A Lười

Chương 15:




A lười nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp.
Vào giờ phút này, anh mới rốt cuộc nhận ra được tình huống có bao nhiêu hỏng bét cùng lúng túng.
O đẹp thấy anh không trả lời, trực tiếp bước chân đi tới, như thể điên rồi nghiêm mặt bắt đầu cởi thắt lưng của A lười.
“Em làm gì thế?!” A lười kinh hãi, giữ quần của mình, nhưng bị bà xã bỗng dưng có sức lực thật lớn tụt xuống, lộ ra quần lót tam giác màu đen.
Còn chưa kịp kháng nghị, lại cảm thấy dưới háng mát lạnh, rồi trực tiếp gió thổi thì trứng run.
Đã vậy còn bị O đẹp ấn cái mông bới **.
O đẹp cắn răng nghiến lợi nói: “Xem thử coi ** của anh có phải là lỗ cắm điện không!”
Cậu và A lười sớm chiều ở chung hai ba năm, toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng đều đã sờ qua xem qua, nếu nói là người máy mô phỏng, vậy thì lỗ cắm điện đâu?!
O đẹp điên cuồng tuyệt vọng nhất thời chỉ có thể nghĩ đến đóa hoa cúc xưa nay chưa từng xem qua của A lười!
Bây giờ nhìn thấy.
Là của người bình thường, màu nâu, không đẹp lắm.
A lười oan ức gầm nhẹ: “Anh đây chỉ là ví von! Ví von em hiểu không! Ý anh là tâm hồn của anh đã chết rồi, xác thịt của anh chỉ cần tồn tại giống như một người máy là được.”
“…”
O đẹp khựng lại.
A lười thở mạnh.
Im lặng dài dặc.
O đẹp mím môi, kéo quần của A lười lên, giúp anh mặc lại.
“Đâu có ai ví von giống như anh như vậy.” O đẹp nói, lén nhìn A lười đang cài thắt lưng, hỏi: “Thật sự không phải người máy sao?”
Đổi lấy là một cái trợn mắt giận dữ của A lười.
O đẹp sẵn tiện nói: “Ngày mai anh vẫn nên đi với em một chuyến đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân thì tốt hơn, em muốn bảo đảm anh là người.”
“…” A lười nói, “Anh sai rồi, anh sẽ không nên tự cho là thông minh mà ví von như vậy.”
Một khi anh văn vẻ lên, là lại thích so sánh bừa.
Trước thì nói mình là tàu vũ trụ hỏng, bây giờ lại nói mình là người máy.
“Nhưng anh chỉ là muốn biểu đạt em quan trọng bao nhiêu đối với anh.” A lười uể oải nói, “Vốn không đào được bảo thạch, nên anh bắt đầu tự tay thiết kế nhẫn, nhưng không có linh cảm, ở bên đó suốt một tháng mới hoàn thành bản thiết kế.”
O đẹp kinh ngạc.
Đúng lúc đó, trên bầu trời vụt sáng qua một cơn mưa “Sao băng”. Dưới màn đêm, yên hỏa xán lạn khiến mặt bên của A lười trở nên lấp lóe, ánh mắt anh sâu sắc, anh cúi đầu nhìn O đẹp.
“Mấy hôm nay vừa nhận được nhẫn, nên anh mới chuẩn bị buổi hẹn hò này.”
“Bảo bối…” O đẹp không biết nên nói cái gì.
“Trước khi đưa nhẫn phải có lời tỏ tình, anh bèn dùng người máy so sánh.”
“Xin lỗi anh đừng nói nữa, là do em quá kinh ngạc rồi.” O đẹp ôm chằm lấy A lười, cậu cảm thấy bảo bối của cậu là Alpha đẹp trai nhất trên đời, cũng là Alpha đáng yêu nhất quả đất.
Mặc dù anh có nhiều khuyết điểm như thế, nhưng cậu có thể chịu được, thậm chí là rất yêu rất thích anh.
“Em đã nhận được tất cả tâm ý của anh rồi.” O đẹp ôm A lười, hài lòng nói.
“Không được, vẫn còn thiếu.” A lười nói.
“Cái gì cơ?” O đẹp ngẩng đầu nhìn anh.
A lười cúi đầu hôn lên môi O đẹp, giữa bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, anh nói với cậu lời mà mình đã sớm muốn thổ lộ, nhưng lại luôn xấu hổ mở miệng: “Anh yêu em.”
“Ừm, em cũng yêu anh.”
Kỳ thực, từng chút một trong sinh hoạt mỗi ngày, chúng ta đã sớm yêu nhau.
Trong chiếc ôm kề nhau mỗi ngày.
Trong nụ hôn trao nhau mỗi ngày.
Trong ánh mắt nhìn nhau mỗi ngày.
Luôn chất chứa yêu anh và thương em.
End.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.