Dư Tú Lệ đi dạo một vòng khắp nơi trong ngôi nhà con trai thuê được, nơi này ngược lại rất rộng lớn, cái sân này rất vừa ý bà ấy. Lúc con dâu đang ở cữ, bà ấy có thể mua mấy con gà nuôi ở trong sân, cách vài ngày làm thịt một con bồi bổ sức khỏe.
Nhưng mà tiền thuê nhà có hơi đắt, sau khi biết thuê một tháng hết tám đồng từ chỗ Giang Triều thì Dư Tú Lệ không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Bà ấy vừa mắng Giang Triều không biết sinh hoạt, vừa bảo anh mau chóng trả nhà lại, rồi tìm căn nào rẻ hơn một chút. Dù sao hai mẹ con bọn họ cũng không chú ý nhiều như vậy.
Giang Triều lừa mẹ anh, nói rằng căn nhà là thuê được, cũng là vì không muốn để bà ấy nghĩ nhiều, nếu không anh phải giải thích tiền mua nhà ở đâu ra đây. Với lại, dù sao ai cũng sẽ không thật sự ngốc đến mức không ở nhà của mình, chạy ra bên ngoài bỏ tiền đi thuê nhà của người khác cả.
"Mẹ à, con đã trả tiền thuê nhà rồi, cho dù bây giờ trả nhà lại, người ta cũng sẽ không trả lại tiền đâu. Hơn nữa lúc đến đây, An Khê đã nói bọn con ở đâu cũng không sao, nhưng không thể để mẹ đi theo chịu khổ với bọn con được. Mẹ cứ yên tâm ở đây đi, mặc dù tình hình kinh tế của con và An Khê không giàu có gì, nhưng mà cũng chẳng thiếu mấy đồng tiền này."
Dư Tú Lệ thì ngoài miệng cằn nhằn Giang Triều mấy câu, nhưng trong đầu cũng cực kỳ dễ chịu. Ai mà không hy vọng con dâu là một người hiếu thảo chứ, bà ấy không thể nhận được phúc khí này ở thằng cả bên kia, cuối cùng lại có thể tìm được chút an nhàn ở chỗ thằng hai. Bà ấy cũng chẳng trách thằng cả được, vì Dư Tú Lệ biết không phải thằng cả không muốn hiếu thảo với bọn họ, mà là cô vợ kia của thằng bé quá ghê gớm.
Bây giờ không so sánh thì sẽ không có chênh lệch, hai đứa con dâu ra sao, cao thấp nhìn ra ngay.
"Giang Triều, An Khê là một đứa bé tốt, con cần phải đối xử với con bé thật tốt biết chưa?" Dư Tú Lệ dặn dò một cách thấm thía.
"Mẹ à, mẹ yên tâm đi! Con có thể không quan tâm đến vợ của mình sao?" Giang Triều cười nói.
Tất cả đồ nội thất lớn trong nhà đều được giữ lại, cho nên bọn họ chỉ cần mua thêm một vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản là có thể trực tiếp vào ở. Bởi vì đã nửa tháng không có ai ở trong nhà này, cho nên trong nhà có bám một lớp bụi hơi mỏng. Đây là ngôi nhà phải ở trong một tháng nên Dư Tú Lệ quét dọn rất cẩn thận.
Giang Triều tranh thủ thời gian ra ngoài mua về rất nhiều đồ dùng cần thiết ngày thường.
Trong bệnh viện, người đi qua đi lại không ít, phần lớn mọi người đều hối hả vội vàng. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến người ta khó chịu, hoàn cảnh âm u ở chỗ hành lang cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Đối với An Khê mà nói, điều kiện của bệnh viện này không đến mức khiến cô không thoải mái, ngược lại còn có một cảm giác an toàn quen thuộc.
Thiệu Bội Hà dìu An Khê đi bộ dọc hành lang. Cái bụng kia của An Khê cũng thật lớn đến có hơi đáng sợ, cô ấy không khỏi run như cầy sấy.
Sau khi trở về phòng bệnh, Thiệu Bội Hà đỡ An Khê lên giường. Bây giờ trong phòng bệnh không chỉ có một mình cô, có một người phụ nữ mang thai mới được chuyển đến giường bên cạnh, đêm qua vừa đến đã trực tiếp được đưa vào phòng sinh, sinh được một đứa con trai.
