Làm sao để ở chung với một người đàn ông, Thạch Nghị không có kinh nghiệm, Anh Minh cũng không có.
Tuy rằng kinh nghiệm hẹn hò của hai người bọn họ không tính là ít, nhưng thật sự bỏ tâm vào rồi lại không nhiều, quan trọng nhất là không có bất kỳ thứ gì có thể lấy ra để tham khảo, sáng sớm mở mắt trò chuyện đến xế chiều, cơm tối vừa xong, liền hoàn toàn không biết làm gì nữa rồi.
Bình thường Anh Minh không nói nhiều, làm hết tất cả những thứ có thể làm, liền thấy Thạch Nghị lộ vẻ nhàm chám nhìn tivi đổi kênh liên tục, bầu không khí trong kho hàng có chút lúng túng.
Lúc trước cũng là suốt ngày ở bên nhau, mỗi ngày gần như đều gặp nhau vẫn cảm thấy chưa đủ, hiện tại chính thức ở chung một chỗ, lại cảm thấy khoảng cách này quá gần rồi.
Anh đi vòng qua ghế sô pha nhìn Thạch Nghị: “Không muốn xem cũng đừng giày vò tivi, hỏng rồi tính hết cho cậu.”
Người kia quay đầu nhướng mày: “Được thôi, hỏng liền đổi cái lớn hơn.”
“Hiện tại còn chưa đủ cho cậu xem?”
“Còn kém một chút, chưa đủ kích thích.”
Thạch Nghị nói xong Anh Minh liền bật cười: “Tôi thấy tivi không có vấn đề gì, là nội dung chưa đủ kích thích người mà thôi.”
Thấy hắn chuyển kênh liên tục, chỉ khi ở kênh thể thao mới dừng nhiều hơn một chút, còn lại chính là không ngừng tay chuyển một kênh lại một kênh mà thôi.
Thạch Nghị công tử dứt khoát ném điều khiển qua một bên, có chút nhàm chán dựa vào ghế: “Không biết làm gì nha…”
“Bình thường cuối tuần cậu làm gì?”
“Ăn cơm, ngủ, đôi khi có xã giao, hoặc là hẹn anh ra ngoài.”
Trả lời xong vấn đề này Thạch Nghị nhíu mày, lúc trước vẫn không cảm thấy gì, vừa nghĩ liền nhận ra kỳ thật sinh hoạt của mình trước giờ cũng có chút nhàm chán. Anh Minh đốt điếu thuốc, rít hai hơi: “Cậu còn nhớ bình thường hẹn tôi ra ngoài làm gì không?”
Người kia nhíu mày: “… Ăn cơm?”
Hiện tại muốn hắn nhớ lại, thật sự không thể nhớ được nội dung cụ thể là gì, bình thường hắn và Anh Minh hẹn nhau hầu hết là có việc, nhưng lục soát ký ức một chút liền phát hiện không thể nhớ được trọng điểm là gì, chỉ sót còn lại ấn tượng đối phương ở bên cạnh mà thôi.
Thật là quỷ dị.
Thạch Nghị nhíu mày: “Có phải tôi đã bắt đầu lão niên si ngốc* rồi hay không.”
(*老年痴呆 bệnh thần kinh suy nhược khi về già, bệnh già.)
Khóe miệng Anh Minh không nhịn được nhếch lên: “Ừ, có khả năng.”
Anh rít hai hơi thuốc đứng lên, cầm áo khoác treo trên giá ném xuống sô pha: “Được rồi, lão niên si ngốc nhanh chóng đứng lên, theo tôi đi siêu thị.”
Ngại với thân phận của mình, hầu hết thời gian Anh Minh vì sợ phiền toái, đều sẽ chọn lúc ít người để đi siêu thị, ví dụ như giờ cơm, đêm hôm khuya khoắt. Sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của diễn viên thật sự không có quy luật, điểm này chậm rãi về sau Thạch Nghị mới hiểu được.
Thạch Nghị một bên mặc áo một bên nhìn Anh Minh ngồi xổm dưới đất đùa giỡn với Vòng Khói, hắn thuận tay bỏ hộp thuốc cùng bật lửa vào túi, lại ngẩng đầu Anh Minh đã đi tới cửa rồi: “Anh muốn mua gì?”
