Ngày đó khi Thạch Nghị ra khỏi nhà Anh Minh, kỳ thật đã sắp đến trưa rồi.
Thậm chí hai người còn tùy tiện ăn một chút, chỉ là bánh mì ngâm bột yến mạch mà thôi, trong tủ lạnh Anh Minh chỉ còn mấy thứ đó, miễn cưỡng đủ cho hai người.
“Vậy ngày mai liên lạc.”
Trước khi đi, Thạch Nghị nói một câu như thế.
Anh Minh đang dọn bàn, cũng không ngẩng đầu, ừ một tiếng có cũng được không có cũng không sao, mãi đến khi cửa kho hàng bị đóng lại.
Sau đó, có vài phút như vậy, anh hoàn toàn không muốn động.
Đồ trên tay đã dọn được một nửa, buông không được, cầm cũng không được, đồ vật trong tầm mắt tựa như được cài mạch điều khiển điện tử, một chốc thì lớn một chốc thì nhỏ khiến người chóng mặt, là nhíu mày, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn cơm.
Bát đũa gì đó tùy ý đặt xuống, anh nhìn xung quanh một vòng tìm thuốc lá, nhưng thuốc lá trong hộp đã bị anh và Thạch Nghị hút hết, mở ra mới phát hiện trống không.
Khi bạn đặc biệt muốn thứ gì đó cuối cùng lại không có được, cảm giác kia rất tệ.
Thật giống như Anh Minh hiện tại muốn hút thuốc đến phát điên nhưng cố tình lại không có thuốc để hút.
Anh ném hộp thuốc qua bên cạnh, vò đầu dựa vào bàn, trừng mắt nhìn bóng lưng của Vòng Khói đang ngồi xổm trên ghế sô pha, cả người không thoải mái.
Đời này, anh sẽ không uống rượu như thế nữa…
Mẹ kiếp, đầu đau mắt đau họng đau ngực đau.
Không có một chỗ nào khiến người ta cảm thấy thoải mái!
Thạch Nghị sau khi trở về liền ngâm trong phòng làm việc mấy ngày.
Kỳ thật chuyện của công ty cũng không phải quá nhiều, nhưng hắn chính là không muốn về nhà, lại để cho trợ lý sắp xếp người mua cho hắn một cái giường xếp, để trong phòng làm việc, buổi tối ngủ tại đây, buổi sáng đến khách sạn gần đó tắm rửa.
Âu Dương không hiểu được hành vi này của hắn, hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì hắn cũng không nói, tính tình nhưng thực ra không nóng nảy giống như lúc trước, chính là cảm thấy cả người đặc biệt áp lực, giống như tự mình gây sự với mình.
“Tớ nói, nếu cậu thật sự không muốn về nhà, liền đặt một phòng ở khách sạn trực tiếp qua đó ngủ, cậu ngủ giường gấp không khó chịu hả? Văn phòng không có thứ gì, buổi sáng cậu còn phải đi khách sạn, cần gì chứ?”
Nhìn khuôn mặt có chút mỏi mệt tiều tụy của Thạch Nghị, Âu Dương nhíu mày: “Hoặc là cậu dứt khoát ra ngoài du lịch giải sầu đi, dù sao công ty cũng không có việc gì.”
Thạch Nghị lắc đầu: “Tớ không sao.” Hắn lấy thuốc ra đốt, rít hai hơi lại dựa vào ghế: “Tớ ở văn phòng còn có thể làm một số việc, khách sạn với tớ mà nói mới thật sự là cái gì cũng không có.”
Mấy ngày nay hắn đặc biệt nhàn rỗi.
Một khi trong tay không có việc gì làm hắn liền không thoải mái, cái loại bực bội này, nhưng thực ra là có thể bức người đến phát điên.
