2401

Chương 96:




Một đêm ngon giấc mãi đến khi tiếng di động cuồng loạn của Anh Minh khiến hai người giật mình, Thạch Nghị có chút cáu kỉnh tìm áo khoác của Anh Minh, chủ nhân của chiếc điện thoại hoàn toàn không có dấu hiệu thức dậy.
“Nói!” Giọng điệu quả thật có thể xưng là ác liệt, Thạch Nghị cũng không quản đối phương rốt cuộc là ai.
Bên kia quả nhiên sửng sốt một chút: “Thạch Nghị!”
Giọng nói có chút quen tai, nhưng không phải là Khấu Kinh, Thạch Nghị phản ứng lại một chốc mới đoán được thân phận của đối phương, hắn nhíu mày: “Vương Nghĩa Tề?”
Có hơn mười giây như vậy, hai người đều không nghĩ ra bản thân muốn nói gì.
Vẫn là Anh Minh mơ mơ màng màng kéo kéo Thạch Nghị: “Ai vậy?”
“Vương Nghĩa Tề.”
Lúc Thạch Nghị nói Vương Nghĩa Tề bên kia cũng đáp lại một câu: “Để cho Anh Minh nghe.”
Bởi vì ý tứ ra lệnh trong giọng nói quá mức rõ ràng, Thạch Nghị có chút khó chịu trừng điện thoại một cái mới đưa cho Anh Minh, chờ đến khi Anh Minh nhỏm người dậy đặt điện thoại ở bên tai, chỉ nghe thấy Vương Nghĩa Tề bên kia nói ra một câu với giọng điệu ngưng trọng: “Anh Minh, nhanh chóng trở về, đã xảy ra chuyện.”
Từ khi Anh Minh quen biết Vương Nghĩa Tề, chuyện khiến người này nghiêm túc đối đãi tổng cộng cũng không vượt quá mười món.
Cho nên sau khi nghe đối phương nói xong, thậm chí Anh Minh không hỏi kỹ rốt cuộc là chuyện gì, liền trực tiếp liên hệ với đạo diễn xác nhận lịch trình, sau đó mới cùng Thạch Nghị trở về.
Vương Nghĩa Tề cùng Vương Mạnh Tề là chờ bọn họ ở sân bay, biểu tình khó coi không phải bình thường.
Sau khi bốn người lên xe, Vương Nghĩa Tề ném cho Anh Minh một gói đồ: “Cậu xem cái này trước đi.”
Thạch Nghị nhíu mày, không đợi hắn nói gì, đã thấy Anh Minh mở thứ đó ra, đổ ra một đống ảnh chụp. Phía trên tất cả đều là Vương Nghĩa Tề cùng Vương Mạnh Tề, rõ ràng là bị chụp lén, có mấy tấm là ở trên đường, có mấy tấm là trong phòng, mấy tấm cuối cùng thậm chí là ảnh hai người ôm hôn nhau, Anh Minh càng xem sắc mặt càng khó xem, anh nhìn Vương Nghĩa Tề: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Anh hỏi không phải là quan hệ của Vương Nghĩa Tề cùng Vương Mạnh Tề, mà tại sao lại có những bức ảnh này.
Nói thế nào Vương Nghĩa Tề cũng đã ở trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, bị người chụp tới trình độ này sao sẽ không phát hiện.
“Khoảng thời gian này cũng bởi vì bộ phim kia, người đi theo tớ càng ngày càng nhiều, lúc đầu còn tương đối để ý, sau lại tâm tình không tốt…” Vương Nghĩa Tề hiểu được nghi vấn của Anh Minh, liền chủ động giải thích, nói đến đây lại quay đầu nhìn Vương Mạnh Tề, người kia không mở miệng chỉ hơi nhíu mày.
“Đã lấy hết ảnh chưa?” Nhìn ra Vương Nghĩa Tề không muốn giải thích lắm, Anh Minh cũng không tiếp tục truy vấn. Ngược lại là vấn đề anh hỏi lại khiến cho nhân vật chính của ảnh chụp nhíu mày: “Ảnh chụp này… là nhằm vào cậu…”
Anh Minh nhướng mày: “Cái gì gọi là nhằm vào tớ?”
“Ảnh chụp xác thật là đưa đến tay tớ, nhưng người đưa cho tớ ảnh chụp kia lại là muốn tìm cậu.” Tuổi của đối phương ngược lại không lớn, Vương Nghĩa Tề vốn tưởng rằng phóng viên trẻ của một tòa soạn nào đó muốn chỉnh cậu, ai biết thái độ của người tới căn bản không muốn nói chuyện với cậu, chỉ đích danh Anh Minh liên hệ.
