Anh Minh nhận bộ phim này, kỳ thật là ý kiến của người đại diện.
Bởi vì bên đầu tư rất đáng tin, hơn nữa xác thật là nhà sản xuất lớn, trước mắt diễn viên casting cũng lộ ra được mấy người có triển vọng, thể loại phim giống như thế này, cho dù hiệu quả quay chụp bình thường, ít nhất phòng bán vé là không thành vấn đề. Hiện tại giới điện ảnh không thể so với năm đó, điện ảnh có danh tiếng lại có thu nhập từ phòng vé quá hiếm, chừng vài năm mới ra được một hai bộ như vậy, lại gặp phải giải thưởng lớn nhỏ càn quét, lăng xê lăng xê một hồi chút danh tiếng tốt ban đầu cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Cho nên hiện tại hầu hết đạo diễn không phải hướng về phía phòng bán vé chính là hướng về giải thưởng danh tiếng, rất ít người có thể có được cả hai.
Nhưng mà, Anh Minh thật sự không nghĩ tới đạo diễn tìm đến lúc sau sẽ là nhân vật như Tư Cơ.
Nghe nói là ứng viên được thay thế tạm thời, ban đầu nhà làm phim hướng tới chính là một đạo diễn lớn đã từng quay một bộ phim quốc tế, nhưng trước lúc ký kết hợp đồng vì vấn đề giá cả cùng một vài nguyên nhân khó nói khác, đoàn phim vội vàng khởi công, cho nên mới trao nhiệm vụ lúc nguy cấp* cho Tư Cơ.
(*临危受命: tiếp thu nhận mệnh ở lúc hết sức nguy nan; đảm đương trọng trách ở thời điểm nguy cấp nhất.)
Đạo diễn này, kỳ thật Anh Minh xem như đã từng quen biết.
Chưa từng hợp tác chính thức, nhưng lại thường xuyên đụng phải trong vòng, trong giới điện ảnh, là đạo diễn trẻ tài năng* hoàn toàn xứng đáng, tuổi tác không lớn, chỉ đầu ba mươi, đã từng quay một bộ phim với bạn của mình trực tiếp mở màn cho liên hoan phim quốc tế, nhất thời danh tiếng vô song**. Bên ngoài có rất nhiều tin đồn về anh ta, không ít người phỏng đoán làm được giống như anh ta, sau lưng không thể không có người, nhưng tạm thời chưa có ai moi ra được thông tin gì, Anh Minh ngoại trừ nghe nói người này làm người có chút không đáng tin cậy, kỳ thật ấn tượng sâu nhất chính là Tư Cơ tính ra đã từng là tình địch của Thạch Nghị.
(*Nguyên văn 新锐 tân duệ: là chỉ ở mỗi một lĩnh vực đều có nhân tài mới xuất hiện, bọn họ có dũng khí vàị thực lực đánh vỡ lề thói cũ, là trụ cột tài năng, trong tương lai của lĩnh vực đó.)
(*Nguyên văn 风头无两 phong đầu vô lưỡng: danh tiếng vang dội, k ai có thể so.)
Lưu Lỵ trước khi làm bạn gái của Thạch Nghị cũng không phải đổi đi đổi lại chỉ có mấy loại, chuyện có liên quan tới Tư Cơ nhưng phải ngược dòng đến mấy năm trước, khi đó Tư Cơ khả năng còn chưa xuất hiện, Anh Minh cũng chỉ là nghe qua, thẳng đến ngày đó đụng phải đạo diễn Tư Cơ ở đoàn phim, mới nhớ tới một đoạn này.
Lúc Thạch Nghị đến thăm đoàn phim, Anh Minh vốn đang tò mò phản ứng của hai người bọn họ.
Kết quả Thạch đại công tử hoàn toàn không nhận ra nhân vật Tư Cơ này, Tư Cơ cũng không đặc biệt để ý tới Thạch Nghị.
Nếu không phải lúc sau đoàn phim liên hoan, Tư Cơ đột nhiên đến bên cạnh anh hỏi một câu: “Cậu cùng Thạch Nghị là bạn?”
Anh còn tưởng rằng đối phương đã quên.
