Lúc Anh Minh mở cửa cho Thạch Nghị tiến vào, kỳ thật trong lòng có loại cảm giác ngày hôm sau chính mình sẽ hối hận.
Nhưng ngày hôm sau vừa mở mắt, thấy Thạch Nghị trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình, lại cảm thấy kỳ thật chuyện cũng không có gì quan trọng.
Ngày hôm qua hai người bọn họ điên thành như vậy, ngay cả phòng ngủ cũng không vào, liền ngủ ở trên sô pha một đêm, bình thường một người nằm đều cảm thấy có chút bó tay bó chân, hai người nằm một đêm vậy mà cũng không cảm thấy khó chịu.
Thạch Nghị thấy anh mở mắt, cũng không nói gì, hai người cũng chưa mặc quần áo, nhiệt độ dán vào nhau xuyên qua tứ chi dứt khoát truyền đến đại não, quần áo gì đó ném đầy đất, trên bàn toàn là chai rượu ngả nghiêng.
Anh Minh đưa tay sờ soạng, tìm được thuốc lá.
Thạch Nghị bên cạnh tựa cằm lên vai anh: “Cho tôi một điếu.”
Người xem như tựa vào ngực hắn không lên tiếng, rút thuốc ra đốt, sau đó mới nhét vào miệng hắn, bản thân cũng cắn một cây, quay đầu liền dùng thuốc của Thạch Nghị để châm lửa.
Người sau lưng anh thu lại cánh tay vòng ở eo anh: “Dậy chưa?”
“Dậy làm gì?”
“Trời sáng rồi.”
Mặc dù chưa nhìn đồng hồ, nhưng ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ trên mái nhà đã nói rõ cho bọn họ biết một đêm đã qua.
Anh Minh nheo mắt: “Sáng hay chưa sáng dậy hay chưa dậy thì có liên quan gì, tôi không muốn dậy.”
Giọng của anh rất khàn, có lẽ bởi vì đêm qua lăn lộn có chút lợi hại, hoặc là do buổi sáng vừa dậy chính là mang theo một chút như vậy, anh rít hai hơi thuốc lại khụ nhẹ một tiếng: “Cậu có việc gì sao?”
“Không có.” Thạch Nghị chậm rãi hút: “Hôm nay không muốn làm gì.”
Vốn cho rằng chuyện đã phát triển đến một bước này, đợi đến khi tỉnh dậy, đơn giản chính là hai kết quả, làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra hoặc là dứt khoát chấm dứt, cố tình tình huống hiện tại lại không có trong tưởng tượng của Thạch Nghị và Anh Minh, hai người bọn họ chính là sóng vai dựa trên ghế hút thuốc, Anh Minh hút xong một điếu nhắm mắt lại ngủ tiếp, Thạch Nghị bên cạnh vẫn không nhúc nhích, thấy anh sắp ngủ rồi mình cũng nằm xuống nhắm mắt lại.
Hắn không ngủ được, nhưng cũng không muốn ngây người ở đó.
Đêm qua chạy tới tìm Anh Minh, kỳ thật là tâm tình hắn kém đến cực điểm.
Nhìn lại bản thân nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đều nằm trong khống chế của mình, đó là một loại nắm chắc đã thành thói quen. Hoàn cảnh của hắn cho tới giờ đều không có biến hóa gì lớn, tới tới lui lui trong vòng cũng chính là nhiều người như vậy, sở dĩ thời điểm trẻ người non dạ thích khi rảnh rỗi ra ngoài tìm chút kích thích, cũng bởi vì trong thế giới tinh thần thật sự không có gì để lo nghĩ, ăn mặc không lo cơm áo không lo, quá vững vàng, vững vàng đến mức hư không.
Kỳ thật hắn vẫn luôn có khát vọng thay đổi.
Lúc học cấp ba, hận không thể đi trên đường đều có thể gặp phải cướp bóc gì đó để thử xem phản ứng chân chính của bản thân khi đối mặt với biến cố.
