Thạch Nghị nói xong câu kia, đầu óc trống rỗng một hồi.
Trong xe cũng chỉ có tiếng radio, tầm mắt giao nhau đầy hoảng hốt, Anh Minh trước mặt cũng chỉ cười cười không lên tiếng, chờ đến khi hắn đột nhiên bừng tỉnh khỏi cảnh tượng này, mới phản ứng với những gì mình nói ra, sau lưng có chút rét run.
Ngược là Anh Minh cắn thuốc quan sát hắn từ trên xuống dưới một lúc, sau đó mới cười híp mắt trả lời một câu: “Dựa vào tướng mạo thân hình của cậu, những lời này tôi xin nhận, xem như là lời khen.”
Thạch Nghị chỉ có thể cười gượng hai tiếng, bẻ tay lái, trực tiếp hướng về phía nhà Anh Minh.
Tới nơi, hai người ngay cả chào hỏi cũng không có.
Chính là tùy tiện vẫy tay, sau đó Thạch Nghị ấn còi xem như tạm biệt, lái xe đi.
Anh Minh đứng bên cửa đợi đến khi rốt cuộc không còn nhìn thấy xe của Thạch Nghị, qua hồi lâu mới đi vào trong nhà.
Vòng Khói bởi vì gần đây anh quay phim, lại đưa cho Háo Tử nuôi, trong kho hàng trống rỗng ngay cả bầu không khí đều có vẻ lạnh lẽo, Anh Minh tùy ý mở đèn, ngồi xuống sô pha nhìn đằng trước ngẩn người, cả buổi cũng không động.
Câu nói vừa rồi của Thạch Nghị, kỳ thật cũng khiến anh giật mình.
Nói là vui đùa thật sự có chút nhạt nhẽo, huống chi phản ứng lúc sau của Thạch Nghị, cũng thật sự không giống như là thuận miệng nói.
Nếu anh không phản ứng lại với tình huống này, vậy anh chính là đang ‘làm ra vẻ’ mà thôi, nhưng nếu thật sự nghĩ đến phương diện kia, Anh Minh lại cảm thấy có chút buồn cười.
(* 装逼. trang. bức.)
Anh cùng Thạch Nghị, ai cũng không phải cong.
Tuy rằng từng ấy năm tới nay, anh không có người bạn gái nào cố định trong một thời gian dài, nhưng bạn tình cũng không ít, chỉ có thể nói tất cả mọi người đều không hợp, trong khái niệm của Anh Minh, loại chuyện này không coi là thật chỉ là vui đùa một chút mà thôi, rất nhàm chán, anh không muốn lãng phí thời gian này, cũng không muốn lãng phí thời gian của đối phương.
Nhưng dù thế nào, anh thích chính là phụ nữ.
Thạch Nghị cùng Lưu Lỵ, cũng là chuyện mọi người đều biết, căn bản không có khả năng cảm thấy hứng thú đối với đàn ông.
Vương Nghĩa Tề cùng Vương Nhạc là bạn của bọn họ không giả, nhưng thứ này không thể ảnh hưởng tới nhau a, cũng không thể có khả năng làm bạn bè, dần dần mình cũng cong.
Nghĩ đến tình cảnh ở chung của mình và Thạch Nghị, Anh Minh nhịn không được bật cười.
Quá con mẹ nó điên!
Quả thật giống như một vở gameshow.
(*恶搞反转: nhân vật bên trong đều là những minh tinh quen thuộc, danh tính đều là thật, nội dung có khi khôi hài, có khi huyền nghi, có khi mạo hiểm, có khi làm người cảm động, nhưng kết quả rồi lại luôn khiến người không thể tưởng tượng đc)
Đại khái, chính là đầu óc bị nhũn đi, ai cũng có loại thời điểm này, miệng cùng đầu óc không cùng một đường thẳng, tự bạn nói ra cái gì chính mình cũng không biết.
Anh Minh hút xong một điếu thuốc, đứng lên chuẩn bị đi tắm, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, anh lấy ra phát hiện là tin nhắn của Thạch Nghị, bên trong chỉ có một câu: Hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài vốn là muốn nói cho anh một chuyện, tôi chia tay với Lưu Lỵ.
Anh cầm điện thoại đọc đoạn tin nhắn ngắn ngủi kia suy tư cả buổi.
