2401

Chương 59:




Bữa tiệc rượu chia tay này của Vương Nhạc, uống quả thật có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Vương Nghĩa Tề là được Vương Mạnh Tề đưa về, người còn lại quá nhiều căn bản không có biện pháp, Anh Minh dứt khoát thuê phòng trong khách sạn này, cùng nhân viên đỡ từng người vào phòng, anh vén rèm, tắm rửa một cái, sau đó mới một mình tựa ở hàng hiên tiếp tục hút thuốc.
Lúc tâm tình anh không tốt, thường không thích chọn loại đồ vật có cồn này.
Mà là sẽ hút thuốc không ngừng.
Chuyện Vương Nhạc, xảy ra quá đột nhiên.
Giống như bỗng dưng rơi xuống, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu báo trước.
Thế giới mà Thạch Nghị mắng không ngừng miệng kia, mọi chuyện đều giống như che giấu  dưới đáy biển sâu, nơi nào có vòng xoáy, nơi nào có mạch nước ngầm, bên ngoài nhìn không ra, bên trong cũng đã toàn quân bị diệt.
Cái gọi là thế sự vô thường, sức người là không nắm được phát triển cuối cùng.
Luôn cảm thấy gần đây thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, Anh Minh có chút phiền muộn thở dài, đưa tay dập tắt điếu thuốc còn đang hút dở xuống gạt tàn bên cạnh, sau đó mới chậm rãi trở lại phòng.
Vương Nhạc cùng Khấu Kinh được nhân viên đỡ lên, trực tiếp cho cùng một gian, lúc Anh Minh đỡ Thạch Nghị, bên kia liền săn sóc mở sẵn cửa phòng, anh hết cách rồi, chỉ có thể cùng Thạch Nghị ngủ một phòng.
Hơn nửa đêm người trong khách sạn cũng không có khả năng dọn ra ba gian phòng cho bọn họ.
Kết quả lúc anh đẩy cửa phòng đi vào, Thạch Nghị vậy mà tỉnh.
Không biết đã tỉnh hẳn chưa, nhưng người thì đã ngồi dậy, vẻ mặt có chút ngốc, nhìn đằng  trước không nói gì, thấy Anh Minh mở cửa đi vào cũng không có phản ứng.
Thật con mẹ nó uống choáng váng…
Anh Minh có chút bất đắc dĩ, anh đi qua vỗ vỗ Thạch Nghị: “Có chuyện gì vậy, không thoải mái?”
Người ngồi trên giường chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có cảm thấy giống như đóng phim không.”
“Hả?”
Anh Minh hiểu được ý tứ trong những lời này của Thạch Nghị, nhưng xét thấy cục diện quá hỗn loạn, không biết hắn chỉ chính là thứ nào.
Kết quả Anh Minh chỉ cúi đầu: “Bạn thân bên nhau từ nhỏ đến lớn cả nhà chạy án, tôi thích phụ nữ hơn hai mươi năm đột nhiên liền biến thành đồng tính.”
Nửa câu trước của hắn Anh Minh còn đang nghe, đến câu sau nhất thời không nghĩ tới thiếu chút nữa bị sặc, anh nhìn chằm chằm Thạch Nghị không phân rõ là tỉnh hay vẫn còn đang say: “Ai nói cậu biến thành đồng tính rồi?”
“Còn cần người ta nói sao?” Thạch Nghị cười nhạo nhướng mày: “Con mẹ nó cũng không phải lãnh cảm.”
Hắn nói xong câu đó còn chỉ chính mình: “Nơi này, có thấy được không? Mỗi lần nhìn thấy anh thì có phản ứng.”
Trong phòng không bật đèn, lúc Anh Minh đi vào không đóng cửa, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào chiếu đến nửa bên mặt của anh, hiện lên biểu tình có chút tối tăm của anh, Thạch Nghị nói xong câu kia đáy mắt Anh Minh gần như muốn nổi lửa rồi, anh trừng mắt nhìn người phía trước, chịu đựng đến cuối cùng vẫn lựa chọn lui một bước: “Cậu uống choáng váng, đừng nói mê sảng.” 
