70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 70:




An Toàn dìu Giang Triều vào phòng, sau khi đẩy anh lên giường xong thì ông không khỏi thở hổn hển mấy hơi. Đừng nói Giang Triều trông không mập, nhưng da thịt trên người lại rất săn chắc, cân nặng đúng là không hề nhẹ.
"Chú ơi, vất vả cho chú rồi!" An Khê nói.
"Đều là người một nhà cả, nói cái gì mà vất vả hay không chứ, cháu có việc cứ gọi chú một tiếng."
An Khê để Từ Hồng chăm sóc cho hai đứa nhóc kia trước, cô nhìn người đàn ông say rượu nằm như chết trên giường thì không khỏi thở dài, rõ ràng không biết uống rượu còn gắng gượng rót nhiều như vậy, anh không say thì ai say nữa.
"An Khê à, mẹ đun ít nước nóng trên bếp lò, con lấy ít nước lau người cho Giang Triều đi." Từ Hồng gọi với vào trong phòng.
"Vâng ạ."
An Khê nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi về phía nhà bếp. Một chiếc chậu sức màu trắng được đặt trên sàn nhà bếp, Từ Hồng cầm ấm đun nước rót vào trong chậu, dòng nước nóng chảy ra từ miệng ấm, nước nóng mờ mịt bốc hơi quanh quẩn. An Khê pha nước lạnh với nước nóng vừa nấu sôi, sau đó thử đến độ ấm thích hợp mới xem như là xong.
Từ Hồng vừa lấy một cái khăn mặt màu trắng từ trong phòng ra, phía trên có in tên của nhà máy gang thép Bát Nhất, là phúc lợi từ nhà máy của mấy người An Toàn phát cho công nhân, mỗi tháng đều có một cái, cho nên Từ Hồng dùng một cái cũng không cảm thấy tiếc.
An Khê bưng chậu đi ra bên ngoài, vừa khép gặp phải An Khang đang đi vào nhà bếp. Hai người đi đến trước mặt, An Khê gật gật đầu với cô ta.
"An Khê, tôi còn tưởng rằng cô có năng lực giỏi giang đến cỡ nào chứ! Bây giờ cũng phục vụ bên cạnh đàn ông sao?" Miệng An Khang mấp máy.
"Tôi cũng chỉ có một chút năng lực như vậy, nếu đã khiến cô thất vọng rồi thì tôi cảm thấy rất có lỗi, làm phiền cô nhường đường, cô đang chặn cửa phòng tôi đấy." An Khê ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô ta.
Vóc dáng của An Khang rất cao, là chiều cao phổ biến của người phía Bắc. An Khê không chiếm ưu thế về chiều cao, hai người đứng cùng với nhau thì chỉ có cô là bên đơn phương bị đè ép.
Tay của An Khang khanh trước ngực, dùng góc nhìn từ trên cao nhìn xuống cô, mang theo ánh mắt dò xét: "Bây giờ chúng ta hoàn toàn không phải là người cùng một đẳng cấp, tôi nói chuyện với cô cũng cảm thấy vất vả, sau này tôi đúng là phải làm nữ bác sĩ."
"Ừ! Làm nữ bác sĩ cũng rất tốt, cho nên cô có thể đừng có chắn hết cửa vào thế hay không, để lại một khe hở cho tôi đi vào cũng được mà!"
An Khê gạt cô ta sang một bên, sau đó khẽ mở cửa ra một khe hở nhỏ rồi nhanh nhẹn đi vào bên trong. An Khang đứng ở tại chỗ mấy giây mới phản ứng lại, nói cô ta chắn hết cửa, không phải là nói cô ta vừa béo vừa lớn sao? Cô ta đá mấy cái lên cửa, đứng ngoài cánh cửa mắng: "Đồ sào tre gầy không ngực không mông."
Trước đây, lúc hai người cãi nhau, An Khê muốn mắng thì sẽ thẳng thắn nói cô ta vừa béo vừa xấu, sau đó cô ta lập tức mắng lại An Khê gầy như cây tre, không có ngực cũng chẳng có mông. Cuộc cãi vã của hai người mãi mãi đều sẽ phát triển đến mức ra tay, vóc dáng cô vừa nhỏ lại nhanh nhẹn, móng tay có thể khiến người ta hít hà một trận, có điều bình thường hai người đánh nhau đều là hai bên cùng thua thiệt, kết cục của bọn họ cũng sẽ không quá tốt.
