Chuyện Uy Trại lần này rốt cuộc lớn bao nhiêu, Anh Minh đợi đến lúc mở tivi, mới chính thức có khái niệm.
Nói chung, ngành giải trí có rất nhiều lời đồn vớ vẩn, nhiều nhất cũng là lan truyền trên mặt báo, tạp chí, đôi ba câu chuyện của mấy người nhàn rỗi, mặc dù có chút ồn ào, nhưng qua rồi liền xong.
Chính thức ồn ào lên tivi, đa số đều là mấy đề tài xưa cũ cứ lặp đi lặp lại, mấy scandal bát quái đoàn phim không hợp, cũng sẽ không cho bạn được một tội danh xác thực, dù sao chính là lời mang thâm ý chỉ đến đó liền dừng*, đến cùng lý giải thế nào, liền xem mỗi người có bao nhiêu ngộ tính.
(*Nguyên văn 点到即止 điểm đáo tức chỉ: lúc nói chuyện chỉ chạm đến rìa chủ để, mà k vào sâu, nhưng để đối phương hiểu rõ ý đồ là đc.)
Nhưng chuyện của Uy Trại lần này hiển nhiên không thuộc cấp bậc đó.
Đưa tin thậm chí không phải ở kênh giải trí hoặc điện ảnh, mà là trực tiếp đưa vào tin tức thời sự, diễn biến tiếp theo cùng kết quả của chuyện này, hiện tại trên cơ bản đều là ôm phỏng đoán không mấy lạc quan.
Anh Minh nhìn thấy tin tức đã là khi phát lại, người dẫn chương trình dùng giọng điệu không có cảm xúc miêu tả đơn giản trận đua lần trước, về chuyện Đổng Hiểu bị thương tuy rằng không cường điệu đưa tin, nhưng cũng có điểm danh.
Vương Nghĩa Tề cùng xem tivi với anh, đợi đến khi màn hình chuyển đến bóng lưng trốn tránh truyền thông của Đổng Hiểu, cậu nhướng mày: “Đổng Hiểu bị thương đến mức nào vậy?”
Người bên cạnh cậu không nói gì, chỉ đốt điếu thuốc, lông mày nhíu lại cùng một chỗ.
Thấy anh không đáp, Vương Nghĩa Tề nhìn anh trong chốc lát: “Rất nghiêm trọng?”
“Ừ.” Anh Minh đáp lại rất đơn giản: “Tệ hơn tin tức này.”
Kỳ thật không thể không nói, hiện tại ai cũng không muốn nhìn thấy cục diện này, nhưng sự thật bị bày ra, anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao rất nhiều người liên quan đến chuyện trong đó, chắn được một cái không chắn nổi cái thứ hai, loại chuyện này, xem chính là lựa chọn của cá nhân, không có gì là nhất định.
Bản thân Uy Trại đã có vấn đề khi xử lý chuyện này.
Vọng tưởng chỉ dùng vài điều kiện cùng một hợp đồng để lừa dối, không khỏi có chút ngây thơ.
Chỉ có điều, bởi vì người vẫn luôn kiên trì không chịu ký hiệp ước chỉ có anh và Thạch Nghị, hiện tại tin tức này vừa ra, anh cũng lập tức trở thành mục tiêu chính.
Vương Nghĩa Tề nghe ra được phần lo lắng không thường thấy trong giọng nói của anh, cũng nhíu mày: “Điện thoại lúc trước của Khấu Kinh, ý tứ là cậu có liên quan tới việc này?”
Cậu ngược lại biết rõ Anh Minh cũng tham gia chuyện của Uy Trại, nhưng những thứ khác, cũng chỉ là nghe chút vụn vặt.
Anh Minh do dự phải nói như thế nào, nghĩ một lúc mới quay đầu: “Đơn giản mà nói chính là tớ không ký phần hợp đồng Uy Trại muốn giấu giếm chuyện này.” Phần phía sau, anh không nói, Vương Nghĩa Tề cũng đã hiểu.
Quả nhiên, người bên cạnh nghe anh nói xong cũng nhíu mày: “Vậy cậu hiện tại xử lý thế nào?”
“Tớ hiện tại đều không làm được gì.”
Bây giờ còn phải cân nhắc làm thế nào hẳn là người của Uy Trại mà không phải là anh, danh sách người trong cuộc cũng không nhắc đến tên anh, cho nên theo lý mà nói chuyện này cũng không quan hệ gì tới anh.
Nhưng mà, lời này chỉ là theo lý lẽ thì được, thực tế sẽ diễn biến thế nào, không ai nắm chắc.