Lúc đó người xung quanh đã uống đến chếnh choáng, nam chính nữ chính nửa thật nửa giả chơi trò hôn nhau dưới sự cổ động của người xung quanh, chỗ ngồi của Anh Minh vốn dĩ cũng tương đối ngoài rìa, bên tai đột nhiên có người nói chuyện, anh theo bản năng sửng sốt một chút.
Quay đầu lại, Tư Cơ dựa vào ghế hút thuốc: “Tôi nghe bọn họ nói Thạch Nghị tới xem cậu.”
Anh Minh gật đầu: “Ừ, cũng tính là người quen.”
“Người quen có thể khiến cho cậu ta đến xem?” Vẻ mặt Tư Cơ có chút vi diệu “Ban đầu khi tôi nghe nói muốn dùng cậu, cũng không đồng ý lắm.”
Lời này rõ ràng còn chưa nói hết, cho nên Anh Minh không tiếp lời, chỉ thản nhiên tùy ý đối phương nói tiếp.
“Tôi đã xem mấy bộ phim cậu đóng lúc trước, sau Thiếu gia lưu manh vẫn không có tiến bộ cùng biến hóa gì, ngoại hình của cậu hạn chế quá lớn, không gian phát triển vốn bị gò bó, hơn nữa chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, đột phá quá mạnh cậu không thu lại được, lúc cần tự tin* cậu lại không ra được.”
(*端着 đoan trứ: tự cao tự đại, kiêu ngạo…..)
Tư Cơ nói xong cúi đầu quét mắt nhìn Anh Minh: “Nhất là lúc sau cậu lại còn chạy đi quay phim cấp ba, quả thật không khác gì tự sát.”
Trên cơ bản, lời này cho dù là từ giọng điệu hay thái độ của Tư Cơ đều vô cùng không tốt, anh ta vừa nói xong liền dựa vào bên cạnh cười lạnh với Anh Minh, hiếm khi người đối diện không có dục vọng hút thuốc lá, chỉ là nở nụ cười, tùy tiện đáp lại một câu: “Đúng vậy.”
Phản ứng không đổi sắc mặt này của Anh Minh dường như khiến cho Tư Cơ không hài lòng lắm, anh ta nhíu mày: “Chỉ có hai chữ này?”
“Bằng không thì sao?”
Anh Minh quay đầu lại: “Anh không đồng ý nhưng vẫn là dùng tôi, vậy nói rõ anh cảm thấy tôi phù hợp, chỉ có thể nói anh cảm thấy đặc điểm đó của tôi, phù hợp với nhân vật này.”
Nói xong cầm ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, lần này Anh Minh ngay cả đầu cũng lười xoay.
Tư Cơ ngồi bên cạnh anh hút thuốc, cảm xúc dưới đáy mắt vô cùng tối tăm phiền muộn, rồi lại không thể hiện ra tâm tình đặc biệt gì.
Tư Cơ làm đạo diễn, kỳ thật phong cách tương đối cực đoan.
Anh ta có thể làm liên tục suốt ba mươi tiếng hoàn toàn không cho diễn viên nghỉ ngơi, cũng có thể đột ngột dời quay lại khiến cho diễn viên một chuyến tay không trở về khách sạn.
Trợ lý đạo diễn ngược lại đều là người quen của anh, lúc trước cũng từng hợp tác, hiểu rất rõ diễn xuất của anh, ban đầu cũng đã giải thích rõ ràng với toàn bộ diễn viên, bộ phim này sẽ không quay quá thoải mái, cảm xúc phải điều chỉnh đến một trạng thái khá mẫn cảm.
Trong đó, khả năng số lần Anh Minh bị làm khó là nhiều nhất.
Cũng không phải thật sự làm khó dễ, nhưng một cảnh quay cảm xúc phập phồng cứ lặp đi lặp lại đòi hỏi anh phải quay mười bảy mười tám lần, quá trình cũng đủ khiến người ta không thoải mái.
Ban đầu thái độ của Anh Minh cũng coi như phối hợp, lúc sau liền bắt đầu hút thuốc, Tư Cơ ở bên cạnh nhìn ra được cảm xúc của anh có vấn đề cũng không tỏ vẻ gì, nên đi đâu thì đi đó, nên diễn gì thì diễn đó, cảnh quay một mình của Anh Minh thường xuyên kéo dài đến trưa, từ giữa trưa vẫn luôn quay tới khi mặt trời xuống núi.
