Mấy ngày Thạch Nghị ở bệnh viện, trên cơ bản chính là Anh Minh cùng Háo Tử ở bên, Khấu Kinh chỉ ở một ngày di động thiếu chút nữa nổ, ngày hôm sau thật sự gánh không nổi nữa chỉ có thể về trước. Tay Anh Minh bó thạch cao, ngoại trừ lúc phát thuốc trên cơ bản đều ở tại phòng bệnh của Thạch Nghị, Thạch Nghị không nói nhiều, ba người cũng chỉ là đánh bài xem tivi, không ai cố ý nhắc đến tình trạng đôi mắt của Thạch Nghị, có chút lừa mình dối người, vậy cũng chỉ có thể chờ đợi một cách bị động như thế, thỉnh thoảng sẽ nhịn không được hy vọng có lẽ vẫn có kỳ tích.
Nhưng mà, cuộc sống vốn dĩ bị gọi là tàn nhẫn, cũng chính là kỳ tích lúc nào cũng sẽ phát sinh ở trên người của một người khác.
Ngày Thạch Nghị gỡ đi lớp băng gạt, Anh Minh vẫn đứng trong phòng bệnh.
Bác sĩ cùng Háo Tử đều khuyên anh tốt nhất đứng đợi bên ngoài, anh kiên trì ở lại. Một đám người nhìn Thạch Nghị chậm rãi mở mắt, có chút mờ mịt lại sửng sốt, sau đó mới lắc đầu, một lần nữa nhắm mắt rồi lại mở ra, thử mấy lần, cuối cùng buông tha nhíu mày: “Không được, thấy không rõ lắm.”
Hắn dùng tay che lại mắt trái hoàn hảo, ngẩng đầu nhìn về phía Anh Minh rất mơ hồ bên kia, sau đó mới cười khổ một cái.
Thật sự là cái gì cũng nhìn không rõ lắm.
Thật giống như người đeo kính bị phủ một tầng hơi nước, chỉ có thể cảm nhận được trước mắt có người, rồi lại không thấy rõ là ai.
Bác sĩ giơ tay trước mặt hắn: “Nhìn được mấy ngón không?”
Thạch Nghị nhíu mày cẩn thận phân biệt hồi lâu mới do dự mở miệng: “Ba?”
“Đoán hay là nhìn thấy được?”
“Đoán.”
“Hiện tại tôi sắp xếp cho cậu làm kiểm tra, thử xem nếu đeo kính mà nói, có thể giúp cậu nhìn được đến trình độ nào.” Bác sĩ nói xong, quay đầu dặn dò với hộ sĩ vài câu, lúc này Anh Minh đi đến bên giường: “Nếu mở cả hai mắt, có thể thấy rõ không?”
Thạch Nghị lắc đầu: “Cùng mở thì quá chóng mặt.”
Cảm giác khi một bên thấy rõ một bên mơ hồ, không phải người trong cuộc căn bản không cách nào tưởng tượng được, giống như thân thể phân chia thành hai không gian khác nhau, toàn bộ ý thức đều hiện ra vặn vẹo.
Hộ sĩ dựa theo yêu cầu của bác sĩ đi ra ngoài sắp xếp, thời điểm bác sĩ muốn dùng phương pháp khác kiểm tra mắt cho Thạch Nghị, Anh Minh cần phải nhường chỗ một chút, vừa lui ra sau hai bước lập tức bị Thạch Nghị giữ lại.
Anh có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu thấy đối phương biểu tình có chút lúng túng, nhưng vẫn không buông tay: “Tôi nói, anh cứ đứng ở đây đi…”
Khả năng, trên đời này chưa từng có người thấy qua vẻ mặt này của Thạch Nghị.
Anh Minh gật đầu, đứng không nhúc nhích. Hộ sĩ đẩy một đống đồ đi vào, phần lớn đều là dụng cụ kiểm tra đo lường thị lực, Anh Minh thấy hộ sĩ bảo Thạch Nghị xuống giường làm chút kiểm tra, kết quả đo ra lại khiến cho bác sĩ nhíu mày, Anh Minh thấy bác sĩ nhíu mày liền cảm thấy sau lưng giống như bị người đánh một gậy, nghẹn đến cuối cùng nhịn không được, vẫn là mở miệng hỏi: “Bác sĩ, tình huống như thế nào?”
