A Lười

Chương 10:




Ngày hôm sau, ăn cơm tối xong.
O đẹp lại nói: “Bảo bối à, tối nay phải đi dạo nha.”
A lười nằm trên giường nhắm mắt lại, trông như đã ngủ từ lâu rồi.
O đẹp cúi người, lắc lắc anh, A lười vẫn không tỉnh.
Ngày thứ ba lúc ăn cơm tối, O đẹp vừa đút cho anh, vừa nói: “Đêm nay nhất định phải đi đấy.”
“Đi đâu?” A lười biết rõ còn hỏi.
O đẹp làm bộ không vui nói: “Anh nói thử xem.”
“Ừm, đi dạo.”
“Phải đi đó, anh đã cho em leo cây hai ngày rồi.” O đẹp nhét một muỗng cơm vào miệng anh, hung dữ nói.
Mà khi cậu thu dọn nhà bếp xong, đi ra thì thấy A lười đang nằm trên giường sô pha, đeo mắt kính giả lập chơi game mê mẩn.
Trông dáng vẻ hoàn toàn không thể cắt ngang.
O đẹp không thể làm gì hơn thở dài một hơi, nói: “Nếu như đêm nay anh không đi với em, em sẽ không bao giờ rủ anh đi dạo nữa, cũng sẽ không rủ cả đời, anh suy nghĩ lại đi.”
Nói xong O đẹp đi vào phòng ngủ, không khí lập tức yên lặng đáng sợ.
A lười gỡ mắt kính xuống, nôn nóng nhìn cửa phòng ngủ một chút, sau khi do dự mấy giây, anh rốt cuộc xuống giường mang giày vào, đi tới trước cửa phòng ngủ, gõ cửa một cái: “Anh mang giày rồi.”
Bên trong không có tiếng trả lời.
“Bà xã ơi, anh thật sự đã mang giày rồi, bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi.”
Bên trong vang lên giọng nói ủ rũ của O đẹp: “Anh không ngủ nữa sao?”
“Không ngủ.”
“Anh không chơi game nữa sao?”
“Không chơi.”
Cửa mở, O đẹp cúi đầu nhìn, A lười quả nhiên đã mang giày, mà thật ra là dép lê.
Cũng không sao, O đẹp tự an ủi, nắm tay A lười, rốt cuộc cũng đi ra khỏi cửa.
Diện tích cây xanh dưới lầu rộng lớn như một công viên.
Một đường hương hoa thoang thoảng, bóng cây lượn quanh, cũng không thấy người nào khác.
“Bọn họ không thích đi bộ.” A lười nói.
Hiện giờ có rất nhiều phương pháp rèn luyện thân thể, người đi bộ trái lại khá hiếm gặp.
Nhưng O đẹp cảm thấy A lười vô cùng cần cách rèn luyện tiếp xúc với không khí tự nhiên bên ngoài.
“Cái này sẽ giúp anh thay đổi tâm trạng, mỗi ngày cứ ở nhà hoài, anh sẽ bị ngốc đó.”
“Em ghét bỏ anh ngốc?”
“Không có.” O đẹp thấy xung quanh toàn là hoa với cây, bèn hôn lên má A lười một cái, “Bảo bối hôm nay biểu hiện thật sự rất tuyệt, khiến em nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó nha.”
A lười mím môi, mới đè xuống ý cười nhạt bên khóe miệng. Thế nhưng đi chưa đầy mười phút, anh thấy được một băng ghế.
“Anh muốn ngồi một chút.”
O đẹp nghe xong có chút cảnh giác: “Anh ngồi xuống còn có thể đứng dậy không?”
“Anh không đứng dậy chẳng lẽ phải ở lại chỗ này sao? Em tưởng tượng anh cũng hơi bị tệ quá rồi đấy.”
“Xin lỗi.” O đẹp cũng cảm thấy mình quá đáng.
Cho nên bọn họ ngồi xuống, thở dài một hơi.
A lười nhìn xung quanh, nhắm hai mắt lại nói: “Kỳ thực cảm giác đi dạo cũng khá tốt, không tệ như anh nghĩ.”
“Vậy à.” O đẹp nghe xong có chút cao hứng, không nhịn được dựa sát vào bên cạnh A lười, “Vậy sau này mỗi ngày tụi mình đều xuống lầu đi dạo một chút nhé, được không?”
A lười không đồng ý ngay lập tức, cũng không dám phản bác.
