Buổi sáng Giang Triều rời đi trong yên lặng không một động tĩnh, cả nhà không biết anh đi từ lúc nào. Đêm hôm trước, An Khê ngủ không sâu lắm, bất kỳ tiếng động nào cũng làm cô tỉnh dậy, sau đó ngẩn ngơ ôm chặt cơ thể ấm áp của Giang Triều.
Lúc anh cẩn thận rời giường, thật ra cô cũng tỉnh rồi, nhưng không mở mắt. Khi nhắm mắt, cô cảm nhận được bàn tay thô ráp của Giang Triều sờ mặt mình, hơi ấm kéo dài một hồi lâu.
Bóng tối khi nhắm mắt, càng khiến cô lo sợ, nhưng lại không dám mở mắt. Cô không muốn nhìn thấy hình bóng anh rời đi, kìm nén tiếng khóc, cả người cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
"An An." Giang Triều thở dài, thì thầm nói. Hôn lên trán cô không nỡ rời đi, vừa nãy đứng dậy lấy hành lý bước nhanh ra cửa. Giang Triều đứng một lúc ở cửa, mới cẩn thận khép cửa lại, ngăn cách hai người bằng cánh cửa này.
An Khê vùi đầu trong chăn khóc nức nở. Khóc một lúc lâu, cô vội thức dậy, cũng không để ý áo ngủ mỏng manh, đeo giày chạy thẳng ra ngoài.
Mở cửa ra, chỉ thấy một khoảng trống rỗng. Trời vẫn còn tối, gió lạnh thấu xương, trong làn gió lạnh còn rơi xuống vài giọt nước mưa, như con dao sắc, lạnh cắt da cắt thịt. An Khê ôm lấy bản thần, hai mắt vô thần.
Không sao đâu, Giang Thần chỉ đi nửa tháng thôi, sẽ nhanh về thôi. An Khê sụt sịt, cài khoá cửa lại...không sao mà, anh sẽ nhanh trở về thôi.
Giang Triều đi rồi, cũng không có gì thay đổi, mọi người vẫn bắt đầu và kết thúc công việc như thường. Chỉ có Giang Đại Hữu là bận rộn hơn. Giang Triều tạm thời rời khỏi đội sản xuất, mọi công việc đều do ông ấy tạm thời phụ trách.
An Khê sau vài ngày ngẩn ngơ, cũng trở lại sống bình thường. Công việc ở phòng khám càng nhiều, cô lại càng nhớ anh. Chỉ cần không có việc gì phải suy nghĩ, trong đầu cô lain toàn là hình bóng của anh, nhớ lại những ngày hai người ở cạnh nhau.
Để tìm việc cho mình làm, cô lại lật lại giáo trình đã lâu không động đến, dần dần cũng tìm được chút hứng thú trong đó.
Ngày Giang Triều đi là cuối tháng một, thời gian thật ra trôi qua rất nhanh, đếm kĩ càng thì cô không gặp anh mười hai ngày rồi. Lúc này, cô mang thai cũng được gần hai tháng rồi. Tuy chưa lộ bụng, nhưng chỗ nào cần chú ý cô vẫn chú ý.
Dư Tú Lệ đối xử với cô rất tốt, tuần nào cũng nấu cho cô hai quả trứng gà, là trứng gà nhà hàng xóm đẻ, nhiều lòng đỏ, đập trứng vào bát đánh đều lên, rồi hấp bằng lồng hấp. Trứng hấp xong, cho vào miệng là tan ngay, trứng thơm nhẹ không tanh.
Dù cho từ lúc mang thai, khẩu vị của An Khê đã không tốt, nhưng cũng không thể từ chối món ngon này.
Trời chưa tối hẳn, ánh sáng còn lưu luyến không nỡ rời đi. Trong phòng, Dương Ngọc Liên nhìn sang phòng bếp qua cửa sổ. Mùi thơm của trứng gà làm người ta thèm ăn, chị ta nuốt nước bọt, hai mắt sáng lên.
"Giang Ba, anh còn nói cha mẹ không thiên vị, ngày nào cũng nấu ăn cho chị ta, cũng không sợ no chết chị ta." Dương Ngọc Liên lườm Giang Ba một cái.