Âu Dương nhìn hắn vô thức cầm điện thoại lên, mở nắp rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, Thạch Nghị trước kia chưa từng có mấy hành động kỳ lạ thế này, có lẽ là liên quan đến hoàn cảnh trong nhà, người này đi đến bất kỳ địa phương nào đều khiến cho người ta có cảm giác rất đoan chính, đứng lên ngồi xuống đều có một loại chững chạc, như hành vi không ngừng gây ra tiếng động này, trước kia là hắn không thích nhất.
Nhưng hiện tại hắn dường như chỉ cần không có việc gì làm, liền sẽ lấy di động ra.
Nói gọi điện thoại cũng không giống, thường thường đều là giày vò cả buổi lại ném di động qua một bên, thậm chí có một lần thiếu chút nữa liền đập.
Nhưng loại trạng thái này của hắn dường như vào lúc chỉ có một mình sẽ nghiêm trọng hơn một chút, bình thường trong thời gian làm việc cũng không có bất kỳ khác thường.
Nhưng mà, nếu như Thạch Nghị không muốn nói, Âu Dương cũng không thể làm gì. Cậu chỉ có thể đi qua vỗ vỗ vai hắn: “Nếu có chỗ nào cần tớ giúp, nói thẳng.”
Thạch Nghị gật đầu xem như biểu đạt lời cảm ơn, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ.
Tính toán, hắn và Anh Minh đã gần một tuần không liên lạc rồi.
Từ ngày hắn rời đi cho đến hiện tại, không gọi điện cũng không gặp mặt, hai ngày đầu vẫn chưa có cảm giác gì, kéo dài đến tận hôm nay, chỉ cảm thấy càng khó khăn.
Thạch Nghị bắt đầu hối hận rồi.
Ngày đó nếu như hắn không đến nhà Anh Minh, hai người còn có thể duy trì một khoảng cách tương đối an toàn, cho dù trong lòng khó chịu, cuối cùng sinh hoạt vẫn sẽ trôi qua. Chính như lời giải thích của Anh Minh, thế giới này thiếu đi ai đều chẳng có gì khác biệt, trái đất không phải thiếu ai liền sẽ ngừng xoay. Hắn đồng ý với cách nói này, sinh hoạt nha, vốn cũng không có gì thật sự quan trọng đến tình trạng đó, ngày tháng trôi qua, cũng không chừa lại cái gì.
Chính là lời này đặt tới Thạch Nghị hiện tại, là nói hưu nói vượn!
Cái loại dục vọng muốn gặp được người, muốn nghe một giọng nói, quả thật có thể xem như đói khát.
Bình thường là hắn không tự chủ bấm ra dãy số mới đột nhiên phản ứng lại, sau đó mới chật vật đóng điện thoại, một mình liều mạng hút thuốc.
Người chưa từng gặp qua tư vị này, căn bản không thể lý giải.
Ít nhất, nếu là Thạch Nghị lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không tin hành vi của con người sẽ không chịu khống chế của đại não. Mấy ngày kế tiếp, hoàn toàn là một loại ngược đãi tinh thần, Thạch Nghị nhắm mắt sẽ nhớ lại các loại hình ảnh của hắn và Anh Minh trên ghế sô pha vào buổi tối hôm đó, nhớ đến những lời Anh Minh ghé vào tai hắn nói, nhớ đến ánh mắt của đối phương, vẻ mặt, giọng nói, tựa như một ác mộng tuần hòa, không thể ném khỏi đầu, như thế nào cũng ngăn không được.
Nếu như không có được, tối đa chính là tiếc nuối.
Sau khi đạt được lại cứng rắn ép buộc chính mình chặt đứt, loại cảm giác này quả thật không thể hình dung.
“Đệch!” Một phần văn kiện đơn giản làm sai số đến bảy tám lần, Thạch Nghị rốt cuộc nhịn không được nữa đập bàn phím, bực bội cầm áo khoác đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Này thì tốt rồi, hắn ngay cả văn phòng cũng không ngồi nổi nữa.
Cố gắng không mang theo điện thoại, Thạch Nghị cắn thuốc lái xe chạy loạn trên đường, thành phố ban đêm vẫn luôn náo nhiệt hơn ban ngày, đủ mọi loại người tràn ngập đầu đường cuối ngõ, dường như không một chỗ nào là có thể khiến người thanh tịnh.
