Gần như là không có gì bất ngờ, cuối cùng uống ngất chính là Vương Nghĩa Tề.
Tửu lượng của Thạch Nghị vốn dĩ tốt hơn cậu, cách uống lại lão luyện hơn cậu, cho nên chờ đến khi cậu nằm dài trên bàn đạp cũng không dậy nổi, Thạch Nghị vô cùng đắc ý cười to hai tiếng thưởng thức chật vật của Vương Nghĩa Tề.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy cũng chỉ lắc lắc đầu.
—— Này rốt cuộc là tật xấu gì a?
Nhưng mà, sau ngày hôm đó Khấu Kinh có đến phim trường tìm Anh Minh.
Mặc dù ngày hôm đó lời là Háo Tử nói, nhưng cậu cũng lo lắng tương tự, từ ngày đầu hai người kết bạn cậu đã từng có dự cảm xấu, hiện tại thành sự thật, cũng không phân rõ rốt cuộc cảm xúc nào nhiều hơn một chút.
Ngược lại là Anh Minh khi nhìn thấy cậu cũng không có gì ngoài ý muốn.,
Khi người của khách sạn nói có người tìm anh, anh đã đoán được đó là Khấu KInh.
Cắn thuốc mở cửa, anh híp híp mắt: “Cậu tới cũng đủ sớm a.” Ngày hôm qua anh có cảnh quay đêm, hơn bốn giờ mới vừa về ngủ, vậy mà tám giờ Khấu Kinh đã đến.
“Buổi chiều tớ còn có việc, không mau đến vào giờ này, xác định vững chắc về không kịp.” Tới gần cuối năm, đường vốn đã khó đi, hướng vào trong thành cũng không biết qua mười hai giờ là tình huống gì.
Anh Minh rót ly nước cho Khấu KInh: “Vậy nói ngắn gọn đi, đặc biệt tới tìm tớ, vì cái gì nha?”
“Hẳn là cậu cũng đoán được rồi.”
“Là chuyện tớ cùng Thạch Nghị?”
Khấu Kinh cười cười không đáp, uống hai ngụm nước, phát hiện vị kiềm trong nước quá nặng, liền nhíu mày đặt xuống: “Rốt cuộc hai người các cậu đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Vài tháng.”
“Có phải từ sau lần KTV kia không?” Ngẫm lại tình huống lần đó vốn dĩ đã là lạ, hai người nói đi toilet kết quả vừa đi liền không thấy bóng dáng, lúc sau bọn họ đi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy người, ngày hôm sau Thạch Nghị mới qua loa nhắn lại cho cậu một tin nói đi trước.
Chỉ có điều lúc sau tất cả mọi người đều bận đến choáng váng, không ai rảnh đi truy cứu chuyện này.
Anh Minh cũng không gạt, dứt khoát gật đầu, coi như là thừa nhận.
Khấu Kinh thở dài một hơi dựa vào sô pha, thật lâu mới nghiêng đầu nhìn Anh Minh: “Nếu như Vương Nghĩa Tề làm ra loại chuyện này tớ cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, nhưng vậy mà lại là cậu, nghĩ thế nào đều cảm thấy không thể giải thích được.”
Mấy người bạn bên cạnh cậu, Anh Minh là người tỉnh táo nhất.
Vĩnh viễn biết rõ thứ mình muốn là gì, cần phải bỏ ra chính là thứ gì, không thể nói mỗi lần đều là nghĩ sâu tính kỹ, nhưng tuyệt đối là một người vô cùng có trách nhiệm đối với bản thân.
Chuyện có thể quyết định cùng một chỗ với Thạch Nghị này, nhìn thế nào cũng không đủ lý trí.
“Cậu biết bối cảnh trong nhà hắn, cũng biết tình huống nhà cậu, làm thành như vậy, cậu nghĩ kết cục là gì chưa?” Cũng không nói áp lực của Thạch Nghị bên kia đáng sợ đến bao nhiêu, chỉ nói riêng Anh Minh là con trai độc nhất trong nhà, đoán chừng cha mẹ hai người đời này cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày con mình sẽ biến thành đồng tính luyến ái, làm diễn viên vốn đã bị những người khác để ý, lỡ như thật sự gây ra động tĩnh gì, ai cũng chịu không được.
Khấu Kinh nhìn Anh Minh: “Hoặc là nói, cậu vốn dĩ cũng không cân nhắc chuyện sau này.”
