Thạch Nghị im lặng thật lâu không nói lời nào, cuối cùng trả lời vẫn là Âu Dương: “Thạch Nghị nghe thấy anh bên này có chuyện liền chạy tới, vừa vặn gặp được xe cứu hỏa.”
Thật sự đến lúc này, Anh Minh mới phát hiện phản ứng của Thạch Nghị có điểm là lạ.
Anh theo bản năng túm cánh tay hắn tránh về nơi ít người bên cạnh, sau đó mới vỗ vỗ khuỷu tay hắn với một biên độ rất nhẹ: “Tôi không sao.”
Giọng Anh Minh rất nhẹ.
Nếu như không lắng nghe mà nói, thậm chí không thể nghe rõ.
Thạch Nghị vẫn duy trì tư thế đứng cứng đờ, thấy Anh Minh đang nói với mình, lại vẫn luôn cảm thấy giống như có khoảng cách* chính là không nghe được, qua thời gian rất lâu mới cảm thấy mình như được rã đông trở lại bình thường, sau đó mới cau mày chậm rãi thở ra một hơi: “Không có việc gì là được rồi…”
(*距离感 cự ly cảm: cảm giác khoảng cách về vật lý hoặc cảm xúc.)
Nói xong câu này, Thạch Nghị quay người muốn lên xe.
Anh Minh kéo hắn lại: “Gần đây có một tiệm ăn tại nhà* đồ ăn không tệ.” Anh không phải đang trưng cầu ý kiến, ánh mắt quét qua bên cạnh một chút, Âu Dương rất thức thời lắc đầu: “Tôi về công ty còn có việc, không cùng ăn với hai người.” Âu Dương một bên nói một bên gọi điện thoại gọi taxi, Anh Minh cũng không giữ cậu lại, liền kéo Thạch Nghị lên xe. Nhưng là anh lái xe Thạch Nghị ngồi bên phó lái, cũng không chào hỏi người trong đoàn phim, lái xe liền đi.
(*Nguyên văn 私房菜 tư phòng thái.)
Kỳ thật nơi vắng vẻ thế này nào có cái gọi là tiệm ăn tại nhà.
Anh Minh lái xe lượn hai vòng cũng không tìm được nơi để có thể ăn cơm, do dự đến cuối cùng vẫn là lái đến khu nghỉ dưỡng lúc trước, bởi vì xe là của Thạch Nghị, ở cổng vào ngay cả làm thủ tục đăng ký nhận phiếu cũng không cần, để cho Anh Minh trực tiếp lái vào.
Xe dừng ở bãi, bởi vì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xung quanh cũng không có bất kỳ người nào, Anh Minh xuống xe vòng qua bên Thạch Nghị mở cửa, kết quả người ngồi bên phó lái chỉ nhíu mày nhìn anh chằm chằm, lại bất động. Qua một lúc lâu mới kéo anh đè ở bên cạnh, sau đó mới cúi đầu liền hôn ở một tư thế rất khó chịu.
Thạch Nghị hôn rất chậm.
Vốn chỉ là nụ hôn mang theo tính chất an ủi, không phải là phong cách kích tình của bình thường, chỉ là chậm rãi cọ xát, vì xác định sự tồn tại của đối phương, hơi thở hỗn loạn cùng lòng bàn tay lạnh lẽo đều phản ánh cảm xúc phập phồng dưới đáy lòng hắn một cách chân thật.
Kỳ thật hắn biết rõ Anh Minh sẽ không có chuyện gì.
Bởi vì lúc hai người nghe điện thoại giọng của Anh Minh vẫn luôn rất bình tĩnh, từ giọng nói, cũng cảm giác được anh vẫn có một khoảng cách với nơi phát sinh sự cố.
Thạch Nghị chỉ là có chút sợ.
Loại cảm giác không biết rốt cuộc đối phương đã xảy ra chuyện gì lại khiến hắn có chút luống cuống, dù chỉ là một khả năng thấp đến không thể thấp hơn, vẫn khiến cho trái tim hắn siết chặt khi thấy ánh lửa đập vào mắt lúc xuống xe. Thậm chí, có hơi giống với lần hắn và Anh Minh bị chặn tại ngõ nhỏ, cảm giác khi nhìn thấy mảnh thủy tinh thiếu chút nữa đâm vào Anh Minh, sợ hãi không phải là do biết rõ có khả năng sẽ mất đi, mà là bản năng, khẩn trương xuất phát từ phản ứng trong vô thức.