Tuy rằng Thạch Nghị không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng có chút khẩn trương.
Bác sĩ nhìn hai người: “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Thời gian kế tiếp, trên cơ bản chính là giúp điều chỉnh thị lực cho Thạch Nghị, mỗi lần Anh Minh nhìn thấy tròng kính tăng thêm một độ, nếp nhăn giữa lông mày lại sâu thêm một chút. Đợi đến khi làm đến không sai biệt lắm, Anh Minh thấy vẻ mặt Thạch Nghị dịu hơn một chút.
Anh đi đến bên cạnh: “Như thế nào, thấy rõ không?”
Bác sĩ bảo Thạch Nghị đứng lên đi một chút: “Cậu đi hai bước thử xem, chóng mặt không.”
Thạch Nghị theo lời đứng lên, quay đầu nhìn Anh Minh: “Cũng được.”
“Mấy ngày nay để cậu thích ứng thị lực, ngoại trừ ngủ tốt nhất không nên tháo kính xuống, nếu như tắm, tốt nhất là có người bên cạnh cậu, bởi vì chênh lệch thị lực có thể khiến cậu có cảm giác choáng váng, nghiêm trọng có thể sẽ buồn nôn, thậm chí nôn mửa.”
Thạch Nghị gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếp đó bác sĩ dặn dò thêm mấy câu liền đi, Háo Tử vẫn luôn ở ngoài không vào, thấy bác sĩ đã đi mới vào phòng, hỏi thăm: “Như thế nào?”
Kính Thạch Nghị đang đeo là cái loại khung kính gắn mấy lớp tròng kính, nhìn qua có chút buồn cười, hắn chỉ mắt kính: “Còn có chút chưa quen, nhưng nhìn vật xem như cũng được.”
Anh Minh nhìn hắn: “Cậu chuẩn bị lúc nào thì nói cho người nhà?”
“Hai ngày nữa đi…”
“Chờ mấy ngày đều là như nhau, loại chuyện này cậu không có khả năng giấu giếm được.”
Bỗng dưng đeo kính, không có khả năng không hỏi.
Nhưng Thạch Nghị hiển nhiên không muốn tiếp tục nói đến đề tài này, Háo Tử vừa đến bên giường, Thạch Nghị thuận thế đổi chủ đề: “Háo Tử, anh đưa di động cho tôi.”
Nhận di động, Thạch Nghị gọi một dãy số.
Là cho Âu Dương.
Bên kia vừa nghe máy liền nóng nảy: “Đệch! Thạch Nghị cậu ở chỗ nào vậy? Nói muốn họp kết quả người cũng không xuất hiện, gọi di động cho cậu mấy ngày liên tục cũng không nghe, rồi hai ngày trước lại nhắn cho tớ cái gì mà không có chuyện gì, đệch, cậu đây là du lịch ngoài hành tinh?”
“Cậu yên tâm, nếu tớ đi khẳng định cho cậu một vé, tớ hiện tại đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện? Cậu lại đánh ai rồi hả?”
Âu Dương là biết rõ chuyện Triệu Tử Thông lúc trước, may mà Anh Minh giúp Thạch Nghị ra mặt, bằng không thì còn không biết phải ồn ào đến cỡ nào.
Vị đại thiếu gia này gần nhất thật sự là ăn thuốc nổ rồi, động một chút lại đánh người.
Đua xe đánh nhau đập quán bar, đây là Thạch Nghị cậu đã quen mấy chục năm sao?
Anh Minh vừa vặn ở bên cạnh nghe được những lời này của Âu Dương, theo bản năng nhướng mày, nhìn Thạch Nghị, người kia cau mày: “Cậu giúp tớ điều tra một chuyện trước đã, gần nhất có ai từng nhắc qua sẽ ra tay với Anh Minh hay không!”
