Trên đường đi đến nhà họ Hoàng, An Khê nghe Thiệu Bạch Hàng nói chuyện, đại khái cũng hiểu rõ tình huống gia đình đối phương. Mấy gia đình có liên quan đến hai giới quân chính, mấy dân chúng nhỏ như các cô khó có thể tiếp xúc được.
Nhà họ Hoàng có vị trí hơi hẻo lánh, ở ngoại thành Bắc Kinh, là khu tứ hợp viện lớn, ở gần đó không ra là quân khu thủ đô.
Khi tới nơi, An Khê được bọn họ dẫn đường đi liên tiếp vào mấy cái ngõ nhỏ rồi vòng qua vòng lại, cuối cùng mới đến sân tứ hợp viện.
Khu tứ hợp viện này không chỉ có một nhà họ Hoàng, bên trên phân phối nhà xuống dưới đều là từng hộ từng nhà. Nơi này có thể được gọi là đại viện quân khu.
Tiếp đãi bọn họ là Bạch Mai, hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn ngang vai, khóe miệng có một nốt ruồi đen.
Bà ta cười, khóe miệng lộ ra vết nhăn rất sâu.
Lúc rời đi, Hoàng Khánh Niên chỉ nói với bà ta, tuổi tác vị bác sĩ này không lớn lắm, nhưng căn dặn bà ta ngàn vạn lần không được lạnh đạm với người này. Tuy tuổi cô gái này không lớn, nhưng cũng phải tầm ba bốn mươi tuổi, cũng phải có mười mấy năm làm nghề y, mới có thể khiến người ta tin phục một chút.
Nhưng vị bác sĩ An này vậy mà chỉ hơn hai mươi tuổi, nên trong mắt bà ta, cô chẳng qua chỉ là một con nhóc ranh miệng còn hôi sữa, vô luận thế nào cũng không nghĩ được con nhóc này có bản lĩnh gì.
Dù sao trung y vẫn xem trọng kinh nghiệm và tư lịch.
Nhưng mà, bởi khi lúc Hoàng Khánh Niên rời đi có nói mấy lời kia, tuy trong lòng ba ta dù không tin, nhưng trên gương mặt vẫn thể hiện sự nhiệt tình.
"Bác sĩ An, hiện tại đang làm việc ở đâu?" Bạch Mai hỏi.
"Tôi vẫn còn là một sinh viên học y, vẫn chưa đi làm." An Khê nhận ly nước từ trong tay bà ta, uống một ngụm rồi cầm ly nước trong tay.
"Vẫn còn là sinh viên à! Đúng là quá trẻ tuổi."
Bạch Mai vừa nghe, thì trong lòng càng không để bụng. Ai có thể tin một sinh viên còn chưa có tư cách làm nghề y chứ, kinh nghiệm chữa bệnh cứu người làm sao có thể so với những bác sĩ khác, mạng người là chuyện quan trọng, ai dám qua loa. Bà ta chỉ cho rằng đối phương phóng đại mọi chuyện, không chừng cô gái này đến từ địa phương nhỏ, chỉ tiếp xúc với mấy bệnh vặt như đau đầu nhức óc.
An Khê cúi đầu uống một ngụm nước, không thèm để ý mà đặt cái ly xuống bàn: "Chị Bạch, tôi cảm thấy chị có thể cho tôi xem tình huống của người bệnh trước."
"Không vội, các người thật vất vả tới đây một chuyến, dù sao cũng phải ăn bữa cơm trước rồi lại nói. Các người đừng có gấp, tôi đã để dì giúp việc trong nhà ra ngoài mua đồ ăn rồi, chắc sắp trở về. Bạch Hàng, hôm nay con trai dì cũng trở về, người trẻ tuổi như mấy đứa ở bên nhau có nhiều đề tài nói chuyện. Đúng rồi bác sĩ An, lúc trước tôi nghe chị của Bạch Hàng nói bệnh của cha Bạch Hàng là do cô chữa khỏi, tôi thấy rất tò mò, cô có thể kể cho tôi nghe chuyện này được không?"
"Bác sĩ An chỉ tham dự đợt trị liệu của cha cháu, còn tiền căn hậu quả trong đó thì cháu càng hiểu biết một chút, nên để cháu kể sẽ rõ ràng hơn."