Không thấy người thật sự đứng trước mặt hắn, cho dù thế nào cũng không thể an tâm.
Thậm chí đến lúc này Anh Minh thật sự không có việc gì, lòng hắn chính là không thể bình tĩnh được
Thạch Nghị cảm thấy mình đã không còn là chính mình nữa rồi, cảm thấy Anh Minh chỉ là có chút gió thổi cỏ lay liền có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, thậm chí ngay cả công việc, sinh hoạt, đều bị đối phương tác động, cái gọi là nguyên tắc công tư phân minh đã bị phá vỡ không còn một mảnh.
Hắn nắm chặt tóc Anh Minh, mang theo chút ác liệt, mãi đến khi Anh Minh nhíu mày mới hừ một tiếng buông ra, sau đó mới xuống xe, tựa ở bên cạnh không nói gì.
Dưới màn đêm, không có ai để ý tới hai người bọn họ, cũng chỉ có hai người đứng ở trong cuộc mới có thể cảm thấy được loại cảm xúc dao động tựa như sóng to gió lớn.
Qua thật lâu, Thạch Nghị mới thở dài nhìn lên bầu trời đêm lầu bầu một câu: “Anh Minh, nếu như tương lai có một ngày anh bởi vì bất cứ chuyện gì tách ra khỏi tôi, tôi cảm thấy tôi sẽ giết anh…”
Nếu như nói ban đầu hai người lựa chọn cùng một chỗ là vì khuất phục trước loại khát vọng nằm dưới đáy lòng kia, cảm xúc dao động như lúc này, đối với Thạch Nghị mà nói cũng quá nguy hiểm.
Người thường nói, người hiểu bản thân mình rõ ràng nhất, bình thường không phải là mình.
Nhưng lời này đối với Thạch Nghị mà nói tuyệt đối không thích hợp, hiểu biết của hắn với bản thân, là vượt xa bất luận người nào.
Cho tới nay đều là nắm chắc nhân sinh của minh, cho dù lúc phải đối mặt với cha mình, lòng Thạch Nghị đều đã cân nhắc giới hạn rõ ràng, hắn là loại người chưa chuẩn bị đủ liền sẽ không tùy tiện hành động, đòi hỏi một kích phải trúng.
Nhưng hiện tại đối với đoạn tình cảm giữa mình và Anh Minh này, hắn có chút không khống chế nổi.
Hai người cùng một chỗ nếu như là bởi vì kích tình, phần kích tình này cuối cùng cũng sẽ có lúc biến mất, khi đó bọn họ có thể lựa chọn lui một bước trở lại quỹ đạo vốn có của mình, tiếp tục đi về nhân sinh thuộc về Thạch Nghị cùng Anh Minh. Sở dĩ không nói cho bạn bè bên cạnh, ít nhiều cũng là xuất phát từ phần “giữ lại” ăn ý giữa hai người bọn họ, bọn họ cùng một chỗ rất ít khi đàm luận đến vĩnh viễn, cho dù là hắn hay là Anh Minh, đều theo bản năng không muốn tự hỏi về vấn đề này quá nhiều.
Bởi vì vĩnh viễn đối với bọn họ mà nói rất không thực tế.
Tương lai của bọn họ, lẽ ra không có sự tồn tại của đối phương, loại cọ xát ra lửa* này đưa đến ngoài ý muốn, đến cùng sẽ đưa cuộc sống của bọn họ ra khỏi quỹ đạo ban đầu rất xa, ai cũng không nói được.
(*Nguyên văn là 擦枪走火sátị thương tẩu hỏa: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không cóí tháo đạn hoàn. toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng k cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn.)
Nhưng mà hiện tại…
Thạch Nghị quay đầu nhìn Anh Minh, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tôi nói, nếu như anh hối hận rồi, thừa dịp hiện tại chạy nhanh đi.”
Kéo dài đến cuối cùng, thật sự phải đồng quy vu tận.
Trong đêm đen, ánh mắt của Thạch Nghị rất sáng, rõ ràng là giọng điệu giống như uy hiếp, lời nói ra vậy mà có mấy phần ôn nhu, Anh Minh cắm hai tay trong túi quần nhìn hắn, sau một lúc mới mở miệng, mang theo mùi vị côn đồ chỉ mỗi anh có: “Hai ta rốt cuộc là ai nên chạy, thật đúng là khó mà nói.”
