O đẹp mấy ngày liên tục không liên lạc được với A lười, sau khi chuyến họp mặt kết thúc, O đẹp mang theo một chút mong đợi nhỏ bé về đến nhà. Hi vọng mở cửa ra là có thể nhìn thấy A lười đang nằm trên giường sô pha, nhưng đáng tiếc lại hoàn toàn không có bóng dáng của anh.
Buổi tối, cậu một mình ăn một bữa cơm qua loa, rồi lại thử gọi điện cho A lười, vẫn không có người trả lời.
O đẹp mất mát ngồi trên chiếc giường sô pha của A lười, chỉ có thể theo dõi tin tức tình hình chính trị hôm nay của đế quốc.
Cậu có chút lo lắng, cũng có chút thương tâm. Cùng A lười kết hôn đã hai năm, hiện tại O đẹp mới phát hiện cậu thật chỉ gả cho cá nhân A lười, nhưng đối với tất cả sau lưng anh thì cậu lại chưa từng có nhiều tiếp xúc, chỉ cần A lười đơn phương cắt đứt liên hệ, cậu sẽ không liên lạc được với người này.
O đẹp còn mấy ngày phép năm, nhưng trong nhà lại không có người cần cậu chăm sóc kia, vậy nên cậu trải qua mỗi ngày càng thêm qua loa, tuy cũng sẽ đơn giản dọn dẹp, đọc sách, nhưng không có yêu cầu gì với việc ăn uống, chỉ qua quýt cho xong.
Cậu nghĩ rằng chắc bản thân mình thuộc nhóm tính cách ISFJ (*), hơn hai năm chung sống, khiến cậu kỳ thực cũng ỷ lại vào A lười ở một số phương diện khác, khi trong nhà còn có anh, cậu sẽ yêu cầu bản thân càng thêm tích cực, ôn nhu và rộng rãi. Một khi “trọng trách” này được gỡ xuống, cậu sẽ sống khá “có lệ”.
(*) ISFJ được coi là những người rất chu đáo, giàu tình cảm, hay quan tâm chăm sóc đến những người xung quanh.
Một mình ở nhà đến tối ngày thứ ba, cả người O đẹp bắt đầu cảm thấy không khỏe, cậu uống một chút thuốc phòng hờ trong nhà, dự định chịu đựng cho qua, thế nhưng lúc nửa đêm cơn sốt vẫn còn kéo dài, đồng thời càng ngày càng mãnh liệt, O đẹp bấy giờ mới nhận ra có lẽ mình đang tiến vào chu kỳ nhiệt. Hồi trước vì phối hợp với A lười, cậu cũng luôn dùng thuốc ức chế. Nhưng sau khi A lười bắt đầu không uống thuốc gần đây, O đẹp cũng âm thầm ngưng thuốc.
Không ngờ tới bây giờ chính mình đang phát tình, nhưng ông xã lại không ở bên cạnh.
Còn không bằng đừng ngừng thuốc.
Đối với chu kỳ nhiệt bạo phát sau thời gian dài tích lũy, thuốc ức chế bình thường không có bao nhiêu tác dụng, O đẹp bất đắc dĩ, đành phải khiến người máy giúp việc liên hệ với trung tâm cứu trợ Omega khẩn cấp.
Sau mười lăm phút, nhân viên trung tâm cứu trợ chạy tới.
Dẫn đầu là nhân viên phóng thích chất dẫn dụ Alpha, trước khi đến, bọn họ đã thực hiện liên lạc đơn giản với AI gia đình, biết được đây là một Omega chưa được đánh dấu, phương án cứu trợ là phái một Alpha tiến hành động viên tạm thời.
Mùi hương của nhân viên cứu trợ Alpha làm cho người ta cảm giác vô cùng ôn nhu và bao dung, đối phương bế O đẹp đang hô hấp hơi dồn dập lên, ôm vào xe bay.
Đương nhiên, toàn bộ hành trình có flycam nhỏ theo sát đằng sau, ghi hình lại tất cả thao tác hợp lý và khắc chế của nhân viên cứu trợ, để tránh trường hợp đối tượng hoặc người nhà của Omega ghen tuông quá mức, dẫn đến gây sự.