“Chưa nghĩ tới, tùy tiện đi dạo thôi.” Dù sao lúc trước cũng là ở một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, Anh Minh dùng thời gian một ngày mới tiếp thu được sự thật mình cùng Thạch Nghị ở chung, suy xét đến người đàn ông độc thân biến thành một tổ hợp, luôn có nhiều thứ phải chuẩn bị.
Dù sao, trông chờ Thạch Nghị lo lắng những thứ này là hoàn toàn không thực tế.
Hai người đều là người thích mặc áo gió (*风衣), ánh đèn trước cửa vẫn yếu ớt như trước, Anh Minh khóa chặt cửa vẫn đi bên tay phải Thạch Nghị theo thói quen, không nhịn được co rúm lại: “Ài, thời tiết hôm nay thật là càng ngày càng lạnh.”
Quả nhiên vẫn là trong nhà ấm áp, tư vị gió bên ngoài lùa vào cổ áo thật sự không được tốt cho lắm.
Thạch Nghị đưa tay khép lại cổ áo cho anh: “Anh mặc ít quá.” Ngoài áo khoác bên trong chỉ có một áo len mỏng, cùng với thân thể kia của Anh Minh, thật sự là nhìn qua có chút mỏng manh. Nhưng mà, bản thân Thạch Nghị cũng mặc không nhiều, dù sao cũng quen với loại thời tiết này, trên người mặc thêm vài món thật sự không thoải mái.
Anh Minh không đáp, điếu thuốc kia còn chưa hút xong, cắn trong miệng thỉnh thoảng rít một hơi, lúc đi đến đầu ngõ thì dừng lại, sau đó dập thuốc.
Lại cùng Thạch Nghị đến chỗ này, trong lòng vẫn không quá thoải mái.
Tên khốn Triệu Tử Thông kia, lúc trước anh thật sự ra tay quá nhẹ rồi!
Hít sâu một hơi, cảm thấy gió đêm chui vào trong ngực có chút lạnh, Anh Minh cau mày không nói gì, chân không tự chủ bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi qua con đường này. Thạch Nghị bên cạnh nhìn anh, có thể đoán được tâm tư của anh, nhưng không mở miệng.
Hắn biết chuyện đôi mắt của mình, đại khái trở thành cái gai trong lòng Anh Minh cả đời.
Từ khi hắn bị thương đến giờ, Anh Minh đi đường đều là đi ở bên phải của hắn, bởi vì tầm nhìn mắt phải gần như vô dụng, cho dù Anh Minh dựa vào hắn, không quay đầu lại, hắn cũng không thấy rõ.
Lúc đầu còn chưa quen với thị lực như vậy, hắn quả thật phải tốn rất nhiều công sức.
Nhưng giống như hắn nói, trả giá đại giới đắt đỏ như thế, hắn vẫn không hối hận lúc ấy bị thương là hắn mà không phải Anh Minh. Quay đầu nhìn sườn mặt không chút biểu tình của Anh Minh, Thạch Nghị nở nụ cười, có chút cảm giác thành tựu.
Kỳ thật người bên cạnh thấy được nụ cười này của hắn.
Anh Minh quay đầu nhìn hắn, hỏi thăm trong im lặng, nhưng Thạch Nghị chỉ lắc đầu không đáp, thấy Anh Minh cũng không truy hỏi nữa, siêu thị cách nhà anh không xa, hai người bọn họ đi dọc theo lối đi bộ một chốc liền đến.
Đi vào quả nhiên không có nhiều người lắm, Thạch Nghị có chút ngoài ý muốn: “Bên ngoài nhìn không ra, bên trong còn rất rộng a.”
Bình thường hắn cũng không đi dạo siêu thị, loại nho nhỏ ven đường tùy tiện mua bật lửa đồ uống gì đó còn đi, loại siêu thị đúng chuẩn này, thứ nhất hắn sẽ không vào mua quần áo, thứ hai mấy nhu yếu phẩm cần thiết đều là nhân viên làm thêm giờ mua xong lại để cho hắn tính tiền, lúc trước còn đi học cũng đều có người giúp hắn quản lý mấy thứ vụn vặt này, thời gian Thạch Nghị sinh hoạt một mình không phải ngắn, nhưng nói về sinh hoạt, kỹ năng hắn nắm được trên cơ bản chỉ giới hạn ở bản thân tự mình giết thời gian.