Thạch Nghị giống như tên điên, anh cũng không bình thường gì.
Biểu hiện ra chưa chắc nhiều bằng Thạch Nghị, rồi lại không có nghĩa thứ đè nặng trong lòng anh ít hơn Thạch Nghị.
Nhiều năm như thế, Anh Minh vẫn luôn tự nhận là một người thua được*, danh cũng vậy lợi cũng vậy, anh tự nhận là cầm lên được liền thả xuống được, không có bất kỳ chuyện gì là người không thể bước qua, cho dù là ngã vào đáy cốc, anh vẫn có thể tự tin đứng lên một lần nữa.
(*Nguyên văn 输得起, thâu đắc khởi: có thể tiếp nhận thất: bại, thừa nhận thất bại, cầm lên đc thả xuống đc, dù cho: tất cả đều: thua cũng k sợ, còn có thể bắt đầu lại từ đầu.: Tạm. thời, thua là vì chuẩn bị cho chiến thắng lúc sau.)
Bởi vì anh luôn là loại người lý tính phán đoán vượt qua cảm xúc.
Phần tự tin này, cho tới bây giờ, đã càng ngày càng yếu. Nhìn người bên cạnh, Anh Minh hiếm khi nghiêm túc nói ra lời vẫn luôn chôn dưới đáy lòng: “Thạch Nghị, tôi muốn cậu hứa với tôi một chuyện.”
“Cái gì?”
“Cho dù về sau chúng ta ầm ĩ đến túi bụi*, cho dù đều cảm thấy không thể đi nổi nữa, cậu cũng không thể tùy tiện đề cập chia tay với tôi.” Anh nhìn Thạch Nghị: “Có vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó, dù là chuyện lớn thế nào cũng có thể tìm ra biện pháp giải quyết, chính là khi giận điên rồi, cũng đừng dễ dàng lựa chọn chấm dứt.”
(*Nguyên văn 吵的不可开交 sảo đích bất khả giao.)
Anh tựa bên xe, giọng nói mang theo khàn khàn vốn có: “Cậu chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ đồng ý, đây là nguyên tắc trước sau như một của tôi. Tất cả đối tượng từng hẹn hò với tôi, tôi đều nói qua những lời này, nếu cậu muốn chia tay, tôi nhất định sẽ đồng ý, nhưng là con người của tôi, một khi làm ra quyết định, sẽ không vãn hồi.”
Chỉ có điều, anh vẫn luôn không có ý định nói ra những lời này với Thạch Nghị.
Hai người bọn họ, không sai biệt lắm chính là đi bên mép bờ vực mà thôi, rốt cuộc là ai té xuống trước, ai từ bỏ trước, không người nào đoán được. Lòng ôm ý tưởng thử một chút phát triển cho đến hiện tại, thậm chí Anh Minh hoài nghi thật sự đi đến cái ngày Thạch Nghị nói chia tay, có phải anh có thể thật sự giống như lúc trước, dễ dàng đem tình cảm nói buông liền buông nói thu liền thu hay không.
Rõ ràng nói ra những lời này là người kia, rồi lại cảm thấy anh mới chính là phương đang khẩn cầu.
Thạch Nghị cảm thấy có lẽ mình bị kích thích vừa rồi khiến cho sinh ra ảo giác, trong khái niệm của hắn, Anh Minh là một người bất cứ lúc nào đều không có khả năng tỏ ra yếu thế với người khác.
Nếu như nói kiêu ngạo là kiên trì trong xương cốt của hắn, vậy đối với Anh Minh mà nói, tương đương là ý chí tinh thần của anh.
Lăn lộn trong vòng này nhiều năm như thế, không đủ kiêu ngạo, hắn không cầm cự được cho đến ngày hôm nay, những nguyên tắc cực hạn giữ lại cho đến nay, những động lực duy trì niềm tin để bản thân tiến lên phía trước, nói trắng ra chính là xuất phát từ phần kiêu ngạo ở trong xương cốt kia. Để chứng minh bản thân, cho nên mới vĩnh viễn không chịu buông tha.
Có thứ gì đó dưới đáy lòng Thạch Nghị bị đâm một chút, có hơi đau, hắn nhíu mày gật đầu: “Tôi đồng ý với anh.”