Thạch Nghị lái xe vòng qua mấy quán rượu, xe đã ngừng rồi, cuối cùng vẫn là lựa chọn quay đầu đi.
Hắn vốn dĩ cũng không phải người thích mượn rượu giải sầu, vào lúc này, trong lòng rất rõ ràng bản thân phóng túng tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt. Không còn cái tuổi mười bảy mười tám không để ý đến hậu quả nữa rồi, hai chữ đúng mực vẫn luôn đóng chặt trong lòng hắn.
Đường có rất nhiều để đi, lái xe vòng quanh không có mục đích, Thạch Nghị cau mày, thở dài, hắn không đổi đĩa, là bởi vì trong xe hắn cũng chỉ có một cái, chính là bản demo Anh Minh cho hắn lúc trước.
Tổng cộng mới quen biết bao lâu, thậm chí có một loại cảm giác sinh hoạt hoàn toàn bị nhét đầy, cho dù hắn làm gì, bóng dáng của đối phương đều sẽ nổi lên trước mắt.
Đến sau, Thạch Nghị lái xe cả một đêm.
Ngày hôm sau lúc hắn đến công ty, Âu Dương còn tưởng rằng hắn rốt cuộc đã nghĩ thông suốt về nhà rồi.
Đối mặt với vẻ vui mừng của bạn tốt, Thạch Nghị cũng không nghĩ nói ra.
Nhưng mà, bắt đầu từ ngày đó, buổi tối hắn cũng không làm ổ trong văn phòng nữa, ban đầu là lái xe hóng mát, về sau vẫn là chọn mấy quán rượu ở lại đó, nhưng cũng không uống rượu, phần lớn thời gian đều là chọn một nơi tương đối hẻo lánh để ngồi, nhìn những người khác điên cuồng nhảy múa lớn tiếng cười lớn tiếng mắng, cảm thấy đám người xung quanh không có quan hệ gì với hắn, có đến gần, nhưng đều là lạnh lùng trả lại, tùy ý đối phương tự tìm mất mặt.
Nhìn điện thoại đã thành một loại thói quen, chỉ có điều ban đầu không nhịn được muốn gọi điện thoại, lúc sau là dần dần hy vọng sẽ có cuộc gọi tới, sẽ là dãy số hắn quen thuộc.
Thạch Nghị cảm thấy mình sắp ma chướng rồi.
Cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua, giải thoát ban đầu muốn có được lại không như dự kiến, ngược lại càng lúc càng rơi xuống.
Thẳng đến một ngày nào đó, một người quen trước kia còn tính là có vài phần duyên phận gọi cho hắn, không hề báo trước nhắc đến Anh Minh, lúc tỏ vẻ nhà hàng này là nơi anh thường xuyên tới lại lâu rồi không thấy người thì có chút bất ngờ, lúc sau hắn mới chợt nhận ra mấy quán rượu này, là nơi bọn họ thường xuyên tới nhất.
Lúc đó Thạch Nghị cũng không biết là muốn mắng người hay muốn cười to.
Làm đến cuối cùng, kỳ thật hắn là đang tự mình gạt mình, rất giống như đồ ngốc.
Cho nên, hắn cũng không đi quán bar nữa.
Trong lòng thật sự không thoải mái, hắn liền dứt khoát lái xe vòng quanh nhà Anh Minh, cũng không xuống xe cũng không chào hỏi, chờ đến khi đèn trong kho hàng sáng lên thì dừng lại ở giao lộ, hút hai điếu thuốc lại rời đi, về nhà mở tivi xem đến mệt rã rời, cuối cùng nhắm mắt lại cứ thế hết một ngày.
Tất cả bộ phim Anh Minh đã quay đều được hắn cho người tìm về, cuối tuần không có xã giao quan trọng nào thì ở nhà xem đĩa, xem xong rồi tự mình cười ngây ngô, cảm thấy quá giống bệnh tâm thần liền đối với không khí mắng hai câu, sau đó lại tiếp tục.