Vương Nghĩa Tề thấy anh nói đến nhẹ nhàng, liền vạch trần không chút khách khí: “Ý những lời này của cậu là cậu đã trở thành cá trên thớt, chỉ có thể chờ người xuống tay?”
“Cậu có thể đừng nói khó nghe như vậy được không?” Anh Minh quay đầu liếc cậu, sau đó mới chậm rãi đáp lại những lời đó: “Tuy rằng về lý thì không sai.”
Xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng* của Uy Trại đối với chuyện này nhưng thật ra rất nhanh, tin tức vừa tuôn ra đến đêm liền mở họp báo, công khai báo cáo điều tra tai nạn thời điểm thi đấu, nhưng đối với chuyện Đổng Hiểu bị thương rồi lại không nói tới một chữ, về số liệu đo lường của xe mới cũng được công khai toàn diện, tuy rằng vẫn tồn tại vài lời chất vấn của người trong nghề, nhưng tổng thể, xem như đã cho một lời giải thích khiến người ta tương đối vừa ý.
(*危机公关 public relations in crisis.)
Thậm chí, cuối cùng còn để lại một câu, đối với chuyện lần này, Uy Trại cho rằng là có người có dụng ý xấu tiến hành công kích đến danh dự của Uy Trại, không thể không dùng pháp luật để giải quyết.
Anh Minh cùng Thạch Nghị đều nhận được điện thoại muốn phỏng vấn của truyền thông sau tin tức này, cuối cùng chịu không nổi quấy nhiễu chỉ có thể lựa chọn chặn số, Anh Minh còn đỡ hơn, Thạch Nghị ít nhiều có chút lỡ việc.
Quay phim trên cơ bản đã kết thúc, Anh Minh còn chưa đến mười lăm cảnh quay, đẩy nhanh tốc độ quay chụp cũng chỉ cần hai ngày là xong.
Danh sách tham gia thi đấu trong tay phóng viên kia, có một bộ phận là không dễ tìm thấy người, cho dù đã tìm được, hỏi cũng không hỏi được gì, loại chính thương* lại liên quan đến giới giải trí này, vĩnh viễn là đối tượng bát quái chủ chốt của người dân, Uy Trại sau chuyện của Đổng Hiểu, vốn đã xử lý danh sách thi đấu, kỳ thật tên của một vài người đã được sửa qua, nhưng Anh Minh cùng Thạch Nghị đều có trên danh sách đoạt giải, lúc ấy vốn là có truyền thông đưa tin, đương nhiên cũng không thể giấu được, Thạch Nghị lúc sau trực tiếp đưa chuyện này cho bộ phận PR của công ty xử lý, ngoại trừ điện thoại thỉnh thoảng sẽ bị quấy rối một chút, phần lớn thời gian vẫn xem như yên ả.
(*政商 chính trị và kinh doanh.)
Phiền toái chính là Anh Minh.
Bởi vì là diễn viên quan hệ đối với phóng viên không thể quá cứng, phần lớn thời gian Anh Minh vẫn tương đối hợp tác. Chỉ là đa số câu hỏi của phóng viên đều là mấy lời tào lao, mấy chuyện vô căn cứ cũng đem ra ép hỏi. Dùng lời của Vương Nghĩa Tề để nói, anh trước khi tham gia thi đấu đã cùng Đổng Hiểu ở chung một tổ quay phim, có scandal đối với nữ chính, tất cả mọi chuyện đều xoay quanh anh, không tìm anh thì tìm ai?
Nhất thời, nợ cũ đã từng ồn ào cũng đều bị lật ra, ngay cả quan hệ của anh và Đổng Hiểu, lại có người lôi ra chuyện hai người không quá hòa hợp ở phim trường lần đó, tin tức mỗi ngày đều sẽ có một phiên bản mới, khiến cho toàn thành mưa mưa gió gió.
Người quản lý của Đổng Hiểu đáp lại buổi họp báo của Uy Trại là vào ngày hôm sau.
Nội dung đại khái là tỏ vẻ Đổng Hiểu trong khoảng thời gian này không lộ diện chủ yếu là vì làm chuẩn bị cho bộ phim mới, là một bộ phim quay ở Mỹ, đoàn phim mời cậu diễn vai một nam phụ người gốc Hoa, cho nên vẫn luôn ở Mỹ làm một vài huấn luyện cần thiết, còn về việc bị thương nghiêm trọng thậm chí hủy dung khi tham gia cuộc đua được nhắc đến trên tin tức, vẫn luôn phủ nhận, cách nói cũng như Uy Trại, cũng sẽ dùng pháp luật để giải quyết, mà tin tức cụ thể về bộ phim mới, phải đợi nước Mỹ bên kia đưa ra quyết định, tạm thời không thể lộ diện.