Thật ra Bạch Mai không ngại ai tới kể, bà ta chỉ muốn hiểu biết đối phương rõ ràng hơn một chút, buổi tối lúc Hoàng Khánh Niên trở về thì bà ta mới có chuyện để kể cho ông ta nghe.
Đôi mắt Thiệu Bạch Hàng hơi thất thần, dường như là đang nhớ lại.
"Cha cháu bị bệnh là vào mùa thu năm bảy mươi lăm, lúc trước còn té xỉu rất nhiều lần, được chuẩn đoán là do khối máu chèn ép dây thần kinh nên mới thường té xỉu. Lúc đó, bởi vì điều kiện vệ sinh rất kém, nên bác sĩ không dám mổ, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì tính mạng. Trùng hợp là trong khoảng thời gian đó, công việc trong huyện tương đối nhiều, hơn nữa cha cháu còn bất đồng ý kiến với người khác, cảm xúc dao động rất lớn, chị của cháu khuyên cha cháu đừng để bản thân quá mệt, nhưng ông ấy không nghe. Bệnh tình càng ngày càng xấu đi, đến một ngày khi cháu đang ở văn phòng thì nhận tin tức cha cháu lại té xỉu. Lúc cháu chạy đến thì cha cháu đã được cứu giúp, nhưng mà diện tích khối máu lan rộng ra. Bác sĩ Bạch chuyên gia khoa não trong bệnh viện huyện nới với nhà cháu rằng cha cháu rất có thể sẽ không tỉnh lại."
Thiệu Bạch Hàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Vừa đúng lúc đó, bác sĩ An đến huyện tham gia huấn luyện, trong lúc vô tình chị của cháu nghe nói bác sĩ An đối với máu bầm trong não có tâm đắc. Vì vậy mà chị ấy với cháu thương lượng có thể nhờ bác sĩ An xem bệnh thử xem. Lúc cháu nhìn thấy bác sĩ An, chị ấy so với bây giờ còn trẻ tuổi hơn nhiều, cháu cũng có suy nghĩ, bác sĩ chuyên gia có uy quyền nhất khoa não ở huyện của chúng ta còn không có biện pháp, thì một cô gái nhỏ như chị ấy sao có biện pháp được. Bác sĩ An, em nói như vậy chắc chị không để bụng chứ!"
An Khê lắc đầu, ý bảo anh ấy nói tiếp.
"Cháu kiên quyết không đồng ý, cho nên đã ồn ào cãi nhau với chị gái một trận. Cuối cùng vẫn không thể ngăn cản chị ấy. Cả hai chúng ta quyết định thối lui một bước, cháu đồng ý để bác sĩ An tiến hành châm cứu trị liệu, nhưng tiền đề là cần bác sĩ Bạch bên cạnh quan sát. Vì thế mà cháu và chị của cháu đã có một trận đánh cược, kết quả cuối cùng là chị của cháu đã thắng, bác sĩ An đúng là có bản lĩnh cứu cha cháu từ hôn mê tỉnh lại, hiện tại ông ấy tuy không còn khỏe mạnh như lúc trước, nhưng ăn cơm đi lại thì không thành vấn đề. Kỳ thật, hiện tại ngẫm lại, có thể thấy chị của cháu quyết đoán hơn cháu nhiều. Dì Bạch, cháu nói nhiều như vậy thật ra là muốn chứng minh một chuyện, năng lực của bác sĩ An không thể lấy vẻ ngoài mà phán đoán được."
Thiệu Bạch Hàng liếc mắt nhìn An Khê một cái, cô chỉ cười, cũng không phát biểu ý kiến của bản thân, dường như cô không vì chuyện bị người khac nghi ngờ năng lực của bản thân mà không vui. Mấy năm trước cô còn không thể bình tĩnh như vậy, anh ấy cũng không biết mấy năm nay cô đã lột xác được bao nhiêu.
Thật ra An Khê đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ uổng công đến đây một chuyến, dù sao thì cô chỉ muốn cho Thiệu Bội Hà một câu trả lời. Bọn họ đều làm nghề y cứu người, quan trọng nhất vẫn là muốn người nhà bệnh nhân toàn tâm toàn ý tin tưởng, bằng không trong quá trình điều trị, năng lực của cô rất khó phát huy tác dụng.
