36 Chiêu Ly Hôn

Chương 127: quyễn 5:Tình cảm vấn vương chưa dứt




  Edit: 4ever13lueBeta: nhoclubuBắc Kinh.Rốt cuộc, tôi yên ổn đặt chân xuống Bắc Kinh.Khi tôi tới, đúng lúc Bắc Kinh vừa có tuyết, đương nhiên Bắc Kinh lạnh hơn Thanh Đảo rất nhiều. Lúc này ở Thanh Đảo tuyết rơi nhẹ, bởi vì tuyết vừa rơi xuống, mặt đất vẫn còn ấm, nên khi tuyết rơi xuống đã biến thành nước, cho dù có tuyết, cũng không phải là quá dày. Thế nhưng Bắc Kinh không giống như vậy, ở Bắc Kinh, từ không khí đến mặt đất tất cả đều tràn ngập khí lạnh, tuyết rơi khắp bầu trời, vừa rơi xuống, rất nhanh liền tạo thành một lớp từ mỏng đến dày, dẫm lên kêu răng rắc.Sau khi đến Bắc Kinh, Bùi Vĩnh Diễm gọi điện thoại hỏi xem tôi có thích ứng hay không, tôi lễ phép trả lời anh, tốt. Nói thêm một chữ tôi cũng không muốn nói, anh ta cảm thấy mất mát.Anh ta nói với tôi: ”Thật ra, anh không muốn em đi Bắc Kinh, em ở lại Thanh Đảo, cho dù không thích anh, trốn tránh anh, dù cho mỗi ngày cãi nhau với anh một trận; chí ít thì anh biết rằng em cách anh không xa, bây giờ với em quả thật là xa nghìn dặm.”Công ty sắp xếp cho tôi một khu nhà nhỏ khoảng bốn mươi mét vuông. Vốn dĩ thư ký Trần muốn cho tôi một nơi ở riêng, thế nhưng tôi không muốn làm quá thẳng thừng, nên đành nhẹ nhàng từ chối, tôi ở cùng một nữ đồng nghiệp chưa kết hôn. Nhà trọ bốn mươi mét vuông này có hai phòng ngủ, không có nhà bếp, thế nhưng đồ điện đều đầy đủ cả. Vào buổi chiều, nữ đồng nghiệp kia thường đi tiệc, có đôi khi cũng hẹn hò với bạn trai, không thường hay trở về, cho nên bình thường đều là tôi ở một mình. Thường thì sau khi về nhà, thời gian dư ra rất nhiều, tôi liền ngồi vẽ, xem thiết kế.*******************************Tôi xem qua những bản vẽ du thuyền này, nhịn không được cảm thán: ”Mỗi chiếc du thuyền đều dài 170 mét trở lên, thiết bị ở trên đầy đủ cả, yêu cầu vệ tinh dẫn đường, ra-đa định vị, mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ còn thiếu một đài quan sát ở phía sau, có thể bắn hỏa tiễn.”Đồng nghiệp của tôi đang phôt gì đó, anh ta vừa photo vừa nói với tôi: “Những người có tiền, bọn họ bỏ tiền ra cho chúng ta, để chúng ta tự thiết kế, làm sao để cho họ thể diện, họ không quan tâm tầm thường hay không, mà chỉ để ý đến cái này cái đó bao nhiêu tiền.”Công ty Phiếm Hoa nhận một đơn đặt hàng từ Bắc Âu, là đóng một chiếc du thuyền xa hoa nhất thế giới cho một tỉ phú. Những vị khách này thân phận rất hiển hách cũng có, thành viên hoàng thất cũng có, trùm dầu mỏ cũng có, vua tài chính cũng có, minh tinh điện ảnh cũng có, bọn họ không hề thiếu tiền, tất cả đều giống nhau, yêu cầu mỗi một chiếc du thuyền đều là độc nhất vô nhị, phù hợp với thân phận của họ. Yêu cầu công việc của chúng tôi chính là chế tạo ra những thứ hàng xa xỉ phù hợp với thân phận phẩm vị của họ.Tôi để ly nước nóng trong tay xuống, nhìn bầu trời bên ngoài, một ngày một đêm lại một ngày một đêm, công việc có chút nhàm chán, bất giác, lại