Thạch Nghị cùng Anh Minh có thể trộn lẫn bên nhau như thế, cũng không phải bởi vì đầu óc nóng lên* hay là vì vừa thấy đã yêu trong cổ tích.
(*激情使然 kích tình sử nhiên: tình cảm mãnh liệt khiến người làm ra hành vi gì đó, đầu óc k thể khống chế.)
Nói cho đúng, từ lần đầu gặp nhau hai người bọn họ căn bản không nói đến tốt đẹp gì, nếu không phải vòng tới vòng lui vẫn luôn gặp phải, Vương Nhạc cùng Vương Nghĩa Tề lại trộn vào một bút tình cảm, có lẽ đến giờ bọn họ cũng chỉ tính là biết mặt*.
(*混个脸熟j hỗn cá kiểm thực: đi ngoài đường có thể nhận ra nhưng không đặc biệt quen thuộc.)
Nhưng cũng bởi vì đi đến mức này là vì hiểu quá rõ, cho nên khi thật sự dựa gần, có một số việc ngược lại sẽ trở nên thật phiền toái.
Nói ví dụ như Anh Minh rất rõ ràng kiêng kỵ của Thạch Nghị đối với Mao Vũ nhất định sẽ khiến cho người này thò một chân vào chuyện của hai người, lại nói ví dụ như trong lòng Thạch Nghị cũng rất rõ ràng Anh Minh không muốn hắn lôi chuyện cũ này ra.
Nhưng mà người chính là kỳ lạ như vậy, rất nhiều tình huống đều là trong lòng bạn biết rõ đi tiếp nhất định là đường chết, còn thế nào cũng phải đi đến mức mũi đụng tường mới bằng lòng bỏ qua, nói dễ nghe là bướng bỉnh, nói khó nghe chính là tự tìm!
Chuyện Mao Vũ, lúc sau Khấu Kinh lại nói cho Thạch Nghị nghe.
Làm người ngoài cuộc, miêu tả của cậu có vẻ tương đối kịch liệt hơn Anh Minh, sau khi Thạch Nghị nghe xong lòng thầm nghĩ không bằng nghe phiên bản của Vương Nghĩa Tề, nếu như Khấu Kinh ngày thường vô cùng khắc chế cảm xúc có thể nói ra lời khó nghe như vậy, Vương Nghĩa Tề bên kia sẽ càng đã nghiền hơn.
“Minh Tử kia tính tình sĩ diện, gặp phải loại chuyện này cho dù trong lòng nghẹn chết rồi ngoài mặt cũng sẽ không nói với ai, nếu không phải lúc sau chúng tôi nghe được chút tiếng gió, đều không biết Mao Vũ người này có thể làm được như vậy, khi đó sự nghiệp của cậu ấy vốn dĩ cũng không quá dễ dàng, móc ra gần như toàn bộ tích góp, sau khi Mao Vũ biến mất không thấy, thậm chí cậu ấy từng có suy nghĩ trở về nhà.”
Cuối cùng vẫn không trở về, là vì Anh Minh cảm thấy trở về đối mặt với cha mẹ không biết phải nói gì.
Chút tâm tư này Khấu Kinh chưa nói Thạch Nghị cũng đã nghĩ đến, lúc trước khi hai người thi đấu việt dã cùng làm ổ trong nhà khách tán gẫu chuyện trong nhà, hắn vẫn còn nhớ rất rõ giọng điệu lúc đó của Anh Minh.
Rít hai hơi thuốc, hắn nhìn Khấu Kinh: “Tìm người chỉnh gã một trận đi.”
Người kia vốn đang bất bình chuyện năm đó, chợt nghe Thạch Nghị dùng giọng điệu giống như thảo luận tối nay ăn gì nói ra một câu như thế, theo bản năng sửng sốt: “Hả?”
“Nếu cậu không tìm thấy người, để đó tôi xử lý.”
Vẻ mặt Thạch Nghị rất bình thản, nhìn Khấu Kinh ngay cả chút cảm xúc phập phồng cũng không có, Khấu Kinh im lặng nhìn hắn, trên mặt mang theo hoài nghi không chút che dấu: “Cậu đây là nói thật hay nói đùa?”
Người đàn ông đối diện cậu một bên hút thuốc một bên hừ nhẹ một tiếng: “Loại chuyện này có cái gì buồn cười hay sao?”
Thạch Nghị rất nghiêm túc.