Thạch Nghị bên cạnh vẫn không mở miệng lúc này mới xen vào một câu: “Là người nào?”
“Tuổi không lớn, nhìn qua là một tiểu quỷ, lúc sau tôi có điều tra một chút, một người không có danh tiếng.” Là một thực tập sinh biên tập của một tòa soạn nhỏ, nói ra đoán chừng ai cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng Vương Nghĩa Tề vừa nói như thế, Anh Minh cùng Thạch Nghị rồi lại trầm mặc.
Nhằm vào Anh Minh, tuổi không lớn, có thể nghĩ đến chính là đứa nhỏ vì chuyện Mao Vũ mà chạy đến nhà Anh Minh làm náo loạn lúc trước.
“Cậu ta nói thế nào?”
“Nói nếu như không muốn anh chụp công khai bảo Anh Minh liên hệ.”
Kỳ thật bản thân Vương Nghĩa Tề cũng rất tức giận.
Nếu như không phải lúc chuyện trong nhà nháo đến lung tung rối loạn khiến cậu không kịp trở tay, cậu dù thế nào cũng không đến nỗi bị người chụp được nhiều bức ảnh phiền phức như vậy. Sốt ruột nhất là đối phương muốn căn bản không phải là tiền, cậu vốn dĩ cũng muốn dùng phương pháp khác để giải quyết chuyện này, nhưng thái độ của thằng nhóc đó kiên quyết ngoài dự đoán.
Nếu không phải bởi vì vậy, cậu sẽ không nói ra việc này cho Anh Minh.
Chó săn đi theo minh tinh dù sao vẫn luôn có thể chụp tới một vài thứ người trong cuộc không muốn bị công chúng biết rõ, cách làm của phần lớn người đều là lén lút liên hệ nghệ sĩ bị chụp hoặc là người trong cuộc mua ảnh về, những thứ này đều là có giá, dù sao cho dù phóng viên thật sự lấy về cho tòa soạn, tiền có thể thật sự kiếm được cũng không nhiều, cũng xem như là quy tắc trò chơi của giới giải trí, trong vòng không sợ người cầu tài, phàm là có thể sử dụng tiền giải quyết đều là vấn đề nhỏ, sợ chính là trả thù kiểu này, không khiến người ta mất khối thịt, như thế nào cũng sẽ không bỏ qua.
Anh Minh đương nhiên biết rõ đối phương muốn làm gì, anh quay đầu nhìn Thạch Nghị, hai người đều im lặng.
Nếu như đối phương đã điểm danh Anh Minh đi xử lý, Anh Minh cũng dứt khoát dựa theo số điện thoại phía sau bức ảnh liên hệ đối phương, nhưng Thạch Nghị cứ khăng khăng đi cùng, Anh Minh biết rõ nói gì đều uổng phí, liền để cho hắn đi theo.
Nơi hẹn gặp mặt hoàn toàn không chút cố kỵ, một nhà ăn ngay bên cạnh tòa soạn.
Lúc Anh Minh đến, đứa nhỏ kia đã ngồi uống nước rồi, nhìn thấy Thạch Nghị đi cùng cũng không cảm thấy bất ngờ, đợi đến khi Anh Minh nhìn một vòng phát hiện cậu ta, mới lười biếng dựa ra sau, một tư thái chờ bọn họ tính sổ.
Thạch Nghị nhướng mày: “Tiểu tử này là thật sự chán sống rồi?”
Hắn rất ít khi nói chuyện như thế. Nhưng cho dù là ai bị người uy hiếp đến trên đầu như thế đều sẽ không cảm thấy thoải mái, huống chi là Thạch Nghị trước giờ chưa từng bị người uy hiếp.
Trước đó lúc Vương Nghĩa Tề nói cho Anh Minh, anh mới biết được đứa nhỏ này tên Đỗ Tử Hoa. Không tra ra được bối cảnh, thậm chí không có người thân, trên tư liệu lúc cậu ta tìm việc đều không có bất kỳ thông tin về thành viên gia đình, người liên hệ khẩn cấp chỉ có một Mao Vũ, nhìn ra giao tình thật sự rất sâu, nhưng điểm ấy không cần Vương Nghĩa Tề nói Anh Minh cũng biết, loại chuyện hơn nửa đêm đến nhà người ta quỳ trước cửa này, giao tình không phải bình thường liền làm không được.