O đẹp được chuyên nghiệp chăm sóc ở trung tâm cứu trợ.
Sau khi được tiêm vào chất dẫn dụ, cậu cảm thấy nhiệt triều sau gáy nhận được sự vỗ về an ủi mà từ trước đến nay chưa từng có. Ngày hôm sau thức dậy, đầu óc cậu đã tỉnh táo rất nhiều, cả thân thể cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Bên tai nghe được tiếng “Lụp xụp”, vừa quay đầu, phát hiện A lười đang ngồi trên ghế sô pha cạnh giường, anh đang cầm cái tô ăn.
Ánh mắt của cả hai đột nhiên đối diện nhau, đều có chút sững người.
A lười nuốt xuống đồ ăn trong miệng: “Em tỉnh rồi.”
“Ừa.”
O đẹp chợt phát hiện mình không ngửi thấy chất dẫn dụ của A lười, chỉ có Omega bị Alpha đánh dấu, mới có thể ngửi không thấy mùi của Alpha khác.
Bây giờ ông xã cậu vậy mà lại thành “Alpha khác”. O đẹp có chút không nhớ rõ cậu đã trải qua cái gì, muốn nói lại thôi nhìn A lười, cuối cùng hỏi: “Anh đang ăn cái gì thế?”
A lười nhướng mày nói: “Cháo nhung nai, mới bẻ từ trên đầu anh xuống.”
“Phụt…” O đẹp bật cười.
A lười buồn bực, chỉ có thể bưng cái tô, lại chậm rì ăn một miếng.
O đẹp nói: “Trung tâm cứu trợ là hợp lý cứu trợ mỗi một Omega, anh đừng giận mà.”
A lười đương nhiên biết mình kỳ thực không có tư cách gì để giận, khi cấp dưới của anh nhận được thông tin của trung tâm cứu trợ, anh thế mới biết trong nhà xảy ra chuyện, vậy nên vội thoát khỏi lịch công tác.
Trung tâm cứu trợ tiêm vào cho O đẹp chất dẫn dụ nhân tạo, đây là cách xử lí vừa hữu hiệu nhất vừa không hại đến thân thể.
Điều A lười buồn bực chính là trung tâm cứu trợ kỳ thực có thể điều phối sử dụng tất cả mẫu chất dẫn dụ trong kho chất dẫn dụ của đế quốc, trong đó có mẫu chất dẫn dụ của A lười được thu thập vào năm anh mười bảy tuổi.
Bình thường khi Omega đã kết hôn bất ngờ phát tình được cứu trợ, trung tâm sẽ lấy mẫu chất dẫn dụ của bạn đời Omega đó, tiến hành tiêm vào.
Nhưng trung tâm cứu trợ phát hiện O đẹp tuy đã kết hôn hai năm nhưng vẫn chưa được đánh dấu, cho nên không thể không cân nhắc đến trường hợp giữa hai người trong cuộc có tồn tại bất hòa tình cảm hay không, dưới tình huống như vậy đương nhiên không thể trợ giúp A đánh dấu O, cho dù là đánh dấu tạm thời cũng không được.
Cho nên mới nói thao tác của bọn họ đều là vô cùng hợp lý hợp quy.
O đẹp cần ở lại trung tâm cứu trợ theo dõi thêm một đêm, A lười tự nhiên cũng ở bên cạnh… Cái ghế sô pha.
Anh xin lỗi O đẹp, nói một tháng ở bên ngoài này, mỗi ngày tâm trạng anh luôn suy sụp một trăm ngàn lần, vì vậy anh căn bản không có sức liên lạc với cậu.
“Bởi vì khi nghe thấy giọng nói của em, anh sẽ nhớ tới vòng an toàn trong nhà, như vậy anh nhất định sẽ không chịu đựng được nữa.”
O đẹp vừa nghe anh nói thế, chỗ nào còn trách móc nổi A lười đâu, không chỉ không tức giận, còn không nhịn được muốn gọi A lười lại gần cho cậu xoa đầu một cái.