Thạch Nghị không phản ứng đến anh, hừ một tiếng, sau đó mới ngã xuống giường.
Hai người bọn họ, giống như vừa bắt ván cờ đã bị vây đến đường cùng.
Rõ ràng không có đường ra, còn lừa mình dối người không biết phân cao thấp với ai. Anh Minh nhìn Thạch Nghị nằm trên giường càng nhìn càng bực, nhưng càng bực thì anh lại càng không muốn động, trong mắt anh, mọi thứ đều có cách để giải quyết, thật sự không có cách, liền thuận theo tự nhiên. Nhưng cố tình hiện tại anh và Thạch Nghị đã không còn biện pháp giải quyết, cũng không có khả năng tiếp nhận.
Cứ mãi lửng lơ ở đó.
Cũng không biết cuối cùng là ai làm ra lựa chọn trước.
Tuy rằng, kỳ thật chọn thế nào, khả năng đều là giống nhau….
Ngày hôm sau lúc Thạch Nghị thức dậy, Anh Minh vẫn còn ở đó.
Khấu Kinh có việc, sáng sớm sau khi bị điện thoại đánh thức người còn chưa tỉnh hẳn đã đi, Vương Nhạc còn ở bên, Anh Minh chuẩn bị chờ Thạch Nghị dậy sẽ cùng nhau đưa hai người bọn họ về nhà.
Thạch Nghị dù tỉnh nhưng đầu vẫn rất đau, hắn gọi điện cho trợ lý lấy một bộ âu phục từ công ty tới đây cho hắn, sau đó mới cho người đưa Vương Nhạc về trước, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng hắn vẫn có buổi họp, may mắn hẹn giờ là buổi chiều, cũng không đến mức chậm trễ.
“Anh thì sao, chở anh về?”
Tùy tiện tắm rửa một chút, lúc Thạch Nghị ra khỏi phòng tắm thấy Anh Minh vẫn còn ở đó, liền hỏi anh định thế nào.
Người đàn ông tựa bên giường hút thuốc chỉ xua xua tay: “Cậu không cần xen vào tôi, tôi đi lòng vòng.”
“Không về nhà?”
“Ừ, tạm thời không muốn về.”
Thạch Nghị mặc xong quần áo, khoác áo vest: “Dù sao tôi vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, vậy hai ta tùy tiện đi dạo thôi.”
Tóc còn có chút ẩm ướt, nhỏ vào áo sơmi cũng không quá thoải mái, Thạch Nghị rút khăn lông lau hai cái, sau đó tùy tiện ném qua bên cạnh: “Đi thôi, phòng này toàn mùi thuốc với rượu, đợi lát nữa anh cũng không thoải mái.”
Hắn tự mình làm quyết định, cũng không để ý Anh Minh có đồng ý hay không, nhưng trên cơ bản hình thức ở chung của hai người cũng dựa vào một tầng ăn ý này, nhiều khi, một người nói ra miệng, là không cần trưng cầu ý kiến.
Thạch Nghị đi phía trước, nói trợ lý chuẩn bị tài liệu cho hội nghị buổi chiều, sau đó liền đứng ở đại sảnh chờ Anh Minh.
Người kia cũng nhanh chóng xuống tới nơi.
Lúc này đối với cuối tuần vẫn là có chút sớm, ngoài đường cũng không có mấy người, có vẻ hơi quạnh quẽ, Thạch Nghị cùng Anh Minh sóng vai mà đi, Anh Minh vẫn theo thói quen đi bên phải hắn, muốn hút thuốc, phát hiện đã hút hết rồi.
Thạch Nghị thấy anh tìm thuốc theo bản năng nhíu mày: “Tôi nói, sao anh hút thuốc càng ngày càng nhiều?”
Trước kia cũng đã nói một lần, nhưng cảm thấy gần đây chứng nghiện thuốc của Anh Minh thậm chí còn nhiều hơn lúc trước.
Người kia chỉ buồn bực chậc một tiếng, sau đó mới vò vò đầu: “Thói quen.”
