“A…”
Nửa khuôn mặt của Anh Minh đều chôn ở trong chăn, hơi nhíu mày, bởi vì cảm giác khó chịu ở ngực mà giật giật người.
Ban đầu chỉ là liếm liếm, lúc sau dứt khoát thăng cấp đến gặm cắn, đụng chạm nhỏ bé không phải rất kích thích nhưng ấp ủ một cơn bão táp, Anh Minh hừ hai tiếng khó chịu gạt tay xuống.
Nhưng quấy rầy khiến người ta muốn tránh thoát kia cũng không dừng, ngược lại càng có xu thế mãnh liệt, mãi đến khi cảm giác tê dại chợt xông lên da đầu, rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa mở mắt ra: “Mới sáng sớm con mẹ nó cậu phát tình cái gì hả!”
Hôm qua không phải lăn lộn đến nửa đêm, còn chưa đủ?
Anh vừa hô lên như thế, người đàn ông đang đứng trước gương khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, hơi thở dâm mỹ trong phòng đêm hôm qua đã được nắng sớm chiếu vào hòa tan, Thạch Nghị vừa dậy liền mở cửa sổ thông gió, chăn trên giường bị chà đạp có chút thê thảm, Anh Minh nửa tỉnh nửa mơ cau mày ngồi dậy, trên mặt viết đầy bực bội bị người quấy rầy khỏi mộng đẹp.
Đối lập anh, Thạch Nghị đã rửa mặt xong mặc quần áo tử tế quả thật giống như đột nhiên bị nhét vào từ một không gian khác. Hắn quay đầu nhìn Anh Minh: “Anh đây là mơ phải mộng kích tình gì vậy?”
Vốn dĩ mấy tiếng rên rỉ trước đó đã khiến người ta có mấy suy nghĩ kỳ quái rồi, kết quả không đợi hắn làm ra hành vi phạm tội nào, người này lại tự mình tỉnh dậy.
Chỉ là cảnh tượng này nhìn thế nào cũng có chút buồn cười.
Anh Minh day day cái trán có chút đau, không phản ứng lời trêu chọc của Thạch Nghị liền trực tiếp xốc chăn lên.
Quả nhiên, cả người Vòng Khói cuộn trên người anh, còn cắn nơi nhạy cảm trên ngực anh không nhả.
Có lẽ là bởi vì Anh Minh nhỏm dậy, không thể cuộn liền biến thành nửa treo, Anh Minh nắm nó, còn bất mãn phát ra tiếng kháng nghị, Thạch Nghị gần như là trợn mắt há mồm nhìn Anh Minh ném Vòng Khói xuống giường, sau đó mới vò vò mớ tóc rối bù của mình: “Không phải tôi đã cảnh báo cậu, tối ngủ nhất định phải đóng cửa sao!”
“Tôi ngủ ở nhà không có thói quen đóng cửa, nhất thời quên…”
Có chút phản ứng không kịp, Thạch Nghị chỉ đơn thuần là đáp lại theo bản năng, mãi đến khi con mèo kia tiếp tục duy trì khuôn mặt than chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, hắn mới kinh ngạc lấy lại tinh thần: “Đệch! Đây là loại mèo gì vậy, đáng khinh như thế?”
Nào có loại mèo, sáng sớm quấy rối tình dục chủ nhân mình?
Anh Minh cau mày lau lau vết nước còn dính lại trên ngực mình, mùi của động vật dường như không dễ dàng tản đi, khiến lưng anh tê dại một trận. Thật sự cảm thấy không nhịn nổi nữa, chỉ có thể xuống giường tùy tiện xỏ quần đi vào phòng tắm, tùy tiện giải thích hai câu với Thạch Nghị: “Lúc mới nuôi mèo còn nhỏ, ngủ một mình còn sợ run, tôi cho nó ngủ cùng một đoạn thời gian, có thể là do ngực ấm, nó cứ thích nằm chỗ đó. Nhưng hai năm gần đây không cho vào, có một đoạn thời gian nó đã không phạm vào tật xấu này.” Lúc nói, anh còn quay đầu nhìn Thạch Nghị: “Từ khi cậu vào ở, mèo này càng lúc càng giống cậu.”
Nhất là khi buổi sáng liền động dục, không có việc gì liền làm nũng.