Đứa bé thỉnh thoảng sẽ ầm ĩ một trận, cho nên trong phòng bệnh rất hiếm có khi được yên tĩnh.
"Đồng chí trẻ, em bé khóc lóc ầm ĩ đến cháu đúng là ngại quá, dì thấy bụng cháu lớn như vậy, chắc phải là một cậu nhóc mập mạp." Bà dì giúp đỡ sản phụ ở giường bên cạnh ghé lại đây mà niềm nở lên tiếng.
An Khê không thể thắm thiết đối với những người cô không quen biết, ngược lại Thiệu Bội Hà lại trò chuyện với đối phương một cách nhiệt tình.
"Dì đừng nói thế, cô nhóc này mang thai song sinh đấy, lúc sinh nhất định phải chịu chút đau khổ rồi." Thiệu Bồi Hà cười nói với người kia.
"Dì nói sao cái bụng này lại lớn như thế, hóa ra là đang mang thai song sinh à! Vậy thì đúng là chuyện tốt, bây giờ cũng chẳng thấy mấy ai mang thai đôi, là phúc khí lớn đấy, cũng không chịu ít đau khổ hơn những người khác đâu! Để dì nói này, tốt nhất là sinh hai đứa con trai, cũng có mặt mũi ở nhà chồng. An Khê à, nghe lời dì của cháu nói đi, chỉ cần chịu đựng xong lần này, sau này cuộc sống của cháu có thể dễ chịu hơn." Bà dì kia bày ra dáng vẻ người từng trải mà khuyên bảo cô.
An Khê gật gật đầu, cười nói tán thành. Nhưng trong đáy lòng cô cũng có chút bất đắc dĩ, thực ra cũng không khó giải thích, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ trong lòng của những người này rồi. Giống như cha mẹ của Giang Triều, cho dù bọn họ không nói rõ ra, nhưng An Khê cũng có thể cảm nhận được bọn họ thích con trai hơn là con gái.
Chuyện gì cũng là con trai xếp đầu tiên, con gái chỉ là thứ yếu. Ở trong mắt cô, bất kể là con trai hay con gái cũng đều như nhau cả, thậm chí cô thích con gái hơn. Nếu như phải sinh con mà nói, cô chắc chắn sẽ mong muốn có thể có một bé gái làm áo bông nhỏ thân mật của mẹ.
An Khê ngồi ôm đầu gối ở trên giường, nghe cuộc trò chuyện của hai người với nhau dần dần say sưa hơn.
Giang Triều không yên tâm về An Khê ở bệnh viện, sau khi dọn dẹp gần xong ở nhà mới, anh lập tức chạy về bệnh viện. Lúc anh quay lại bệnh viện, vừa khéo đến giờ cơm tối. Ban đầu, Giang Triều muốn mời Thiệu Bội Hà ra ngoài ăn một bữa, suy cho cùng người ta chăm sóc cho vợ anh cả ngày trong bệnh viện, dù sao cũng phải bày tỏ một chút.
Thế nhưng Thiệu Bội Hà nói rằng cô ấy vội về nhà nấu bữa tối, sẽ không ở lại, nên Giang Triều tiễn cô ấy đến cổng bệnh viện mới trở về.
Theo như lời của Thiệu Bội Hà, Giang Triều đúng là rất khách sáo, suy nghĩ mọi chuyện rất chu đáo, có thể giỏi đối nhân xử thế nhiều hơn Bạch Hàng nhà cô ấy. Nếu xuất thân của anh cao hơn một chút, chắc chắn sẽ không chui rúc ở thôn Tam Thủy trong cái khe núi kia giống như bây giờ, cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Lúc anh trở về, An khê đang chơi đùa với em bé ở giường bên cạnh. Em bé mới sinh ra, mặt vẫn chưa nảy nở mà đỏ au và nhăn nheo, chẳng khác nào một ông cụ non. An Khê giống như nhìn thấy bóng dáng của con mình từ cái miệng nhỏ nhắn mấp máy của em bé.