—— Thật là làm ra vẻ.
Sau khi trưởng thành nhớ lại tâm tình của mình ngày đó, đều cảm thấy chỉ đơn thuần là phạm tiện*, rảnh rỗi kiếm chuyện**. Loại ý nghĩ này đợi đến khi bản thân thật sự đi vào xã hội, thích ứng đủ loại người đủ loại quan hệ phức tạp chung quanh, mới cảm nhận được các loại buồn cười trong đó.
(*犯贱 phạm tiện: bị coi thường, k biết xấu hổ, lấy mặt nóng dán mông lạnh. Người khác khinh bỉ ngươi ngươi lại ra sức nịnh nọt hắn.)
(**吃饱撑 cật bão xanh, thừa tinh lực dùng đến nơi không nên dùng, ở k đi gây sự.)
Thứ rất nhiều người cố gắng đuổi theo cả đời cũng chỉ là hai chữ ổn định mà thôi.
Có thể kiểm soát cuộc sống cùng hoàn cảnh của mình, là chuyện rất nhiều người cầu cũng không được, thậm chí, cũng có thể tính là cơ sở cùng tiền đề tự tin của rất nhiều người.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Thạch Nghị lại cảm thấy đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Chuyện Uy Trại cũng vậy, chuyện Triệu Tử Thông cũng vậy, mắt của hắn, nhà của Vương Nhạc, cảm thấy tất cả những thứ không liên quan đều bị nối lại với nhau. Hắn phải bắt đầu làm quen với sinh hoạt đeo kính, phải đối mặt với ly biệt người bạn thân bên nhau từ nhỏ, thậm chí, phải lần nữa cân nhắc mối quan hệ với Anh Minh.
Cẩn thận ngẫm lại, đoạn thời gian trước Anh Minh vì cái gì trốn tránh hắn, kỳ thật hắn cũng không phải không có manh mối.
Chỉ là không muốn nghĩ quá rõ.
Đơn giản chỉ là bản năng, biết nhiều chuyện lại càng không cách nào vãn hồi.
Kỳ thật, nếu không phải chuyện Vương Nhạc xảy ra đột nhiên như vậy, có lẽ hắn và Anh Minh không đi đến một bước này…
Cúi đầu nhìn thoáng qua Anh Minh đang ngủ, Thạch Nghị nhíu mày.
Hai người bọn họ, là cùng nhau đi từng bước đến cục diện này, mỗi ngày trôi qua đều rất tỉnh táo, rồi càng tỉnh táo lại càng không cam lòng.
“Rốt cuộc, vì sao lại thích một người đàn ông…” Thạch Nghị nghiêng đầu xuất thần, tay vô thức gảy gảy mái tóc trước trán Anh Minh. Xúc động cùng dục vọng chưa từng có, bên ngoài cả trai lẫn gái nhiều như thế, cho dù là một khoảnh khắc hoặc là trong nháy mắt đều chưa từng có do dự, quỹ đạo nhân sinh hoàn toàn không chút dấu vết liền bẻ sang một hướng khác.
Hắn và Anh Minh, không cùng một dạng với chuyện Vương Nhạc...
Trên thế giới này cũng không có khả năng có một người đồng tính có thể kích thích ý niệm điên cuồng trong đầu hắn như thế.
“Đệch! Đang yên đang lành, như thế nào bị anh làm điên rồi.” Thạch Nghị nhịn không được cau mày, bàn tay vuốt tóc Anh Minh không tự chủ được dùng lực hơi lớn. Sau đó người vốn dĩ chỉ là nửa tỉnh nửa mê liền bị kéo tỉnh.
Anh Minh mở mắt nhíu mày: “Đừng nói như thể cậu bị tôi bẻ cong đi, hai ta nhiều nhất là tám lạng nửa cân, đồng dạng.”
Truy cứu trách nhiệm tuyệt đối là năm mươi năm mươi, ai cũng trốn không thoát.