một ngày một đêm trôi qua, mùa đông trời tối sớm, lúc này ở bên ngoài trời đã phủ một tấm màn đen.Cửa sổ ở máy vi tính bật ra, báo tôi có thư mới, tôi mở hòm thư, là Gia Tuấn gửi đến.Sau khi đến Bắc Kinh, tôi và Gia Tuấn khôi phục liên lạc, tuy rằng không phải rất nhiều lần, nhưng là chúng tôi sẽ thỉnh thoảng liên lạc với nhau, cứ cách một ngày anh sẽ gửi cho tôi một lá thư, đơn giản là hỏi tình hình gần đây của tôi. Tôi cũng sẽ vô cùng khách sáo trả lời thư của anh.Sau khi biết bệnh tình của anh, tâm trạng của tôi rất phức tạp, tôi có cảm giác mơ hồ đối với anh, không bitế là oán hay hận. Tôi không ngại trả lời điện thoại của anh, mà anh cũng rất muốn nói chuyện phiếm với tôi, quan hệ giữa chúng tôi thoáng cái trở nên dây dưa không dứt, vô cùng khách sáo, mà càng hỏi tình hình của đối phương, càng có chút giống như bạn bè tốt, thậm chí còn có hơi giống…. anh em.Trong thư anh nói: “Ở Thanh Đảo có tuyết rơi, nhưng không quá lớn, trên đường có vài vũng nước nhỏ, kết thành một lớp băng mỏng, dẫm lên nghe kẽo kẹt, cảm giác cứ như đi bộ trên băng.”Đã hết giờ làm, tôi dùng điện thoại vào QQ, trò chuyện qua loa với anh.“Chỗ em đang có tuyết rơi, lạnh chết người.”“Em rất sợ bị lạnh mũi có phải không? Anh còn nhớ trước đây, vừa đến mùa đông thì chóp mũi của em liền đông lại lạnh ngắt.”“Không thể vậy sao? Đó là bộ phần nhô ra nhiều nhất mà.”Tôi lại hỏi anh: “Sức khỏe của anh thế nào rồi? Lần trước bảo anh gửi bệnh án cho em, vì sao lại không gửi?”Sau một lúc anh mới trả lời: “Vẫn tốt.”Lại không nói tiếp.Đi một mạch về nhà trọ, sau khi cởi áo khoác và găng tay, tôi mang dép trong nhà vào, đứng ở phòng khách nấu nước nóng để pha cà phê.Mở TV, chỉnh âm thanh thích hợp, trên TV lại bắt đầu phát tin tức tài chính và kinh tế các nước, các vụ bê bối của chính khách, sóng gió tranh cử.Những việc này cách tôi rất xa, tôi cũng không quan tâm, có một việc khiến tôi không bỏ xuống được, đó chính là bệnh tình của Gia Tuấn.Có phải là khi con người sinh bệnh thì trong tiềm thức đều có lòng chống cự và cảm giác chán nản hay không? Bác sĩ đã nói nếu không cho bản thân hy vọng, thì mình sẽ nản chí, sẽ không còn ý chí chiến đấu? Có lẽ vì tôi không có bệnh, nên không có cảm giác đồng cảm, hiện tại tôi cũng không hiểu được tâm lý và cách nghĩ của Gia Tuấn.Tôi mở một tờ báo ra, thế nhưng vẫn cứ xem không vào, tâm trạng có chút phiền, tôi dứt khoát đặt báo xuống, mặc áo khoác vào, ra ngoài một chút.Tản bộ ở Hoàng Thành, tôi đi dọc theo Vĩnh Hòa Cung, cung điện này trước đây chính là phủ đệ của hoàng đế Ung Chính, năm thứ ba Ung Chính đổi thành Hành Cung, năm thứ chín Càn Long đổi thành Tự Viện Phật Giáo Tây Tạng, mang đặc sắc của bốn dân tộc: Hán Mãn Mông Tạng, đáng tiếc khi tôi đến thì đã qua thời gian mở cửa, tôi chỉ có thể đi một vòng bên ngoài tường thành, ngẩng đầu ngắm nhìn bức tường của Lưu Ly Cung.Tôi tùy tiện mua một quyển sách xem vận mệnh ở một tiệm bán nhang đèn bên ngoài Vĩnh Hòa Cung, mở ra xem, a, thật có ý tứ, lại còn nói năm nay tôi có số đào hoa?Tôi lại hiếu kỳ muốn biết về tương lai của Gia Tuấn, tôi tính toán ngày sinh của anh, trong sách nói anh năm nay đường tình duyên trắc trở, sức khỏe kém, sự nghiệp lên xuống.Tôi đóng sách lại, khẽ thở dài.