Âu Dương ở bên kia có chút ngoài ý muốn: “Anh Minh?” Cậu có lẽ là đang nhớ thử xem là ai: “Ồ, là người bạn diễn viên kia của cậu?”
“Ừ.”
“Được, cái này không thành vấn đề, nhưng mà Thạch Nghị, hôm qua cậu của cậu có gọi điện cho tớ, hỏi tớ có biết chỗ ở của cậu hay không, tớ nói cậu đi công tác nước ngoài, cậu chuẩn bị một chút, tớ đoán chừng là có việc tìm cậu.”
Thạch Nghị vào lúc Âu dương nhắc đến cậu hắn thì nhíu mày, thở ra một hơi: “Được rồi, tớ biết rồi.”
Chờ cúp máy, hắn quay đầu nhìn Anh Minh: “Việc này tôi muốn báo hay không báo trong nhà thì cũng như nhau, đoán chừng cậu tôi đã nhận được tin rồi.”
Hắn vừa nói xong, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Khấu Kinh vừa vặn đi tới, nghe thấy câu này cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa*, cậu đoán rất chuẩn.”
(*Nguyên văn 不是一家人不进一家门 bất thị nhất gia bất tiến nhất gia môn: nghĩa bóng tương đương với câu “cha nào con nấy” hay “nồi nào úp vung nấy”.)
Thạch Nghị quay đầu lại thấy Khấu Kinh đứng ở cửa không lập tức tiến vào, trong lòng bất giác có một loại dự cảm xấu, quả nhiên, một giây sau phía sau Khấu Kinh liền thêm một người.
Hắn sững sờ, sau đó đi về trước hai bước: “Ba.”
Vốn tưởng rằng cậu hắn sẽ tới trước, kết quả trực tiếp kinh động đến thủ trưởng trong nhà luôn rồi.
Anh Minh ở bên nhìn thấy một người đàn ông trung niên có chút uy nghiêm đi tới, áo khoác mặc trên người rất kín đáo, thấy Thạch Nghị gọi ông, người kia chỉ hừ một tiếng.
Khấu Kinh giúp ông mở cửa, nháy mắt ra hiệu với Háo Tử và Anh Minh, ý bảo hai người bọn họ ra ngoài trước.
Tư thế này của cha Thạch Nghị, rõ ràng là muốn tâm sự cùng con trai.
Hai người nhận được ánh mắt liền ra ngoài, lúc sắp tới cửa, cha Thạch Nghị đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Các cậu ai là Anh Minh?”
Anh Minh quay đầu lại: “Cháu.”
“Cậu ở lại đi, tôi cũng có việc muốn hỏi rõ ràng.”
Háo Tử cùng Anh Minh nhìn nhau, sau đó Anh Minh lui về sau một bước, đứng bên cạnh tận lực giảm bớt sự có mặt của mình.
Thạch Nghị: “Ba, sao ba lại đến đây..”
“Cậu nằm viện ở nơi này, ký tên chính là bạn cậu, nếu bọn họ không đến báo với tôi, lúc sau tôi phải lần lượt tính sổ từng người.”
Giọng điệu có chút cứng rắn, cha Thạch Nghị đi về trước hai bước, khoanh tay nhìn mắt kính có chút buồn cười mà hắn đang đeo trên mặt: “Ra loại chuyện này, cậu cũng không báo cho người nhà?”
Vậy mà còn cần người khác báo cho ông mắt con mình bị người ta đánh thương.
“Con vốn cũng tính toán hôm nay nói với mẹ, sợ hai người lo lắng.”
“Sợ chúng ta lo lắng cũng đừng làm nhiều chuyện như thế!”
Đột nhiên nâng giọng, dù thế nào cũng là xuất thân nhà binh, giọng nói vang dội đến độ cả hai người còn lại trong phòng bệnh đều giật mình.
Thạch Nghị tỏ vẻ áy náy: “Ba…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, trưởng bối đối diện cau mày ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì.”