Nếu như hắn đã nói như thế, khẳng định chính là thật. Chỉ có điều Khấu Kinh vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này, vẫn là trầm mặc hai ba phút mới nhíu mày thở dài: “Tuy rằng Mao Vũ rất đáng bị đánh, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Minh tử, vẫn là chính cậu ấy đến xử lý tương đối tốt hơn.”
Cái này gọi là đánh người không vả mặt, Mao Vũ bị đánh chết sẽ không có ai quan tâm, nhưng trong lòng Anh Minh vẫn luôn bài xích chuyện năm đó, bạn bè như bọn họ đây nhiều năm như thế có thể không đề cập tới liền không đề cập tới, cũng bởi vì hiểu rõ tính tình của Anh Minh, phàm là chuyện của bản thân cậu, cậu không lên tiếng, người khác liền không cần nhúng tay.
Có một số người, cho dù đi gần với bạn, khoảng cách vẫn là đặt ở bên kia.
Không phải là kiêu ngạo, mà là có một vài thứ, quả thật đối với loại người như Anh Minh mà nói, vấn đề là không thể lay động đến nguyên tắc, là bạn bè, liền sẽ không dễ dàng chạm đến điểm mấu chốt kia, không cần thiết, cũng không nên.
Khấu Kinh nói xong nhìn xem sắc mặt Thạch Nghị phát hiện đối phương hoàn toàn không có phản ứng, liền không nhịn được lắm mồm một câu: “Thạch Nghị, tôi nói thật, tính tình kia của Minh tử, người ngoài vẫn là không nên đụng vào chuyện của cậu ấy, nếu cần, tự nhiên cậu ấy sẽ nói.”
Thạch Nghị vẫn duy trì tư thế tựa bên ghế hút thuốc, ánh mắt nhìn phía xa cũng không biết đang nghĩ cái gì, lời Khấu Kinh nói với hắn ngay cả một câu hắn cũng không nghe vào tai, đợi đến khi hút xong điếu thuốc trong tay, hắn mới ngồi thẳng lưng tùy ý cắm hai tay vào trong túi quần: “Tôi không tính là người ngoài.”
Nói xong câu này, thậm chí Thạch Nghị không đợi Khấu Kinh phản ứng lại, tùy ý phất phất tay liền rời đi, hôm nay sau khi tan tầm hắn không về nhà trực tiếp đi đến chỗ Khấu Kinh chính là vì hỏi rõ chuyện năm đó, Anh Minh đã nói với hắn, nhưng rõ ràng nói không đủ kỹ càng tỉ mỉ, hắn muốn biết không chỉ là lẻ tẻ vụn vặt như vậy, quá khứ Anh Minh là bộ dạng gì, lúc đầu hắn không tham gia không có nghĩa hắn là người ngoài cuộc, muốn hắn nhìn thấy một sự tồn tại chướng mắt suốt ngày nhắc nhở hắn người đàn ông ở bên hắn có rất nhiều “quá khứ” mà hắn không biết, hắn cảm thấy không thể chịu được.
Đánh kiểu phòng thủ không phải là phong cách của Thạch Nghị hắn.
Không đụng phải là đối phương gặp may mắn, đụng phải, vậy cũng chỉ có thể nói đối phương không may!
Khấu Kinh từ ngày nói chuyện đó với Thạch Nghị trong lòng liền có chút hoảng sợ.
Nếu như đổi là người khác, có thể nói nhiều làm ít, nhưng phong cách làm việc của Thạch Nghị, chỉ cần hắn mở miệng, chuyện này khẳng định phải xử lý. Ngay tại khi cậu do dự rốt cuộc có nên nói cho Anh Minh biết hay không, có một ngày Háo Tử đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, vừa vào chính là một câu: “Mao Vũ bị người đánh cậu có biết không?”
Nói xong câu đó đối phương trầm mặc hồi lâu không nói gì nữa, hai người nhất thời im lặng ngẩn người, sau đó mới nghe thấy Háo Tử lầu bầu như là cảm khái: “Thạch Nghị ra tay cũng quá nhanh rồi.”
Khấu Kinh nhướng mày: “Chẳng lẽ Thạch Nghị cũng đến tìm cậu?”
“Này thì không có.”
Người trong vòng này, so sánh mà nói quan hệ của Háo Tử và Thạch Nghị là xa nhất, nếu không phải Anh Minh, phải nói là ngay cả mặt cũng không chạm đến.