Bạch Mai nghe lời Thiệu Bạch Hàng nói vậy, nhưng vẫn giữ thái độ bảo thủ, nhưng mà tâm phòng bị của bà ta lại lơi lỏng không ít. Đúng vào lúc này, dì giúp việc trong nhà đã trở về.
Khi người này còn chưa vào cửa, đã thấy thấy giọng nói vang dội bà ta.
"Bạch Mai, Thụ Thâm đã trở lại, vừa mới nãy tôi còn thấy xe của thằng bé đấy!"
Trên gương mặt Bạch Mai vui vẻ, nói với mấy người An Khê một tiếng, thì đi ra cửa nhìn xung quanh.
"Nếu hôm nay nhà chị Bạch không tiện, thì hẹn lần sau vậy!" An Khê nói.
"Như vậy sao được, các người thật vất vả tới một chuyến, cần phải cơm nước xong rồi hãy đi." Bạch Mai quay đầu trở về nói.
An Khê có hơi bất đắc dĩ, cô vốn định cuối tuần được nghỉ mới lại đây, không ngờ lại gặp con trai nhà bọn họ trở về nhà. Bạch Mai lại không đề cập đến việc xem bệnh, An Khê cảm thấy bây giờ cô nên đi thì tốt hơn, rồi lại không muốn Thiệu Bội Hà khó xử.
Thật ra Thiệu Bạch Hàng so với An Khê càng không thoải mái hơn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh ấy đến đây, cũng không qun biết với nhà bên này lắm. Hơn nữa việc này cũng do nhà anh ấy nhắc tới trước, nên anh ấy không muốn ở lại đây cho lắm.
Sau khi hai người liếc nhau, An Khê nói: "Dì Bạch, thật là ngại quá, lát nữa cháu có ít chuyện quan trọng cần làm, thật sự không thể ở lại đây được, cơm cháu cũng không ăn, lần sau có thời gian bọn cháu lại đến!"
An Khê đã quyết định rời đi, Bạch Mai nghe xong cũng không có ý giữ lại: "Phiền mấy đứa đến đây một chuyến rồi, vậy hẹn lần sau nhé, Bạch Hàng, cháu đến cũng nên lưu lại ăn cơm đi!"
"Cháu không đợi được! Dù sau thì bác sĩ An là do cháu mang đến, để chị ấy hoàn chỉnh trở về cũng là trách nhiệm của cháu."
Sau khi hai bên nói chuyện một lúc, thì Bạch Mai mới đưa tiễn ra đến bên ngoài, An Khê đi vào bên trong ngõ nhỏ, mặt đường có vài cái hố, chắc tối hôm qua có trận mưa rơi xuống, cô cần cẩn thận để không dẫm phải nước bùn bên trong hố.
"An Khê, xin lỗi đã làm chị khó xử, lúc trước chị của em đáng ra phải xác nhận tình huống của đối phương rõ ràng hơn."
"Chị không có gì khó xử cả. Chị lại đây một chuyến cũng chỉ cho chị Bội Hà chút thể diện thôi, người ta có nguyện ý tin tưởng hay không là chuyện của bọn họ, hơn nữa chị nhớ lúc trước em cũng từng khiến chị khó xử mà!" An Khê không để ý mà cười cười.
Thiệu Bạch Hàng nhớ đến chuyện lúc trước mà không tránh việc xấu hổ, đều do lúc trước trông cô thật sự quá trẻ tuổi.
Ngày chỗ rẽ, An Khê và Hoàng Thụ Thâm đối mặt trực tiếp với nhau. Khi Hoàng Thụ Thâm thấy rõ cô thì đồng tử trong mắt của anh ta hơi co lại.
"Huấn luyện viên Hoàng." An Khê hô một tiếng. Đã một năm không gặp anh ta, nếu không nhờ đôi mắt hổ nghiêm khắc đó, An Khê suýt nữa không nhận ra anh ta.
"Lưng hơi cong, mới qua bao lâu mà cô đã quên khóa huấn luyện quân sự rồi." Hoàng Thụ Thâm cau mày nói.