Bây giờ, An Khê không trực tiếp cãi vã với cô ta, mà là đổi cách để chửi, đối với một người có đầu óc không tốt cho lắm thì phải nghiền ngẫm rất lâu, đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì người đã chạy mất từ lâu rồi, ngay cả khi muốn phát cáu cũng không tìm được chỗ để trút giận.
Sau khi nghe thấy vài tiếng vang lên ngoài cửa, An Khê không khỏi bật cười ra tiếng, cô cúi đầu nhìn, sao cô lại thành không ngực không mông rồi, chẳng phải đều rất lớn sao!
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh lại, cô đặt cái chậu lên giá, nhiệt độ nước đã thấp hơn nhiều so với lúc nãy cô thử, cũng may vẫn còn nóng. Sau khi thấm ướt khăn lông, cô xoay người ngồi xuống bên giường rồi lau mặt cho anh.
Trên người Giang Triều có mùi rượu rất nồng, An Khê không nhịn được mà nhéo mũi anh vài cái: "Cho anh uống này, không biết uống còn uống nhiều như vậy nữa."
An Khê lại vắt khăn trong tay lần nữa, cam chịu giúp anh cởi quần áo trên người ra, lau cổ và chỗ cổ áo qua một lần.
Ánh mắt của Giang Triều hơi hé ra, hai tay anh kéo bóng người mơ hồ ở phía trước vào trên người mình.
An Khê khẽ kêu một tiếng, vội vàng bịt miệng lại, tay của Giang Triều chẳng khác nào một sợi xích sắt bao vây lấy cô, An Khê làm thế nào cũng không giãy thoát được khiến cô không khỏi tức giận đánh lên người anh.
"An An!" Giang Triều hơi hé mắt, ôm lấy cô rồi lật người lại, đè lên người cô, nụ hôn mang theo hơi rượu dán lên trên mặt, đầu gối của An Khê chống lên người anh.
An Khê nghiêng mặt qua một bên, toàn bộ sức nặng không kiềm chế được của người đàn ông đè nặng trên người cô khiến An Khê không thở nổi.
Đôi mắt nhập nhèm men say dần dần tìm kiếm xuống bên dưới, Giang Triều tháo khăn quàng cổ cực kỳ vướng víu ra một cách lung tung rồi ném sang bên cạnh, vùi đầu vào cổ cô gặm cắn.
"A, đừng mà!" An Khê nhíu mày, thân thể cô run rẩy một hồi, ngón chân cũng co quắp lại. Người đàn dựa vào bản năng mà tác oai tác quái trên người cô, An Khê che kín miệng, không dám lên tiếng.
Cách một cánh cửa, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh trò chuyện của hai người Từ Hồng và An Toàn ở phòng khách, cửa sổ đóng kín không nhìn thấy cảnh tượng lờ mờ bên ngoài, tiếng chuông xe đạp có chút chói tai truyền đến từ phía xa, thấp thoáng lọt vào trong tai.
An Khê suýt chút nữa không nhịn được mà phát ra tiếng thét chói tai, sợi dây cung trong đầu kia vẫn luôn kéo căng. Cô chỉ biết nếu tiếp tục mặc kệ Giang Triều, tiếng động của hai người chắc chắn sẽ không giấu được những người ở bên ngoài.
Thế nhưng, toàn thân cô đều bị Giang Triều đè nặng, ngoại trừ đôi tay có thể nhúc nhích kia ra, ngay cả chân cũng bị đè lại. An Khê nghẹn một hơi, liều mạng đẩy anh ra, nhưng những gì cô nhận được lại là tiếng gầm nhẹ sốt ruột của Giang Triều khiến An Khê vội vàng bịt miệng của anh lại.