Trong đoàn phim có một trợ lý biên kịch lúc trước đã từng hợp tác với Anh Minh, quan hệ xem như không tệ, bút danh gọi là Hoa Kỳ Tham, nhìn thấy tình huống này liền cảm thấy bất bình thay anh, cảm thấy Tư Cơ kia là cố ý nhằm vào người.
“Chính là một lời thoại, cần thiết để cho anh quay đi quay lại sáu lần sao? Toàn bộ đoàn phim đều nhìn ra anh ta có ý kiến với anh.”
Bên cạnh bàn ăn, Hoa Kỳ Tham cùng Anh Minh đều co ro, điều kiện quay chụp lần này không tính quá tốt, bởi vì là quay ngoài trời, diễn viên có cảnh quay cũng không đi vào lều vải, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị kêu đến vị trí thử, chỗ ăn cơm dành cho diễn viên cùng nhân viên công tác chính là một cái bàn nhỏ, trên cơ bản đồ ăn mang lên liền nguội lạnh, cơm ngay cả nước uống đều cảm thấy cứng ngăng ngắc.
Nghĩ đến bộ dạng Thạch Nghị ở kho hàng híp mắt dựa vào ghế xem tivi, Anh Minh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất mãn.
Anh nhìn nhìn Hoa Kỳ Tham, thái độ còn lâu mới được đối phương cho là phẫn uất: “Hiệu quả cho ra tốt là được, đạo diễn cảm thấy phải quay nhiều lần như thế, cũng có lý do của anh ta.”
Tư Cơ người này làm việc mặc dù có chút hẹp hòi*, đối với điện ảnh lại rất có thiên phú, ít nhất, mỗi lần vào thời điểm xác nhận ống kính, hiệu quả anh ta mang lại cũng rất tốt. Đại khái, đây cũng là lý do khiến anh có thể nhẫn nại cho đến bây giờ, trong đoàn phim bị làm khó dễ gì đó, anh đã sớm qua thời kỳ đó.
(*Nguyên văn 小家子气 tiểu gia tử khí.)
Tùy tiện ăn hai ngụm cơm, thật sự cảm thấy đồ ăn khó có thể nuốt xuống Anh Minh buông bát đũa, điện thoại trong túi quần rung cả buổi, anh móc ra ấn nút nghe.
“Anh còn chưa ngủ?” Giọng nói của đầu dây bên kia lộ ra vẻ lười biếng.
Anh Minh nở nụ cười: “Nếu cậu cảm thấy tôi có khả năng đã ngủ vậy mà còn gọi tới?” Cố tình muốn quấy nhiễu mộng đẹp của người ta đúng không?
Thạch Nghị không hề có chút áp lực tâm lý nào: “Tôi đây là vì giám sát thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh.”
Hắn tùy tay cầm một viên kẹo dẻo ném qua Vòng Khói đang ngồi bên cạnh nhe răng trợn mắt với hắn, kết quả con mèo kia không kề có chút phản ứng nào mặc kệ viên kẹo rơi xuống đất, vẻ mặt nhìn Thạch Nghị có chút miệt thị.
Vẻ mặt này thành công khơi dậy ham muốn ngược đãi của Thạch Nghị, hắn vừa muốn đứng lên chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Anh Minh: “Cô đơn tịch mịch không cần giải thích nhiều như thế, tôi hiểu.”
“Hiểu còn không về mau?” Thạch Nghị tựa vào thành ghế: “Còn phải quay bao lâu?”
“So với dự kiến của tôi đại khái còn phải lâu hơn một chút.”
“Có chuyện gì sao?” Tuy rằng không nghe ra bất kỳ manh mối nào trong giọng nói của Anh Minh.
“Không có gì, chính là tiến độ quay chụp không tính nhanh, cảnh ngoài trời ở bên này lạnh có thể lấy mạng người, nghĩ đến cậu hiện tại có bao nhiêu thoải mái, tôi liền hận không thể kéo cậu đến hưởng chung với tôi.”