Khóe miệng An Khê hơi nhếch lên, lúc nói chuyện người này có thể nói lời dễ nghe chút không: ""Huấn luyện viên Hoàng, cách thời gian khóa quân sự kết thúc đã một năm rồi, hiện tại tôi không còn là tiểu binh của anh, phiền anh thu lại cái tính tình thối của anh một chút, tôi sẽ rất cảm kích anh."
Miệng lưỡi sắc bén vẫn giống như trong quá khứ.
Ý cười dưới đáy mắt Hoàng Thụ Thâm dần dần khuyến tán: "Cô tới bên này làm cái gì?"
"Hôm nay cuối tuần, tôi và bằng hữu tới đây có chút việc, hiện tại phải trở về, hẹn gặp lại, huấn luyện viên Hoàng!"
An Khê vẫy vẫy tay với anh ta, rồi đi về phía trước.
Hoàng Thụ Thâm nhìn bóng dáng của cô rồi lâm vào suy nghĩ sâu xa, khi bóng dáng ấy biến mất ở chỗ rẽ, anh ta thở dài một hơi, xoay người bước về phương hướng nhà của anh ta.
Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, thật ra từ lúc bắt đầu anh đã được dán nhãn "bị loại trừ" rồi.
Thời điểm Hoàng Khánh Niên về đến nhà, lúc này Bạch Mai đang lải nhải không ngừng với Hoàng Thụ Thâm.
"Thụ Thâm, con xem cô gái này thế nào, đây là khuê nữ chiến hữu của cha con, năm nay mới mười chín tuổi. Con xem dáng vẻ của cô gái này nè, cũng rất xinh, không kém Tống Tuệ Tuệ đâu." Bạch Mai nhận ra bà ta nói sai, vội vàng chụp miệng mình lại.
Bà ta biết con trai nhạy cảm với cái tên Tống Tuệ Tuệ, bà ta đâu phải không biết, sao có thể nói dở như vậy?
Lông mày của Hoàng Thụ Thâm vẫn luôn nhăn, có thể kẹp chết con ruồi. Nhưng lại không phải vì cái tên Tống Tuệ Tuệ, hiện tại khi nghe thấy tên cô ta, trong lòng anh ta đã không còn nổi sóng nữa. Trong đầu chỉ còn lại bóng dáng mà hôm nay anh ta nhìn thấy.
Hắn bụm mặt, thô ráp bàn tay to ở trên mặt xoa nhẹ vài cái, ở trong lòng đầu không ngừng báo cho chính mình đó là người khác nữ nhân, không thuộc về đồ vật của hắn cũng đừng đi mơ ước.
Anh ta bụm mặt, bàn tay to thô ráp xoa nhẹ trên mặt vài cái, ở trong lòng anh ta không ngừng nhắc nhở bản thân rằng cô là người phụ nữ của người khác, là người không thuộc về anh ta nên đừng mơ ước nữa.
"Bạch Mai, bác sĩ hôm nay đến xem bệnh cho cha nói sao rồi, có hy vọng hồi phục hay không?"
"Không có thời gian xem bệnh, tới đây rồi nói bản thân có việc gấp nên đã đi về trước." Bạch Mai ngượng ngùng nói.
Hoàng Khánh Niên hiển nhiên là không tin, người ta đã chịu tới, vậy chắc chắn là đã tính toán thời gian thật tốt, sao có thể bỏ mặc người bệnh, không thèm liếc mắt đến mà đã rời đi rồi.
"Có phải bà làm chậm chễ người ta không, khiến người ta không vui vẻ nên bỏ đi rồi?"
"Sao tôi có thể làm chậm trễ người ta được, còn để họ ở lại để ăn cơm một bữa, nhưng cô gái này một hai đòi phải đi, thì tôi còn biện pháp nào nữa. Hơn nữa, Hoàng Khánh Niên, ông xác định người này đáng tin cậy hay không, chỉ là một con ranh mới hai mươi tuổi đầu thì có bản lĩnh gì chứ. Ông đừng vì muốn thăng chức mà khiến đầu óc mê muội."
Lúc trước Thiệu Bình có nói trước với ông ta, nói rằng đối phương tuy nhỏ tuổi, chỉ mới hai mươi tuổi thôi, nhưng xác thật là có bản lĩnh. Thiệu Bình còn sợ ông ta không yên tâm, còn chuyên môn đưa số điện thoại bên bệnh viện cho ông ta, để ông ta hỏi ý kiến bác sĩ Bạch.