Thạch Nghị bị những lời này khiến cho mặt đều đen rồi, rõ ràng cái gì cũng không làm, còn muốn đổ oan lên người hắn, nhìn mèo đen mặt than ngồi xổm bên cầu thang liếm lông, Thạch đại công tử lại nổi lên xúc động muốn ném nó ra khỏi nhà.
Hôm nay hắn dậy sớm là vì đêm qua Khấu Kinh hẹn bọn họ đi xem trình diễn, ban nhạc của Háo Tử bọn họ đăng ký tham gia một cuộc thi, trình độ không thấp, nghe Anh Minh nói cũng chuẩn bị một khoảng thời gian rồi, hôm nay có lẽ là vòng loại top 3.
Tốc độ tắm của Anh Minh rất nhanh, Thạch Nghị xuống lầu vừa mới dọn bát đũa xong anh liền ra, dùng khăn lau đầu, nhìn qua đã tỉnh không ít.
“Ui, cậu đổi tính rồi? Vậy mà chuẩn bị bữa sáng?”
Lúc trước vẫn còn là Thạch đại thiếu gia cơm đến miệng thì há áo đến thì giơ tay, sáng sớm hưởng thụ loại đãi ngộ cấp bậc này, Anh Minh tỏ vẻ được sủng mà sợ.
Thẳng đến khi ở chung với Anh Minh Thạch Nghị mới phát hiện miệng người này quả thật là thiếu đòn muốn chết, khi hai người mới vừa quen biết rõ ràng nói chuyện đặc biệt có chừng mực, lúc sau hai người quen biết đến trình độ sâu sắc, công lực nói móc của Anh Minh cũng càng lúc càng cao.
Cho nên nói, nhìn người tuyệt đối không thể nhìn nhận ở ấn tượng đầu tiên, mười người thì có mười một người đều là lửa đảo!
Nói là Thạch Nghị chuẩn bị, kỳ thật cũng chính là bánh bao ngày hôm qua bọn họ đi siêu thị mua, Thạch Nghị chỉ đơn giản làm nóng mà thôi, bột yến mạch cũng là dùng nước nóng pha là xong, công việc vô cùng đơn giản, Thạch Nghị chỉ cần giả bộ cầm bát sắp lên bàn.
Anh Minh ở nhà không thích mặc đồ, vòng khăn tùy tiện ngồi bên cạnh bàn ăn, tay cầm bánh bao cắn một cái, mỉm cười.
Kỳ thật mỗi khi rời giường anh đều có chút tật xấu*, qua khoảng thời gian đó sẽ lấy lại tinh thần, Thạch Nghị nhìn đầu tóc anh vẫn còn nhỏ nước, một tay cầm bánh bao một tay bưng bát, trên ngực còn dính mấy giọt nước, phía sau được phủ một tàng nắng sáng vàng nhạt, cả người toát ra một loại gợi cảm lười biếng.
(*床气 rời giường khí: bệnh trạng có choáng váng đầu,, có chút buồn nôn, nguyên nhân lài huyết áp thấp, hiện tượng là người vừa rời giường dễ dàng tức giận.)
Cho nên nói, diễn viên thật đúng là diễn viên…
Loại đức hạnh* này quả thật cũng giống như đang quay quảng cáo người lớn, dường như cả người đều đang ở vào một trạng thái sẵn sàng vô cùng hoàn mỹ.
(*德行 chỉ đạo đức phẩm chất tố chất, cũng để mỉa mai người, tỏ vẻ xem thường dung nhan, cử chỉ, hành vi, tác phong của người khác.)
Lúc Thạch Nghị âm thầm cảm khái, vừa vặn Anh Minh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người bất ngờ chạm vào nhau, đều không khỏi ngẩn ra. Nghĩ tới đều không thể tưởng tượng được, mình đời này thế nhưng lâm vào tình huống nhìn đàn ông đến thất thần, bản thân Thạch Nghị thật sự không muốn thừa nhận trạng thái hiện tại này là phát sinh dưới tình huống hắn đang tỉnh táo, đối diện với khóe miệng cười như không cười của Anh Minh, dường như xem hiểu lý do hắn hơi nhăn mày, lại giống như chỉ đơn thuần muốn cười mà thôi.