Điện thoại reo, tôi lấy ra xem số điện thoại hiện trên màn hình.Lại là cuộc gọi của Trần Vĩnh Đạt?Trần Vĩnh Đạt này chính là một kẻ tiểu nhân rất luồn cúi, từ Thanh Đảo điều đến tổng công ty ở Bắc Kinh, lại có thê thăng chức, hiện tại đang ngồi vững ở vị trí chủ nhiệm của tổng công ty,  trên là tổng giám đốc, dưới là nhân viên, quả nhiên là rất đắc ý. Khi đến Bắc Kinh, tôi trình lệnh điều động lên cho hắn, hắn không giấu được phấn khởi, nói với tôi: “Đinh Đinh, chúng ta có thể làm việc chung, thực sự là chuyện làm cho người ta vui vẻ.”Nói xong còn khoa trương dang hai tay ra, nhiệt tình ôm lấy tôi.Tôi rất chán ghét người này, chỉ là nể mặt cho nên không có cách nào biểu hiện ra, hiện tại hắn gọi cho tôi làm gì?Hắn hẹn tôi đi ăn? Biết được hiện tại tôi đang ở gần Vĩnh Hòa Cung, hắn gọi điện thoại nói: “Vậy cô ngồi tàu điện ngầm đến gần Vương Phủ Tỉnh đi, chúng ta gặp nhau ở đó.”Ra khỏi ga tàu điện ngầm, bên ngoài đã lên đèn rực rỡ, tôi gọi điện thoại hỏi hắn ở đâu để tìm, rốt cuộc tìm được hắn ở trước cửa một trung tâm mua sắm, hắn vẫy tay với tôi: “Đinh Đinh”.Thấy tôi đến, hắn mở cái túi trong tay ra, lấy thứ gì đó ở bên trong quấn quanh lên cổ tôi, lúc này tôi mới chú ý đến, đó là một chiếc khăn quàng cổ màu hồng có điểm vài bông hoa tuyết nhỏ màu trắng, phối với trang phục hôm nay của tôi cũng không tệ lắm.Trần Vĩnh Đạt có chút hài lòng: “Trong lúc chờ cô, tôi tiện đường mua.”“Cái này thật ngai quá?” Tôi nghĩ từ chối, thế nhưng hắn quấn rất chặt.Hắn tự nhiên choàng vai tôi: “Không cần khách sáo, đã nói là đừng khách sáo với tôi như vậy mà.”Tôi nhìn hắn choàng vai mình, vô cùng không quen, vội vàng né qua bên cạnh, tránh khỏi tay hắn.Chúng tôi đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, nữ phục vụ mặc sườn xám lễ phép hỏi chúng tôi muốn ăn gì.Tôi xem qua thực đơn, nói: “Xem ra món đặc sản ở đây là cá tuyết nấu dưa chua? Vậy cho chúng tôi một phần cá tuyết nấu dưa chua.”Trần Vĩnh Đạt cười nói: “Tôi nhớ cô rất thích ăn món tôm cay, hay gọi thêm một phần tôm cay?.” Sau đó hắn lại ra hiệu bảo phục vụ: “Vậy thêm một phần tôm cay, một phần bắp cải cuốn thịt, hấp còn xanh.”Sau khi phục vụ lui ra ngoài, Trần Vĩnh Đạt rót trà cho tôi, hắn có chút hiếu kỳ: “Đúng rồi, sao đột nhiên tổng giám đốc Bùi lại điều cô đến tổng công ty ở Bắc Kinh thế?”Tôi chỉ thờ ơ nói: “Tôi nói với anh ấy khi tôi ly hôn, muốn một mình tha hương, nếm thử mùi vị bản thân cố gắng làm việc, anh ấy không chịu nổi sự cầu xin của tôi, không thể làm gì khác hơn là gắn gượng đồng ý.”“Ai cũng nói bề ngoài và nội tâm của cô không giống nhau.”“Vậy anh nghĩ sao?”Hắn lại thẳng thắn, lập tức thay đổi chủ đề: “Nếu có gì khó khăn thì cứ nói với tôi.”