Anh hơi thay đổi tư thế, ghế sô pha này ngủ rồi thì không cảm thấy gì, hiện tại đã tỉnh lại cảm thấy không quá thoải mái, Anh Minh mang theo chút ý xấu dùng đầu cọ cọ Thạch Nghị: “Nhường một chút, sắp rớt xuống rồi!”
Kết quả anh vừa dựa vào sau như thế, liền cùng Thạch Nghị dán càng gần hơn nữa.
Người phía sau sắc mặt cứng đờ: “Anh còn muốn tới đúng không?”
Anh Minh chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái.
“Anh còn cọ nữa, tối nay anh cũng đừng nghĩ dậy.”
Nửa người dưới của hai người bọn họ trên cơ bản là quấn vào nhau, cho dù hiện tại không phải mặt đối mặt, Anh Minh khẽ động như thế hiệu quả tạo thành vẫn vô cùng rõ rệt. Thạch Nghị cắn răng nghiến lợi nói xong một câu Anh Minh mới cảm thấy được thứ đặt bên đùi dần trở nên nóng bỏng cứng ngắc, anh nhướng mày: “Làm đến tối? Cậu chống được sao?”
Huống chi, sở dĩ đêm qua phát triển thành anh ở phía dưới, là vì vốn mang theo ý niệm chỉ một lần này mà thôi, nếu thật muốn làm tiếp, loại cục diện này Thạch Nghị muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nói đơn giản một chút, này thuộc về “Tình huống đặc thù” không thể phục chế.
Thạch Nghị phía sau bởi vì câu hỏi mang tính đùa cợt kia của anh mà dần đen mặt, Anh Minh thở dài chậm rãi ngồi dậy, cảm giác choáng váng đầu cùng thân thể không khỏe sau say rượu chồng chéo lên nhau vẫn gây lên lực sát thương rất lớn, dù anh không bật dậy quá nhanh nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn nôn: “Đệch…” Nhịn không được mắng một câu, Anh Minh rất lâu mới có thể đứng dậy, sau đó mới chậm rãi đi đến phòng tắm bên kia.
Quần áo cũng lười mặc, dù sao hai người trong kho hàng này nên nhìn không nên nhìn cũng đã sớm nhìn hết rồi.
Thạch Nghị nhìn anh lười biếng lảo đảo ra khỏi tầm mắt của mình, trong lúc đó không ngăn cản cũng không nói gì. Vòng Khói không biết từ chỗ nào nhảy lên ghế, có lẽ là bài xích mùi vị của hắn, lúc đi đến bên chân hắn còn dứt khoát cho một móng vuốt.
“Đệch!”
Cái này cũng không phải đau, chỉ là có chút khó chịu.
Hắn ngẩng đầu nhìn con mèo kia, bên kia trợn mắt trừng trở về, bộ dạng nhe răng trợn mắt cũng không còn mặt than như trước.
Nhìn qua ngược lại có mấy phần ghen tuông.
Thạch Nghị cảm thấy đầu óc mình có lẽ bị cồn ngâm choáng váng, vừa sáng sớm lại có suy nghĩ khác thường về một con mèo, hắn ngồi dậy vò vò mái tóc rối bù, miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.
Tiếng nước bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy câu chửi bới không quá văn nhã.
Tối hôm qua giày vò thành như vậy, thu thập khẳng định không quá thoải mái.
Bất giác, Thạch Nghị có chút đắc ý, thiếu đòn nhếch miệng, tìm đến hộp thuốc vừa rồi bị hai người ném tới bên cạnh lại rút một điếu ra, đốt lên cắn trong miệng, ngâm nga một ca khúc.
Lúc Anh Minh lau tóc đi ra, cảm thấy Thạch Nghị cười giống như mèo trộm cá, anh nhướng mày: “Mới sáng sớm cậu có thể đừng đáng khinh như vậy được không, học người ta làm bậy?”
Trong lòng có lửa, Anh Minh nói chuyện cũng không hề khách khí.