Anh Minh chỉ đạo hắn lấy ra một cái xe đẩy, sau đó mới một trước một sau càn quét gian hàng bắt đầu từ cửa vào.
“Anh thường đến đây?”
“Xem tình huống, ít nhất một hai tuần đến một lần.”
Chậm rãi tản bộ trong siêu thị giống như Anh Minh cùng Thạch Nghị đây, kỳ thật cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh, từ lúc mới bước vào cửa đã có người tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ, may mắn Anh Minh không quan tâm, Thạch Nghị căn bản sẽ không để ý, chậm rãi vào trong dọc theo gian hàng, ánh mắt Thạch Nghị quét một vòng: “Lúc trước tôi không để ý siêu thị lại là cái dạng này.” Gian hàng cao như thế, nhìn qua còn rất áp lực.
Anh Minh vốn muốn chế giễu một câu đoán chừng Đại thiếu gia ngay cả siêu thị cũng chưa từng đến, nhưng đưa mắt nhìn thấy bộ dạng hào hứng của Thạch Nghị, những lời này anh lại nuốt trở về.
Được rồi, không đả kích lòng hăng hái của người bạn nhỏ, lỡ chế giễu về sau không tới nữa cũng phiền toái.
Một đường này Thạch Nghị lại chọn được không ít thứ, hắn dọn đến nhà Anh Minh vốn dĩ cũng không mang theo gì, lúc đầu là cảm thấy không có gì cần thiết phải mang, thực sự đến siêu thị lại cảm thấy dường như thiếu đồ dùng cá nhân, cho nên một đường đều chọn những thứ có thể dùng, đi qua hai gian, xe đã đầy hơn nửa. Anh Minh thấy hắn lấy cũng không nói gì, hoàn cảnh cùng bầu không khí nơi đây căn bản không phù hợp với Thạch Nghị, cho nên thấy hắn đẩy xe càn quét hàng hóa như thế liền cảm thấy đặc biệt buồn cười, có vài khách hàng vừa vặn đi ngang qua hai người bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhìn Thạch Nghị lâu một chút, nhất là nữ, trong mắt không thể thiếu thưởng thức.
Từ bề ngoài mà nói, Thạch Nghị tuyệt đối xem như kiểu người rất có sức hấp dẫn với người khác.
Ngũ quan lập thể, cả người nhìn qua rất có phong độ đàn ông, tên của hắn vô cùng đúng với con người hắn, cho dù không biết bối cảnh xuất thân của hắn, cũng không khó tưởng tượng hắn sinh hoạt trong một môi trường vô cùng gia giáo. Ánh mắt lúc nào cũng rất kiên định, hai đầu lông mày lộ ra mùi vị không dễ thỏa hiệp. Anh Minh từng rối rắm rốt cuộc tương lai của mình và Thạch Nghị phải đi như thế nào, cũng từng tự hỏi rốt cuộc thích Thạch Nghị ở chỗ nào, từ khuôn mặt cho đến tính cách, cuối cùng anh phát hiện bản thân không biết, nếu như muốn nói, chính là khí tràng tương đối hấp dẫn người đi.
Đám nhà giàu anh từng tiếp xúc qua, là đại phú cũng vậy, đại quý cũng thế, phần lớn đều tương đối ngu ngốc, lời này của anh có chút cay nghiệt, nhưng tình huống thật sự chính là như thế. Cái vòng này vốn cũng không phải là một vòng bình thường, nói trắng ra căn bản là quần ma loạn vũ, càng là ỷ vào bản thân có hậu thuẫn, làm việc lại càng không đáng tin, tất cả mọi chuyện đều ném cho đám bạn hồ bằng cẩu hữu chuyên nịnh bợ lấy lòng bên kia, kéo đến hiện thực, tuyệt đối sẽ không làm ra được chuyện tốt đẹp gì. Loại người này, nhưng thật ra là dựa vào người khác mà sống, là cha cũng vậy, mẹ cũng thế, dù sao mang theo cờ hiệu* ra ngoài, người ngoài xoay quanh cùng hô XX thiếu gia, XX công tử, liền phân không rõ lắm đông tây nam bắc. Cho nên trong vòng này đám người kiêu căng phách lối nhất, kỳ thật cũng là đám người bị người khác ở sau lưng ghét bỏ khinh bỉ, trước mặt là hào quang, sau lưng chính là trò tiêu khiển của đám người trong lúc rảnh rỗi, chỉ là bản thân người trong cuộc rồi lại không biết, vẫn đắm chìm trong thế giới tưởng tượng túy sinh mộng tử**.