Háo Tử cười một tiếng: “Cho dù hắn không tới tìm tớ, cũng không khó đoán là ai ra tay. Vương Nghĩa Tề có tâm không có can đảm, bên cạnh Anh Minh muốn tìm một người có ý tưởng lại thật sự đi làm, cũng chỉ có Thạch Nghị.”
Thật sự muốn động tới Mao Vũ còn phải chờ đến ngày hôm nay sao, bọn họ ai cũng không phải ngày đầu tiên chơi với nhau, không dám nói có thể thao túng cả hắc bạch lưỡng đạo, tùy tiện tìm mấy tên lưu manh thu thập loại chuyện này vẫn là dư sức có thừa.
Chỉ là e ngại chính chủ Anh Minh còn chưa lên tiếng, bọn họ ai cũng không tiện ra mặt mà thôi.
Khấu Kinh nghe Háo Tử nói như thế, liền vô thức nhớ tới câu “không tính người ngoài” của Thạch Nghị nói với cậu ngày hôm đó, đột nhiên, trong đầu cậu hiện lên một ý tưởng có chút quái dị.
“Háo tử, cậu có cảm thấy Anh Minh cùng Thạch Nghị có điểm là lạ?”
“Lạ?” Háo tử ở bên kia lặp lại lần nữa, nhướng mày: “Cậu chỉ phương diện nào?”
“Tất cả phương diện.”
Lần này, Háo tử không đáp lại, cậu cảm thấy có mấy lời không cần nói thẳng ra, huống chi Khấu Kinh chỉ là hỏi tới, chưa hẳn thật sự muốn một đáp án, hai người lại không nói gì cả một lúc lâu, sau đó mới chợt nghe Khấu Kinh ném ra một câu: “Nhưng này cũng quá không đáng tin đi, hai người bọn họ làm sao sẽ cùng một chỗ…”
Hai người hoàn toàn là hai phong cách làm việc khác nhau hai góc độ tư duy khác nhau, điểm tương đồng duy nhất giữa Anh Minh và Thạch Nghị đại khái chính là hai người đều là đàn ông, trừ cái đó ra trên cơ bản tìm không ra nơi nào có thể xưng là điểm chung, thậm chí cũng không thể gọi là bổ sung, chính là cảm thấy chỗ nào cũng không cần đụng đến. Háo tử bên kia nghe được câu này của Khấu Kinh nhịn không được bật cười, tiếng cười rất nhẹ, lộ ra mùi vị không tỏ ý kiến.
Chuyện của hai người kia, phàm là có chút đầu óc cũng biết không nên xen vào. Hai sư tử trộn vào nhau không muốn tai bay vạ gió đều không có khả năng, hiện tại còn chưa lộ ra, thật sự tới ngày đó, ai mở miệng trước người đó chết trước.
Cậu liền tiếp lời Khấu Kinh: “Nếu như Thạch Nghị làm cũng đã làm, chúng ta ở đây nghĩ nhiều cũng không có lợi gì, chuyện của bọn họ, vẫn là tự mình đi xử lý.”
Miễn cưỡng xem như an ủi, trong lòng Háo tử biết rõ câu cảm khái mơ hồ kia của Khấu Kinh là có ý tứ gì, nhưng không có ý định vạch trần.
——Cậu nhìn xem mọi chuyện sẽ phát triển thế nào.
Đối với sự lựa chọn của người khác, cho tới giờ cậu đều đứng ở góc độ bàng quang sau đó mới vui mừng nhìn thành quả*, bi kịch cũng được, hài kịch cũng được, đều không có chỗ cho đám người ngoài bọn họ chen chân vào.
(*Nguyên văn 乐见其成 nhạc kiến kỳ thành.)
Khấu Kinh cũng chỉ có thể đơn giản ừ một tiếng, không còn lời nào để nói.
Nhưng mà, hai người bọn họ nhận được tin nhanh như thế, Anh Minh rồi lại là người cuối cùng biết được chuyện Mao Vũ bị đánh.
Chủ yếu là vốn dĩ cũng không có ai có ý định đi nói với anh loại chuyện này, ngay cả e sợ thiên hạ không loạn như Vương Nghĩa Tề lần này đều là bàng quan chờ xem náo nhiệt, nếu không phải có một buổi tối Anh Minh cùng Thạch Nghị ăn cơm được một nửa lại bị tiếng đập cửa đột ngột khiến cho thiếu chút nữa bị sặc, việc này khẳng định không lộ ra.