Dường như trong khoảng thời gian này, thời điểm anh đối mặt với Thạch Nghị đều bất giác nhảy ra một loại bực tức không bình thường, không chèn ép hai câu liền không thoải mái.
Nhưng Thạch Nghị cũng không giận, cắn thuốc trong miệng cười cười: “Tôi đây là đang dư vị.”
Vốn chính là hắn chiếm tiện nghi, phản ứng hiện tại của Anh Minh chỉ là lại khiến hắn cảm thấy một chút đắc ý không thể diễn tả bằng lời kia càng thêm nồng đậm, Nhưng biết rõ tiếp tục trêu chọc khả năng phải trở mặt, Thạch Nghị vẫn nhịn không được muốn gây chuyện. Nhưng mà, trở mặt mà hắn chờ mong cũng không xảy ra, Anh Minh một bên lau đầu một bên lấy ra chai nước khoáng trong tủ uống một ngụm, nhìn Thạch Nghị: “Cùng là người trong cuộc, tôi chỉ có thể nói, kỹ thuật của cậu tốt nhất vẫn là nên luyện thêm.” Anh nở nụ cười: “Tôi muốn dư vị cũng có chút khó.”
Người nằm sấp trên ghế cuối cùng nhíu mày: “Anh muốn chết đúng không!”
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, vừa sáng sớm cứ một hai khiêu khích xong lại chém hắn một đao là như thế nào.
Anh Minh ném cho hắn một chai nước, nhìn Thạch Nghị vặn nắp mới đóng lại tủ lạnh: “Được rồi, đừng ở chỗ tôi giả chết nữa, dậy thu thập rồi cút đi.”
“Anh đây là dùng hết liền ném?”
“Không ném giữ giống lại? Cậu cũng phải mọc ra mầm nha!”
Ánh mắt rơi xuống nửa người dưới của Thạch Nghị, Anh Minh nở nụ cười: “Huống chi gen bẩm sinh đoán chừng còn chưa kịp bổ lại.”
Lần này, rốt cuộc chọc tới Thạch Nghị rồi, nói đến cỡ này Thạch đại công tử hắn còn có thể chịu đựng liền không phải đàn ông. Thuận tay nhặt lên cái quần bên cạnh, Thạch Nghị chỉ tùy tiện cài lại, dứt khoát vòng qua ghế sô pha liền nhào về phía Anh Minh bên kia: “Anh chính là cố tình!”
Anh Minh ngược lại cũng không trốn, Thạch Nghị xông tới như thế, hai người liền dứt khoát đụng vào vách tường, Thạch Nghị dùng tay giữ cằm anh, vẻ mặt mang theo dữ tợn nửa thật nửa giả.
Hai người dựa rất gần, nửa người trên nửa người dưới đều dính sát vào nhau.
Tay Thạch Nghị dùng thêm mấy phần lực, áp về phía trước, Anh Minh bị hắn giữ cổ cũng không phản ứng gì, mãi đến khi hắn tiến đến trước mặt, sau đó mới cắn lên môi hắn, hai người lại hôn nhau.
Ngủ cũng đã ngủ rồi, nụ hôn này cũng chẳng có chút ôn nhu.
Chờ đến khi Thạch Nghị kéo ra khoảng cách giữa hai người, bờ môi đã bị Anh Minh cắn rách, không nghiêm trọng, nhưng có mùi tanh nhàn nhạt.
Khóe miệng Anh Minh có dính máu, dấu vết rất nhạt, hiện ra vài phần không đứng đắn*. (*邪气 tà kh í.)
Không gian nhà kho rất lớn, rồi lại vĩnh viễn đặc biệt cao khi hai người bọn họ ở cạnh nhau. Thạch Nghị cùng Anh Minh ai cũng bất động, chỉ đứng đó nhìn đối phương, tựa như chỉ liếc mắt một cái xem xong rồi liền không còn, đợi đến khi ánh mắt có chút mỏi, Anh Minh mới bình tĩnh mở miệng: “Đi đi.”
Anh nhìn Thạch Nghị: “Trời sáng rồi.”