Bởi vì liên quan đến bệnh tình của cha ông ta, nên ông ta không dám qua loa, lập tức gọi điện thoại cho bên bệnh viện huyện, tiến hành giao lưu nửa tiếng với bác sĩ Bạch, bác sĩ Bạch nói cho ông ta biết rằng cô gái nhỏ này đúng là rất có năng lực, ở hiện trường lúc cô châm cứu, ông ấy cũng có mặt ở đó, ngân châm từ đầu bàn tay cô biến nơi mục nát thành sự thần kỳ.
Lời ông ấy nói cũng không phải khoa trương, chỉ là rất tán thưởng năng lực của một cô gái dù nhỏ tuổi nhưng lại có khả năng lớn như vậy. Bác sĩ Bạch xuất thân từ tây y, trước kia vẫn luôn nghĩ rằng trung y chỉ là một điều gì đó phong kiến, nhưng khi cô gái nhỏ đó bày ra thực lực trước mặt ông ấy, đã khiến ông ấy thay đổi cái nhìn về trung y, thậm chí dù ông ấy sắp đến tuổi về hưu cũng chạy đi nghiên cứu trung y.
Sau khi nghe lời bác sĩ Bạch nói xong, khiến sự tin tưởng trong lòng Hoàng Khánh Niên tăng lên nhiều, vốn ông ta định mời người này đến đây đễ xem bệnh tình cha của ông ta có còn hy vọng hay không, để ông ta có thể tính toán bước tiếp theo, lại không ngờ rằng vợ ông ta khiến người này tức giận bỏ đi, với tâm tính kia của bà ta, ông ta có thể tưởng tượng lúc ấy bà ta có thái độ gì với cô gái kia rồi.
"Bạch Mai, Hoàng Khánh Niên tôi đây trong mắt bà chỉ là người chỉ cần tiền đồ mà không có lương tâm sao. Nếu tôi như vậy thì sao để một người không biết gì cả đến nhà làm gì. Bà nói xem bà có hồ đồ hay không, dù bà không tin tưởng người ta thì cũng để người ta xem bệnh của cha xong rồi hãy nói, chủ tịch còn dạy dỗ chúng ta phải dựa vào thực tiễn để hiểu biết chính xác, bà thì hay rồi, ngay cả thử cũng không để cho người ta thử, sao có thể tùy tiện khẳng định rằng người ta không được. Tôi phải gọi điện thoải để xin lỗi người ta, xem người ta có chịu đến đây một chuyến nữa không, nếu không được tôi phải tự mình đến cửa nhờ cậy người ta đấy."
Sắc mặt Bạch Mai hơi thay đổi, tuy rằng bà ta đã có một nửa phần tán thành lời của Hoàng Khánh Niên, nhưng vẫn không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân.
"Cha, hai người đang nói cái gì vậy?" Hoàng Thụ Thâm hỏi.
Hoàng Khánh Niên thở dài một hơi, nói: "Không phải là do ông nội của con bệnh sao. Gần đây cha liên hệ với chiến hữu cũ của ông nội con, người ta đề cử cho cha một bác sĩ, nói là có biện pháp trị khỏi. Nhưng người ta đã đến cửa rồi, kết quả là do mẹ con thấy tuổi tác của người ta còn nhỏ nên không coi trọng, khiến người ta tức giận bỏ về rồi, cũng trách cha sáng nay không giải thích rõ ràng với mẹ con."
"Vị bác sĩ kia gọi là gì?" Bóng dáng cô gái vào buổi chiều chợt lóe lên rồi biến mất trên đầu anh ta.
"Bạch Mai, người này gọi là gì?" Hoàng Khánh Niên xoay đầu lại hỏi.
"Tôi nhớ gọi là An Khê."
Bóng dáng của cô gái đó hiện rõ trong đầu anh ta hơn, cũng biết đáp án vì sao cô lại xuất hiện ở chỗ này.
"Cha, chuyện này giao cho con đi! An Khê từng là học viên của con, cô ấy hẳn sẽ cho con thể diện." Hoàng Thụ Thâm nói.