A Lười

Chương 12:




“Bảo bối à, ngày hôm nay anh có xuống biển không?”
“Không có.”

“Bảo bối à, ngày hôm nay thì sao, có xuống biển không?”
“… Không có.”

“Bảo bối à, ngày hôm nay phải xuống biển nhé, em ở nhà chờ anh về.”
“… Được rồi.”

“Anh có xuống biển không?”
“…”
“Được rồi, em đã biết, coi bộ dạng là không có xuống.”
Bắt đầu từ ngày thứ năm, O đẹp không hề thúc giục A lười nữa.
A lười giải thích với cậu là có công việc cần phải xuống biển. O đẹp bèn phối hợp làm bộ không biết.
Mỗi lần hỏi tới, cũng chỉ là đơn giản hỏi thăm xem A lười có xuống biển hay chưa.
Nhưng nhiều lần đều là kết quả như vậy.
Hiện tại cậu không hỏi nữa.
Một ngày hai ngày, A lười còn cảm thấy không có gì, ba ngày bốn ngày, anh liền nhận ra có gì đó bất thường.
“Có phải em ấy giận tôi rồi không, không chủ động gọi điện cho tôi nữa.” A lười nằm trên giường sô pha xa hoa, nhìn thư ký đứng ở bên cạnh.
Thư ký không bình luận gì.
A lười kiểm tra camera trong nhà, O đẹp đang ở nhà một mình, vẫn khỏe mạnh như bình thường.
Ví dụ như bây giờ cậu đang ngồi đọc sách trên giường sô pha ở phòng khách, bên tay đặt một đĩa trái cây mà O đẹp thích ăn nhất.
A lười thấp giọng nói: “Trước đây tôi chỉ biết mình lười, không có động lực, không ngờ tới bản thân còn mắc chứng trì hoãn nghiêm trọng.”
Thư ký: “…”
A lười thở dài: “Hoàn toàn không muốn động đậy, như thể hăng hái chạy một mạch đến đây thì dùng sạch bách nhiên liệu, anh xem cái chân của tôi này, giống bị đổ chì, nhấc cũng nhấc lên không nổi.”
Thư ký: “…”
A lười: “Tay cũng vậy.”
Thư ký: “Vậy nếu không thì… Vẫn là gọi nhân viên chuyên nghiệp đi xuống đi.”
“Không được.” A lười quyết đoán nói, “Phải tự tôi xuống lấy mới có ý nghĩa.”
“…” Thư ký nói, “Vậy ngài ráng cố gắng nỗ lực tiếp, tranh thủ hôm nay hành động?”
A lười trở mình, đưa lưng về phía thư ký: “Để tôi xem lại coi sao đã.”
Tinh tế mỗi 1000 ngày sẽ đón một lần Tết tinh tế.
Mỗi lần Tết, chỉ cần không phải ngành nghề đặc thù, cơ bản có thể nghỉ lễ hai tháng, ví như cơ quan của O đẹp, chỉ cần sắp xếp công việc trực ban là được.
Nhưng nghỉ lễ thì có ích lợi gì.
Thời điểm từng gia đình đều chuẩn bị bắt đầu trang trí trong nhà để đón mừng năm mới, thì A lười của cậu lại đang nằm phơi nắng ở tinh vực xa xôi.
“Ngày hôm nay có xuống biển không?”
Cậu đã không gọi điện trực tiếp cho A lười nữa, mà mỗi lần chỉ liên hệ với thư ký.
Đầu bên kia vẫn trả lời không có như cũ.
O đẹp cúp điện thoại, thở dài, ai có thể nghĩ tới, lý do chồng cậu xuống biển đào quặng là “Bỏ nhà trốn đi” rồi.
Theo lý thì cậu phải nên liên lạc với A lười, lại dỗ dàng anh, ân cần hỏi han anh, khuyên anh trở về.
Nhưng sớm chiều ở chung cũng làm O đẹp tích lũy một chút cảm xúc, cậu biết ông xã là “sinh bệnh”, nhưng cậu sẽ thường hoài nghi lại chính mình, có phải do bản thân quá mức cưng chiều anh, khiến “bệnh tình” của anh ngày càng nặng thêm không.
Nhìn anh bây giờ làm biếng, đã một tháng không về, chỉ ngày ngày nằm phơi nắng trên chiến hạm xa hoa.
Dựa theo bức ảnh mới nhất do thư ký gửi đến, A lười sắp thành một tên Alpha người châu Phi rồi.