Một lúc sau, đứa bé được An Khê bế trong lòng bàn tay kia đột nhiên khóc lên, An Khê gần như không biết làm thế nào, đành phải trả đứa bé về cho mẹ nó. Cô quay đầu lại nhìn về phía Giang Triều, đôi mắt chớp chớp vài lần.
Sao Giang Triều có thể không hiểu cô chứ, anh biết cô đang xấu hổ với mình. Tính cách của cô nhóc hướng nội, ở cùng người xa lạ sẽ không thoải mái cho lắm.
Giang Triều đưa một ít quả mận vừa mới được rửa sạch ở bên ngoài đến trước mặt An Khê. Ánh mắt An Khê sáng lấp lánh: "Giang Triều, anh mua ở đâu ra thế."
"Vừa rồi lúc ở trên phố, anh thấy ven đường có bán, biết em thích ăn bèn mua một ít."
Quả mận có vị chua nhiều hơn ngọt, có hơi thử thách răng lợi của người ta. Thực ra An Khê sợ chua, nhưng mà từ sau khi mang thai, cô đã có thể ăn chua rất tốt, cô cắn một quả mận vào miệng đến ứa nước miếng, thoải mái đến nỗi đôi mắt sinh động kia híp lại thành một đường thẳng.
Giang Triều vuốt ve mái tóc mềm mại của An Khê, phì cười không thôi.
Giờ cơm tối, Dư Tú Lệ làm thịt một con gà, hầm một nồi canh gà cho An Khê. Dư Tú Lệ khéo tay, canh gà được hầm vừa thơm vừa đặc, vì thế An Khê ăn nhiều hơn một bát lớn. Gà mái mua từ trên phố về chỉ hầm một phần ba, phần còn lại đều được treo dưới đáy giếng để giữ tươi.
Buổi tối, An Triều ở lại trong bệnh viện, Dư Tú Lệ ở trong nhà. Cho dù là buổi tối, nhưng thời tiết vẫn vô cùng oi bức, có điều thỉnh thoảng có vài làn gió mát thổi vào bệnh viện.
Thời tiết oi ả khiến trong lòng người ta cũng khó chịu, giống như quét một lớp cháo bột gạo, không khí nhớp nháp khiến người ta khó thở. Trên người An Khê có một lớp dính dính, cô nằm ở trên giường lăn đi lăn lại không ngủ yên giấc. Giang Triều chỉ chiếm một chỗ nhỏ trên giường, nghiêng người nằm ở bên cạnh cô, cầm tờ báo lấy từ sạp báo quạt gió cho An Khê.
Ban đêm tĩnh lặng khiến âm thanh tờ báo ma sát với không khí càng rõ ràng hơn. An Khê trở mình, đối mặt với Giang Triều, nắm lấy tay anh rồi nhỏ giọng nói: "Giang Triều, anh có nóng không?"
"Anh không nóng." Giọng nói trầm thấp của Giang Triều giống như một con sâu bò vào trong lỗ tai cô. An Khê ôm chặt tay của Giang Triều hơn.
Trên cánh tay có chút ẩm ướt nhớp nháp, nguồn nhiệt bốc hơi vào trong lỗ chân lông và mao mạch của cô. Mặc dù nóng, nhưng cánh tay rắn chắc lại có thể cho cô cảm giác an toàn.
"Sao có thể không nóng chứ, em cũng sắp nóng muốn chết rồi." An Khê than thở một câu.
"Đúng là không nóng, lúc ngày mùa anh phải phơi nắng cả một ngày dưới ánh mặt trời, đây đã xem như rất thoải mái rồi." Giang Triều ngoài miệng nói vậy, cường độ quạt báo trên tay đã bắt đầu lớn hơn.
An Khê biết làm việc nhà nông rất vất vả, lúc trước cô chỉ làm một hai ngày ở nhà ăn của công xã đã mệt thành chó rồi. Công việc ở nhà ăn công xã xem như là thoải mái rồi, càng không thể so với phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, cô có chút đau lòng mà cọ cọ lên tay anh.
"Giang Triều, anh đưa tờ báo cho em đi."
"Sao thế?" Giang Triều hỏi.
"Anh nghỉ một lát đi, để em quạt cho." Cô ngửa đầu nhìn anh.
Nghe thấy vậy, Giang Triều buồn cười: "Khinh thường chồng của em như vậy à."