“Kỳ thật lúc trước tôi cũng tự hỏi mình.” Có chút đột nhiên, Anh Minh mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Anh cúi đầu húp một ngụm yến mạch, sau đó mới xé bánh mì trong tay: “Nghĩ tới tương lai mình thật sự có gia đình rồi, sinh hoạt sẽ biến thành cái dạng gì. Đại khái là buổi sáng có người làm đồ ăn cho tôi, cùng nhau ăn xong, có lẽ là dọn dẹp một chút liền ra ngoài, có rảnh rỗi mà nói, dạo phố giết thời gian, công tác muốn nhận liền nhận, không muốn nhận liền làm chuyện khác, dù sao người một nhà ở bên nhau là được.”
Ăn xong bánh mì, Anh Minh dứt khoát cầm bát húp hết phần còn lại, sau đó mới tùy ý dùng khăn chùi miệng, nhìn Thạch Nghị cười cười: “Trước mắt mà nói, kỳ thật cũng xem như đạt đến trạng thái lý tưởng.”
Ngoại trừ lúc trước anh thật sự không tính tới người bên cạnh anh sẽ là một người đàn ông.
Thạch Nghị thấy Anh Minh ăn xong động tác cũng nhanh hơn, lưu loát giải quyết xong, hắn duỗi lưng hừ một tiếng thỏa mãn: “Tôi chưa từng tưởng tượng nhà mình rốt cuộc sẽ là dạng gì.” Hắn cười ngẩng đầu: “Nhưng mà, như hiện tại cũng rất tốt.”
Trong ký ức của hắn, sinh hoạt có người ăn cơm sáng cùng, chỉ có thể ngược dòng về thời còn là học sinh, đó vẫn là một đống người tụ tập ở nhà ăn, nơi nơi đều là tiếng người ồn ào, bên cạnh người tới ta đi còn giống như cái chợ.
Loại thời gian này vào buổi sáng nhà của hắn tuyệt đối không ở cùng một chỗ. Thời điểm hắn còn đi học, lúc hắn đến trường cha mẹ còn chưa dậy, buổi tối chờ hắn đi ngủ cha hắn cũng chưa chắc về đến nhà, thậm chí có đôi khi nửa tháng một tháng không gặp mặt cũng là điều rất bình thường. Dần dà, hắn cũng không đặc biệt để ý chuyện ăn cơm như vậy nữa. Còn khi hắn đã tốt nghiệp bắt đầu nắm giữ mục tiêu sự nghiệp của mình, liền dứt khoát chuyển ra ngoài sống một mình, đối tượng từng hẹn hò đều chưa từng có trải nghiệm tương tự.
Loại chuyện này, hẳn là chuyện đương nhiên, đối với loại người như hắn, thế nhưng lại lộ ra một loại cảm giác lãng mạn vi diệu.
Anh Minh ăn xong tiếp tục lau tóc, tóc anh thiên về mềm, đến khi gần khô sẽ xù lên, từ sau nhìn lại khí chất học sinh lại hiện ra rất nặng, Thạch Nghị nhìn một chốc liền tiêu sái đi đến phía sau anh tiếp nhận khăn lau trên tay anh, động tác rất nhẹ nhàng giúp anh lau tóc. Hai người ngồi trên ghế, Anh Minh khoanh chân, ảnh phản chiếu từ màn hình tivi phía trước, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hai người, cảm thấy hết thảy đều là lạ, nhưng đáy lòng anh chính là trong nháy mắt bị chọc đến mềm mại.
Động tác của Thạch Nghị rất nhẹ, hắn thích cảm giác dùng ngón tay luồn trong những sợi tóc hơi ướt của Anh Minh, cảm thấy rất thoải mái, dường như mọi bực bội đều có thể được xoa dịu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Anh Minh vang lên mới đánh vỡ hết thảy.
Là Khấu Kinh gọi tới: “Thế nào rồi Minh tử, cậu cùng Thạch công tử định thế nào, muốn tớ đi qua đón cả hai không?” Bên kia có lẽ đã đến nơi rồi, hoàn cảnh rất hỗn loạn, Anh Minh đứng lên: “Không cần đâu, hai chúng tớ đi một xe là được, không phải là hội trường hôm bữa sao? Tớ đi qua đó.”
“Vậy được rồi, các cậu nhớ canh thời gian, tớ thấy bộ dạng này hẳn là mở màn đúng giờ đấy, Háo Tử bọn họ lên sân khấu thứ hai.”
“Ừ, hiện tại liền đi.”