Anh đen, anh xấu.
O đẹp tức mình dự định không thèm để ý đến tên chồng khốn khiếp này nữa.
Mỗi ngày cậu cùng bạn bè Omega ra ngoài mua đồ tết, chỉ huy người máy quét tước dọn dẹp, buổi tối vừa coi phát sóng trực tiếp giết thời gian, vừa trang trí trong nhà.
Cậu còn gọi điện cho ba mình, hỏi ông năm nay liệu sẽ trở về cùng nhau ăn tết hay không.
Nhưng mà câu trả lời vẫn giống như năm rồi: “Xin lỗi con nhiều, ba năm nay cũng không thể trở về.”
“Con hiểu mà, ba ơi, ba ở bên kia phải chú ý sức khỏe của bản thân, đợi ăn tết xong con sẽ đi thăm ba nhé.”
“Con không cần ở nhà với Tiểu Du sao?”
“À… Anh ấy…” O đẹp hơi ngập ngừng, kỳ thực hiện tại A lười không ở nhà, cậu theo ba mình ăn tết cũng không có vấn đề gì, nhưng ai bảo trong lòng cậu vẫn còn ảo tưởng, lo lắng A lười sẽ trở về ăn tết với cậu. “Anh ấy nói có thể ở nhà một mình, kết hôn mấy năm rồi, có lẽ ảnh còn ước gì con về nhà bố đẻ mấy ngày đấy.”
“Tiểu Hoài, con không phải Tiểu Du, không thể chủ quan kết luận kiểu này được.”
“… Xin lỗi ba, con sẽ hỏi lại anh ấy, nếu như anh nhà con đồng ý, đến lúc đó con sẽ dẫn anh ấy theo.”
“Được rồi, ba cực kỳ mong đợi hai đứa đến.”
Cúp điện thoại, trong nhà lại lâm vào tĩnh lặng.
O đẹp nằm trên giường sô pha của A lười, bật phim coi giết thời gian.
Nhưng cậu xem được một lúc, lại đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ tơ lụa quay trở lại, mở quang não trên tay, bắt đầu đi dạo cửa hàng online xem coi còn thứ gì cần mua nữa không.
Đúng lúc này cửa lớn nhẹ vang lên, O đẹp ngẩng đầu nhìn.
Một anh da đen mặc áo thun tay ngắn quần cộc đi biển, chân lê dép xỏ ngón bước vào.
Anh nhìn thấy O đẹp đang ngồi trên giường sô pha, thân hình cao lớn nhất thời cứng ngắc, nhe tám cái răng trắng lúng túng cười nhẹ: “Anh về rồi.”
O đẹp xụ mặt xuống: “Anh còn biết đường về.”
O đẹp bình thường luôn cưng chiều A lười quá mức, cho nên O đẹp trong mắt anh chính là một đại mỹ nhân ôn nhu.
Thế nhưng một khi cậu đã tức giận rồi, thu hồi ôn nhu của mình, thì O đẹp lại thành một đại mỹ nhân hệ cấm dục mang khí chất lạnh lùng quạnh quẽ.
Giờ phút này, đại mỹ nhân hệ cấm dục không ân cần hỏi han gì đến A lười, mà chỉ quay người đi vào nhà bếp.
Khi A lười còn đứng trong phòng khách, ngửa đầu tham quan trang trí trong nhà như một vị khách, O đẹp bưng một tô mì đi ra, lạnh nhạt nói: “Ăn mì.”
“A, anh ăn ở bên ngoài rồi.”
“…” O đẹp đặt mạnh cái tô xuống bàn, “Tốt, vậy anh tự xử đi.”
“Nhưng mà anh chưa ăn no.” A lười nhỏ giọng nói.
O đẹp mặc kệ anh.
A lười ngồi bên bàn ăn mì, ánh mắt lén lút nhìn O đẹp: “Gần đây em ở nhà làm cái gì? Sao không gọi video cho anh thế?”
O đẹp cúi đầu lướt web mua sắm, căn bản không để ý tới A lười.
A lười tự hỏi tự trả lời: “Nhất định là do công việc bận quá rồi.”
O đẹp vẫn không để ý đến anh.
A lười lại nói tiếp: “Ai, gần đây anh bị đen da rất nhiều, ánh nắng của hằng tinh bên kia quá độc.”
O đẹp tiếp tục không để ý tới anh.
A lười: “Omega các em không phải có rất nhiều biện pháp dưỡng trắng sao? Có thể giúp anh làm cho da trắng trở lại không?”