Cảm thấy không nhắn lại thì không được, nhưng nhắn lại mà nói, lại không biết nói cái gì.
Trạng thái vừa rồi của Thạch Nghị, rõ ràng cũng có chút hoảng hốt.
Do dự đến cuối cùng, anh chỉ nhắn lại một chữ ừ rất đơn giản, coi như tỏ vẻ mình biết rồi. Sau đó điện thoại cũng không có phản ứng, anh đoán chừng Thạch Nghị cũng sẽ không nhắn lại, lấy ra chai nước uống hai ngụm, dứt khoát đi tắm.
Từ ngày hôm đó, hai người có một đoạn thời gian không liên hệ.
Vốn dĩ cũng là Thạch Nghị gọi cho Anh Minh nhiều hơn, hiện tại hắn không gọi, đối phương cũng là quay ở đoàn, Vương Nhạc cũng có đoạn thời gian không tiếp tục chạy đến đoàn phim, có một ngày Anh Minh hỏi tới, mới biết được Vương Nhạc cùng người nhà đi Mỹ có chút việc, đại khái phải tới cuối năm mới có thể trở về.
Lúc đó Vương Nghĩa Tề lại là thở phào nhẹ nhõm: “Xem như có thể yên tĩnh được hai ngày rồi!”
Chờ đến khi cậu ta trở về, bộ phim này cũng quay xong.
Anh Minh ngoài miệng không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm, tuy rằng Vương Nhạc chưa đến mức gây ra phiền toái cho người khác, nhưng cứ lắc lư trước mắt anh cũng quả thật có chút giày vò người, cố tình anh vẫn không nói nặng lời được, dù thế nào đều là bạn của Thạch Nghị, người lại có chút cố chấp, không đáng.
Bộ phim kỳ thật đã tiến vào giai đoạn kết thúc, tuy rằng giảm bớt mấy cảnh quay, nhưng thật ra cũng không ảnh hưởng gì lớn đối với nhân vật của anh, vốn dĩ cũng là quay nhiều cắt nhiều, bọn họ hiện tại quay hơn mấy tháng, đến cuối cùng cũng chỉ dùng một nửa, gặp mấy đạo diễn ác hơn nữa, có thể cắt hơn hai phần ba.
Rất nhiều cảnh quay đều sẽ không được ra rạp.
Lúc đầu còn không hiểu được cực cực khổ khổ quay rồi lại không cho chiếu vậy còn quay làm gì, về sau cũng dần hiểu ra kỳ thật làm diễn viên cũng chính là cung cấp một tư liệu sống, tóm lại muốn cắt ghép câu chuyện này lại như thế nào, vẫn là dựa vào kinh nghiệm cùng ý kiến của đạo diễn, cũng đã thành quen.
Duy nhất xem như tương đối ngoài ý muốn là, mãi cho đến lúc này, bọn họ mới cầm được kịch bản hoàn chỉnh.
Lật đến sau, còn khoảng chừng mười ngày quay, đặc biệt là cảnh giường chiếu được đánh dấu bên trong lại khiến Anh Minh sửng sốt một chút.
“Như thế nào lại xếp cảnh giường chiếu rồi?”
Ban đầu lúc nói chuyện với đạo diễn, ý của bên kia chính là không cần quay mấy thứ này.
Bởi vì vốn là muốn tranh thủ thẳng tiến một đường đến rạp chiếu phim.
Vương Nghĩa Tề cầm kịch bản này ngược lại rất hưng phấn, vẻ mặt chờ mong: “Ai ui, như thế nào lại sắp xếp cái này a!”
Lúc sau khi nói chuyện với đạo diễn, mới nói cảnh này là bên đầu tư yêu cầu tăng thêm, nói bộ phim này không dễ nổi trong nước, nhưng có kế hoạch đem đến liên hoan phim của nước ngoài làm bộ phim cho lễ khai mạc, cho nên cần thiết quay cảnh này.
Lý do đầy đủ như thế, ai cũng không tiện nói gì.
Đạo diễn bởi vì cân nhắc đến cảnh quay này là cho vào sau, vì vậy cho bọn họ một chút thời gian đi làm chuẩn bị, sắp xếp quay vào hai ba ngày cuối cùng, trong lúc này vội vàng quay chụp những cảnh khác, đến lúc đó nhân viên cũng có thể giảm bớt một ít, lúc quay cũng miễn cho lúng túng.