Giang Ba nhăn mày, không hài lòng với cách xưng hô của Dương Ngọc Liên. Vì một bên là cha mẹ, một bên là em dâu, đều là người thân nhất trong nhà của anh ta.
Thật ra quan hệ giữa anh ta và Giang Triều rất tốt. Chỉ là sau khi Dương Ngọc Liên gả vào nhà, nhìn ai cũng không thuận mắt, ai chị ta cũng muốn chiếm chút tiện nghi, Giang Triều không muốn tiếp xúc nhiều với Dương Ngọc Liên nên quan hệ giữa hai anh em mới dần xa cách, nhưng Giang Ba vẫn luôn rất yêu thương Giang Triều.
Anh ta rất không hài lòng khi Dương Ngọc Liên nói xấu người nhà anh: "Trước đây em mang thai Chấn Nghiệp, lúc đó trong nhà còn khó khăn hơn bây giờ, còn không phải đồ ăn ngon ngày ngày dâng tới miệng, em cũng không nghĩ xem lúc đó mẹ tốt với em như thế nào. Bây giờ vợ Giang Triều mang thai, bồi bổ thêm cũng là điều nên làm."
Giang Ba trợn mắt, không để ý đến chị ta. Ngày nào cũng nói mẹ anh không tốt, chị ta cũng không xem xem nhà người khác thế nào, vợ tiểu Xuyên nhà bên cạnh mang thai bảy tám tháng vẫn phải ra đồng làm việc, cũng chẳng thấy người ta nói lời nào, lúc Dương Ngọc Liên mang thai Chấn Nghiệp, mẹ anh ta hầu hạ chị ta như tổ tông vậy, không cho chị ta làm gì, còn dặn dò liên tục.
Dương Ngọc Liên hừ lạnh một tiếng, nhìn người khác có đồ ăn ngon, chị ta vẫn ấm ức. Sau khi hùng hổ một tràng, thằng nhóc nhà chị ta đến giờ vẫn chưa về, chị ta chạy ra ngoài hét lớn: "Giang Chấn Nghiệp, chết đi đâu rồi, còn không về đồ ngon bà nội làm sắp bị người người ta ăn hết rồi."
Giang Chấn Nghiệp đang chơi bắn bi với đứa trẻ khác, nghe thấy có đồ ăn ngon, liền vểnh mông vừa lăn vừa chạy về nhà, vừa vào đến nhà đã chui ngay vào phòng bếp: "Bà nội, con muốn ăn."
Dư Tú Lệ bưng canh trứng gà ra, cẩn thận chia thành hai phần, một phần đựng trong cái bát bé. Đợi Giang Chấn Nghiệp đi vào, bà cười đưa cho cháu trai một bát.
"Bà nội, con muốn ăn bát to." "Trùm nhỏ" không chịu cầm lấy bát nhỏ, cứ đòi bát to, khuyên thế nào cũng không nghe.
"Chấn Nghiệp ngoan, trẻ con ăn bát nhỏ, bát to để cho thím với em bé ăn." Dư Tú Lệ dịu dàng nói.
"Con không cần em bé, con muốn ăn bát to." "Trùm nhỏ" trề môi, mẹ nó nói rồi nếu em bé ra đời sẽ giành đồ ăn ngon với nó, nó mới không cần em bé.
Ngực Dư Tú Lệ có chút đau, nhưng nhất thời không làm gì được cậu. An Khê đứng ngoài phòng bếp: "Mẹ, để thằng bé ăn bát to đi, con không ăn cũng không sao."
Dư Tú Lệ mấp máy môi, nhưng lại thấy không ổn, nếu cho cậu một lần, lần sau ngày nào cũng đòi bà, vốn dĩ hấp trứng gà để bồi bổ dinh dưỡng cho An Khê, không phải để Chấn Nghiệp ăn cho đỡ thèm.
"Ngọc Liên, con mau bế Chấn Nghiệp vào phòng, loanh quanh trong bếp bị bỏng thì làm sao."
"Không rảnh." Dương Ngọc Liên hùng hổ trả lời, chỉ là chị ta ngồi trong phòng cũng chẳng làm gì.
Tính tình Dư Tú Lệ có tốt đi nữa, cũng không thể không tức giận: "Chỉ có bát bé thôi, không ăn thì thôi. An Khê, con bưng lấy bát to đi, kẻo lạnh lại không ngon."