O đẹp rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Mỗi ngày nằm trên giường sô pha là tự động trắng thôi.”
A lười cúi đầu.
O đẹp vốn đang hùng hổ, vừa thấy bộ dạng đáng thương của ông xã, cậu lập tức nghĩ lại xem có phải bản thân hơi quá đáng rồi không. Giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Anh ăn xong rồi thì đi tắm đi, em làm trắng da cho anh.”
A lười ăn mì xong chủ động bưng tô không vào nhà bếp, giao cho người máy, lại tự mình xả nước tắm, khi anh đang tắm được giữa chừng, thì O đẹp đi vào, cầm mặt nạ Iron Man trong tay.
“Đây là cái gì?”
“Mặt nạ laser dưỡng trắng.”
Cậu để A lười nằm trong bồn tắm, cúi người đeo mặt cho anh.
“Cái này hữu dụng không?” A lười hỏi.
“Đương nhiên, đây là máy làm đẹp thông dụng nhất trên thị trường, thẳng A mấy anh không biết mấy thứ này.” O đẹp đeo mặt nạ cho A lười xong, theo thói quen cầm khăn chà người cho A lười.
A lười vừa hưởng thụ phục vụ tận tình chu đáo của bà xã.
Vừa thấp thỏm nói thật: “Xin lỗi em, anh bỏ đi nhiều ngày như vậy, thật ra là muốn xuống biển khai thác một loại quặng để làm cho em một cái nhẫn, bởi vì anh nhận ra rằng em gả cho anh lâu như vậy, không có lễ cưới, không có tuần trăng mật, ngay cả nhẫn cưới cũng không có, anh cảm thấy rất hổ thẹn.”
“Bảo bối…” O đẹp bỗng nghe thấy anh nói, có hơi sững sốt, cũng có chút cảm dộng.
“Thế nhưng bảo thạch cũng không đào được.” A lười xin lỗi nói, “Lúc mười sáu tuổi, anh đến tinh cầu đó, có lặn xuống hải vực thám hiểm, tình cờ phát hiện một loại quặng rất mỹ lệ, như kim cương, lại tỏa ra ánh sáng xanh lam. Khi ấy anh đã nghĩ, giấu nó đi trước, đợi sau này cưới vợ, sẽ tự mình đến khai thác loại bảo thạch này làm nhẫn cưới.”
O đẹp bị lời anh nói làm cho cảm động: “Sau đó thì sao, không đào được là do gặp phải chuyện gì khó khăn à?”
“Không phải, sau khi đào được và trải qua đo lường kiểm định, đó chỉ là một tảng thủy tinh nhân tạo có hấp thu năng lượng.” Loại vật liệu này thậm chí được dùng rất nhiều trong xây dựng, chỉ có điều đúng lúc ma xui quỷ khiến, hấp thu một ít năng lượng mà thôi.
Cho nên ông xã cậu dây dưa, trì hoãn, do dự lâu như vậy, cuối cùng chỉ gây ra một hiểu nhầm.
“Tít tít tít…” Theo âm thanh thông báo kết thúc, mặt nạ tự động mở, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đẹp trai nhất trần đời của A lười.
Trong đôi mắt anh chứa đựng áy náy, mất mác cùng thương tâm nhìn O đẹp.
Tựa như một chú cún con phạm sai lầm.
Ỉu xìu cái đầu, âm thầm cầu xin tha thứ.
Một chút tức giận cuối cùng của O đẹp rốt cuộc cũng bay mất sạch, cậu đau lòng ôm đầu A lười bảo: “Không sao cả, em đã nhận được tấm lòng của anh rồi.”
A lười được O đẹp an ủi một lúc lâu trong nhà tắm, tâm trạng cũng từ ngày mưa sang trời quang.
Chân dài bước ra khỏi bồn tắm, anh tháo mặt nạ xuống, vẩy vẩy tóc, cái mình ngăm đen lắp với quả đầu trắng toát.
O đẹp: “…”
Ném khăn lau cho ông xã, quay người di ra ngoài, O đẹp khẽ nghĩ thật lòng, chính mình quả nhiên vẫn thích hầu hạ trai đẹp, mà không phải ngố tàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.