Nhớ lại cảm giác tiếp xúc da thịt trơn mềm đó, Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy gượng gạo, ánh mắt bất giác liếc nhìn lên cổ cô…
Lãnh Tử Tình mặc một cái áo lông cừu cổ chữ V, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, chỗ hõm nơi xương quai xanh làm cho người ta kích động muốn hôn xuống.
Lôi Tuấn Vũ khẽ ho một tiếng, nói: "Tối nay em lại phải về chỗ tôi ở đấy!"
"Tôi biết rồi."
Sau đó hai người trầm mặc. Lãnh Tử Tình nằm lên giường, cảm giác hắn dường như còn muốn nói gì đó.
Cho đến sáng hôm sau, Tử tình mới ngộ ra được bộ dáng muốn nói lại thôi của Tuấn Vũ là do đâu.
Cô thật sự bội phục hắn! Hắn có phải hay không một ngày thiếu đàn bà là không sống nổi?
Đêm qua khi hắn lái xe đưa cô về nhà, cô suýt nữa quên mất trong nhà này còn có người khác tồn tại.
Hơn nữa, không chỉ có Cổ Dương, mà còn nhìn thấy một cô gái khác! Không cần nói cũng biết, là phụ nữ của Tuấn Vũ. Tử Tình chỉ cần liếc thoáng qua bộ ngực hàng khủng của cô ta là đoán ra ngay.
Tuấn Vũ vừa vào nhà đã nhắc cô: "Đi ngủ sớm chút đi! Có chuyện gì cứ nhắm mắt làm ngơ!"
Cô rút cuộc cũng hiểu ra, tại sao Lôi Tuấn Vũ vẫn chưa muốn kết hôn. Không phải hắn không muốn, mà phỏng chừng không có nữ nhân nào có thể chịu được cảnh ba người thế này! Cô càng ngày càng lĩnh hội được mức độ gian khổ của nhiệm vụ này!
"Cốc cốc cốc!" tiếng gõ cửa làm Tử Tình đang ngây người giật mình tỉnh lại.
"Ai vậy?"
"Tử Tình! Là tôi, Cổ Dương đây." Bên ngoài vọng vào tiếng Cổ Dương.
Mới sáng sớm, hắn tìm cô đơn giản chỉ có một việc duy nhất, Tử Tình ai oán nghĩ bụng.
"Chuyện gì thế?" Cô miễn cưỡng lên tiếng.
"Mở cửa đi rồi nói!" Giọng Cổ Dương ẩn chứa ý cười.
Tử Tình miễn cưởng đi ra, mở cửa.
Một soái ca cao lớn đứng tựa cửa, nhưng cô vốn dĩ không có tâm trạng nào mà ngắm nghía.
Trăm phần trăm là hắn coi cô như giúp việc rồi, gọi cô sớm thế này không ngoài chuyện bảo cô nấu bữa ăn sáng cho hắn thì còn có thể là việc gì nữa.
"Tử Tình, hoan nghênh em đã trở về. Hôm qua về muộn quá, chưa kịp đến chào em." Cổ
Dương cười nịnh.
"Ồ, không cần khách sáo vậy đâu. Tìm tôi có chuyện gì không?" Tử Tình trợn to đôi mắt vô tội nhìn Cổ Dương. Cầu cho hắn không nói chuyện bữa sáng, cô cực không thích cảm giác bị
đem làm nô dịch.
"Tử Tình, em có biết mấy ngày này không có em ở đây, tôi sống sót thế nào không?" Cổ
Dương bày ra bộ mặt giống như mình bị ngược đãi phi nhân đạo.
"Ờ?" Tử Tình nhướn mày, chuẩn bị nghe hắn ca cẩm.
"Tôi quả thực ba bữa không được ăn no, ngày nào bụng cũng đói meo! Tử Tình, sau này đừng rời bỏ tôi nữa có được không?" Cổ Dương khoa trương giang rộng đôi tay ra, nhào về phía Tử Tình.
"Á!" Tử Tình cuống quít luồn qua cánh tay hắn chui ra ngoài, đứng ở cửa trừng mắt nhìn hắn: "Rồi rồi, đừng làm loạn nữa, tôi đi nấu bữa sáng là được chứ gì! Thật là khoa trương quá đi!"
"Ha ha ha!" Cổ Dương vui vẻ cười to, "Vẫn là Tử Tình của tôi tốt nhất! Tôi muốn ăn cháo ngũ cốc…"
"Cổ Dương! Anh làm ơn tỉnh lại đi! Tôi mới là đầu bếp! Sáng nay ăn trứng luộc!" Tử Tình cáu kỉnh nói. Thật ra, cô định nấu cháo ngũ cốc, nhưng vừa nghe hắn lảm nhảm vậy, cô liền nảy sinh một tư tưởng chống đối. Hắn muốn ăn, cô sẽ không nấu!
Cổ Dương nhìn cái cằm vênh lên tự đắc của Tử Tình, không khỏi cười ngoác miệng. Lần sau, hắn phải nhớ nhắc nhở bản thân, nhất định phải nói ngược lại ý muốn ban đầu. Cổ Dương nhận ra tính cách của cô nhóc này, hắn cơ hồ mò mẫm đã tìm được đường đi.
Hôm nay vừa thức dậy, ra khỏi phòng, hai giây sau hắn đã nhào lên gác, chạy tới phòng cô, chẳng phải là để bái tế Miếu Ngũ Tạng của hắn hay sao? Cổ Dương hắn không có tật xấu nào, có điều chỉ cần tóm được dạ dày hắn, thì dù muốn cái mạng nhỏ này, hắn cũng có thể cho. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Lãnh Tử Tình ngẩng cao đầu xăm xăm đi thẳng vào phòng bếp. Không ngờ vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng thở dốc của một đôi nam nữ.