Anh Minh cúp điện thoại thuận tay cầm quần áo mặc vào, Thạch Nghị ngược lại không cần chuẩn bị gì, mặc áo khoác là đủ rồi, lúc hai người ra cửa cảm giác mát lạnh của sáng sớm ập vào người, Anh Minh mang thêm một cái khăn quàng, tùy tiện vòng qua cổ, giao lộ vừa vặn có người nhìn thấy anh và Thạch Nghị chân trước chân sau ra ngoài, lần lượt lên xe, xa xa nhìn quá giống như một bức họa.
Chỗ cuộc thi cách nhà Anh Minh không tính gần, may mắn lúc này xe trên đường không nhiều lắm, dọc đường đi vẫn luôn chạy ở tốc độ cao đến gần chỗ cuộc thi mới hơi chậm lại, nhưng thời gian vẫn còn nằm trong dự tính, đậu xe ở bãi, hai người dựa theo tin nhắn của Khấu Kinh gửi tới tiến thẳng vào trong theo lối đi của nhân viên.
Có chút ngoài ý muốn là Vương Nghĩa Tề cũng đến, còn có cậu em trai chỉ mới gặp mặt mấy lần của cậu ta.
Trên sân khấu đã bắt đầu rồi, nhưng không phải đám người Háo Tử, nhóm hát đầu tiên xem như không tệ, chính là giọng của hát chính quá khàn, không đủ trong, phối với nhạc rock quả thật là gào thét cuồng loạn, ban đầu nghe còn có chút thú vị, lúc sau cảm thấy lỗ tai có chút đau.
Anh Minh cùng Thạch Nghị ngồi xuống bên đám người Khấu Kinh: “Hôm nay có không ít người a.”
Bên ngoài xe đã đậu gần kín chỗ, bởi vì bãi đậu xe thu phí, ven đường căn bản là bị chiếm hết.
Khấu Kinh gật đầu: “Tớ cũng không nghĩ tới sẽ hoành tráng như vậy, nhưng cảm thấy trình độ tổng thể của đám người Háo Tử là tốt nhất, tớ thấy không có vấn đề gì.”
Còn một nhóm cuối cùng anh cũng đã từng nghe qua, đàn ghita còn tương đối đặc sắc, những cái khác cũng bình thường. Ít nhất tốc độ phối hợp với nhóm, còn lâu mới ăn ý như Háo Tử bọn họ.
Thạch Nghị cùng Vương Nghĩa Tề gặp mặt dĩ nhiên không thể thiếu được lườm nguýt nhau, lần trước Thạch Nghị không quá để ý cặp anh em này, hôm nay ban ngày nhìn tương đối rõ ràng, hắn nhìn qua phát hiện tướng mạo của Vương Nghĩa Tề cùng em trai cậu ta thật sự không giống nhau chút nào. Tuy rằng bề ngoài đều rất đẹp mắt, nhưng Vương Nghĩa Tề với tư cách ngôi sao ngoại hình rõ ràng càng bức người hơn một chút, còn kém không dán luôn nhãn hiệu lên trên mặt, em trai của cậu ta lại nghiêng về trầm ổn, ngũ quan tuy rằng thanh tú rồi lại có mấy phần cấm dục không nói cười tùy tiện*, lạnh lạnh lùng lùng, vừa nhìn chính là loại hình không dễ làm quen.
(*Nguyên văn 不苟言笑 bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, trầm mặc, ít nói cười, nói năng thận trọng k cẩu thả.)
Hai người này là anh em, nói ra đoán chừng cũng không có ai tin.
Khấu Kinh thừa dịp trên sân khấu đang trình diễn ghi ta liền giật giật Anh Minh, người kia cong eo dán lại gần, Khấu Kinh ghé vào tai anh nói nhỏ: “Minh tử, vừa rồi tớ mới nhìn thấy Mao Vũ.”
Anh Minh nhướng mày: “Cậu ta đã trở về?”
“Ừ.”
Khấu Kinh quan sát sắc mặt anh: “Cậu muốn gặp cậu ta không? Cậu ta hỏi tớ số điện thoại của cậu.”
Anh Minh chỉ nở nụ cười: “Không cần đâu, người này không có quan hệ với tớ.” Độ cong nơi khóe miệng anh rất lạnh, Thạch Nghị bởi vì khí tràng cả người Anh Minh đột nhiên hạ thấp mà tò mò nhìn qua anh và Khấu Kinh, rồi lại không nhìn ra manh mối gì.