365 Ngày Hôn Nhân

Chương 122:




"Tử Tình, có thể đừng đi nữa được không?" Thanh âm của Lôi Tuấn Vũ giống như ma chú vậy.

Hắn điên rồi phải không? Tại sao lại đột nhiên giống như người say vậy?

"Buông… tôi ra, anh…" Tử Tình đột nhiên phát hiện giọng nói của chính mình cũng có chút hổn hển xa lạ, còn hơi run rẩy nữa.

"Tử Tình, tha thứ cho tôi! Hãy ở lại đi! Cảm thấy được không? Cơ thể tôi mãnh liệt cần có em!" Lôi Tuấn Vũ lén đưa Tử Tình vào một góc tối.

Hắn hôm qua lại đi tìm đàn bà, nhưng vẫn không được.

Hắn cơ hồ muốn phát cuồng lên! Nhìn thấy người phụ nữ kia, trong đầu hắn chỉ tràn ngập dáng vẻ đáng thương điềm đạm của Tử Tình!

Hắn trước giờ không phải là người thích nói lời yêu đương ngọt ngào. Có trời biết, hôm nay hắn đến đón cô, giây phút vừa nhìn thấy cô, thì cơ thể hắn không biết tại sao, lại bức bối đến phát điên lên được.

Hành động nho nhỏ của cô hôm nay không chỉ không làm hắn chán ghét, mà ngược lại càng làm cơ thể hắn nảy sinh ra nhu cầu mãnh liệt. Hắn cũng không biết tại sao, là vì hôm nay cô rất đẹp hay sao? Nói thật, con gái đẹp trong yến tiệc tối nay không ít, cô căn bản không nằm trong top, nhưng lại thu hút mạnh mẽ ánh mắt của hắn.

Hắn thậm chí cũng không có tâm tư nào nói chuyện làm ăn, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm cô.

"Anh… nói như vậy… là có ý gì?!" Tử Tình toàn thân cứng ngắc, thẹn quá hoá giận.

Cô bắt đầu giãy dụa, nhưng hắn ôm chặt quá, cánh tay hắn rất rắn chắc. Cảm giác duy nhất là vật cứng ngắc đằng sau càng ngày càng sát vào mông cô, làm cô tim đập chân run.

Cảm giác ấm nóng sau lưng truyền qua toàn thân cô như một luồng điện. Hắn đang hôn cô!

Trời ơi! Hắn đang hôn lưng cô! Từng chỗ từng chỗ một, làm cho cô càng thêm hoảng loạn… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn

"Buông tôi ra!" Tử Tình thấp giọng quát.

Đột nhiên, cô cảm thấy cánh cửa đằng sau được mở ra, cô lại bị Lôi Tuấn Vũ đưa vào một căn phòng.

Trời ơi! Khủng khiếp quá! Nỗi kinh hoàng lập tức tràn qua cơ thể cô. Cô nhớ ra hắn là tên cầm thú! Cô nhớ ra hắn mang đến sự sỉ nhục và đau đớn cho cô!

"Á! Buông ra! Anh làm trò gì vậy? Lôi Tuấn Vũ! Anh điên rồi sao?" Tử Tình bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, trái tim cô tràn ngập nỗi kinh hoàng và run rẩy.

"Suỵt!" Lôi Tuấn Vũ lật người cô lại mặt đối mặt với mình, ôm chặt lấy cô.

"Nhìn tôi đi, Tử Tình, cơ thể tôi bức bối muốn em, em không cảm giác được sao? Em biết ngày hôm qua tôi đi tìm đàn bà, nhưng con mẹ nó chứ không dùng được! Em có hiểu không? Trừ cơ thể em ra, tôi con mẹ nó trên người bất kỳ con đàn bà nào khác chính là phế vật! Em nói cho tôi biết, em hạ cổ gì với tôi thế? Rốt cuộc em làm cái trò gì với tôi thế?" Lôi Tuấn Vũ gắt gao dán chặt mắt vào khuôn mặt ngơ ngác thất kinh của Tử Tình. Hắn giờ muốn cô, muốn đến nhức nhối. Hắn chẳng qua là muốn cho mình một lý do đầy đủ mà thôi!

Vừa nghĩ đến việc ngày mai cô bỏ đi, hắn càng thêm vội vàng, không biết bị làm sao, giống như bị trúng tà vậy. Sao hắn lại hoá ra vô dụng như vậy! Là Thượng Đế đang trừng phạt hắn đã miệt mài quá độ hay sao? Hay cô nhóc này chính là Vu bà chuyển thế?

"Đồ khốn nạn nhà anh! Anh dùng hay không dùng được thì liên quan gì đến tôi? Lôi Tuấn Vũ, tôi cảnh cáo anh! Anh nếu không muốn làm loạn tiệc mừng thọ của bố anh lên thì cứ tiếp tục! Anh cho rằng tôi để cho anh cưỡng bức lần thứ hai hay sao?" Tử Tình hận đến ngứa răng, cô rất hối hận mình đã tin tưởng hắn! Cô nâng cao giọng nói để làm cho hắn thanh tỉnh lại một chút.

Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười: "Làm loạn? Tôi và vợ hợp pháp của tôi ở trong phòng làm đạo lý phu thê, có cái gì không đúng nào?"

Tử Tình lạnh toát toàn thân, trời ơi! Nụ cười quỷ dị của hắn giống như một loại yêu nghiệt vậy…

Giày vò đã đủ lâu.

Tử Tình nước mắt đầm đìa khuôn mặt, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong phòng vẫn vang lên tiếng nhạc du dương, đủ để che giấu tiếng quát tháo của cô.

Lễ phục của cô vẫn mặc trên người, nhưng quần lót và tất da chân đang nằm trên mặt đất.

Lôi Tuấn Vũ nằm cạnh cô, bộ Tây phục xộc xệch, hắn gấp gáp đến độ không cả cởi quần, chỉ cởi thắt lưng ra…

Lần thứ hai cô bị hắn cưỡng bức!

Hắn đứng dậy nhìn cô. Ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, nước mắt đầm đìa trên mặt.

Sự phiền muộn kéo đến. Hắn có phải bị điên rồi không? Tại sao cứ chạm vào cơ thể cô là lại giống như bị ma ám vậy. Lần này hắn muốn đem lại cảm giác khác cho cô, nhưng vẫn làm cho cô khóc như hoa lê trong mưa vậy.

Có trời mới biết, nãy giờ hắn nhẫn nhịn khổ sở thế nào. Nếu là phụ nữ có kinh nghiệm nhất định sẽ cảm ơn hắn dịu dàng ôn nhu biết bao. Hắn nhẫn nhịn rất khổ sở, vì muốn làm cho cô thoải mái hơn, hắn không chế tốc độ của mình… Nhưng làm sao cô có thể cảm ơn hắn được cơ chứ?!

Hắn nhìn lên quần áo cô, đáng chết! Mình gấp gáp như khách làng chơi từ bao giờ vậy?

Ngay cả quần áo trên người mình cũng không cởi ra thứ nào! Nhưng chết tiệt là hắn lại cực kỳ hưởng thụ! Cô thật thuần khiết, thật đẹp!

"Tôi muốn đơn ly hôn!" Tử Tình đột nhiên phun ra một câu khàn khàn.

Lôi Tuấn Vũ nhìn biểu hiện quyết tuyệt của cô, nhíu chặt mày. Cô muốn rời bỏ hắn như vậy sao? Trái tim nổi lên cơn phiền muộn! Thân thể cô đã là của hắn rồi, lẽ nào cô muốn đi cùng người đàn ông khác sao? Nghĩ đến việc cô sẽ cùng Hoa Bá bỏ đi, Lôi Tuấn Vũ nhíu mày càng chặt! Người đàn bà của hắn làm sao có thể để người khác mang đi được cơ chứ?

"Căn cứ vào hợp đồng, thời hạn kết hôn của chúng ta là một năm." Lôi Tuấn Vũ ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hai người giống như đang đàm phán vậy.

Tử Tình tâm chợt lạnh, nói như vậy, cô bị đùa giỡn rồi.

"Tôi có thể trả tiền vi ước." Tử Tình nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôi không chấp nhận!" Lôi Tuấn Vũ nhả ra một ngụm khói thuốc.

"Tôi có thể bỏ đi!" Tử Tình ngồi bật dậy, căm hận nhìn hắn trừng trừng. Không ai nghĩ được hai người này vừa làm chuyện gì.

Dáng vẻ tiều tuỵ nhưng phẫn nộ của cô lại có phần gợi cảm, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: "Dù em có chạy đến hang chuột ở Nam Cực thì tôi cũng sẽ tìm ra em, cứ tin tưởng vào năng lực của tôi đi!"

Hỗn đản! Tử Tình dùng ánh mắt mà mắng chửi hắn. Hắn quả thực là quá mức vô sỉ! Hợp đồng trước đây coi như không coi vào đâu! Hợp đồng của bọn họ cơ hồ đã trói buộc cô!

Cố gắng áp chế lại tâm trạng sắp phát điên lên của mình, Tử Tình nói: "Anh có thiếu đàn bà đâu!"

Lôi Tuấn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: "Đúng vậy! Nhưng hiện tại cơ thể tôi chỉ tiếp nhận Lãnh Tử Tình!" Nói đoạn Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô, nhả một ngụm khói vào miệng cô, làm Tử Tình bị bất ngờ ho sù sụ rớt cả nước mắt.

Sau đó hắn lại cười, cười đến ôn nhu, ôn nhu đến quỷ dị…

Oành một tiếng long trời lở đất! Cô rốt cuộc đã gả cho loại người gì thế này?! Sao cô có thể rơi vào ma chú này được?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.