Dọc đường này hẳn là sẽ có cửa hàng, Anh Minh định lát nữa gặp sẽ mua thêm một hộp, tạm thời chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng, hai tay thọc vào túi quần, không quá thoải mái.
Tuy rằng người đi đường không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đụng một ít, ra cửa sớm như thế này gần như đều là học sinh, có mấy nữ sinh bởi vì bề ngoài xuất sắc cảa hai người mà nhìn nhiều hai mắt, sau đó mới xì xào bàn tán tránh ra, để lại vài câu tán dương không che dấu được.
Thời điểm Thạch Nghị nghe phía sau có người nói dung mạo Anh Minh rất soái, theo bản năng quay đầu nhìn anh, người kia nhìn từ bên cạnh, biểu tình trên mặt vẫn rất lãnh đạm, chỉ có lông mày là hơi nhíu lại, cảm xúc đáy mắt có chút áp lực, nhưng nhiều hơn là một loại nhìn thấu* hắn đã rất quen thuộc.
(*通透 thông thấu.)
Người bình thường nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, có lẽ liền cảm thấy là bạn bè đi.
Trên thực tế, bọn họ vốn là vậy.
Chỉ là so với bạn bè bình thường, số lần bọn họ hôn môi có nhiều hơn một chút, dù chỉ là hai lần, cũng đủ để lấy ra khoe khoang một phen.
Nghĩ tới đây Thạch Nghị không nhịn cười được.
Bên trong có trào phúng có chút bất dĩ.
Hắn và Anh Minh lừa mình dối người sau mỗi lần súng cướp cò đều giả tỉnh táo tiếp tục làm cái gọi là bạn bè này, lời nói khi đứng cùng đối phương sẽ nổi lên phản ứng vừa mới nói ra đêm qua, hiện tại liền sóng vai đi dạo thế này, may mắn là không có khả năng nói ra, bằng không thì có lẽ sẽ cười chết một nhóm người.
Thạch Nghị biết rõ vào lúc này hắn và Anh Minh kéo dài khoảng cách mới là cách làm thông minh nhất.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, tình huống hiện tại càng tiếp xúc với kích động cùng tình cảm mãnh liệt, hoặc là nói, là một loại hưng phấn khó có thể đè nén, một khi kéo ra khoảng cách, rất có thể sẽ bình phục lại.
Nhưng mà, trong lòng hắn rất rõ phải làm thế nào, đến khi làm thật, lại thường không như mong muốn.
Giống như lúc ở khách sạn vừa rồi, hắn là vô thức mở miệng, thậm chí trước khi đầu óc của hắn đưa ra phán đoán lời cũng đã nói ra khỏi miệng. Mà sau khi nói xong có một đoạn hối hận ngắn ngủi, liền phát giác thái độ đối với phần tình cảm này chính là bỏ qua.
Thì ra tình cảm chiến thắng lý trí chính là loại cảm giác này.
Chính mình cùng chính mình phân cao thấp, làm đến cuối cùng, bên khuất phục vẫn là cái gọi là tự chủ.
Hai người đi đến một tiệm tạp hóa nhỏ, Anh Minh đi vào mua thuốc, Thạch Nghị cũng đi vào nhìn qua, quét đến máy xổ số (*彩票机) bên cạnh, đột nhiên kéo kéo người đứng bên: “Anh Minh, anh mua cái này bao giờ chưa?”
Anh Minh trả tiền xong liền đốt một điếu, hút hai hơi mới quay đầu lại, sau đó lắc lắc đầu: “Chưa?”
Anh chưa bao giờ là người theo chủ nghĩa đầu cơ, càng không tin có từ trên trời rơi xuống*. (*天降横财  thiên hàng hoành tài.)
Hoặc là nói, trong khái niệm của anh, không duyên không cớ có được chưa hẳn là đồ tốt, chỉ là rất nhiều người không nhìn thấy phiền toái sau đó mà thôi.
