365 Ngày Hôn Nhân

Chương 198:




"Cái gì? Anh để Tử Tình va đầu vào vách núi hả?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nâng cao âm lượng…

"Không có việc gì anh mang Tử Tình đến đây là định làm gì? Anh nói đi, anh muốn gì?!"

Thấy ánh mắt nóng nảy của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình vội vàng nói: "Không liên quan đến bác sỹ Thời! Là tự em muốn bơi xa như vậy. Vũ, em váng đầu quá!" Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện đầu mình choáng váng vô cùng, toàn bộ tay chân đều mất hết sức lực. Vốn còn muốn nói đỡ cho Thời Kính Nhiên mấy câu, nhưng hiện tại thật sự là có chút lực bất tòng tâm!

"Gắng chịu đựng, Tử Tình, anh đưa em trở về." Lôi Tuấn Vũ lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy một chiếc du thuyền nào đó. Nhưng chỗ này là khu bơi lội, căn bản là không có du thuyền, mà người yêu thích bơi lội cũng rất ít khi bơi xa như vậy.

Thời Kính Nhiên cũng lo lắng. Anh ta vội đề nghị: "Lôi tổng, hay là tôi bơi trở lại trước để gọi người, hai người cứ đợi ở đây một lát! Tôi phỏng chừng không đến 15 phút có thể quay lại!"

"Tôi chỉ chờ anh 15 phút!" Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.

Chỉ thấy Thời Kính Nhiên gật mạnh đầu, lập tức nhoài người vào trong nước, chốc lát đã bơi xa hơn mười mét.

Lôi Tuấn Vũ vội vàng ôm Lãnh Tử Tình vào trong ngực, một bàn tay chống lên vách núi.

"Tử Tình, cảm thấy thế nào? Còn váng đầu không?" Lôi Tuấn Vũ vô cùng lo lắng, không ngừng hôn lên trán Lãnh Tử Tình. Cảm giác lạnh như băng.

"Không sao, đỡ nhiều rồi!" Dựa vào ngực Lôi Tuấn Vũ, vô cùng ấm áp, lại thêm nụ hôn của hắn, quả thực là cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Trời đất không còn quay cuồng nữa, ngoại trừ mặt nước dập dềnh, những triệu chứng khác đã giảm đi rất nhiều.

Lôi Tuấn Vũ ôm chặt lấy cô, trong lòng vì cô mà run rẩy không thôi. Thật sự là không ngoan!

Tự nhiên lại muốn chạy đến một nơi xa như vậy, một nơi không có bóng người! Vừa mới nhìn thấy bộ dạng của cô, tim hắn thiếu chút nữa đã muốn nhảy ra ngoài! Nếu cô đột nhiên ngất đi, chỉ sợ hắn cũng muốn ngất đi theo! Đang ở dưới nước, cách bờ phải đến hơn 300

mét, bọn họ làm thế nào để quay về đây?!

"Tử Tình! Gắng chịu một chút nữa! Chờ đến mười lăm phút, Thời Kính Nhiên sẽ quay lại! Em nhất định phải gắng chịu đựng!" Giọng Lôi Tuấn Vũ khàn khàn đang truyền dũng khí cho Lãnh Tử Tình.

"Ha ha," Lãnh Tử Tình thản nhiên cười. Cô lắc lắc đầu nói: "Sao có thể?! Mười lăm phút có thể bơi trở về đã khó! Với kỹ năng bơi của anh ấy ít nhất phải đến nửa tiếng!"

Lôi Tuấn Vũ không nói năng gì. Hắn biết Lãnh Tử Tình phán đoán đúng. Hắn cũng biết thể lực Thời Kính Nhiên cũng đã tiêu hao kha khá rồi.

"Ha ha, em lúc nào cũng vậy. Không thể không lý trí như vậy được sao?" Lôi Tuấn Vũ thận trọng nói.

"Hả? Em rất lý trí sao?" Lãnh Tử Tình không khỏi trở nên tò mò. Cô nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.

"Đúng vậy, em rất lý trí. Nếu nói trước kia em ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, em có tin không?" Lôi Tuấn Vũ nói như tự giễu.

"Cái gì? Em ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái? Có lầm hay không vậy?

Ngược lại hẳn là hợp lý hơn chứ?" Lãnh Tử Tình bật cười.

"Ha ha, đúng vậy! Anh quả thật hy vọng là như vậy! Nhưng đó lại là sự thật!" Lôi Tuấn Vũ

cười. Thực ra, hắn nói không sai. Hắn và Lãnh Tử Tình quen biết nhiều năm như vậy, chỉ có cô miễn dịch với hắn. Cô chưa bao giờ vì hắn đẹp trai mà nhìn hắn thêm một cái, thường thường còn lộ ra nụ cười khinh thường. Giống như hắn vô cùng làm ô nhiễm không khí vậy.

"Không thể nào! Vậy em không phải vì yêu anh mới cùng anh kết hôn sao?" Lãnh Tử Tình tò mò hỏi.

"Đương nhiên… là như vậy!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên phát hiện chính mình nói quá nhiều, vội vàng chuyển chủ đề.

"Đầu em còn đau không?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lãnh Tử Tình lại vẫn đắm chìm trong chủ đề vừa nãy, cô liền nhớ tới ý nghĩ chợt lóe lên lúc mình đang bơi, buột miệng hỏi: "Anh thích mỹ nữ ngực lớn hả?"