Lúc Anh Minh nói đến câu này, Hoa Kỳ Tham bên cạnh lộ ra biểu tình tương đối giật mình, anh ta kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chỉ đổi lấy nụ cười tùy ý của Anh Minh.
Thạch Nghị nghe thấy lời này của Anh Minh đúng lúc dùng kẹo dẻo ném trúng đầu Vòng Khói: “Chỉ cần anh cần, một cuộc điện thoại 24 giờ tùy gọi tùy đến.”
Hai người đều bật cười, sau đó lại hàn huyên hai câu, Anh Minh rốt cuộc có chút không kiên nhẫn ngắt điện thoại.
Hoa Kỳ Tham qua thật lâu vẫn không phản ứng kịp, anh ta nhìn chằm chằm vào sườn mặt của người đàn ông đối diện, hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Anh Minh, tôi vẫn cho là anh cả đời này cũng sẽ không nói yêu đương.”
Người kia ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”
“Là cảm giác đi, cảm thấy anh cùng bất luận người nào xung quanh đều không có khả năng, dường như người khác đều không thể tới gần anh.” Nói hai câu phát hiện Anh Minh không có dấu hiệu nổi giận, lá gan của Hoa Kỳ Tham lớn hơn một chút: “Nhưng mà, có thể nói một chút rốt cuộc loại hình anh coi trọng là gì không? nhìn anh đặc biệt kén chọn, sẽ không phải là kiểu bạn gái hoàn mỹ đi?”
Một bên nói một bên dứt khoát tưởng tượng ra loại hình, biên kịch chính là biên kịch, chỉ cần trong đầu có ý tưởng, có thể lập tức thực thể hóa.
Còn đối với vấn đề của anh ta, Anh Minh suy nghĩ một lúc, sau đó mới phát hiện thật sự không thể tìm được từ ngữ có thể hình dung vị ở nhà kia, cuối cùng chỉ có thể thông minh duy trì im miệng không nói.
Còn về những người khác muốn nghĩ như thế nào, vậy cũng không phải là chuyện anh có thể khống chế được.
Câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc, trợ lý đã chạy tới tỏ vẻ sắp bắt đầu quay, Anh Minh thu dọn đồ trong tay, sau đó mới cởi áo khoác đi vào chỗ, có lẽ bởi vì vừa rồi nói chuyện điện thoại với Thạch Nghị, tâm tình hiện tại của anh xem như không tệ, Tư Cơ nhìn anh, không nói tiếng nào, chỉ ra hiệu anh đi vào vị trí.
Công tác quay chụp cho dù ở vào đêm khuya vẫn tiến hành vô cùng khẩn trương, vẫn là một cảnh quay đi quay lại nhiều lần, bị ánh đèn có chút nướng người chiếu thẳng vào, hiệu quả không khác gì lò sưởi.
Vẫn luôn chịu đựng đến hơn sáu giờ sáng hôm sau mới dừng, Tư Cơ rốt cuộc nói thông qua, một đám người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Anh Minh vừa vặn không có đồ, thuận tay giúp mấy người quay phim xách máy. Cái gọi là tình hữu nghị cách mạnh trên cơ bản đều là tôi luyện ra trong môi trường tự nhiên gian khổ này, người cùng một xe dù quen chưa lâu nhưng cảm tình cũng không tệ, vẫn luôn cười cười nói nói cho đến khi về khách sạn, Anh Minh ngay cả chút bối rối cũng không có.
Vừa xuống xe, điện thoại trong túi quần rung một cái, Anh Minh nhìn thấy là tin nhắn, cũng không mở ra ngay, kết quả còn chưa tới ba phút, tiếng chuông liền vang lên.
Nghe, phát hiện vẫn là người đàn ông đã sớm nên ngủ.
“Tôi nói, anh ở chỗ nào vậy? Tôi đợi ở đại sảnh của khách sạn anh được nửa tiếng rồi.”
Thạch Nghị trong điện thoại rất có tinh thần, chính là lộ ra một chút nôn nóng cùng sốt ruột, Anh Minh theo bản năng nhìn lướt qua đại sảnh, quả thật có một người đang ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía anh, áo khoác màu đen đặc biệt chói mắt