Bỏ áo khoác qua bên cạnh, Anh Minh để cho Thạch Nghị ngồi ở vị trí gần bên trong, ngẩng đầu nhìn Đỗ Tử Hoa: “Điều kiện gì, cậu nói đi.”
Anh cũng lười vòng vo.
Đỗ Hoa Tử nhìn Anh Minh nở nụ cười, nâng ly nước chanh trong tay lại uống hai ngụm, vẻ mặt không nóng nảy: “Anh cũng không hỏi tôi làm sao chụp được mấy bức ảnh kia sao?”
“Không có hứng thú.”
“Ha!”
Nam hài nhướng mày bật cười, đáy mắt đều là chế nhạo: “Bộ phim Anh cùng Vương Nghĩa Tề tuyên truyền hot như vậy, bao nhiêu người đều đợi ở sau lưng các anh chụp được mấy thứ hay ho, tôi vốn dĩ không nghĩ sẽ chụp được mấy thứ đủ đặc sắc như thế, chỉ trách các anh quá không cẩn thận!”
Cậu ta vừa nói như thế, Anh Minh cũng không tức giận, anh có chút sốt ruột gõ gõ mặt bàn: “Điều kiện gì, nói ra đi.”
Đỗ Hoa Tử muốn nói, anh không để cho đối phương như nguyện.
Quả nhiên, hai lần bị cắt ngang như thế, sắc mặt Đỗ Hoa Tử đã có chút khó coi: “Anh Minh, đến lúc này anh còn tỏ thái độ với tôi? Anh cũng không nhìn xem hiện tại là ai cầu ai! Muốn ảnh chụp của Vương Nghĩa Tề rất đơn giản, lấy anh cùng Thạch Nghị đổi!”
Thạch Nghị ở bên cạnh chau mày: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Đầu năm nay đều dám cưỡi lên đầu lão hổ nhỏ răng rồi? Một tiểu quỷ lớn bằng cái rắm vậy mà cũng dám đẩy bọn họ vào tròng*.
(*Nguyên văn 下套 hạ sáo: thiết lập bẫy chờ người đi vào.)
Đỗ Hoa Tử không phải không sợ, cậu nhìn thấy sắc mặt Thạch Nghị âm trầm theo bản năng nắm chặt ly, nhưng nghẹn đến cuối cùng, vẫn là lựa chọn ngẩng đầu trừng Thạch Nghị: “Tôi nói rất rõ, nếu muốn ảnh chụp của Vương Nghĩa Tề, liền lấy các anh ra đổi! Tôi biết hai người các anh là loại quan hệ đó, trong vòng không ai dám đi theo mấy người chụp, cho nên vẫn không ai có cơ sở để viết bài, lúc ấy tôi thuyết phục tòa soạn đồng ý cho tôi theo Vương Nghĩa Tề vốn là muốn chụp được ảnh của Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề làm đề tài để ghê tởm anh một chút, ai biết sẽ đụng phải Vương Nghĩa Tề cùng em trai anh ta liền tình cảm mãnh liệt như vậy ở trên đường!” Đỗ Tử Hoa một bên nói một bên cười lạnh: “Tiêu đề anh em thế gia loạn luân, tin tức shock như vậy cũng chỉ có cán bộ nòng cốt quân nhị đại liên lụy với nam tài tử phim cấp 3 mới có thể đánh đồng!”
Câu nam tài tử phim cấp ba kia hiển nhiên kích thích đến thần kinh của Thạch Nghị, hắn chỉ vào Đỗ Tử Hoa: “Cậu cho rằng tôi thu thập cậu sẽ phiền toái đến mức nào?”
“Tôi biết anh có bản lĩnh.” Đỗ Tử Hoa căng mặt: “Anh có thể tìm người đánh Mao Vũ, đối phó tôi đương nhiên cũng dễ dàng, nhưng tôi cũng nói cho anh biết, ảnh chụp này đến hiện tại còn ở trong tay tôi chưa đưa đến tòa soạn, anh đừng nghĩ dựa vào áp chế tòa soạn là có thể ngăn chặn những thứ này, nếu như tôi đã tìm đến các anh, chính là bất cứ giá nào! Muốn đánh chết hay phế tôi đều tùy theo các anh, nhưng những tấm hình này tôi nhất định có biện pháp khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy, đến lúc đó Vương Nghĩa Tề thân bại danh liệt, toàn bộ Vương gia đều phải chôn cùng tôi!”