Giang Chấn Nghiệp làm sao chịu, An Khê chân trước còn chưa bước vào bếp, chân sau Giang Chấn Nghiệp đã lăn qua lăn lại trên đất, An Khê lùi về phía sau một bước, không dám bước lên trước.
Bộ dạng vừa khóc vừa sinh sự khiến Dư Tú Lệ tức đến nỗi cầm ngay lấy cành củi được bổ sẵn trên đất đánh vào mông cậu. Khiến "trùm nhỏ" khóc to. An Khê đứng ở cửa, cũng không lên trước khuyên ngăn.
Dương Ngọc Liên còn đang nhàn rỗi xem chuyện gì sẽ xảy ra, thấy con mình bị đánh làm sao mà ngồi yên được nữa, vội vàng chạy xuống bếp, vừa nãy còn không rảnh, giờ lại rảnh rồi.
"Chấn Nghiệp chẳng phải chỉ muốn ăn chút canh trứng thôi sao? Không muốn cho thì thôi, còn đánh nó. Sao mẹ thiên vị thế, có đồ gì tốt đều cho hết Giang Triều, Chấn Nghiệp nhà con có còn là cháu của mẹ không!" Dương Ngọc Liên vừa vào đã gào góc thảm thiết.
Dư Tú Lệ tức đến trắng mặt, ôm ngực ho khan. An Khê nhíu mày, đến bên cạnh Dư Tú Lệ, Giang Triều không ở nhà, cô phải giúp anh chăm sóc tốt cha mẹ, tránh anh ở ngoài lại lo lắng.
"Ngọc Liên, chúng ta làm người phải có lương tâm. Con nói ta thiên bị Giang Triều, vậy con nói xem Giang Triều lấy được gì tốt từ ta. Trong nhà có đồ gì tốt, cái nào không phải con chọn trước rồi mới đến lướt người khác. Lúc trước con mang thai, con nói xem ta có bạc đãi con chút nào không? Có gì ngon đều cho con, bây giờ con nói ta thiên vị, lương tâm con bị chó gặm rồi à."
"Ai biết được mẹ sau lưng cho Giang Triều bao nhiêu, sính lễ lúc trước cho Giang Triều còn chẳng gấp đôi sính lễ của Giang Ba nhà con." Dương Ngọc Liên căm phẫn nói. Nói hay thì tiền sính lễ thêm vào là tiền của Giang Triều, ai mà tin cậu ta có nhiều tiền đến vậy, không biết hai ông bà sau lưng cho thêm bao nhiêu."
"Chị dâu, nếu của hồi môn của chị cũng nhiều như tôi, thì tôi tin cha mẹ khẳng định cũng sẽ cho thêm tiền sính lễ."
Mặt Dương Ngọc Liên đen đi, An Khê chọc đến nỗi đau của chị ta rồi, của hồi môn của Dương Ngọc Liên ít là chuyện mà ai cũng biết, nhưng có ai dám nhắc trước mặt chị ta. Ai mà chẳng biết của hồi môn càng nhiều càng có chỗ đứng ở nhà chồng, chính vì của hồi môn của chị ta ít nên mới bị nhà họ Giang bắt nạt.
"Tôi nói chuyện với mẹ, cô chen vào làm gì." Dương Ngọc Liên hung dữ trừng mắt với An Khê.
"Vậy chị nói Giang Triều nhà tôi làm gì, chị nói anh ấy được, tôi nói chị thì không được à." An Khê nhăn mày, không chịu lép vế trừng mắt lại: "Mẹ đi nghỉ trước đi! Bếp để con dọn cho."
Sau khi An Khê lườm Dương Ngọc Liên một cái, không muốn để ý đến chị ta nữa. Cô quay người đem bát canh gà đã nguội bỏ vào nồi hấp lại. Còn bát bé vẫn để trên bếp, ăn thì ăn, không ăn thì thôi.
Dương Ngọc Liên thấy Dư Tú Lệ đi rồi thì hung dữ nhìn theo bóng dáng của An Khê. Đánh vào đầu Giang Chấn Nghiệp một cái, nhấc cậu lên, bưng bát canh gà ra ngoài: "Nhìn thấy chưa, bà nội đối xử với mẹ con mình thế đấy, xem sau này con còn hiếu thuận với họ không."