Lúc đó đứng ngoài cửa là một tiểu quỷ không lớn không nhỏ.
Xem ra chỉ chừng mười mấy tuổi, tạo hình vừa thấy chính là dân chơi rock, đầu tóc giống như con nhím, nhìn thấy Anh Minh mở cửa nhấc chân muốn đạp, kết quả bị Anh Minh không nói hai lời dùng cửa chặn về.
Một đạp kia của cậu trai trực tiếp đạp vào cửa, đau đến nhe răng trợn mắt hô cả buổi.
Thạch Nghị chậm rãi thò tới nhìn: “Chuyện gì vậy? Gõ sai cửa?” Tuổi nhỏ như thế này đây là uống nhiều hay là lẩn quẩn trong lòng, đêm hôm khuya khoắt đến tận cửa tìm chuyện.
Nhưng bé trai hoàn toàn không để ý tới Thạch Nghị, ánh mắt nhìn chòng chọc Anh Minh: “Anh chính là Anh Minh!”
Giọng điệu hoàn toàn không có nghi vấn, lại tràn ngập mùi vị cắn răng nghiến lợi.
Anh Minh nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Mẹ kiếp, anh tìm người đánh người còn giả bộ làm như không có chuyện gì, bên ngoài nói không cần tiền sau lưng lại ra tay, anh có cần phải tôn tử như thế không!”
Tiếng rống của cậu bé rất lớn, may mắn hàng xóm ở chỗ này của Anh Minh cũng thật sự không có mấy người, anh quay đầu nhìn Thạch Nghị, người kia vẫn là vẻ thản nhiên, dựa vào tường nhìn bộ dạng nhảy nhót lung tung không chết không ngừng của tiểu quỷ kia, cả buổi mới cười lạnh một tiếng: “Cho nên cậu là nhân tình hay thú cưng của Mao Vũ nhận nuôi.”
Lời này của hắn vừa trực tiếp lại vừa khó nghe, cậu bé sửng sốt một chút sau đó mới nhảy dựng lên muốn đánh Thạch Nghị, nhưng thân hình của mình cùng đối phương có chênh lệch nên một đấm vừa đánh ra đã bị giữ lại, Thạch Nghị dùng sức bức cho sắc mặt cậu ta bắt đầu trắng bệch mới buông tay, trên mặt rốt cuộc mang theo mấy phần tức giận: “Thằng oắt cậu chán sống đúng không?”
Anh Minh ở bên cạnh nhìn lúc này mới chen vào một câu: “Mao Vũ bị đánh?”
Lời này là hỏi cậu bé, nhưng anh hướng về lại là Thạch Nghị
Nhưng Thạch đại công tử hoàn toàn không có ý định trả lời, chỉ nghe thấy cậu bé kia tuôn ra một tràng mấy lời thô tục, khó chịu trừng mắt Anh Minh lại mắng một trận.
Từ lời nói của cậu có thể lờ mờ nghe được điểm chính, nội dung chủ yếu hẳn là Mao Vũ bị người đánh, thương không nhẹ, mọi người đều biết rõ ai là người ra tay, cho nên hôm nay cậu bé này mới chạy tới hưng sư vấn tội*.
(*兴师问罪 Hưng sư vấn tội,; nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một ngườit tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và xử lý đối thủ.)
Anh Minh sắp xếp lại đến bộ phận mình muốn nghe cuối cùng gật gật đầu, chỉ đơn giản đáp lại cậu bé một câu: “Tôi biết rồi.” Sau đó mới quay người muốn đóng cửa.
Đương nhiên đối phương không chịu, đưa tay giữ anh.
Kỳ thật Thạch Nghị bên cạnh vốn đã nâng tay, lại chậm hơn Anh Minh một bước. Bé trai cảm thấy mình chính là vừa níu lại góc áo của Anh Minh, lại cảm thấy cằm bị người nắm chặt, lực lớn đến độ gần như muốn bóp nát xương hàm của cậu, gian nan ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt không chút khách khí của Anh Minh: “Những lời vừa rồi, chỉ cần cậu còn dám nói ra một câu, tôi liền khiến cậu không nói được lời nào trong ba ngày.”
Những lời này của Anh Minh không phải giỡn.
Anh nhìn vào ánh mắt có chút sợ hãi của cậu bé, lực trên tay tăng lớn đến độ liền phải nhấc người lên.
Hỏi từng câu từng chữ một cách thật chậm: “Nghe hiểu chưa?”
“… Hiểu…”