“Anh đó…” O đẹp thật sự quá hiểu anh rồi.
Qua một lát.
O đẹp dịu dàng nhắc nhở: “Có phải chúng ta ngồi đây hơi lâu rồi không?”
“Ừm, đi về thôi.” A lười lập tức nói tiếp.
“Chờ chút, sao lại đi về?”
A lười lại không lên tiếng. Anh muốn về nhà, càng đi về trước kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì, dù gì cũng phải trở về, nếu kết quả là phải đi về, thì càng đi về trước có ý nghĩa gì chứ?
Ôi, làm bà xã vui thật đúng là một chuyện phiền phức.
Người như anh khả năng vẫn thích hợp ở một mình mốc meo.
Cũng không phải là có ý không cần bà xã, chính là vừa cần bà xã, vừa muốn ở một mình.
Lúc O đẹp kéo anh, A lười vẫn ngồi im không nhúc nhích: “Kết hôn lâu như vậy, anh chợt nhớ ra đến giờ vẫn chưa tặng quà gì cho em.”
O đẹp nói: “Hình như là vậy, nhưng nếu anh đồng ý vẫn đi dạo chung với em, thì đó chính là một món quà tuyệt vời nhất rồi.”
“Không được, loại quà này quá kỳ, anh muốn tặng em hai viên tinh cầu. Một viên có quặng bảo thạch quý hiếm, một viên để nghỉ dưỡng.”
“…” O đẹp kinh ngạc, lực tay kéo A lười hơi buông lỏng, “Anh đại gia dữ vậy?”
“Ừ.” A lười thành thật gật đầu.
O đẹp bỗng nhiên nở nụ cười, cậu buông bàn tay đang kéo A lười, ngược lại xoa cái đầu đinh của ông xã, “Em không biết tại sao anh lại tự dưng muốn tặng tinh cầu cho em, nhưng mà nếu có thể đổi, em muốn dùng hai viên tinh cầu đổi cách thức liên lạc của hai người.”
“Của ai?”
“Cấp dưới của anh, hoặc đội ngũ của anh.” O đẹp nói, “Nếu như lần sau anh bỗng nhiên chạy mất, ít nhất em còn có thể biết tình huống của anh thông qua họ.”
“…” A lười không còn lời để nói.
Anh bị O đẹp nắm tay dắt đi. Phản ứng lại mới phát hiện ra đây là con đường đi về trước, mà không phải đường về nhà.
“Chúng ta còn phải đi bao lâu?”
“Một xíu nữa thôi.”
“Cảm ơn em.”
“Hả?”
“Em thật là một người tốt bụng và dịu dàng.”
“Bỗng nhiên được anh khen như thế, làm em có hơi lúng túng ghê.” O đẹp cười cười, ôm chặt lấy một cánh tay của A lười.
Về đến nhà, A lười đã nằm liệt trên giường.
Ba giục bốn mời mới dụ được anh đi tắm.
Đương nhiên O đẹp còn cần phải tự mình giúp anh rửa ráy, vừa tắm vừa khen: “Bảo bối ngày hôm nay tuyệt quá, đi được một km rưỡi luôn, đợi lát nữa em giúp anh bóp chân nhé.”
O đẹp chà đằng trước với sau lưng cho anh xong, duỗi tay giúp anh rửa cái ấy.
Vẫn mềm nhũn.
A lười thở dài: “Em không cần khen anh, anh biết mình có bao nhiêu tệ, ngay cả chim hoạt mi cũng hót không nổi.”
“Không sao mà, tụi mình cũng đâu sống dựa vào chim họa mi.” O đẹp sờ đầu của anh.
A lười trầm ngâm: “Tay em sờ qua chim họa mi của anh rồi lại đi sờ đầu anh.”
“Á xin lỗi.” O đẹp lại sờ má của A lười, “Bây giờ cũng đã sờ mặt rồi, sờ chỗ nào cũng giống nhau thôi.”
Cậu nói xong, bản thân trước hết lại cười: “Muốn phiền người khác giúp anh làm việc, thì không thể trách cứ với chê bai nhiều nha, bởi vì nếu muốn thực hiện việc đó một cách tốt nhất, thì khẳng định phải do chính mình làm.”
A lười híp mắt, tựa như đang suy tư, nhưng một giây sau anh nắm lấy cánh tay của O đẹp, kéo cậu ngã lảo đảo vào bồn tắm.
