Bởi vì ví tiền của Tư Cơ bị mất, dẫn đến hai ngày liên tiếp cả đoàn phim đều bị bao phủ trong một tầng áp suất thấp.
Ngày hôm trước vừa nổ ngày hôm sau cũng liền lên tin tức, tuy rằng sau đó đã tiến hành điều tra nguyên nhân sự cố, nhưng bởi vì không có tạo thành thương vong, lúc sau cũng dần dần không còn ai để ý đến, đoàn phim thông báo cho tất cả mọi người phải tận lực tránh xa nhà kho chứa những đạo cụ nguy hiểm. Bởi vì lần ngoài ý muốn này tạo thành các loại vấn đề, phải bỏ ra một tuần lễ mới xem như dẹp loạn.
Ngược lại là Thạch Nghị ngày đó nói muốn nói rõ mọi chuyện cho đám người Khấu Kinh, trở về không quá hai ngày liền gọi điện thoại nói với Anh Minh hắn đã hẹn người xong xuôi.
“Tốc độ của cậu cũng quá nhanh đi?”
“Nếu như không quyết định phải nói, sớm hay muộn đều giống nhau.” Cho tới giờ Thạch Nghị chính là thuộc về phái hành động, một khi hắn đã quyết định làm, bình thường đều không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng mà, nghe xong câu hỏi này của Anh Minh hắn nhưng cũng dừng một chút: “Anh còn cần chuẩn bị tâm lý?”
“Loại chuyện này có gì phải chuẩn bị.”
Trả lời một câu, Anh Minh dựa vào tường: “Được rồi, cậu sắp xếp xong xuôi nói cho tôi biết là được, tôi cố gắng dời thời gian.”
Luôn cảm thấy loại chuyện này làm chính thức như vậy có chút buồn cười, nhưng Anh Minh cũng không nói ra, dù sao Thạch Nghị muốn làm anh cũng mặc kệ, đến lúc đó phối hợp là được.
Thạch Nghị ở bên kia thỏa mãn gật đầu, trên mặt mang theo vài phần đắc ý, sau đó mới nghĩ đến một chuyện khác, không tự chủ được sắc mặt trầm xuống: “Lúc trước tôi có đọc qua tin tức về bộ phim anh đang quay, thì ra đạo diễn là Tư Cơ?”
“Ai ui, làm khó Thạch đại công tử cậu còn nhớ tới.”
Vốn tưởng rằng quý nhân thường hay quên*, đã sớm ném ra sau đầu rồi.
(*贵人多忘事 quý nhân đa vong sự: Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên.)
Thạch Nghị hừ một tiếng: “Cái tên này muốn quên cũng khó, nhưng đối với mặt thì thật sự không nhớ được.” Nhớ mang máng khi hắn đến thăm đoàn phim lúc trước đã từng chạm mặt, nhưng lúc ấy hắn thật sự không có chút ấn tượng nào.
Nếu không phải ngày đó báo chí nhắc tới một đoạn tình yêu trước kia của Tư Cơ, hắn thật đúng là không nhớ ra. Nhưng sau khi hậu tri hậu giác biết được, cảm giác khó chịu trong lòng Thạch Nghị này thật sự là càng lúc càng dữ dội: “Sao lại quay phim của anh ta?”
“Bộ phim này là người đại diện liên lạc, lúc ấy tôi cũng không xem kỹ.” Cho dù Tư Cơ cùng Thạch Nghị chính là có hiềm khích cá nhân, trên đạo lý cũng không có liên quan gì tới anh, công ra công tư ra tư, anh không có khả năng vì một đoạn quan hệ tam giác đã từng có mà ngay cả công tác cũng không nhận.
Thạch Nghị hiểu rất rõ đạo lý này, chỉ là trong lòng có chút bất bình mà thôi.
Nghe ra được khó chịu nồng đậm của Thạch Nghị, Anh Minh ở bên kia cười cười. Lúc trước anh không chủ động hỏi Thạch Nghị, là vì biểu hiện của đối phương dường như không nhớ rõ chuyện này, hiện tại khó có được lúc tự bản thân Thạch Nghị nói ra, anh chính là có chút hứng thú: “Đúng rồi, năm đó cậu cùng Tư Cơ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trên mạng cũng không tra ra được gì, dường như là cố ý dằn xuống.
Thạch Nghị ho nhẹ một tiếng: “Cũng không có gì, chính là lúc trước anh ta theo đuổi một nữ ca sĩ, không theo đuổi được.”