Nhưng mà, thật bất ngờ, tin tức này lại rò rỉ ra ngoài.
Đầu tiên là có một tạp chí chuyên về điện ảnh đưa ra tin tức, nói là có sắp xếp cảnh giường chiếu, sau đó liền giống như nhấc lên sóng to gió lớn, trên mạng cũng bắt đầu lan truyền chuyện này, cùng ngày Vương Nghĩa Tề và Anh Minh nhận được điện thoại của truyền thông, hỏi bọn họ có phải có chuyện này hay không.
Hai người mở miệng nhưng thật ra nhất trí: “Xem đạo diễn an bài.”
Nhưng mà, cũng bởi vì tin tức bị thả ra, cảnh chiếu vốn muốn chuyển đến cuối cùng chỉ có thể quay trước, đạo diễn trưng cầu ý kiến của hai người xong, đều tỏ vẻ không có vấn đề gì, sau đó cũng không chuẩn bị gì nhiều, liền bắt đầu quay.
Thật ra thì vẫn có lúng túng.
Anh Minh tuy rằng diễn qua không ít cảnh giường chiếu, nhưng cùng nam vẫn là lần đầu tiên, đặc biệt Vương Nghĩa Tề còn là bạn anh, hất lên vẻ mặt cười quái dị cố tình muốn chỉnh anh.
Đổi lại mà nói*, anh đột nhiên nhớ tới thời điểm mình chỉnh Thạch Nghị.
(*Nguyên văn 易地而处 dịch địa nhi xử: ở vào địa vị người khác.)
Quả nhiên, đây là ăn miếng trả miếng*.
(*一报还一报 nhất báo hoàn nhất báo.)
Cảnh giường chiếu vốn sắp xếp quay trong hai ngày lại kéo dài đến ba ngày rưỡi mới xem như thật sự quay xong, quay lại rất nhiều lần, Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề lúc đầu còn rất lúng túng, từ không ở trạng thái đến dần về sau cũng liền nắm được phương pháp, ngược lại chính là vì công việc, nhập tâm vào nhân vật, cũng không nghĩ gì khác.
Thời điểm đạo diễn tỏ vẻ cảnh này đã qua, Vương Nghĩa Tề thở dài một hơi nhảy xuống giường.
Trợ lý của cậu nhanh chóng mang quần áo của cậu tới đây, cậu trực tiếp mặc vào, sau đó mới quay lại nhìn Anh Minh: “Tớ nói, may mắn Vương Nhạc không có ở đây.”
“Hả?” Anh Minh không rõ ý của cậu, vẫn tựa bên giường, nửa người dưới che dưới chăn.
“Tên kia nếu ở đây, không ầm ĩ cho mọi người đều biết mới là lạ.”
Cảm thấy chính là kiểu người thần kinh yếu ớt, chút chuyện lớn bằng cái rắm đều có khiến cho giống như trời sập.
Anh Minh chậm rãi ngồi dậy, ra hiệu nhân viên cầm quần áo đến cho anh, không quá để ý trả lời một câu: “Như thế nào, cậu còn sợ cậu ta đem danh tiết của cậu bôi nhọ khắp nơi sao?”
Bọn họ ai mà không có thứ kia a!
Làm diễn viên, còn có gì là không thể hy sinh vì nghệ thuật.
Kết quả Vương Nghĩa Tề chỉ nhướng mày: “Tớ là sợ cậu ta nói cho Thạch Nghị.”
Bỗng dưng lại nghe được tên Thạch Nghị vào lúc này, Anh Minh vô thức sững sờ: “Cậu có ý gì?”
Nhưng Vương Nghĩa Tề đối diện anh tự nhiên nói xong câu này rồi còn muốn sững sờ hơn anh.
Nghe anh hỏi vậy liền gãi gãi đầu: “Tớ cũng không biết, chính là cảm thấy, anh ta tốt nhất đừng biết…”
Lần trước nụ hôn đùa giỡn kia làm ra chuyện lớn như vậy, lần này cũng không biết còn kéo ra vấn đề lớn chừng nào.
Tuy rằng vốn là hai việc không liên quan đến nhau, nhưng mà phản ứng liên quan, chính là sẽ nhớ tới.