O đẹp kinh ngạc thốt lên, trong phòng tắm tung tóe nước bọt.
A lười đương nhiên không làm cho cậu bị té đau, mà là kéo cậu vào trong lồng ngực của mình.
Anh nói: “Vậy thì để đáp lễ, anh cũng giúp em xoa lưng đi, em cởi quần áo.”
O đẹp: “…?? Anh thật sự sẽ giúp em xoa lưng sao?”
A lười gật đầu.
O đẹp ngoan ngoãn cởi quần áo, có chút ngại ngùng ôm chân ngồi đằng trước A lười.
Rất vui, vì A lười đang thật sự giúp cậu xoa lưng, anh cầm khăn lông dính đầy bọt xà phòng xoa lên xoa xuống.
Xoa tấm lưng trắng như tuyết trở nên đỏ ửng.
A lười nói: “Sau này anh cũng sẽ làm nhiều việc hơn vì em, sẽ không để cho em đơn phương chăm sóc anh nữa.”
O đẹp nghe xong, thật sự rất cảm động.
Nhưng A lười vẫn chỉ là nói ngoài miệng một chút thôi, có lúc anh thật đúng là có tư tưởng của người khổng lồ, nhưng hành động lại là của người lùn.
Đừng nói là làm nhiều chuyện hơn vì O đẹp.
Ngay cả chuyện đi dạo vẫn miễn cưỡng như thường, O đẹp cần phải ba giục bốn mời, bản thân phải xây dựng tâm lý thật lâu, mới có thể kéo anh ra ngoài.
Nhưng tốt xấu gì cũng duy trì được thường xuyên.
Có thể kéo anh ra ngoài đi dạo, O đẹp xem như đây là một tiến bộ to lớn, cậu nhớ lại lúc vừa mới ghép đôi chuyển đến nhà A lười, ông xã cậu chính là một miếng bánh nhân thịt dính bẹp trên giường.
Mà bây giờ anh đã có thể đi ra ngoài với cậu.
Thế là O đẹp cũng thử rủ anh theo mình ra cửa vào ban ngày.
“Đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, thật sự giống như bình thường mình đi dạo vậy.” Cậu nằm nhoài bên cạnh A lười, ghé vào tai đối phương nhẹ giọng nói, “Đi đi mà, em đi một mình chán lắm.”
“Em có thể đặt trên mạng, kêu người ta giao đồ đến nhà.” Bây giờ giao hàng tới cửa chỉ là chuyện nhỏ trong vòng một tiếng đồng hồ, mà bản thân phải tự đi mua, không chừng phải tốn hai ba tiếng trở lên.
“Nhưng đây là cảm giác nghi thức của việc hưởng thụ cuộc sống nha, không phải vậy thì sao siêu thị còn có thể tồn tại?” O đẹp nói, “Anh thật sự không đi hả? Không đi thì thôi vậy, em đi một mình.”
“Em lại dùng chiêu này uy hiếp anh.” A lười có chút dỗi.
“Hả?” O đẹp mỉm cười, “Anh suy nghĩ hơi bị nghiêm trọng quá rồi, lần này em nói thật thôi, không hề có ý giận hờn gì đâu.”
“Omega mấy em luôn là cái đồ rộng lượng trong miệng nhưng khó chịu trong lòng, bên ngoài thì nói không hề giận nhưng bên trong kỳ thực đã dán mác kém cho anh rồi.” A lười rốt cuộc cũng bò dậy.
O đẹp chỉ đành cười trừ, cậu cảm thấy miệng một đằng tay một nẻo chính là A lười, muốn đi thì đi thôi, còn phải đổ thừa cho cậu.
Ngồi Rolls Royce nhà mình đến siêu thị, A lười vừa vào cửa là đi lấy một chiếc xe đẩy thông minh.
Là cải tiến dựa trên xe đẩy siêu thị trước đây.
Không cần người đẩy, mỗi chiếc xe có thể tự động đi theo chủ nhân, còn có thể tự động cân nặng, tự động tính giá, thiết kế đằng sau là chỗ ngồi cho trẻ em. A lười hạ phần ghế ngồi xuống, đặt mông lên, tiện thể còn kéo vành mũ lưỡi trai của mình thấp xuống, cố gắng che đi một chút khuôn mặt của bản thân.
“Anh còn biết như vậy rất quê mặt à.” O đẹp lắc đầu.