Lúc Đỗ Tử Hoa nói, biểu tình thậm chí có chút oán độc.
Cậu ta không để ý tới Thạch Nghị lại chuyển ánh mắt tới Anh Minh bên kia: “Lúc trước tôi cầu anh mượn tiền cho Vũ ca, con số đó đối với anh mà nói căn bản không đáng vào đâu, mấy người chính là thấy chết mà không cứu! Chuyện năm đó, anh ấy muốn tới giải thích, anh căn bản không nghe, cha mẹ anh ấy đều bị bệnh, thiếu một số tiền lớn để đắp vào tiền thuốc men, đúng, chuyện năm đó là anh ấy có lỗi với anh, nhưng anh đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, chính là vài chục vạn anh cũng keo kiệt lấy ra cứu cho anh ấy một cái mạng, anh ấy hiện tại là tình huống gì, anh có từng nghe ngóng không? Anh có từng quan tâm không? Anh Minh, anh là đồ lòng lang dạ thú! Năm đó Vũ ca kéo anh lên vào lúc sự nghiệp sa sút nhất, nhưng anh lại trơ mắt nhìn anh ấy đi chết cũng không chịu kéo anh ấy một chút!”
Nói đến cuối Đỗ Tử Hoa thậm chí đứng lên, cậu ta trừng mắt nhìn Anh Minh, nếu không phải ngại bản thân căn bản không phải là đối thủ của Anh Minh cùng Thạch Nghị, chỉ sợ đã muốn xông qua đánh người rồi: “Đám người kia đánh phế cánh tay anh ấy! Anh ấy đời này đều khó có khả năng tiếp tục đánh ghita!”
Mao Vũ là người chơi nhạc rock, là một tay chơi đàn ghi ta giỏi, Anh Minh có thể đàn ghi ta kỳ thật cũng chính là học từ cậu ta, nhưng cũng chỉ là da lông, so với Mao Vũ căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nghe thấy Đỗ Tử Hoa nói, Anh Minh nhíu mày, anh nhìn Đỗ Tử Hoa: “Tôi có thể sắp xếp Mao Vũ đi nước ngoài trị liệu, chưa chắc hết thuốc chữa.”
“Ha!”
Cậu bé bật cười: “Lúc này anh giả bộ quan tâm? Sao trước đó anh không đi làm?”
“Tôi đây không phải quan tâm.” Sắc mặt Anh Minh cũng bắt đầu lạnh: “Cậu nói cho rõ, Mao Vũ có ngày hôm nay không phải là tôi làm hại, là chính bản thân cậu ta làm thành loại cục diện này, tình huống trong nhà cậu ta ở năm đó, cậu ta hoàn toàn có thể nói cho tôi biết, cậu ta lựa chọn không nói rõ liền cầm tiền đi, với tôi mà nói, cái gọi là tình bạn cũng chỉ là dừng lại đó mà thôi. Lúc sau cậu ta trả tiền cũng vậy, muốn giải thích với tôi cũng vậy, tôi đều cho rằng không cần, cho dù là đặt ở hiện tại, tôi vẫn cảm thấy không cần! Cậu ta vay nặng lãi, không phải ai ép buộc cậu ta, đừng nói tiền của tôi tôi căn bản không cần, cho dù tôi có nhận, chuyện cậu ta đi vay tiền cũng không liên quan đến tôi. Hôm nay tôi tới, là vì ảnh chụp của Vương Nghĩa Tề, không phải xuất phát từ bất kỳ áy náy nào đối với Mao Vũ, hậu quả của cậu ta thì chính bản thân cậu ta phải gánh vác, kể cả chuyện cậu làm hôm nay, tương lai cũng phải gánh chịu hậu quả, hiểu không?”
Kỳ thật Anh Minh rất hiếm khi nói nhiều như thế.
Anh nói xong rồi người cũng đứng dậy: “Chuyện ảnh chụp tôi quay về suy nghĩ một chút, tốt nhất cậu cũng trở về suy nghĩ kỹ càng, có thật sự muốn làm như thế hay không. Tôi vẫn là câu kia, mỗi người đều sẽ phải gánh vác trách nhiệm bởi vì chuyện mình làm ra, khẳng định tương lai sẽ có một ngày cậu hối hận vì những chuyện làm ra hôm nay, tôi chỉ nói đến đây thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.