“Cảm ơn anh, chủ nhiệm Trần.”“Cô uống rượu gì?”Tôi liền lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”“Vậy thì uống chút bia nhé.”Tôi không có cách nào, không thể không đồng ý.Phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, đầu tiên là cà tuyết nấu dưa chua, nước màu trắng, hương vị đồng đậm, tôi liền muốn ăn ngay, cái bụng ọc ọc kháng nghị.Hắn và tôi cụng ly: “Mời, cho chúng ta gặp lại trên đất khách, kính trước một ly.”Bên ngoài hoa tuyết rơi nhẹ nhàng, bên trong nhiệt độ ấm áp, những người khách ở các phòng khác cũng trò chuyện rất hứng thú.Mượn cảm giác say, Trần Vĩnh Đạt bắt đầu nói với tôi sự cố gắng của hắn ở công ty.Hắn vô cùng cảm khái, nói sâu xa rằng: “Công ty có rất nhiều đồng nghiệp, không biết vì sao tôi và cô trò chuyện rất ăn ý.”Ngại là đồng nghiệp, còn là cấp trên, tôi tiếp tục nghe hắn nói nhiều chuyện, thế nhưng lần này tôi nhét đầy dạ dày của mình, dù anh ta nói chuyện bao nhiêu, trước tiên tôi cứ ăn cơm và cá cho no nê rồi nói sau.Dần dần tôi hiểu ra, hóa ra tên Trần Vĩnh Đạt này có dụng ý khác.Hắn có chút thăm dò, lại có chút thẳng thừng nói với tôi: “Đinh Đinh, tôi nói chuyện cũng không uyển chuyển lắm, như cô thấy đó, tôi cũng ly hôn rồi, cô cũng mới ly hôn, hai người chúng ta đều độc thân, đều có vết thương lòng, chi bằng chúng ta thử bắt đầu lại lần nữa?”Tôi trừng lớn hai mắt, à, rốt cục cũng thể hiện ra ngoài rồi.Người bây giờ, đặc biệt là những người trung niên, có phải đều như thế này hay không, cuộc sống vất vả, công việc bận rộn, cho nên tự động rút ngắn thời gian lãng mạn, đổi đường cong thành thẳng tắp, trực tiếp nói rõ ý tứ, rằng anh ta thích tôi? Thẳng thắn như vậy, nếu hợp nhau thì lên giường, nếu thỏa mãn thì  tiếp tục, nếu không hài lòng, vậy thì chia tay, gặp lại vẫn là bạn?   Tôi không còn muốn nghe nữa, ngáp một cái.Hắn cười tủm tỉm nhìn tôi: “Đinh Đinh, cô rất đẹp.”Tôi lại trừng lớn hai mắt, miệng đang ngáp liền cứng lại, bị một người đàn ông như vậy khen đẹp, sâu ngủ 800 năm cũng bị dọa chạy mất.Có đúng là Trần Vĩnh Đạt đang nghĩ, bây giờinh Đinh rất nghèo đúng không? Vẫn còn chút nhan sắc, nếu trùng hợp luu lạc thành cấp dưới của tôi, vậy thì tôi cũng không ngại thuận tay chộp lấy?Nghĩ lại chuyện tốt của anh đi.Trần Vĩnh Đạt còn nói thêm: “Đinh Đinh, kỳ thực tôi cũng đã nghe một số lời đồn về cô, họ đồn tổng giám đốc có ý với cô, chẳng qua bị cô cự tuyệt? Cô đúng là không a dua nịnh bợ, tôi rất thích cô, thật ra Bùi Vĩnh Diễm đó có cái gì tốt chứ? Chẳng phải cũng là công tử có vài đồng tiền bẩn thôi? Không có nhưng người như chúng ta đấu tranh giành thiên hạ cho anh ta, hai đời nhà anh ta có thể ngồi vững cái ghế đó sao? Nếu như có một tập đoàn mạnh hơn thu mua Phiếm Hoa, loại ăn chơi trác táng như anh ta rớt xuống, còn không bằng một kẻ ăn xin.”Tôi nói nhỏ: “Anh không sợ tôi tố cáo anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.