365 Ngày Hôn Nhân

Chương 121:




Tử Tình biết là Lôi lão gia là loại nhân vật nào, cái gọi là yến tiệc gia đình của ông sao lại có thể đơn giản như cô tưởng tượng được. Chỉ cần nhìn nhân vật khách mời đến là biết uy vọng của Lôi lão gia trong xã hội rồi.

Cô không thích tham gia vào các yến tiệc kiểu này, nên không khỏi nhíu mày. Sảnh lớn có rất nhiều các nhân sĩ cấp cao cô đã từng gặp tại các buổi tụ họp của ba cô. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cô là người hiểu biết, biết được lúc nào nên làm cái gì.

"Khoác tay tôi." Lôi Tuấn Vũ đứng cạnh cô dặn dò.

Tử Tình ngạc nhiên nhìn hắn, bọn họ phải khoác tay nhau từ bao giờ vậy? Ngày mai là chia tay rồi, hắn còn giả mù sa mưa làm gì? Cô thấy mà buồn nôn!

"Nhanh lên, các vị trưởng bối đang nhìn em đấy, hôm nay em rất đẹp!" Lôi Tuấn Vũ cười ôn nhu, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô, vừa hay có thể che được ánh mắt nghi ngờ của cô.

"Làm như vậy chẳng phải thừa thãi sao?" Tử Tình lạnh lùng nói. Cô không muốn mình có bất kỳ quan hệ gì với Lôi Tuấn Vũ nữa. "Ngày mai mọi thứ đều kết thúc rồi!"

"Thật không?" Lôi Tuấn Vũ bất động thanh sắc nói.

Lời nói của hắn làm Tử Tình căng thẳng, hắn nói vậy là ý gì? Sao cô lại lo lắng vậy.

"Có ý gì?" Tử Tình trầm giọng hỏi.

"Tin tôi đi, nếu không nhanh chóng khoác tay tôi thì tôi sẽ làm thêm vài hành động thân mật khác trước mặt mọi người, ví dụ như…" Lôi Tuấn Vũ dừng lại, đột nhiên đưa môi rà lên má nàng, tựa hồ muốn công kích đôi môi cô.

Tử Tình sợ hãi lùi lại một bước, lại bị hắn khéo léo ôm vào lòng. Cô thất kinh nhìn quanh, phát hiện thật sự có rất nhiều ánh mắt ái muội nhìn họ. Mặt cô nhất thời nóng bừng lên.

Tử Tình cắn môi dưới, không cách nào khác vội khoác tay hắn, đẩy hắn ra, nhìn xung quanh, môi nhoẻn cười ngại ngùng.

Nhìn bộ dáng kinh hoảng của cô, nhất là động tác cắn môi nho nhỏ vừa rồi, Lôi Tuấn Vũ

không khỏi nhướn mắt lên, yết hầu di động lên xuống, khẽ nhếch môi, cơ hồ còn cười khẽ một tiếng.

Tử Tình ngẩng phắt đầu lên liền khựng lại trước khuôn mặt tươi cười của hắn, nhất thời có một giây hoảng hốt. Hắn cười rộ lên… rất đẹp trai… đặc biệt là bộ lễ phục hắn mặc hôm này làm hắn cả người tuấn tú hiên ngang…

Ý thức được thái độ thất thố của mình, Tử Tình lập tức lảng mắt đi chỗ khác, hai má đỏ ửng lên như hai ráng mây hồng. Trời ơi! Cô bị sao vậy? Muốn chết quá đi! Nhất định là bị gã đàn ông này mê hoặc rồi! Không cần ngu ngốc thế, hắn đối xử với cô như vậy, sao cô có thể mê hắn được?

"Bao giờ thì đưa đơn cho tôi?" Đi vào đại sảnh, Tử Tình mỉm cười gật đầu với những ánh mắt xung quanh, mấp máy môi hỏi.

Lôi Tuấn Vũ nhướn mày nói: "Sao mà vội vàng rời bỏ chồng em thế?"

Cô ngừng phắt lại, bàn tay đang khoác vào tay hắn ra sức ngắt nhéo, chỉ có một ngày hôm nay thôi, không nhéo hắn thì phí hoài mà!

Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, cảm giác đau đau từ cánh tay truyền đến là do cô bé này đang kháng nghị hay sao? Hắn nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ đoan trang thanh lịch của cô bên cạnh, lại đang gật đầu với những ánh mắt hữu hảo xung quành, giống như không có chuyện gì phát sinh vậy. Tử Tình này bình thường hắn coi như là một cô nhóc thật thà, rốt cuộc lại giống như một con mèo nhỏ giơ móng vuốt.

"Vậy phải xem biểu hiện ngày hôm nay của em thế nào!" Lôi Tuấn Vũ giọng nói lại có chút sủng nịnh.

Tử Tình chột dạ, cố ý lờ đi cảm giác này. Chết tiệt! Nhất định là mình bị não úng thuỷ rồi!

Hôm nay tâm trạng rất kì quái, không giống với mình chút nào.