Người tin vào bài phát biểu này chưa đến một nửa.
Rất nhiều người vẫn kiên nhẫn truy vấn tung tích cụ thể của Đổng Hiểu, thậm chí yêu cầu công khai ảnh chụp cùng ghi hình của buổi huấn luyện, nhưng người quản lý lại dùng lý do đã ký hợp đồng giữ bí mật để chắn trở về, bên ngoài có phỏng đoán nhiều hay ít hơn đi chăng nữa rốt cuộc cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ xác thật, tình huống của Đổng Hiểu chỉ là một tin đồn.
Anh Minh sau khi kết thúc quay chụp lại quay về nhà làm ổ, ăn cơm gì đó đều là tự mình ra tay. Khấu Kinh gọi điện tới nói anh ngàn vạn lần không nên tùy tiện ra ngoài, ngay cả người quản lý bình thường ít khi liên lạc với anh cũng hỏi anh có cần tạm thời ở lại nhà bạn hay không.
Trận chiến như gặp địch mạnh* này, lại khiến Anh Minh nhớ đến tình cảnh khi anh còn là thiếu niên ảnh đế của năm đó.
(*Nguyên văn如临大敌 như lâm đại địch: giống như đối mặt với kẻ địch cường đại, hình dung sự, tình vốn k phải rất khẩn cấp lại xem như hết sức nghiê trọng..)
Đều là không tiện ra ra vào vào, không thiếu người trước người sau vây quanh, cho dù là đi vệ sinh, đều có thể bị người chụp mấy bức.
Chỉ có điều so với hiện tại, tình huống bất đồng, tâm tình cũng bất đồng.
Luôn có người nói người đã lên tới đài cao sẽ không thể xuống được, bởi vì đã quen được ánh đèn truy đuổi, không cách nào đối mặt với sinh hoạt an tĩnh nhưng vắng lặng, nhưng kỳ thật đổi góc độ mà nhìn, khi người đã quen thanh tịnh, lần nữa trở thành cái gọi là tiêu điểm, tư vị kia lại không dễ chịu.
Anh Minh uống hai ngụm bia tựa ở bên cửa sổ, nhìn lướt ra ngoài từ khe hở của bức màn, mấy chiếc xe đậu ngổn ngang bên ngoài, tư thái còn rất lớn.
May mắn anh không ở mấy nơi như khu dân cư.
Bằng không thì nguồn gốc tội ác nhiễu dân này cũng đủ để anh bị người chửi rủa.
Lắc đầu, lười phản ứng với những người bên ngoài kia, anh đi đến sô pha miễn cưỡng nằm xuống, Vòng Khói vẫn luôn vòng tới vòng lui bên cạnh anh rất thức thời nhảy lên đùi anh, sau đó mới chậm rãi đi lên.
Anh Minh thuận tay ôm nó tới, nhìn khuôn mặt vẫn đơ như trước, nhịn không được bật cười: “Như thế nào nuôi mày lâu như vậy, mày lại không thay đổi chút nào.”
Thời điểm đưa nó đến là bộ dạng gì, hiện tại vẫn là bộ dạng đó.
Đều nói thú cưng giống như chủ, anh cùng Vòng Khói thật sự tìm không thấy điểm chung nào a…
Vuốt vuốt quả cầu lông này, Anh Minh tiện tay nhấn mở tivi, đặc biệt chuyển đến kênh thể thao, cho dù không cảm thấy hứng thú, cũng đỡ hơn lại bị những thứ đáng ghét kia ảnh hưởng đến tâm tình.
Xem chưa được bao lâu, điện thoại nhà anh vang lên.
Cũng không đứng dậy, chỉ đưa tay sờ soạng, thời điểm Anh Minh ấn điện thoại nhét vào hõm vai mình, hoàn toàn không nghĩ tới điện thoại này sẽ là của Thạch Nghị gọi tới.
“Anh sao rồi?”
Không chào hỏi không xưng tên, nếu không phải bởi vì anh đã quá quen với giọng nói của Thạch Nghị, này cứ như một cuộc điện thoại quấy rầy.
Anh Minh bất ngờ: “Sao cậu có số điện thoại trong nhà tôi?”
Bình thường anh không ở nhà nhiều lắm, trên cơ bản trừ người đại diện cùng Khấu Kinh, còn có người nhà anh, sẽ không có người khác biết được số điện thoại cố định trong nhà anh, bạn bè của anh ai cũng biết Anh Minh người này rất để ý tới việc riêng tư, cho dù Thạch Nghị đến hỏi Thạch Nghị, cũng chưa chắc hỏi ra.