Thạch Nghị ngược lại rất hứng thú với rút tiền, sau đó nói với ông chủ: “Tôi mua số.” Ông chủ một bên đáp một bên bật máy tính lên, thời điểm đưa dãy số vào hỏi Thạch Nghị: “Chọn bốn số đi, bốn số cuối.”
Đằng trước đều là cố định, bởi vì là xổ số nhỏ*.
(*小注彩 hình như là một dạng sổ xố bên đó, k biết nữa.)
Thạch Nghị nhìn Anh Minh: “Anh cho con số đi.”
Anh Minh sững sờ: “Không phải cậu mua sao?” Tự nhiên bảo anh chọn.
Nhưng Thạch Nghị chỉ cười cười: “Tôi là cả đời không có vận cá cược, anh tùy tiện chọn số đi, cũng chỉ là chơi thử thôi.”
Hắn vừa nói như thế, ánh mắt ông chủ theo bản năng liền chuyển đến trên người Anh Minh, người kia nhíu mày, cuối cùng vẫn là nói ra bốn con số: “2401.”
Ông chủ đáp lại gõ vào máy, sau đó mới in phiếu ra.
Thạch Nghị do dự một chút: “Sao lại quen tai như vậy…”
Giống như không lâu trước đây đã từng nghe qua.
Anh Minh bên cạnh nhướng mày giúp hắn giải thích nghi hoặc: “Mật khẩu laptop của tôi là dùng cái này.”
Anh vừa nói, Thạch Nghị liền nhớ ra, hắn gật đầu, sau đó rốt cuộc nói ra vấn đề lần trước muốn hỏi nhưng còn chưa hỏi: “Nhưng bốn số này giống như không liên quan đến cái gì, tại sao anh lại dùng số này làm mật khẩu?”
Bình thường, mật khẩu cá nhân đều dùng con số có ý nghĩa đặc biệt, hoặc là dễ nhớ hoặc là tương đối đặc thù, loại này thoạt nhìn có chút giống như tùy tiện ghép lại với nhau.
Anh Minh vừa vặn tiếp nhận xổ số ông chủ đưa cho anh, nghe thấy Thạch Nghị hỏi thế liền cười cười, mượn cây bút máy, sau đó viết hai dấu chấm ở giữa số 4 và 0.
“Kỳ thật, 2401 là một thời gian.”
Thạch Nghị nhìn qua: “Hai mươi bốn giờ lẻ một?”
Thời gian gì vậy a?
Anh Minh hút thuốc, ánh mắt cũng rơi xuống bốn con số kia: “Qua hai mươi bốn giờ, chính là ngày mai…”
Một ngày lặp lại một ngày, là mãi cho đến khi sinh mệnh kết thúc cũng không dừng lại, Đó là một loại tồn tại khách quan gần như rập khuôn không thể lay chuyển, bạn chỉ có thể tái diễn đi tái diễn lại, rồi sau đó mới xem lại hết lần này đến lần khác…
Thời điểm anh ăn không ngồi rồi nằm ở trên giường, đờ đẫn nhìn từng ngày trôi qua trên tấm lịch ở đầu giường, chính là sinh ra chán ghét đối với loại lặp đi lặp lại máy móc này.
Thẳng đến một ngày nào đó anh mở to mắt, hạ quyết tâm phải đi ra khỏi vực sâu tiêu cực.
Có lẽ người khác không nhìn ra những con số này, nhưng đối với anh mà nói, chính là một thứ không cần thiết nói cho người khác.
Thạch Nghị nhìn bốn con số, nghĩ đến câu kia của Anh Minh, càng nghĩ càng muốn cười.
Hắn nhớ tới giai điệu Anh Minh ngâm nga tại sân khấu lúc trước.
Giai điệu được hắn đặt tên là Ngày mai kia, cùng với 2401 này, chồng lên nhau tạo nên hình ảnh Anh Minh.
Nên nói, trong xương cốt của hai người bọn họ vốn dĩ  là cùng một dạng hay sao?
Hay là nói, loại lý giải này, là từng tiếng *ông ông* gần như cộng hưởng phát ra từ chỗ sâu bên trong thân thể bọn họ.
Luôn là lơ đãng, liền đụng vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.