Quả nhiên Giang Chấn Nghiệp vội với lấy bát canh trứng, uống ừng ực, đến cạnh bát cũng bị liếm sạch sẽ. Hoàn toàn quên mất chính mình vừa rồi sống chết không chịu uống chén nhỏ.
Sau khi vét hết bát, liền hất hất cằm: "Mẹ, con vẫn muốn uống."
"Mẹ lấy đâu ra, hỏi mẹ có tác dụng gì." Dương Ngọc Liên mắng, chỉ vào Giang Chấn Nghiệp bảo cậu đi mà đòi An Khê.
An Khê sau khi dẹp dẹp xong trong bếp, xoay xoay cổ, cả ngày hôm nay đúng là có chút mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến còn hai ngày nữa là Giang Triều về rồi, mặt mày giãn ra, tay để trên bụng, cắn mối ngẩn ra cười: "Con ơi, chúng ta rất nhanh có thể gặp cha con rồi, con có nhớ cha không!" vừa nghĩ cô vừa lấy bát canh trứng vừa hâm lại trong nồi ra, vì hấp hơi lâu nên đặc lại nhiều, cũng có mùi tanh của trứng, nhưng mà đến thời đại này, cô cũng đã có thói quen tiết kiệm, nên vẫn bịt mũi uống từng ngụm nhỏ.
Dây dưa từ chuyện vừa rồi, trời cũng tối đi nhiều, cả bầu trời bao phủ bởi màu xám xịt, cô vừa mới uống được vài ngụm, Giang Chấn Nghiệp đã chạy vào, trên tay vẫn cầm món đồ ăn màu xám xịt.
Nó xông đến trước mặt An Khê, tay vịn vào người An Khê. An Khê nhăn mày, đặt bát vào chỗ trong cùng của bếp, sau đó bước sang bên cạnh lùi lại một bước.
Tay Giang Chấn Nghiệp vốn đã ngắn, người còn không cao bằng cái bếp, làm sao với được đến cái bát, tay chân cậu đá lung tung vào An Khê: "Đồ phụ nữ xấu xa, đồ xấu xa."
Bị thằng nhóc bám riết lấy, An Khê nhất thời không thể thoát ra, sau khi hết nhẫn nại, cô dứt khoát nhặt lên cây gậy mà Dư Tú Lệ vứt trên mặt đất lên, đánh lên tay nó một cái.
Giang Chấn Nghiệp bỗng gào khóc to hơn, càng hung hăng đấm đá. An Khê không nhìn được nữa hít sâu một hơi, lại đánh lên tay chân nó vài cái nữa. Cậu nhóc càng khóc to hơn.
Cả buổi tối chỉ nghe thấy tiếng khóc của nó, Dương Ngọc Liên ngó đầu nhìn ra đằng bếp. Con trai đến chị ta còn không dám đánh, con nhỏ đó là ai mà dám đánh. Đôi mắt tròn của chị ta khẽ lườm, con nhỏ đó đúng là thiếu dạy dỗ. chị ta xắn tay áo chạy nhanh xuống bếp. Bắt lấy cây gậy đúng lúc An Khê đánh xuống người con trai chị ta, An Khê cũng dùng sức giật lại, không buông ra.
"Con nhỏ chết tiệt, con trai tôi cô cũng dám đánh."
"Con trai chị không có gia giáo, tôi không đánh nó thì đánh ai, còn phải đánh thêm vài cái nữa, đánh thật đau mới được."
Dương Ngọc Liên cắn chặt răng, dùng hết sức giật mạnh cây gậy ra. Sức lực chị ta lớn như thân hình mình vậy, An Khê dù sao cũng không phải đối thủ của chị ta nên dứt khoát buông tay ra, Dương Ngọc Liên trở tay không kịp ngã ngửa ra sau.
An Khê nhịn cười, làm mặt vô tội: "Chị dâu, là chị tự ngã, không liên quan gì đến tôi đâu nhé."
Sau đó hất tay "trùm nhỏ" ra, vòng qua người Dương Ngọc Liên vui vẻ đi ra khỏi nhà bếp.