Không kiên trì đến cùng đường bí lối, sẽ không dễ dàng buông tha.
Vì mình, cũng là vì đối phương.
Bởi vì lúc Anh Minh rời đi không nói cho bất kỳ ai, cho nên lúc hai người đang ăn được một nửa, điện thoại của trợ lý gọi đến.
“Đạo diễn đang rất nóng nảy, anh đã về chưa?”
Dường như có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của Tư Cơ, Anh Minh chỉ nhướng mày: “Đợi lát nữa đi, nói tôi đang ăn cơm, chốc nữa về.”
Dù sao đều là kết quả giống nhau, anh sớm năm phút muộn năm phút cũng sẽ không có gì thay đổi.
Thạch Nghị ở đối diện anh ngẩng đầu: “Có chậm trễ anh quay phim?”
“Phim trường loạn thành như vậy còn quay cái gì? Huống chi đã đến giờ này, không có việc gì.” Thái độ của Anh Minh lại nhìn không ra khẩn trương, anh và Thạch Nghị cơm nước xong xuôi thậm chí ở bên ngoài trò chuyện trong chốc lát, cho dù là Thạch Nghị giục anh hai lần, anh cũng không thật sự chạy về đoàn phim bên kia.
Thẳng đến khi cuộc gọi thứ sáu của trợ lý gọi tới, Thạch Nghị mới kéo anh lên xe, đưa đến khách sạn, vì không làm cho quá nhiều người chú ý, chưa đến nơi Anh Minh liền xuống xe, sau đó mới dặn dò Thạch Nghị đối với Vòng Khói tốt một chút, cuối cùng lúc hai người chia tay, Thạch Nghị đột nhiên nói ra một câu: “Anh Minh, chuyện của chúng ta, trở về lại tìm cơ hội nói rõ cho Khấu Kinh bọn họ.”
Anh Minh dừng một chút, sau đó gật gật đầu: “Được, đợi khi nào về hẹn bọn họ ra ngoài ăn bữa cơm.”
Hai người trong lòng hiểu rõ* chỉ trao đổi một nụ cười, cuối cùng Thạch Nghị ấn ấn còi xe, sau đó liền nghênh ngang rời đi.
(*Nguyên văn 心照不宣 tâm chiếu bất tuyên: lòng tự hiểu rõ không cần nói ra miệng.)
Lúc Anh Minh trở lại khách sạn trước tiên là đi tìm Tư Cơ, lửa giận của đối phương còn chưa tan, chắc hẳn lời nói ra sẽ không quá dễ nghe, người bị mắng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng không giải thích thêm gì, chờ đến khi Tư Cơ phát hiện anh không có phản ứng gì, cuối cùng gào lên đuổi anh ra khỏi phòng, Hoa Tham Kỳ vừa vặn ở bên ngoài, lúc nhìn thấy Anh Minh đi ra trong miệng vẫn còn ngậm thuốc, liền lại gần hỏi một câu: “Tư Cơ vẫn còn chưa xong?”
Người đàn ông đối diện cười cười: “Xong rồi.”
“Anh bị mắng sao còn vui vẻ vậy?”
Người bình thường bị quở trách như thế dù sao tâm tình cũng không thể tốt được, nhưng dường như Anh Minh thật sự không quan tâm lắm.
Anh Minh nghe vậy nhướng mày: “Sở dĩ tâm tình của anh ta kém như vậy, là vì lúc lửa cháy anh ta ném ví tiền ở trên ghế?”
“Ném?”
“Đoán chừng không phải ném chính là đốt.”
Trợ lý cho rằng Tư Cơ tìm anh tìm gấp như vậy là vì anh không có nói lại với ai liền rời đi, nhưng kỳ thật trong lòng anh biết rõ người này hẳn là vì không tìm thấy ví tiền của mình.
Nhưng mà, trách ai được?
Anh Minh nhún nhún vai không chút áp lực: “Anh ta cũng không bảo tôi trông.”
Cảnh quay đã cố ý sắp xếp cho đêm hôm qua vốn cũng không tính là uổng công, anh ta cũng xem như là tận chức tận trách trong công việc, Tư Cơ là một đạo diễn tốt không sai, chính là rất thích “làm ra vẻ”. (*装逼 giả B.)
Có một câu tục ngữ nói rất đúng.
Phàm là việc gì cũng đừng làm ra vẻ, làm ra vẻ sẽ bị sét đánh!