Nếu Lôi Tuấn Vũ lúc này đang uống nước, thì nhất định sẽ bị sặc. Hắn vội vàng xua tay nói:

"Sao có thể?! Anh sao có thể thích mỹ nữ ngực lớn chứ! Bò sữa sao?!" Nói xong, hắn liền hắt hơi một cái thật lớn.

Lãnh Tử Tình liếc mắt nhìn hắn, nói dối sẽ gặp báo ứng! Sẽ không phải là thật chứ!

Lôi Tuấn Vũ lập tức xoa ngực nịnh nọt cô, nói: "Anh thích như em thế này này!"

"Này! Anh!" Lãnh Tử Tình hai má nóng bừng, bị hắn sờ như vậy, đầu lại bắt đầu đau.

"Sao vậy?" Lôi Tuấn Vũ thấy cô nhíu chặt mày, lập tức thu tay lại, vội vàng hỏi.

"Đều là tại anh! Đầu em lại bắt đầu đau rồi!" Lãnh Tử Tình day day huyệt thái dương, trách móc.

"Được được được. Anh nghe lời. Bà xã, chỉ cần em khỏe lại, em nói cái gì anh cũng nghe em hết!" Lôi Tuấn Vũ hiện tại thật bội phục chính mình, hắn bây giờ nói như vậy một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, nếu là trước kia, hắn chỉ sợ là sẽ vì mấy câu nói này mà thấy buồn nôn.

Lãnh Tử Tình không nói gì, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm hạnh phúc. Hắn thật sự rất cưng chiều mình. Mình và Thời Kính Nhiên hai người đơn độc ở đây, hắn chẳng những không truy cứu nữa, vẫn quan tâm đến sức khỏe mình như vậy. Ha ha, vị phu quân này, tìm đâu ra đây?!

"Vũ, có thể nói những chuyện về cuộc sống chung của chúng ta không. Em muốn nghe."

Lãnh Tử Tình cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, muốn tập trung tinh thần cũng rất khó.

Nhưng cô sợ Lôi Tuấn Vũ lo lắng, nên muốn để hắn nói nhiều một chút, rời đi sự chú ý của hắn.

"Muốn biết cái gì? Chúng ta kết hôn mới được một tháng. Em liền gặp tai nạn xe." Đầu Lôi Tuấn Vũ đanh quay vòng vòng, thực ra, hắn hiện tại rất lo lắng, bởi vì trong ấn tượng của hắn hình như không có nhiều lắm những hình ảnh về cuộc sống chung của bọn họ.

"Ví như, em làm công việc gì?" Lãnh Tử Tình cố gắng hỏi.

"Ờ, em à!" Lôi Tuấn Vũ nghĩ ngợi, cười nói, "Em là phu nhân chính thống! Anh sao có thể để vợ mình xuất đầu lộ diện ra bên ngoài chứ?!"

"Như vậy sao! Em cái gì cũng không làm ư! Vậy đồ ăn em nấu có ngon không?" Lãnh Tử Tình hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng cô vẫn gắng sức trò chuyện với Lôi Tuấn Vũ.

"Ờ, đồ ăn hả! Đương nhiên là ngon rồi!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nghĩ đến những món ăn Lãnh Tử Tình đã nấu cho Cổ Dương ăn, là những món gì nhỉ? Chính mình sao cái gì cũng không nghĩ ra! Quên đi, tùy tiện nói vài món vậy! "Ờ, những món em nấu đều rất ngon! Mỗi tối anh đều về nhà đúng giờ để ăn những món em nấu! Hình như là cá kho Sơn Ngư, cánh gà khoai môn, cà tím nấu cá, cá tuyết Boston…"

Lôi Tuấn Vũ nói một hơi mười mấy món ăn, đều là những món hắn đã từng ăn ở nhà hàng!

Ngay cả hắn cũng phải bội phục chính mình vì sao có thể nhớ được nhiều tên món ăn như vậy! Dù sao Lãnh Tử Tình cũng đang mất trí nhớ, khi nào khôi phục lại, giải thích với cô sau vậy!

"Tử Tình, em có lạnh không?" Lôi Tuấn Vũ hôn lên trán Lãnh Tử Tình, phát hiện mặt của cô lạnh như băng.

"Tử Tình? Tử Tình?" Lôi Tuấn Vũ lập tức hoảng hốt, Lãnh Tử Tình đã bị hôn mê rồi!

"Tử Tình, em tỉnh lại đi! Tử Tình, em làm sao vậy?" Lôi Tuấn Vũ ra sức vỗ vào mặt Lãnh Tử Tình, để cô tỉnh lại.

Quả nhiên, sau khi vỗ hai cái, Lãnh Tử Tình khôi phục lại chút ý thức, cô thì thào nói: "Vũ, em váng đầu quá, rất muốn ngủ!"

"Đừng ngủ! Tử Tình, tuyệt đối không được ngủ! Thời Kính Nhiên lập tức sẽ đến ngay thôi!"

Lôi Tuấn Vũ lo lắng nhìn về phía bờ, liền phát hiện một chiếc ca nô đang tiến về phía bọn họ. Hắn vui mừng kêu lên: "Tử Tình, mau lên! Mau nhìn! Ca nô! Là Thời Kính Nhiên, anh ta đến rồi! Anh ta đến rồi! Gắng chịu đựng! Anh ta đến rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.