tránh ra đằng sau, trực tiếp bấm xuống nút gọi cảnh sát.
Vương Nhạc sắp khóc ra rồi, mắt thấy Thạch Nghị bên kia đánh đến không còn lý trí, điện thoại cũng bị rơi xuống đất.
Theo bản năng, cậu cẩn thận nhặt lên.
Mở điện thoại ra dãy số đầu tiên chính là Anh Minh, liền không hề nghĩ ngợi, cậu trực tiếp gọi qua.
Anh Minh bên kia nghe máy cũng mau, bởi vì tưởng Thạch Nghị gọi, vẫn là gọi tên Thạch Nghị: “Thạch Nghị, cậu có gì chuyện gì à?”
Vương Nhạc siết chặt điện thoại trong tay giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào rống ra một câu: “Anh Minh, anh mau tới đây, A Nghị xảy ra chuyện rồi!”