Nhưng mà A lười cự tuyệt.
O đẹp: “…”
A lười: “Em bây giờ là O đã có A, sẽ có bài xích nhẹ nếu anh đến gần, anh không muốn bị em chán ghét.”
O đẹp bị thuyết phục: “Vậy chúng ta gần đây chỉ có thể như vậy sao?”
“Trừ phi anh đi muốn một ít mẫu chất dẫn dụ của anh, đánh dấu lại cho em, nhưng như thế em sẽ rất đau, chúng ta cũng không cần thiết làm vậy, dù gì đánh dấu tạm thời sẽ biến mất.”
O đẹp nghe theo kiến nghị của ông xã, một mình nằm trên giường, nói lời ngủ ngon với A lười cách đó mấy mét.
A lười: “Ngủ ngon.”
A lười dẫn O đẹp “xuất viện”, trên phiếu góp ý đánh giá, anh chọn “một sao”.
Khi về đến nhà, vừa nằm trên ghế sô pha, chăm sóc khách hàng của trung tâm cứu trợ đã gọi điện đến, đầu bên kia là giọng nói ngọt ngào của Omega, hỏi thăm ý kiến của A lười, đánh giá một sao là không hài lòng đối với cách phục vụ phương diện nào? Xin mời góp ý để bọn họ sửa đổi.
A lười: “… Không cần lắm đâu.”
Nhưng đầu bên kia vẫn truy hỏi đến cùng.
O đẹp đã đi vào nhà bếp, A lười nằm trên giường sô pha, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của đối phương, trả lời đầu bên kia điện thoại: “Tôi chọn sai rồi, thật ra không có ý kiến gì.”
“Vậy làm phiền quý khách một lát nữa chỉnh sửa lại, được chứ? Tôi sẽ gửi lại phiếu góp ý cho quý khách.”
“Ừm.”
Cúp máy, A lười cau mày điền phiếu đánh giá, lần này anh toàn chọn năm sao.
Sau khi gửi đi, A lười vẫn cứ thấy không thoải mái lắm, cảm giác hành động của trung tâm cứu trợ có chút mùi ăn cướp.
Buổi tối khi ăn cơm cùng O đẹp, anh bèn oán trách hai câu, cũng hi vọng sau này cậu không cần phải lại bước chân vào cổng trung tâm cứu trợ nữa.
O đẹp vô cùng ôn hòa và hững hờ nói: “Em cũng không muốn vậy mà, nhưng lúc đó anh không ở bên cạnh em, em chỉ đành phải gọi bọn họ đến giúp.”
A lười cảm thấy áy náy, anh cắn cái muỗng, lại do dự một lúc, mới mở miệng nói: “Thật ra lần này em phải vào trung tâm cứu trợ khiến anh có rất nhiều cảm xúc.”
O đẹp nở nụ cười: “Ví dụ như?”
A lười nghiêm túc nói: “Sau này, anh nên đi dạo với em mỗi ngày.”
O đẹp vừa nghe thấy, thật sự kinh ngạc: “Anh nói thật à? Mỗi ngày đó nha, đi dạo đó nha.”
A lười gật đầu: “Tuy bây giờ anh tiếp tục duy trì tình trạng nằm, cũng có thể sống hết đời này, nhưng anh cân nhắc đến chuyện nếu đã cưới em, cũng phải có chút phụ trách với em, vì vậy anh nên làm ra một số thay đổi, nhưng thay đổi lớn thì không có, nhiều lắm chính là có thể đi dạo kiểu như vậy.”
“…” Mặc dù có hơi cạn lời, nhưng O đẹp vẫn vui vẻ thay cho A lười.
Ở O đẹp xem ra, đây chính là một tín hiệu tích cực, một khởi đầu tốt đẹp.
Thế là sau khi ăn xong rồi đơn giản dọn dẹp, O đẹp nói: “Bảo bối à, tụi mình đi dạo thôi.”
“Hả?” A lười ngã vào trên giường sô pha, nói, “Anh không muốn bắt đầu vào hôm nay.”
“Vậy thì bắt đầu vào hôm nào nè?”
“Ngày mai đi.”