Giang Triều liếm liếm lòng bàn tay cô, mặt cô đỏ bừng, có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Tiếng nói chuyện bên ngoài dần dần nhỏ đi, hình như Từ Hồng đang dỗ hai đứa trẻ. Không biết có phải bởi vì đã lâu không nhìn thấy An Khê hay không, mà hai đứa trẻ không chịu dỗ dành, bắt đầu khóc toáng lên ở chỗ không quen thuộc này.
Bé Quyết Minh bước chân ngắn đi ra ngoài phòng: "Hu hu, muốn mẹ cơ."
"Em cũng muốn mẹ!" Bé Nhân Trần đi theo bước chân của anh trai, cũng khóc lên một cách đáng thương.
Từ Hồng thực sự không dỗ được, bà đành gọi: "An Khê, con đã xong chưa đấy, hai đứa nhỏ không nhìn thấy con thì khóc ghê lắm!"
An Khê nghẹn ngào hai tiếng, người đàn ông trên người rất giỏi giày vò người khác, nếu không có tiếng khóc của bọn nhỏ nhắc nhở cô trước khi ý thức của bản thân đắm chìm, thì cửa ải cuối cùng suýt chút nữa đã không dám bảo đảm rồi.
Bản thân An Khê cũng không biết, cô sẽ bộc phát ra sức lực đẩy người đàn ông nặng chẳng khác nào tảng đá lớn trên người ra, có điều đẩy quá mạnh mẽ nên trực tiếp khiến anh ngã xuống dưới giường.
An Khê chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên xong thì không hề có âm thanh khác nữa. Cô ngồi dậy, vội vàng xuống giường xem xét người nào đó vừa mới đẩy ngã xuống giường.
Cũng không biết anh có ngã bị thương hay không, cũng may sàn nhà có lát gỗ, hơi thở của anh cũng đều đặn, người có thân thể chắc khỏe như vậy đoán chừng cũng không ngã bị thương một cách dễ dàng như vậy.
An Khê lẩm bẩm một tiếng đáng đời, nhặt quần áo rơi trên sàn nhà mặc vào, tức giận đến mức không nhịn được mà đá anh một cái, mới vội vàng ra ngoài, dỗ dành hai đứa nhỏ. Bọn trẻ bám lên người cô giống như gấu túi, nước mắt và nước mũi tèm lem quẹt hết lên người cô.
"An Khê, vừa rồi là làm sao vậy, tiếng vang lên đó."
Tiếng động do Giang Triều rớt xuống giường đúng là quá lớn rồi, sàn nhà cũng rung hai lần, khiến người ta không thể không lo lắng.
Gương mặt An Khê không khỏi cứng đờ, đôi mắt cô chớp hai lần: "Không sao đâu ạ, chỉ là lúc Giang Triều trở mình, không cẩn thận ngã từ trên giường xuống."
"Ngã từ trên giường xuống còn nói không sao, An Toàn, ông mau vào xem đi, xem xem có ngã bị thương không."
"Ngã không bị thương đâu ạ."
Lời nói của An Khê vừa mới ra khỏi miệng đã bị Từ Hồng trợn mắt nhìn cô với vẻ không tán thành. Cô sờ sờ mũi, cũng may lúc vừa đi ra đã dọn dẹp sạch sẽ cả đồ lẫn người trên sàn nhà rồi, nếu không bị người khác nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch thì có xấu hổ hay không chứ.
Ngày hôm sau, lúc Giang Triều say rượu tỉnh lại, nhức đầu không ngừng, toàn thân cũng đau mỏi không có sức lực. An Khê đưa nước đường đỏ đun sôi cho anh, cuối cùng còn vỗ vỗ lên mặt anh: "Giang Triều, anh có biết ngày hôm qua bản thân đã làm cái gì không?"
Giang Triều lắc lắc đầu, anh chỉ nhớ hôm qua mình bị An Toàn rót cho hơi nhiều, những chuyện sau đó thì không nhớ rõ, trong lòng anh lộp bộp một tiếng, anh sẽ không làm chuyện quá giới hạn gì chứ.
"Ngày hôm qua anh ngã từ trên giường xuống, may mà chú An Toàn đỡ anh từ dưới đất lên, làm em cười muốn chết!" An Khê bật cười, nằm sấp trên giường vỗ vỗ đệm.