Lần này tiếp lời chính là Anh Minh: “Bác trai, lần này nhưng thật ra là nhằm vào cháu, Thạch Nghị chỉ đơn giản là giúp cháu.”
Cha Thạch Nghị nghe vậy quay đầu nhìn anh: “Cậu biết người nào làm không?”
“Tạm thời còn chưa biết.”
Từ lúc gặp chuyện không may đến giờ, lực chú ý của anh đều đặt trên đôi mắt bị thương của Thạch Nghị, căn bản không có thời gian đi điều tra chuyện này.
Cũng căn bản chẳng quan tâm.
Dù sao Thạch Nghị cũng là người Thạch gia, nghe thấy lời này liền phản ứng: “Ba, có phải Cậu đã tra ra được người nào rồi hay không?”
Kết quả cha hắn trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi biết chuyện cậu bị thương liền trực tiếp báo cảnh sát, nhưng mà, động tác của Cậu nhỏ cậu nhanh hơn bên đó một chút, cậu nói cho tôi biết, chuyện lúc trước của cậu cùng Triệu Tử Thông, rốt cuộc là như thế nào?”
Còn gạt ông dùng đến quan hệ chiến hữu lúc trước.
Lời đã nói đến đây rồi, Thạch Nghị đương nhiên không dám lừa gạt nữa, miêu tả sơ lược chuyện Triệu Tử Thông lúc trước, nhưng lý do đánh nhau cụ thể lại không nói quá rõ ràng, nói đến chuyện Anh Minh giúp hắn gánh tội thay lúc ấy, chỉ thấy cha hắn xen vào một câu: “Quả thật càng ngày càng hư không tưởng nổi!”
Ông nhìn Anh Minh: “Vấn đề giữa cậu và Triệu Tử Thông nếu là do Thạch Nghị dựng lên, chuyện này, để cho Thạch Nghị ra mặt xử lý đi.” Lúc ông nói chuyện với Anh Minh thái độ rõ ràng ôn hòa hơn khi đối với Thạch Nghị.
Người kia nhíu mày: “Đám người kia là của Triệu Tử Thông?”
Nhưng mà, cũng không ngoài ý muốn.
Ban đầu vốn cũng hoài nghi có phải người của Uy Trại làm hay không, nhưng ngẫm lại nếu như Uy Trại tìm luật sư đến nói chuyện với bọn họ, cho dù thật sự muốn tìm tới anh gây phiền toái, vậy cũng không đến mức dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như vậy, huống chi nếu thật sự là người của Uy Trại, hẳn là sẽ không ra tay với Thạch Nghị.
Thạch Nghị ở bên cạnh dứt khoát mắng một câu: “Đệch con mẹ nó, đồ tôn tử!”
Cha hắn liếc hắn một cái không nói gì, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Anh Minh.
Hiển nhiên trước khi đến đây ông đã biết Anh Minh là người nào, người kia bị nhìn như thế, cũng không tỏ vẻ gì, thái độ coi như tự nhiên, đợi đến khi đã xem kỹ lưỡng, mới thấy cha Thạch Nghị gật đầu: “Tôi nghe nói, cậu cùng Uy Trại bên kia cũng có chút phiền toái?”
Nói xong câu đó, cha Thạch Nghị liền quay đầu nhìn sang Thạch Nghị: “Lần trước cậu tới tìm tôi nói chuyện Uy Trại, có phải là vì Anh Minh hay không?”
Thạch Nghị hơi sững sờ, sau đó mới gật đầu: “Dạ.”
“Lần sau giúp bạn cứ việc nói thẳng, còn dám nói tôi là vì công việc, cậu cho rằng tôi không làm rõ cậu rốt cuộc là vì cái gì liền hồ đồ giúp cậu rồi hả!”
Thốt ra lời này, vẻ mặt Thạch Nghị có chút cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Vậy hiện tại…”
“Các cậu thành thành thật thật nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện với Uy Trại là như thế nào.” Sau đó lại bồi thêm một câu: “Không cho phép giấu giếm!”