"Em sợ anh mệt mà." An Khê trợn mắt, đánh một cái vào cánh tay anh, thất vọng vì anh không nhìn thấy lòng tốt của cô.
"Em yên tâm, sức chịu đựng của anh rất tốt! Em có mệt mỏi thì anh cũng không biết mệt, không phải đã từng thử rồi sao?" Giang Triều cố tình đè giọng nói đến mức thấp nhất, ghé sát bên tai An Khê, nói câu được câu chăng.
Mặt An Khê đỏ bừng một mảng, giả vờ như không hiểu ý của anh, nhắm mắt lại vùi đầu vào trong gối, bắt đầu giả chết.
Cô vốn chỉ định giả vờ ngủ, nhưng nhờ Giang Triều nhẹ nhàng vỗ về, An Khê đã dần dần buồn ngủ, cảm giác oi bức bắt đầu tách ra, càng ngày càng xa, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ.
Giang Triều thấy gương mặt đang ngủ của An Khê chầm chậm lắng dịu lại, tay anh khẽ khàng đặt lên trên cái bụng nhô ra của cô, cảm nhận sự tồn tại của hai sinh mệnh nhỏ ở bên trong, đáy mắt không khỏi nhuộm một tầng mềm mỏng.
Đây là sợi dây gắn bó huyết thống chặt chẽ của anh và An Khê.
Bà dì ở bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang Giang Triều, trong lòng không nhịn được mà xúc động một hồi. Cậu nhóc này là thật lòng thật dạ thương vợ mình, làm chuyện gì cũng đặt cô vợ ở vị trí đầu tiên. Cả đời phụ nữ mong muốn điều gì, không phải là trông mong tìm được một người sẽ yêu thương mình sao. May mắn của cô gái nhỏ thật là tốt.
Lúc hai giờ giữa đêm giữa hôm, trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ có ánh đèn sáng trên hành lang, ngọn đèn lờ mờ lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng sẽ có tiếng bước chân vang lên.
Cô gái nằm yên yên ổn ổn trên giường bỗng nhiên toàn thân run rẩy. Tay chân nhúc nhích không ngừng.
"Hừ hừ!" Miệng của cô gái bắt đầu không có ý thức mà thốt ra những tiếng kêu rên đau đớn.
Tiếng động dần dần trở nên lớn hơn, là tiếng vang thình thịch do chân của cô gái đạp mạnh lên ván giường.
Giang Triều đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ chập chờn, cảm nhận được người bên cạnh mình đang đau đớn khiến anh vội vàng nhảy xuống giường, mò mẫm đến góc phòng bật đèn lên.
Từ bóng tối bất ngờ chuyển sang sáng, chói khiến ánh mắt anh không khỏi nheo lại, Giang Triều phản ứng nhanh nhẹn, mau chóng trở lại bên giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Khê méo mó, miệng mở lớn, tiếng kêu đau đớn nặng nề phát ra từ khuôn miệng há to kia.
"Giang Triều, em sắp sinh rồi, hự!" An Khê đau đến mức dùng răng cắn chặt môi, tơ máu tràn ra từ trong kẽ răng cô.
"An An, đợi anh, anh đi gọi bác sĩ!" Giang Triều căng thẳng thở gấp, môi run rẩy dán một nụ hôn trên trán An Khê, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Bụng dưới bắt đầu có cảm giác trĩu xuống, cơn đau chuyển dạ đến từng đợt từng đợt, ngay cả khoảng trống để cô hít thở cũng không có, lúc trước An Khê chưa từng có lần nào đau đớn giống như bây giờ.
An Khê đau đến mức đại não trống rỗng một khoảng, trong đầu giống như hiện lên vô số tia chớp, nổ như tiếng máy bơm. Lúc cô đau đến mức ngay cả hít thở cũng là một điều xa xỉ, An Khê bắt đầu đập đầu vào trên khung sắt.
Bác sĩ trực ban bị Giang Triều cưỡng chế kéo từ trong văn phòng đến, rất mất kiên nhẫn mà phất tay áo, vẻ sốt ruột lo lắng của người bên cạnh hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông ta.
Thấy An Khê thực sự đau đớn, ông ta mới không nhanh không chậm bảo y tác đưa An Khê vào phòng sinh.