Người đàn ông hút thuốc đứng đối diện cậu, biểu tình không có gì chấn động, dường như Khấu Kinh hỏi ra loại vấn đề này anh không hề cảm thấy kỳ quái, hoặc là nói, kỳ thật anh đã sớm chờ đối phương hỏi.
“Nói thật, quả thật không cân nhắc nhiều như vậy, chuyện sau này, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, hiện tại nghĩ nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được gì.”
“Minh tử, lời này thật sự không giống như sẽ nói ra từ miệng cậu.”
Khấu Kinh nói xong câu đó Anh Minh cười cười, nghiêm túc của đối phương lại khiến bầu không khí trong phòng có chút áp lực, anh trầm mặc một hồi, sau đó mới hạ mắt: “Cậu cảm thấy cùng một chỗ với đàn ông, như là chuyện tớ sẽ làm sao?” Anh lắc đầu: “Nói thật với cậu, chuyện phát triển cho đến bây giờ, tớ cũng khó mà nói được rốt cuộc tớ bị người kéo đứt một cọng gân nào.”
“Vậy tại sao cậu vẫn lựa chọn đi con đường này?”
Nếu đã đoán được tương lai cho dù kết quả là thế nào cũng sẽ không thoải mái, căn bản chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hơn những gì phải chịu, hiện tại trải nghiệm bên nhau của Anh Minh và Thạch Nghị, thật sự không có chút ý nghĩa nào, mà đến lúc đó, ai còn dám nói mình nhất định có thể kiên trì.
Anh Minh bởi vì câu hỏi của Khấu Kinh mà trầm mặc hút thuốc, qua thật lâu mới có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Kỳ thật trước khi quyết định cùng nhau, hai người chúng tớ đều tỉnh táo một đoạn thời gian rất dài, Nữu tử, hiện tại nếu cậu hỏi tớ rốt cuộc tại sao lại lựa chọn thế này, tớ chỉ có thể nói cho cậu, tớ có thể tưởng tượng ra được những áp lực khi đi trên con đường này, nhưng nếu lựa chọn từ bỏ, tớ rồi lại không cách nào tưởng tượng được tương lai của bản thân.”
Anh nhìn Khấu Kinh: “Lời tớ nói, cậu có thể hiểu được không?”
Bạn biết đằng trước là một ngọn núi, leo lên phải bị giày vò đến mệt chết, còn chưa chắc có thể leo lên đến đỉnh núi, những thứ này anh đều hiểu rõ, cũng không ôm hy vọng xa vời tất cả đều có thể tròn trịa viên mãn, nhưng mà, anh trước sau vẫn có dũng khí để đi tiếp. Đoạn thời gian cố ý kéo dài khoảng cách với Thạch Nghị, phàm là trong lòng anh có một kế hoạch cho sinh hoạt trong tương lai, anh cũng sẽ không đi đến một bước này, vấn đề chính là không có.
Nói là lựa chọn, kỳ thật, ít nhiều là không có sự lựa chọn nào khác.
Anh Minh nói ra lời này Khấu Kinh gần như ngây ngẩn cả người, thật lâu không biết đáp lại thế nào.
Cậu liền cau mày nhìn đứa bạn trước mặt này, trong đầu xoay chuyển mấy ý tưởng, cuối cùng là hoàn toàn biến thành tiếng thở dài bất khả tư nghị.
“Vậy, làm bạn chỉ có thể nói, nếu như tương lai cần hỗ trợ, chỉ cần mở miệng.”
Có lẽ cậu vốn dĩ không thể hiểu được Anh Minh cùng Thạch Nghị.
Con đường bạn bè, trước sau chỉ có thể là tự mình đi, cậu ở một bên nên nói đã nói nên làm đã làm, còn sót lại, chỉ có chúc phúc.
Khấu Kinh vỗ vỗ vai Anh Minh, không nói gì biểu đạt bản thân ủng hộ.
Vốn cũng từng do dự rốt cuộc mình có cần phải tới một chuyến như thế này hay không, dù sao đây cũng là việc riêng của Anh Minh cùng Thạch Nghị, cậu không có lập trường để can thiệp vào trong đó, nhưng có lẽ là bởi vì cậu vẫn luôn ở bên cạnh quan sát quá trình hai người kia quen biết, cho nên khó có thể không mang theo một loại cảm giác trách nhiệm, luôn cảm thấy, cậu là phải nói chút gì đó, nếu tương lai có người hối hận, vậy lòng cậu cũng sẽ không dễ chịu là bao.