(*旗号 kỳ hào: thời xưa dùng làm cờ hiệu, nay dùng ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu.)
(**nghĩa đen: sống trong cơn say,chết trong cơn mơ, chỉ trạng thái như uống say rượu hoặc nằm mộng, cứ tối tăm mê muội không có tri giác, hồ đồ mà sống qua ngày).
Nơi Thạch Nghị khác với những người đó, chính là hắn vẫn luôn sống rất tỉnh táo.
Hành vi làm việc của hắn cũng không tính khiêm tốn*, nhưng cũng không tính phô trương**, loại cảm giác không tận lực tránh đi cũng sẽ không tận lực trêu chọc lộ ra phong cách cá nhân vô cùng mạnh mẽ của hắn, dường như những người khác làm ầm ĩ cũng vậy, ồn ào cũng thế, hắn luôn biêt rõ thứ bản thân muốn rốt cuộc là gì, tuy rằng không đạt được không quan tâm hơn thua, cũng thật sự có mấy phần phong độ***.
(*Nguyên văn低调 điệu thấp: thái độ cẩn thận khiêm tốn, k kiêu căng, che giấu năng lực không thể hiện ra.)
(**Nguyên văn 高调 cao điều.),
(***Nguyên văn 派头 phái đầu: 1 người biểu hiện ra phong độ, khí thế, khí phái.)
Còn về tính trẻ con bị biểu tượng trầm ổn kia che đậy, kỳ thật cũng không gây trở ngại cho bề ngoài lừa gạt người này của hắn.
Mạch suy nghĩ phân tán rốt cuộc rơi xuống sườn mặt đang chăm chú nghiên cứu món đồ uống gì đó của Thạch Nghị, Anh Minh đột nhiên có chút ý xấu đẩy đẩy người phía trước: “Thạch đệ đệ muốn cái gì cứ lấy, ca ca bao no.”
Câu nói đột nhiên chen vào khiến cho Thạch Nghị ngẩn ra một chút, sau đó một tiếng Thạch đệ đệ kia khiến hắn nổi da gà khắp người, nhíu mày trừng Anh Minh: “Thuốc anh uống tối hôm trước, hay là uống lộn buổi trưa rồi?”
Anh Minh luôn thích khiêu khích hắn như thế này tuyệt đối không phải thói quen tốt, sớm muộn cũng có ngày sẽ biến thành hai người nhất thời không khống chế nổi đại chiến một trận. Biểu hiện của Thạch Nghị đối với Anh Minh mà nói chính là không phụ kỳ vọng, thậm chí anh có chút thỏa mãn gật đầu, sau đó mới chậm rãi cười cười, nụ cười quả thật gần kề với điệu cười sủng nịnh, hai tay xỏ túi đi theo Thạch Nghị.
Có lẽ bởi vì ánh mắt nhìn quá ôn nhu, bên cạnh có người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn anh nhiều một chút.
Thạch Nghị dừng lại chờ người xung quanh đều đi qua, chờ đến khi không còn ai, thừa dịp vắng vẻ kéo Anh Minh tới trước: “Anh đây là lại muốn vào nhà vệ sinh phải không?”
Kết quả Anh Minh chậm rãi nở nụ cười, nhẹ nhàng nhướng mày lên.
Khả năng có chút biến thái, nhưng anh liền thích bộ dạng bị anh khiêu khích đến xù lông của Thạch Nghị, ăn gạo ít hơn hai năm chính là thiếu kiên nhẫn, giống như Vòng Khói nhà anh, nhìn qua là một khuôn mặt than, kỳ thật phía trên ra vẻ kiêu ngạo cái đuôi phía dưới vẫn là cọ qua cọ lại dưới đất, dễ dàng bị giẫm.