Thạch Nghị nở nụ cười: “Ngày đó hai chúng ta ở nhà anh uống say, trước khi đi tôi dùng điện thoại của anh gọi đến di động của tôi.”
Hắn lúc ấy lưa lại chỉ đơn thuần là động tác theo bản năng, đều không nghĩ tới sẽ có một ngày dùng đến.
Anh Minh nghe Thạch Nghị nói xong mới phản ứng bản thân cũng lâu rồi không kiểm tra lịch sử cuộc gọi của điện thoại này.
Dịch dịch người, Anh Minh thả Vòng Khói xuống đất: “Sao cậu không gọi di động cho tôi?”
“Lúc này anh còn có thể nghe máy sao?”
“Ừ, cũng đúng.”
Hai người đều bật cười, Anh Minh có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Hiện tại thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài a!”
Nửa sau của sách thánh hiền cũng không thích hợp với anh, có xem nhiều hơn nữa anh đời này cũng không có cơ hội thăng tiến đến loại cảnh giới đó, càng thêm chê cười*.
(*Nguyên văn 徒增笑耳 đồ tăng tiếu nhĩ: còn chưa lấy đc dụng, ngược lại trở thành trò đùa, k như mong muốn; trò đùa càng khiến người khác chê cười.)
Thạch Nghị nhướng mày, cũng không bất ngờ với phản ứng này của Anh Minh.
Nhưng mà, hôm nay hắn gọi điện tới đây cũng không phải chỉ để hỏi một câu: “Người của Uy Trại tới tìm anh chưa?”
“Tạm thời còn chưa.” Anh Minh có chút nhàm chán đổi sang kênh chiếu phim, ấn giảm âm lượng: “Tìm cậu rồi?”
“Hẹn buổi tối ăn cơm.”
“Tôi đây đoán chừng cũng sắp…”
Đến sớm hay chậm đều như nhau, dù sao cũng không tránh khỏi.
Anh Minh mang theo khó chịu nhíu mày, loại cảm giác này thật sự không quá tốt, nói là lo lắng, biết rõ không có tác dụng gì, nhưng đến khi muốn buông xuống, lại như cái gai đâm ở trong lòng, ăn không yên ngủ cũng không yên.
Mấy câu thuyền đến cầu tự nhiên thẳng này, trên cơ bản đều là từ đám người đứng nói chuyện không thấy đau lưng*.
(*Vốn là chỉ việc một người chưa từng chịu khổ thì không biết thế nào là khổ cực, nghĩa rộng ra là những kẻ chỉ biết chỉ tay năm ngón,. hoặc những người đã được hưởng sung sướng lại còn lên mặt khoe mẽ.)
Chứng nghiện thuốc lá của Anh Minh lại tái phát, nhìn lướt qua bàn trà không có, chỉ có thể cầm bia lên uống một ngụm, sau đó mới nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, người của Uy Trại tuy rằng không tìm tôi, nhưng lại có người gọi điện cho tôi.”
Thạch Nghị bên kia trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Đổng Hiểu?”
“Ừm.”
Anh Minh nở nụ cười: “Tôi thật sự không ngờ tới.”
“Nói gì rồi?”
“Cũng không có gì, chính là nói với tôi, nếu như Uy Trại lại nói điều kiện với tôi, bảo tôi không cần cân nhắc chuyện của cậu ấy, trực tiếp đồng ý, chuyện của cậu ấy chính cậu ấy xử lý.”
Nói thật, giọng điệu trong điện thoại cũng không ra sao, nhưng mà, có thể nói ra những lời này, Đổng Hiểu vẫn là có chút thay đổi hơn lúc trước.
Thạch Nghị ở bên kia không có nhận xét gì, chỉ trầm mặc một hồi mới nói tiếp: “Vậy ý anh thì sao?”
“Hiện tại ý của tôi đã không còn quan trọng, nhìn tình huống thế nào đã.” Thở dài, Anh Minh nghĩ đến đám người bên ngoài vẫn còn có chút bất đắc dĩ: “Dù sao trốn phóng viên là kỹ năng mà mỗi diễn viên đều có, tệ nhất chính là không ra khỏi cửa.”
“Thứ anh phải tránh không chỉ là phóng viên, tình huống bên Uy Trại, anh biết quá ít.”
Thạch Nghị nhíu mày, trong giọng nói mang theo mấy phần bực bội bất an chính bản thân cũng không thể nhận ra.