Đèn màu đỏ bên ngoài phòng sinh sáng lên, ở cuối hành lang tối om càng chói mắt hơn. Giang Triều tựa vào vách tường hành lang, hai chân đã mềm nhũn, chỉ có thể dựa lên tường mới có thể gắng gượng chống đỡ.
Trong phòng sinh, tiếng hét chói tai của người phụ nữ không có lúc nào là không hề kích thích thần kinh của anh.
Chốc lát sau, cửa phòng sinh mở ra một khe hở, một y tá trẻ đeo khẩu trang chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đi từ bên trong ra.
"Anh có quan hệ gì với sản phụ?" Y tá trẻ hỏi.
"Tôi là chồng cô ấy." Toàn thân Giang Triều không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, chống đỡ cho anh đi đến trước mặt cô y tá trẻ.
Sau khi liếc mắt đánh giá anh, y tá trẻ rút một tờ giấy từ trong tập tài liệu mà cô ta đang ôm rồi đưa cho anh.
"Ký tên đi!"
Giang Triều nhận lấy kẹp tài liệu, phía trên là một tờ cam kết miễn trừ trách nhiệm, trong quá trình sản phụ sinh nở xuất hiện bất cứ vấn đề gì đều không liên quan đến bên bệnh viện. Ký thì sinh, không ký thì phải rời đi.
Giang Triều siết chặt cây bút, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu: "Vợ tôi sẽ xảy ra chuyện sao?"
Ở trong bệnh viện đã quen nhìn thấy sinh ly tử biệt, y tá trẻ cũng đã sớm trở nên cực kỳ thờ ơ với chuyện sống chết của người khác, cô ta cũng chỉ dùng giọng điệu việc chung làm chung trả lời: "Ai cũng không thể bảo đảm chuyện này được, đừng để lỡ thời gian, ký nhanh lên đi!"
"Giang Triều, em không muốn sinh nữa." Trong phòng sinh, tiếng hét bén nhọn tựa như có thể xuyên thủng màng nhĩ liên tục đâm vào anh.
Trái tim anh dần dần bình tĩnh lại, Giang Triều chưa bao giờ có lần nào bất lực như lúc này. Cuối cùng, anh chỉ có thể nghiến răng ký tên của mình lên góc cuối cùng của tờ cam kết miễn trừ trách nhiệm.
Giang Triều.
Chữ viết lộn xộn kinh khủng.
Cánh cửa lớn của phòng sinh lại lần nữa đóng lại.
Sáng ngày hôm sau, Dư Tú Lệ đến bệnh viện từ sớm, lúc đến phòng bệnh ở khoa phụ sản lại nhìn thấy trên giường ngủ trống không.
"Chị à, con dâu chị được đưa vào phòng sinh từ đêm qua rồi, bây giờ vẫn chưa ra ngoài đâu?" Người phụ nữ bế đứa bé kia nói.
Dư Tú Lệ vừa nghe, cũng hoảng sợ đến nhảy dựng, bà ấy nào dám chậm trễ, vội vàng chạy về phía phòng sinh bên kia.
Lúc này mới khoảng sáu giờ, trời còn chưa sáng hoàn toàn, vẫn đang có chút âm u không rõ. Lúc Dư Tú Lệ chạy đến phòng sinh, đã nhìn thấy Giang Triều đang ôm đầu ngồi trên ghế.
"Triều Tử, vợ con thế nào rồi, đã sinh chưa?" Dư Tú Lệ hỏi, theo lý mà nói, phụ nữ sinh nở chính là chuyện lớn long trời lở đất, nhưng bây giờ xung quanh lại rất yên tĩnh, tĩnh lặng khiến bà ấy hốt hoảng.
Trong khoảnh khắc Giang Triều ngẩng đầu lên kia, Dư Tú Lệ suýt chút nữa sợ nhảy dựng.
Đây thực sự là con trai của bà ấy.
Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đỏ ngầu, không nhìn thấy tròng trắng, râu ria còn xồm xoàm, tên ăn mày bên ngoài cũng tốt hơn anh một chút.
"Cô ấy khó sinh, phải mổ lấy thai."
Giọng nói của Giang Triều khản đặc, xen lẫn mệt mỏi khôn cùng.