Có đôi khi tin tức trên báo ngẫu nhiên nhắc tới Anh Minh, hắn cũng sẽ đặc biệt nhìn nhiều một chút, nhưng phần lớn đều là chuyện cũ năm xưa bị xách ra bát quái hai câu, không có gì mới mẻ, dường như gần nhất không ai có tin tức của Anh Minh, cũng không ai biết hướng đi của anh, nếu không phải ban đêm Thạch Nghị lái xe đến nhà Anh Minh thấy nhà kho vẫn luôn sáng đèn, còn có thể cho rằng đối phương có lẽ đã ra khỏi thành phố rồi.
Còn vì cái gì Anh Minh không đi, đáy lòng Thạch Nghị có một loại cảm giác mơ hồ, nhưng cũng không tiếp tục suy nghĩ.
Hắn đặt làm hai thẻ bài (*军牌), tìm người đưa đến cho Anh Minh.
Người làm chân chạy cho hắn đã chắc chắn là đích thân ký nhận, tuy rằng cũng không mở ra ngay trước mặt.
Mà lúc ấy Anh Minh mở cửa nghe được người bên ngoài nói là đồ Thạch Nghị đưa cho anh, còn hơi sửng sốt một chút.
Cảm thấy loại tiết mục này có chút khôi hài, rõ ràng là người bản thân quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, hai người trưởng thành còn phải nhờ người khác tặng quà.
Lúc anh trở về phòng tiện tay đặt hộp quà xuống bàn trà, đợi đến tối khi tắm rửa xong mới rốt cuộc nhịn không được, mở ra.
Là sợi dây chuyền.
Anh từng quay một bộ phim, nhân vật anh đóng kia chính là đeo một thẻ bài trên cổ, lúc giết người thích cắn trong miệng, lúc ấy đạo diễn cho quay đặc tả rất kỹ, coi như là một trong những bộ phim tương đối có tiếng của anh.
Thạch Nghị là hoàn toàn dựa vào bộ phim kia để làm theo, nhưng đại khái thẻ bài kỳ thật cũng chỉ có một loại kiểu dáng như thế, chữ phía trên là khắc, một mặt khắc số 2401, một mặt khắc câu nói ngày đó anh nói với Thạch Nghị.
Qua hai mươi bốn giờ, chính là ngày mai…
Anh Minh nhìn hai thẻ bài này choáng váng ngơ ngẩn thời gian rất lâu.
Lúc đầu là cảm thấy buồn cười, anh cảm thấy Thạch Nghị người này có tật xấu, tặng một thứ màu mè như vậy, lại còn chọn vào đúng thời điểm này. Nhưng mà cười cười, anh lại cảm thấy rất phẫn nộ, bàn tay nắm chặt thẻ bài càng lúc càng dùng sức, mãi đến khi gân xanh đều nổi lên, ngọn lửa trong ngực dù đè thế nào cũng không xuống.
Người nọ là cố ý.
Hắn tuyệt đối là cố ý!
“Đệch! Thạch Nghị, đồ khốn!”
Anh gầm nhẹ một câu, Anh Minh đứng lên đối với bao cát chính là một trận đánh đấm điên cuồng, bao tay cũng không mang, dây xích thẻ bài bởi vì anh dùng sức quá mạnh mà quất vào cánh tay anh, để lại từng chuỗi dấu vết, lại đau xót nhàn nhạt.
Anh Minh đánh tới khi sức cùng lực kiệt mới ôm bao cát trượt xuống, nằm dưới đất giang thành chữ đại (大), đầu đông mặt đất lạnh thấu xương, xuyên qua làn da liền chui vào xương cốt.
Nhưng mà anh không cảm giác được gì.
Vô thức xoay đầu nhìn con số 2401 khắc trên thẻ bài, anh chịu đựng đến cuối cùng lại vô lực nhắm mắt, cắn răng thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Thạch Nghị.