Cô hiếu kỳ nhìn quanh một lượt, không có ai cả.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn cửa phòng Lôi Tuấn Vũ trên gác, thở ra một hơi. Aizzz! Thật là! Cổ Dương thì đang đứng ở cửa phòng cô rồi, vậy âm thanh này nhất định là tiếng của Lôi Tuấn Vũ! Cánh cửa kia thật không có tính cách âm gì cả.
Cô ở dưới phòng khách mà cũng có thể nghe thấy âm thanh, đúng là không muốn cho người khác sống nữa mà!
Tâm hồn thuần khiết của cô đã nhanh chóng bị làm vấy bẩn rồi nha!
Nhắm mắt lại, bịt chặt tai, Lãnh Tử Tình tiếp tục đi vào bếp. Hừ, lời nói của Lôi Tuấn Vũ thật là linh nghiệm: Nhắm mắt làm ngơ!
Đi vào bếp, Tử Tình đột nhiên phát hiện âm thanh kia không những không nhỏ lại, mà ngược lại càng rõ ràng hơn, dù cô lấy tay bịt chặt tai đến thế nào cũng không có tác dụng.
Mở choàng mắt ra, Lãnh Tử Tình chết đứng!
Hai thân thể loã lồ đang dựa vào bàn bếp…
Đôi tay của người đàn ông đang chống lấy eo, chỗ nào đó dựng đứng lên, hắn ngửa mặt gầm gừ, xuýt xoa đầy hưởng thụ…
Người đàn bà ngồi trên bàn, khom người xuống, bàn tay phủ lên cái kia của người đàn ông, vô cùng sung sướng liếm láp chỗ đó, cứ như là đang liếm một cây kem mát lạnh vậy… Đầu lưỡi kiều mị xoắn lấy, cắn mút… miệng còn không ngừng rên rỉ xuýt xoa…
Mà người đàn ông còn dùng sức đung đưa phần hông từ trước ra sau rất mãnh liệt…
Lãnh Tử Tình còn nhìn thấy cái kia của hắn thật sự hết sức kỳ quái, hết sức to lớn…
"Á………………" Tiếng thét chói tai của Lãnh Tử Tình âm lượng dễ đến 3 đề-xi-ben, tuyệt đối có thể đưa vào kỷ lục Guinness.
Lôi Tuấn Vũ thề, nếu như kiếp này hắn không dùng được nữa, thì nhất định là do Lãnh Tử Tình hại.
Hắn trần truồng buồn bực châm một điếu thuốc lên, trừng mắt nhìn Lãnh Tử Tình đứng đối diện đang cúi gằm mặt xuống.
Cổ Dương và cô siêu mẫu kia sớm đã bỏ trốn mất dạng. Lôi Tuấn Vũ một khi mà đã tức giận thì sẽ bùng phát thành một cơn bão lốc quét bay người khác… Cổ Dương là người bỏ trốn đầu tiên, rồi đến cô siêu mẫu… Cả hai người đều nói mình phải đi có công chuyện…
Mà trên thực tế, Cổ Dương nào có việc gì để làm đâu, còn cô siêu mẫu kia thì chỉ toàn tham gia vài cuộc thi lớn. Mà hôm trước cô ta nói với Tuấn Vũ, thời gian gần đây không có cuộc thi gì, đang được nghỉ…
Lãnh Tử Tình quẫn bách ngồi tại chỗ. Cô vẫn đang trong giai đoạn kinh hoàng. Lúc từ bếp đi ra, đến giờ tim cô vẫn đập thình thịch điên cuồng. Lôi Tuấn Vũ làm mấy trò này không phải lần đầu tiên cô bắt gặp. Nhưng lần này thật sự là ngoài ý muốn, kinh hãi quá đi! Trong bếp… loã lồ trần truồng… Trời ơi! Khiêu dâm quá… Cô làm sao có thể ngờ sẽ được mục kích một màn bỏng mắt trong bếp như vậy chứ…
Cô thừa nhận mình rất hiếu kì tò mò về loại sự tình này, nhưng cô tuyệt đối không phải kẻ
chuyên rình trộm! Hành động của bọn họ lại khiến cô cảm thấy ghê tởm buồn nôn…
Nhưng lúc này sự căng thẳng và khiếp sợ còn mạnh mẽ hơn nhiều so với cảm giác ghê tởm…
Lãnh Tử Tình vẫn không dám ngẩng đầu lên, cô luôn cảm thấy dường như cô nói bất cứ câu gì lúc này thì Lôi Tuấn Vũ ngồi đối diện cũng sẽ đứng dậy cho cô một trận.
Hắn đã hút đến điếu thuốc thứ năm!
"Cô có hiểu biết về đàn ông không?" Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ ẩn chứa sự kìm nén.
"A? Cái gì?"
"Cô có biết lúc nào thì đàn ông yếu đuối nhất không?" Lôi Tuấn Vũ cơ hồ không cần cô trả lời.
Biết, đương nhiên biết, chính là vào lúc đó… Lãnh Tử Tình bụng bảo dạ. Cô làm sao biết hắn ở trong bếp xxx chứ? Nếu cô mà biết thì sao cô có thể chọn đúng lúc đó để vào bếp, sao lại chọn đúng lúc đó để hét lên chói tai như vậy chứ?
"Cô xem bộ dạng của tôi bây giờ đi!" Lôi Tuấn Vũ ném phắt điếu thuốc trong tay đi gào lên:
"Cô xem đi!"