“Nữ ca sĩ kia là bạn gái cậu?”
“Không phải.”
Thạch Nghị đáp rất nhanh: “Kỳ thật Lưu Lỵ là người bạn gái thuộc giới giải trí đầu tiên của tôi, cũng là người cuối cùng.”
Câu cuối kia ám chỉ thân phận của Anh Minh, không tỏ vẻ gì với người đàn ông ở đầu dây bên kia, chờ hắn nói tiếp.
“Kỳ thật chuyện kia nói ra cũng rất nhàm chán, tôi quen Tư Cơ vốn là do một người bạn qua đường, bởi vì nghe làm đạo diễn vẫn cảm thấy rất hiếm lạ, lúc sau xem như đụng phải mấy lần, tôi cũng nghe người ta nói anh ta theo đuổi nữ ca sĩ kia đuổi đến chết đi sống lại, giống như nhân vật nam chính lụy tình trong phim truyền hình, dù sao người ta chính là không phản ứng đến anh ta a! Không biết như thế nào lúc sau có người lan truyền tôi có chút hứng thú với cô ta, có một lần vào sinh nhật của tôi, có người nhiều chuyện mời cô ta tới, sau khi cô ta tới có rất nhiều người trêu chọc đùa giỡn, anh cũng biết loại chuyện này, kỳ thật căn bản không có gì, rồi lại không ít người hiểu lầm.”
Lúc sau truyền thông liền rùm beng chuyện này.
Trời đất chứng giám, người phụ nữ kia có bộ dạng gì Thạch Nghị cũng không nhớ rõ.
Anh Minh nghe xong nhíu mày: “Nói như vậy, kỳ thật cái mác tình địch này của cậu còn rất oan uổng.”
“Vốn là rất oan a.”
Hắn cũng không biết lời đồn đó truyền ra ngoài như thế nào.
Tính ra, lúc đó trước khi hắn cùng Tư Cơ trở mặt, quan hệ vẫn xem như rất khá. Chưa nói tới bạn tốt tri kỷ, cũng có thể xem như bạn rượu, thậm chí lúc sau có nói đến đầu tư điện ảnh, hắn thật đúng là từng có rục rịch loại ý tưởng này trong đầu.
Chính là cuối cùng vẫn không thành.
Thạch Nghị vừa nói như thế, Anh Minh nhớ lại mấy câu Tư Cơ nói với anh khi ở trên bàn rượu lần trước, liền cảm thấy buồn cười, rõ ràng Tư Cơ còn chưa bỏ xuống chuyện này, cho nên nhắc tới Thạch Nghị mới có thể quái gở như vậy.
Nhưng mà, những thứ này cũng không liên quan gì tới anh nha…
Trước sau vẫn còn có chút khó hiểu về thái độ của Tư Cơ đối với mình, Anh Minh móc thuốc ra đốt, sau đó mới chậm rãi rít hai hơi, đột nhiên chuyển chủ đề: “Cậu còn liên lạc với Lưu Lỵ không?”
Đề tài này chuyển có chút đột ngột, Thạch Nghị ở bên kia sửng sốt một chút: “Không có.”. truyện teen hay
“Hai người lúc trước, rốt cuộc tại sao lại chia tay?”
Khi đó chuyện Thạch Nghị chia tay với Lưu Lỵ, chính là gửi cho Anh Minh một tin nhắn không thể giải thích được, nói cho anh biết hai người chia tay, lúc sau ai cũng không nhắc lại chuyện này, hiện tại bỗng dưng Anh Minh hỏi tới, bản thân anh cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì.
Hiển nhiên Thạch Nghị cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn ngừng một chốc mới nói tiếp: “Nghiêm túc mà nói, hẳn là thứ hai chúng tôi theo đuổi cách biệt quá xa, tôi có thể hiểu được phong cách làm việc của cô ấy, nhưng không thể tiếp nhận.”
Khi cả hai đều biết trước không phải là một kết cục tốt đẹp, sớm tách ra còn hơn là lãng phí thời gian của nhau.
Kỳ thật lý do này không khác với suy đoán trong lòng Anh Minh lắm, Thạch Nghị cùng Lưu Lỵ vừa nhìn chính là người của hai thế giới, từ mọi phương diện, dường như cũng không đi đến cùng một chỗ.
Nhưng mà, nói lại, anh và Thạch Nghị dường như cũng không hợp gì cho lắm.