Hiện tại nói chuyện với Anh Minh xong, dù thế nào trong lòng vẫn thoải mái một chút.
Cho dù thế nào, hai người kia đều là loại người nắm giữ được cuộc sống cùng nhân sinh của mình, cho nên, có khả năng lo lắng của cậu cũng không cần thiết.
Nghĩ như thế, cuối cùng Khấu Kinh cũng nở nụ cười.
Bắt đầu thả lỏng, cậu liền nghĩ đến một chuyện khác: “Đúng rồi, cậu hợp tác với Tư Cơ, cảm thấy thế nào?”
“Còn được.”
Không nghĩ tới chủ đề sẽ chuyển đến đây, Anh Minh theo bản năng cảm thấy lời này của Khấu Kinh có ẩn ý: “Cậu lại có chuyện gì hot sao?”
Tin tức trong vòng từ trước tới nay đều là Khấu Kinh nhanh nhạy hơn anh, có thể là vì anh vốn dĩ cũng không quá để ý đến phương diện này, trừ phi là có mấy lời truyền đến tai anh hoặc là đã đạt đến trình độ người người đều biết, bằng không thì trên cơ bản anh đều tương đối chậm chạp.
Khấu Kinh nhướng mày: “Cũng không tính là hot, chỉ là tớ nghe người ta nói, quan hệ của Tư Cơ cùng Đổng Hiểu không bình thường lắm, chuyện Uy Trại lúc trước Đổng Hiểu ra nước ngoài, Tư Cơ cũng dừng việc trong nước đi theo, tình huống cụ thể thế nào không rõ ràng lắm, nhưng mà, lẽ ra đối với chuyện của Đổng Hiểu, có khả năng anh ta sẽ không khách khí với cậu.”
Bởi vì chuyện Uy Trại, chuyện Anh Minh cùng Đổng Hiểu từng có xung đột đã sớm truyền ra ngoài, này vốn dĩ cũng là một tin tức chấn động của đoàn phim lúc sau, hiện tại Tư Cơ về nước lại nhận Anh Minh đóng phim, nghĩ thế nào đều không cảm thấy là trùng hợp.
Anh Minh có chút ngoài ý muốn ngơ ngác một chút: “Tư Cơ cùng Đổng Hiểu là người quen?”
“Còn không phải là người quen quan hệ bình thường.”
Khấu Kinh cười cười: “Chuyện Uy Trại lúc trước, tớ nghe nói Tư Cơ ở bên trong cũng làm không ít, cậu là được Thạch Nghị bảo vệ, Đổng Hiểu bên kia, khả năng Tư Cơ cũng bỏ ra không ít lực.”
Bằng không thì muốn tránh đến nước ngoài, cũng không dễ dàng như vậy.
Cậu vừa nói như thế, Anh Minh lại bỗng nhiên cảm thấy thông suốt, thì ra thái độ trước giờ của Tư Cơ cũng không phải nhằm vào Thạch Nghị, mà là Đổng Hiểu.
Nếu nói từ góc độ này, dường như cũng không khó lý giải.
“Thì ra là thế…” Anh Minh cười cười: “Thì ra là tự mình nghĩ nhiều.”
Ngẫm lại cũng đúng, Tư Cơ lại không biết quan hệ thật sự giữa anh và Thạch Nghị, nếu chỉ bởi vì Thạch Nghị từng đến thăm phim trường liền nhằm vào anh, sức chịu đựng cũng không khỏi quá kém. Có thể là tự trong lòng anh hiểu rõ quan hệ bên trong, cho nên không tự chủ cuốn vào…
Này thật đúng là có tật giật mình điển hình…
Lắc đầu, Anh Minh cũng không định giải thích câu cảm khái kia với Khấu Kinh là có ý tứ gì, vừa vặn lúc này trợ lý gõ cửa báo anh chuẩn bị quay, Khấu Kinh vốn dĩ cũng không chuẩn bị ở lâu, lên tiếng chào liền tránh đi.
Lắc đầu, Anh Minh cũng không định giải thích câu cảm khái kia với Khấu Kinh là có ý tứ gì, vừa vặn trợ lúc lúc này gõ cửa báo anh chuẩn bị quay, Khấu Kinh vốn dĩ cũng không chuẩn bị ở lâu, lên tiếng chào liền tránh đi.