“Anh là sợ em bị quê.” A lười cây ngay không sợ chết đứng nói. Anh ngồi trên xe đẩy, được bốn cái bánh nhỏ chở đi. Nhìn thấy món mình thích, còn giơ tay chỉ cho O đẹp đang chăm chú chọn thương phẩm biết.
“Anh muốn bánh lỗ rốn đường nâu kia.”
O đẹp cầm bỏ vào trong xe.
“Bánh lát khoai mỡ kia nữa.”
Cũng mua theo ý anh.
“Gà khô nướng than ở hàng thứ ba.”
“…” Cũng vẫn mua theo ý anh.
“Còn muốn cái kia…”
“Được rồi, mua nhiều đồ ăn vặt như vậy lát nữa sẽ xách không nổi, trừ phi anh giúp em xách.”
“Cửa siêu thị không phải có người máy à.”
“Anh thấy có ai dẫn theo bạn trai hoặc chồng đi siêu thị mà phải nhờ người máy xách đồ giùm không?”
A lười cứng họng, chậm chạp không nói gì: “…”
Nửa ngày anh mới nói: “Đây cũng coi như là một khuôn mẫu xã hội áp đặt lên Alpha.”
O đẹp đang lấy một hộp sữa bò xuống khỏi kệ hàng, nghe vậy quay người, ý tứ sâu xa liếc nhìn A lười một cái: “Anh đây là chuẩn bị lật đổ loại áp đặt này sao?”
“… Anh không dám.”
Ngày hôm đó, túi là do A lười xách.
Buổi tối trên giường còn than đau tay.
O đẹp mát xa cánh tay cho anh, bất đắc dĩ nói: “Bảo bối à, anh thật sự thiếu vận động quá rồi.”
“Em ghét bỏ anh.” A lười nghiêng đầu qua chỗ khác, bày ra một bộ mặt chán đời.
O đẹp xoa lỗ tai của anh, làm anh quay mặt lại: “Đừng làm bộ tội nghiệp với em, nói thật còn không cho em nói à? Trước đây em luôn thông cảm cho anh, nhưng sau này em phát hiện ra kỳ thực em cũng là đang dung túng anh, chiều chuộng anh, bản thân anh thật ra có sức chịu đòn rất mạnh, em sẽ không thương anh nữa đâu.”
“…???” A lười mở to hai mắt, lẽ nào bà xã dịu dàng săn sóc sắp biến mất rồi sao? Anh còn trẻ, vẫn chưa chuẩn bị tốt cho chuyện này.
Nhưng mà O đẹp ngoài miệng nói như vậy, buổi tối khi đi ngủ cậu vẫn giúp A lười đắp kín chăn, khiến cho A lười an lòng một ít.
O đẹp nằm ở trên giường, nhớ lại biểu hiện hôm nay của A lười, sau khi nghiên cứu so sánh phân tích một phen trong lòng, cậu kết luận thay đổi sách lược thích hợp quả nhiên có hiệu nghiệm tăng cao năng lực hoạt động của A lười.
O đẹp đã đọc qua rất nhiều tài liệu liên quan đến bệnh trầm cảm, nhưng có nhiều kiến thức hơn đi chăng nữa cũng không cách nào ứng đối với một ví dụ thực tế. Chuyện thay đổi A lười, cậu còn phải dựa vào bản thân đi tìm tòi từng bước, còn phải kết hợp với tính cách của anh.
Vô độ thông cảm cùng dung túng trước đây hiển nhiên không thể nhìn thấy hi vọng, cách thích hợp vẫn là phải cho A lười có chút xíu áp bức về tình cảm, anh mới sẽ đi thực hiện.
Sau đó, O đẹp đưa ra đề nghị muốn A lười cùng học một loại nhạc cụ với cậu.
Thành tựu học tập và hưởng thụ âm nhạc cũng có thể làm cho cảm xúc con người thay đổi.
“Chúng ta đi học đàn piano cổ điển đi.”
Đây là một trong những nhạc cụ phục hưng cổ điển mà tinh tế vô cùng tôn sùng những năm gần đây.
A lười ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn bà xã xinh đẹp đang tỏa ra ánh sáng thần thánh dịu dàng của mình, chậm rãi lắc đầu: “Anh chẳng muốn học.”
Bà xã xinh đẹp thay đổi sắc mặt trong vòng một giây, ánh sáng thần thánh đột nhiên biến mất, nhưng cậu vẫn dịu dàng, cười nói: “Cái này không thể tùy ý anh được đâu nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.