Anh Minh nghe Vương Nghĩa Tề nói xong cũng không lên tiếng, tiếp nhận quần áo đưa đến, mặc xong đứng lên theo bản năng muốn hút thuốc, nhiếp ảnh gia bên cạnh gọi qua, anh vội đi về bên kia.
Gần như là đồng thời, trợ lý của anh đi tới nói, điện thoại của anh reo.
Có một khoảnh khắc, Anh Minh cảnh thấy mình cứng một chút,.
Cái gọi là có tật giật mình, trong lòng nếu đang mang chuyện gì, sẽ theo bản năng nghĩ về phương diện đó, một câu vô tâm vừa rồi của Vương Nghĩa Tề, thế nhưng lại khiến Anh Minh có chút chật vật.
May mắn, điện thoại không phải của Thạch Nghị.
Là Khấu Kinh gọi tới.
Nhìn thấy dãy số, Anh Minh miễn cưỡng thở phào một hơi, lấy lại tinh thần, nghe máy: “Khấu tử?”
“Anh Minh, tớ hỏi cậu, chuyện Uy Trại lúc trước, cậu có từng nói với ai không?”
Giọng của Khấu Kinh ở đầu dây bên kia rất khẩn trương, thấy cậu đột nhiên hỏi tới vấn đề này, Anh Minh nhíu mày: “Không có, tớ không nói với bất cứ ai, xảy ra chuyện gì?”
“Đệch! Xảy ra chuyện rồi, hiện tại tất cả đều đã biết chuyện ồn ào của Đổng Hiểu, cũng không phải là trên báo, là trực tiếp phát trên tivi, nói xe của Uy Trại có vấn đề về chất lượng kỹ thuật, Minh tử, lúc trước tớ dặn đi dặn lại chuyện này tuyệt đối không thể rò rỉ ra ngoài, như thế nào lại thành như vậy!”
Anh Minh cầm điện thoại tránh qua một bên: “Tớ thật sự không biết, hai ngày nay quay chụp khép kín, ngay cả tivi cũng không xem.”
“Dù sao hiện tại phiền toái rồi, tự cậu chú ý một chút, tớ thấy chuyện này càng lúc càng lớn.”
Xảy ra loại chuyện này, đối với một xí nghiệp ô tô mà nói, đả kích là người khác không cách nào tưởng tượng nổi, huống chi tính chất lại ác liệt như thế, nếu thật sự che không được, người của Uy Trại bên kia không biết sẽ làm ra phản ứng gì.
Lúc trước đánh chết cũng không ký tên là Anh Minh, nếu như Khấu Kinh sẽ gọi điện tới hỏi anh. rõ ràng những người khác cũng sẽ nghĩ như thế.
Vương Nghĩa Tề bên cạnh thấy sắc mặt Anh Minh không đúng, liền đi qua hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”
Nhưng người kia chỉ là tắt điện thoại cau mày: “Không có gì.”
Những lời này của anh người khác đều sẽ không tin, huống chi là Vương Nghĩa Tề đã thân với anh như thế, vừa định hỏi tiếp, liền thấy điện thoại của Anh Minh lại vang lên, lần này là Thạch Nghị: “Anh Minh, anh xem tin tức chưa?”
“Tôi chưa xem, nhưng Khấu Kinh gọi điện tới cho tôi, tôi còn chưa rõ tình huống rốt cuộc như thế nào.”
Sắc mặt Anh Minh nặng nề hiếm thấy, anh cũng biết việc này bị nhấc lên rồi sẽ có bao nhiêu phiền toái.
Thạch Nghị ở bên kia trầm tư một chút, sau đó mới giải thích cho anh: “Tôi tìm người điều tra một chút, phía sau chuyện này có thể là đối thủ của Uy Trại bày kế, nhưng tin tức cụ thể là gì tôi còn chưa rõ ràng lắm, hiện tại áp lực dư luận rất lớn, bởi vì xe đua của Uy Trại đã bán ra, bên ngoài đang yêu cầu công khai báo cáo điều tra lúc đó, tôi thấy khả năng chúng ta đều phải bị kéo vào.”
Nhưng dĩ nhiên không ai dám động Thạch Nghị.
Hắn cũng rõ ràng không phải loại người sẽ đi nói loại chuyện này ra ngoài.
Như vậy, cũng chỉ còn lại Anh Minh.