Tử Tình theo Tuấn Vũ đi xuyên qua thế giới của hắn, cô giống như một con búp bê vải bị

kéo tới kéo lui, mỉm cười gật đầu, nhận lấy lễ rửa tội là ánh mắt của từng người một. Mà Lôi Tuấn Vũ không quên giới thiệu với từng người, từng người, đây là vợ hắn! Chết tiệt hắn đi!

Chỉ là vợ thêm một ngày nữa thôi, hắn lại đi công cáo toàn thiên hạ như vậy!

Mà Tử Tình thì hắn cứ giới thiệu một lần lại ra sức véo cánh tay hắn một cái, nhưng Lôi Tuấn Vũ lại không hề nhăn mày lấy một lần, dường như rất thoải mái, gặp người liền cười nói!

Nếu không nắm được đại cục, thì Tử Tình thật muốn hung hăng dẫm đạp lên chân hắn, làm cho hắn tỉnh táo lại một chút.

Cuối cùng thì cô cũng có thời gian đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Tử Tình viện cớ

đi toilet, bê ly nước ra ban công. Ngoài này không khí rất yên tĩnh, không có một ai. Nhìn ra bầu trời đêm, ánh sao nhấp nháy, Tử Tình hít sâu vào một hơi, ngày mai cô đi đâu đây? Hồ Nam? Tây Tạng? Hawaii? Australia? Cô cười tự giễu. Chỉ vì trốn tránh tên ma quỷ đó hay sao? Mà chính mình vừa nãy còn ôm cánh tay hắn, giả mù sa mưa đóng vai vợ chồng với hắn.

Con người thật sự là loại động vật khó nắm bắt nhất! Hai ngày trước cô hận thù một người đến vậy, nhưng hôm nay lại có thể thản nhiên tồn tại trước mắt người đó. Haizzz! Vết thương lòng của cô còn đó không?

Cô xoay người nhìn về phía đại sảnh náo nhiệt, Lôi Tuấn Vũ đang nói chuyện phiếm cùng vài người đàn ông khác, dáng vẻ thân thiện nhìn là biết rất quen thuộc đối phương. Họ chắc hẳn là đang nói chuyện làm ăn! Lôi Tuấn Vũ đứng giữa bọn họ thật là nổi bật, bất luận là hình dáng, tướng mạo, giống như xung quanh hắn có một loại từ trường làm cho người khác bất giác gắn chặt ánh nhìn lên người hắn vậy.

Sự xuất hiện của cô không biết đã làm cho bao nhiêu người đàn bà phải ghen tị đây? Cô biết đối với người đàn ông này mà nói, cô cho tới giờ cũng không có hy vọng xa vời gì! Càng không nghĩ đến việc hắn yêu mình! Nhưng cô cũng không lấy làm lạ. Hắn có bao nhiêu đàn bà thì có liên quan gì đến cô cơ chứ? Hơn nữa hắn đã cưỡng bức cô, triệt để làm đảo lộn thế giới của cô! Cô và hắn thế mà lại có dây dưa, là một loại dây dưa không có khả năng.

Đến bây giờ cô đồng thời với việc liếm láp vết thương thì còn đang nghi hoặc, rốt cuộc tại sao hắn làm như vậy? Xung quanh hắn dạng đàn bà nào mà chẳng có?! Tại sao lại đối xử với cô như vậy?!

Đột nhiên Lôi Tuấn Vũ nhìn về phía cô, miệng vẫn không ngừng nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt lại gắn chặt vào cô, thậm chí còn nháy mắt với cô một cái. Tử Tình giật thót tim, cuống quít xoay người đi.

Cô ổn định lại cảm xúc của mình, ngẩng đầu lên nhìn trời. Trước mắt cô hiện lên vẻ mặt tươi cười soái khí của Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt sủng nịnh… Trời ạ! Cô bị sao vậy? Cô đối với hắn không hận thù như trước nữa mà lại luôn nhớ tới hắn?! Chết đi cho rồi, nhất định là do cô quá mệt mỏi nên mới như vậy!

Cô vội vàng uống một ngụm nước ấm, nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình. Không được, hắn ta là cầm thú! Hắn đã phá huỷ sự trong trắng của mày! Hắn là ma quỷ! Hắn không phải đàn…

Một đôi cánh tay đột nhiên từ đằng sau vòng ra ôm choàng lấy cô, làm Tử Tình giật nảy mình, cứng người lại, lập tức định xoay người.

"Đừng nhúc nhích, là tôi!" Giọng nói của Tuấn Vũ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tử Tình nhất thời nổi da gà, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn… hắn đang làm gì vậy? Tại sao ôm lấy cô?

Tử Tình hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Tuấn Vũ, định giãy ra.

"Còn động đậy nữa thì tôi sẽ muốn em ngay tại đây!" Tuấn Vũ bắt đầu thở dốc.

Trời đất ơi! Trong đầu Tử Tình kêu đến "oàng" một tiếng, mặt nhất thời bốc cháy, toàn thân căng thẳng.

Cô không dám nhúc nhích một xíu nào, Lôi Tuấn Vũ điên rồi sao? Cảm giác được cái thứ cứng cứng đằng sau cô, dù là đồ ngốc cũng hiểu được ý của hắn là gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.