Ngược là là khi Anh Minh gặp lại Tư Cơ, theo bản năng sẽ nghĩ nếu anh ta đã trở về, có phải Đổng Hiểu cũng đã về nước hay không.
Bộ phim kia của bọn họ đã tiến vào giai đoạn tuyên truyền, dù thế nào cũng phải lộ mặt a.
Đến lúc đó, đoán chừng lại là một phen gió tanh mưa máu*.
(*腥风血雨 tinh phong huyết vũ: ngụ ý chỉ một trận chém giết vô cùng đáng sợ, máu chảy thành sông.)
Thở dài vì một tương lai có thể bị oanh tạc của giới truyền thông, Anh Minh thật sự không có hứng thú với quy tắc trò chơi không cách nào tránh được của vòng này.
Phần diễn của Anh Minh trong bộ phim này cũng không tính là nhiều, dù là Tư Cơ vẫn luôn kéo đi quay, một tháng rưỡi cũng không sai biệt lắm, vừa vặn kẹt ở cửa ải cuối năm, đoàn phim cho anh ba ngày nghỉ, yêu cầu mùng bốn phải quay về đoàn phim, hai cảnh quay cố tình không thể quay xong trong năm trước, khăng khăng đóng máy vào thời điểm ăn tết.
Chuyện này lại khiến cho Thạch Nghị rất không dễ chịu.
“Đêch! Có phải tiểu tử kia cố ý tìm phiền toái hay không?” Nào có ai không thức thời như thế, gần sang năm mới còn bắt người quay phim.
Anh Minh hút thuốc nghe tiếng mắng từ đầu dây bên kia, đợi Thạch Nghị mắng đủ rồi, anh mới chậm rãi phun ra một câu: “Được rồi, dù sao quay xong cũng liền xong.” Cho dù Tư Cơ muốn nhằm vào cũng chẳng còn mấy ngày, chờ hết năm anh quay lại bổ sung đủ hai cảnh quay, mọi người tạm biệt giang hồ*, liền thật sự thanh tịnh.
(*江湖再见 giang hồ tái kiến: kiểu như chia tay, k còn ai liên quan đến ai.)
Nhưng Thạch Nghị vẫn không thoải mái: “Vậy ăn tết thì làm sao!”
“Năm mới cậu không về nhà?”
“Về.”
Cơm tất niên trừ phi liên quan đến tồn vong của đất nước nếu không thì Thạch Nghị nhất định phải về nhà, chuyện quan trọng đến mấy cũng phải đặt qua một bên.
Anh Minh đã sớm đoán được: “Nếu như dù sao cậu cũng phải về nhà, không phải tôi đây lúc nào trở lại đoàn phim cũng không khác gì lắm sao?”
“Anh Minh…” Giọng Thạch Nghị đột nhiên thả nhẹ một chút: “Tôi muốn dẫn anh về nhà tôi ăn tết.”
“Về nhà?”
Anh Minh nhăn mày: “Cậu đây là không muốn ăn tết?”
Ai đời năm mới sẽ dẫn đàn ông về nhà a, không phải là có bệnh đi.
Thạch Nghị hừ một tiếng: “Anh nghĩ vấn đề có thể đừng bi quan như vậy được hay không? Về nhà cũng không phải muốn làm gì, đã nói là dẫn bạn trở về ăn một bữa cơm, lúc trước cậu tôi lúc trước cũng dẫn bạn về nhà, không có gì, tôi chỉ muốn anh tiếp xúc với người nhà tôi nhiều hơn một chút mà thôi.”
Lời này, kỳ thật Thạch Nghị đã cân nhắc thời gian rất lâu.
Từ khi hai người cùng một chỗ, hắn nhìn lịch liền nghĩ rốt cuộc phải xử lý thế nào, nghĩ đến cuối cùng, vẫn là muốn dẫn Anh Minh về nhà.
Mà hắn ôm ý tưởng gì trong đầu, cho dù hắn không nói, Anh Minh cũng đoán được.
Đầu dây bên kia trầm mặc lúc, Thạch Nghị biết Anh Minh cần có thời gian cân nhắc cũng không hối thúc, qua thật lâu, Anh Minh mới nở nụ cười: “Vấn đề là, Thạch Nghị, tôi cũng phải về nhà ăn tết…”