Giang Triều sửng sốt, đầu nhức ghê gớm, có chút ký ức mơ hồ lướt qua trong đầy, có điều có cố gắng ra sao cũng không bắt được.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch hiếm thấy của Giang Triều, An Khê hài lòng mà xoa xoa đầu anh. Giang Triều tỉnh táo lại, trực tiếp kéo cô lên giường vỗ mông hai cái.
"Giang Triều, anh chơi xấu, không được cù, em ngứa, ha ha!" An Khê cười đến mức hụt hơi, tay chân cào rồi đá lung tung.
Từ Hồng ở nhà bếp không nhịn được mà bật cười: "Người trẻ tuổi đúng là tốt! Muốn đùa vui ồn ào cũng không thể đùa giỡn ầm ĩ được."
Một ngày trước khi khai giảng đại học, An Khê dẫn theo Thiệu Bội Hà đi dạo một vòng quanh Bắc Kinh.
Trường học của mấy người Thiệu Bạch Hàng khai giảng trước, còn trường của một nhóm mấy người An Khê là khai giảng muộn nhất. Sau khi Thiệu Bội Hà tiễn Thiệu Bạch Hàng vào trường đại học xong thì đã hết việc, cô ấy đã mua vé xe lửa về huyện Dương Thụ Lâm ngay đêm hôm đó.
Sau khi tiễn cô ấy lên xe lửa, Thiệu Bạch Hàng ở trong trường xem như đã ổn định rồi. Giang Triều lại không thoải mái, Bắc Kinh không thể so với trong nhà, từ ngày rời đi, anh chỉ biết cái giá của việc đổi một thế giới càng rộng lớn hơn là lúc anh phải vứt bỏ tất cả tài nguyên quan hệ trước đây mà xây dựng sự nghiệp bắt đầu từ hai bàn tay trắng.
Anh phải dựa vào khả năng của bản thân để cho mẹ con cô một tương lai hoàn toàn không lo nghĩ. Chuyện lớn đầu tiên mà Giang Triều cần phải đối mặt là ổn định nhà cửa trước.
Nhà ở Bắc Kinh cung không đủ cầu, hầu hết đều là căn nhà nhỏ, nhiều người muốn mở rộng nhà cửa rộng hơn một chút nên tạm thời bọn họ thật sự không tìm được căn nhà thích hợp để mua. Nhà mà bọn họ có thể tìm thấy hoặc là quá nhỏ, hoặc là ở chỗ xa xôi, cách trường học của cô quá xa.
Hai người chỉ đành phải gác lại mà giải quyết nhu cầu tiếp theo, bọn họ thuê nhà để ở tạm một thời gian trước, đợi sau khi có nhà ở phù hợp thì sẽ dự định mua nhà ở.
Từ Hồng tai thính mắt tinh hơn bọn họ về phương diện này, vừa nghe nói bọn họ muốn thuê nhà, bà lập tức bắt đầu nhờ đám chị em của bà hỏi thăm giúp mình.
Từ Hồng nói, muốn ở gần trường đại học thì nhà ở phải rộng rãi, ít nhất cũng phải hai phòng ngủ một phòng khách để ở tạm trước, còn không ở chung với những người khác. Mặc dù yêu cầu của Từ Hồng có hơi hà khắc, nhưng không thể bỏ qua sức mạnh của quần chúng. Chẳng mấy chốc, bà thực sự đã tìm được một căn nhà như vậy, có điều người cung cấp thông tin căn nhà lại là An Khang.
Cô ta nói nó là nhà của một bạn học của cô ta, ở ngay gần đại học Bắc Kinh, lúc trước là một mình bà nội của anh ta ở, bây giờ bà nội đã qua đời rồi, cho nên thừa ra một căn nhà, nói là muốn cho thuê.
Bạn học kia còn là con của một cán bộ, nghe nói cha anh ta là cán bộ cấp đoàn trở lên.
An Khê vừa nghe vậy thì luôn có cảm giác hơi không thích hợp, cụ thể chỗ nào không thích hợp thì cô lại không rõ cho lắm. Cô không thể vì cảm giác như có như không kia mà lại bỏ qua căn nhà không dễ dàng tìm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.