Cho nên có nói thêm gì đi nữa, cuối cùng chính là người đó có phải người mình muốn hay không, nếu như phải, cho dù không hợp, đều có thể tìm ra biện pháp để tiếp tục ở chung, nhưng nếu không phải, cho dù các phương diện đều phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, cũng vĩnh viễn không có biện pháp.
Cái gọi là nghiệt duyên cũng chính là loại tình huống này đi…
Anh Minh còn chưa cảm khái xong, Thạch Nghị ở đầu dây bên kia liền nở nụ cười: “Tôi nói, không phải là anh ghen đi?” Tuy rằng ngẫm lại cũng biết được khả năng không lớn, nhưng Thạch Nghị bởi vì có cơ hội nói ra những lời này mà tâm tình vô cùng tốt.
Quả nhiên, Anh Minh bên kia cũng không đáp thẳng: “Cậu thấy sao?”
Thạch Nghị không trả lời anh, rất nhiều chuyện, trong lòng tự hiểu rõ là được rồi.
Lúc đầu khi Vương Nghĩa Tề nhận được điện thoại của Thạch Nghị, kỳ thật phản ứng đầu tiên là từ chối.
Cảm thấy Thạch Nghị chủ động hẹn gặp mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt, hai người bọn họ được xem như người quen chỉ đơn giản là dựa vào Anh Minh, bỏ đi một tầng này, cả hai nhìn nhau cũng không thuận mắt gì.
Nhưng lúc sau Khấu Kinh cũng gọi điện cho cậu, ý tứ là, nếu như cậu không đi, tương lai nhất định sẽ hối hận.
Ôm loại hiếu kỳ này, cậu mới miễn cưỡng đồng ý lời mời của Thạch Nghị.
Kết quả, Anh Minh tiến vào căn phòng này còn chưa tới năm phút đồng hồ, cậu liền hối hận.
Vừa rồi Thạch Nghị nói một câu, Anh Minh cũng nói một câu, nhưng mà một câu cậu cũng nghe không hiểu.
Nhíu mày bày ra một vẻ mặt vô cùng mờ mịt, cậu dựa vào ghế lặp lại câu nói vừa rồi của Anh Minh giống như máy ghi âm: “Cậu nói cậu cùng Thạch Nghị ở bên nhau?” Thuật lại xong cậu lại càng cảm thấy quái dị: “Có ý gì?”
Thạch Nghị ở bên cạnh cười lạnh: “Năng lực lý giải của cậu đều thoái hóa đến mức này rồi sao?”
Nhưng lúc này Vương Nghĩa Tề không rảnh phản ứng đến hắn.
Cậu vẫn trừng mắt với Anh Minh: “Anh Minh, có ý gì?”
“Chính là ý hai chúng tớ ở chung với nhau.” Anh Minh ngậm thuốc cười cười: “Quá trình cũng không có gì khác với những người tình nhỏ kia của cậu, khác nhau đại khái chính là chúng tớ không định ba tháng đổi một giống cậu.”
Khấu Kinh cùng Háo Tử ít nhiều đều đã đoán được một chút, cho nên cũng không quá kinh ngạc, nhưng mà đoán được là một chuyện, thật sự thấy Thạch Nghị cùng Anh Minh thừa nhận ở trước mặt chính là một chuyện khác, tiêu hóa trong chốc lát mới thật sự tiếp nhận, Khấu Kinh vẫn là vẻ mặt khó hiểu: “Rốt cuộc là tại sao hai người các cậu lại ở bên nhau.”
Sợ rằng còn chưa đủ kích thích Vương Nghĩa Tề, Thạch Nghị rốt cuộc tiếp thêm một câu: “Cái này còn phải nhờ Vương đại thiếu, tính ra, cậu thật sự là bà mối của chúng tôi.”
Hắn nói xong nhếch miệng cười cười, cười đến mặt Vương Nghĩa Tề đều đen rồi.
Còn kém không nhảy dựng khỏi ghế, cậu chỉ vào Thạch Nghị cả buổi cuối cùng vẫn quay về phía Anh Minh: “Đệch! Cậu cong liền cong, đùa gì vậy?!” Miệng thiếu đòn tính cách kiêu ngạo còn đặc biệt thiếu đánh, cho dù là nhìn từ phương diện nào, đều không phù hợp với loại hình ưa thích trước giờ của Anh Minh.
Rõ ràng cũng không phải là chơi đùa một chút mà thôi, nghiêm túc với loại người như Thạch Nghị này không phải là đi tìm chết sao?
Càng đừng nói tới, áp lực đằng sau của hai người bọn họ thật sự có thể đè chết người.
Không bất ngờ với phản ứng của Vương Nghĩa Tề, Anh Minh rít hai hơi thuốc: “Người có lúc lỡ tay ngựa có lúc sẩy vó*.”
(*人有失手马有失蹄 Nhân hữu thất thủ mã hữu thất đề: người có lúc phạm sai lầm ngựa có lúc vấp ngã.)
Thạch Nghị ở bên cạnh nhướng mày: “Anh đánh giá gì vậy?”
Ngược lại là Háo Tử ở một bên xen vào một câu: “Nhưng mà, hai người các cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Tuy rằng chuyện cho tới bây giờ, dường như bạn bè như bọn họ cũng chỉ có thể làm được một việc chính là đưa ra lời chúc phúc, nhưng ở vị trí một người bạn, cậu vẫn cảm thấy, yêu cầu hai người này nghĩ kỹ.
Hai người vốn đều thích phụ nữ như thế nào liền bẻ cong nhau rồi, rất khó để không khiến người ta cảm thấy đây là một quyết định do xúc động.
Nhưng mà, bởi vì hai người kia là Thạch Nghị và Anh Minh, căn bản là bóp chết loại khả năng xúc động này.
Lần này trả lời chính là Anh Minh: “Loại chuyện này, kỳ thật chỉ là xem cậu rốt cuộc muốn cái gì, suy xét rõ ràng, là vô dụng.” Bởi vì không có tiêu chuẩn nào để cân nhắc, bạn sẽ không biết rốt cuộc con đường mình chọn cùng với con đường khác cái nào mới là đúng.
Lúc này Khấu Kinh mới nở nụ cười: “MInh tử nói như thế, chính là đã nghĩ rất kỹ rồi chứ sao.”
Cậu đứng lên mời rượu: “Vậy, chúc mừng hai mối họa đã ở cùng một chỗ, về sau, tâm tưởng sự thành* đi.”
(*心想事成: ý chúc ước mơ thành sự thật.)
Loại lời như chúc phúc, dưới loại tình huống này thật sự là khó nói ra miệng, bởi vì đều biết quá rõ đi đến một bước này rốt cuộc phải đối mặt với cái gì, cho nên Khấu Kinh lời đã đến bên miệng kỳ thật vẫn là sửa lại một chút, Háo Tử cũng đứng lên, chỉ là cầm ly tỏ ý, cũng không mở miệng.
Cậu biết rõ Anh Minh và Thạch Nghị đều hiểu.
Chỉ có Vương Nghĩa Tề rất phẫn nộ cầm chai rượu chỉ về phía mặt Thạch Nghị: “Hai ta uống một chai này, hôm nay ai không gục xuống chính là tôn tử.”
Thạch Nghị nhìn cậu, không nói gì, vặn nắp đổ đầy một ly, ngửa đầu liền uống.
—— Đợi đến khi uống say, chính cậu đã gục xuống rồi còn biết ai có phải là tôn tử hay không?
Cười lạnh nhìn Vương Nghĩa Tề cũng uống cạn một ly, Thạch Nghị không nhanh không chậm rót đầy ly cho hai người, người bên cạnh vui vẻ xem náo nhiệt, không ai khuyên.
Cái gọi là chó cắn chó một miệng lông*, trong phòng này, cũng chỉ có Vương Nghĩa Tề mới có thể lẩn quẩn trong lòng ba lần bốn lượt liều mạng với Thạch Nghị, trái lại, cũng chỉ có Thạch Nghị mới có thể cùng Vương Nghĩa Tề chơi loại so tài nhàm chán đến cuối cùng chỉ có bản thân bị thiệt này.
(*狗咬狗一嘴毛 giải cẩu giải nhất chủy mao: khi tổn thương người khác, bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng.)
Khấu Kinh nhân cơ hội ghé đến bên cạnh Anh Minh, nhìn Vương Nghĩa Tề cùng Thạch Nghị đang uống đến khí thế ngất trời bên kia: “Tớ nói, khẩu vị của cậu sẽ không phải là như thế đi?”
Như thế nào bạn bè cùng người yêu đều là một loại phong cách.
Anh Minh nhướng mày, cả buổi cũng không thể nghẹn ra được một câu.
Cảm thấy…
Chân tướng này có chút ảnh hưởng đến tự tôn.