A Thư

Chương 13:




18
Kỳ thật đây cũng là nằm trong dự liệu của ta.
Điều duy nhất ta không nghĩ tới chính là, là Tam vương gia sẽ dùng Lục Trì Vân đến uy h.i.ế.p ta.
"Tiểu nương tử, " Đáy mắt hắn chứa đầy sự tàn nhẫn, "Nếu như muốn cứu tiểu tình nhân này của ngươi, hiện tại liền g.i.ế.c hắn!"
Lại là hai chọn một.
Lục Trì Vân trước nay lúc nào cũng như một tiểu hồ ly xinh đẹp, nhưng hôm nay lại rất chật vật.
Hắn phí sức mở mắt ra nhìn ta, tặc lưỡi. Sau đó lại nhắm mắt lại, tựa hồ cũng không ôm bất cứ hy vọng viển vông gì.
Tạ Kỳ An cũng an tĩnh nhìn ta.
Người chung quanh tựa hồ muốn xông lên, lại bị hắn ngăn lại. Hắn đang mong đợi phản ứng của ta.
Nhưng cái này có gì đáng để chờ mong đây?
Ta nhặt lên chuỷ thủ bên chân, hướng phía Tạ Kỳ An đi tới.
Sau đó vững vàng đem chủy thủ đ.â.m vào đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, cách tim không xa.
Tạ Kỳ An tự hồ vô cùng đau đớn. Hắn đau đến cong lưng, quanh thân đều quanh quẩn một sự lạnh lùng âm u đáng sợ.
Nhưng hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm ta không thả.
Chỉ nói khẽ:
"A Thư, hôm nay là sinh nhật của ta. Nàng thật là muốn vì người bên ngoài mà làm tổn thương ta?”
"Thư nha đầu, ngươi đang hồ đồ cái gì thế!" Lục Trì Vân tức giận mắng.
Ta không để ý tới hắn, chỉ là cực kì nghiêm túc nói với Tạ Kỳ An:
"Ta không có đường quay về nữa rồi, Tạ Kỳ An.
"Ta không sẽ thay ngươi sinh hạ dòng dõi, khiến ngươi tuyệt hâu, đó là tội thứ nhất. Ta cùng nam tử bên cạnh cấu kết, dâm loạn, đó là tội thứ hai. Ta ghen ghét nữ tử bên cạnh ngươi, làm loạn, đó là tội thứ ba. Ngươi nên bỏ ta.
"Bây giờ ta thí phu thí quân ( g.i.ế.c chồng g.i.ế.c vua) ——"
"Im miệng!"
Tạ Kỳ An đột nhiên nổi giận cắt ngang lời ta, trên trán gân xanh nổi lên từng chiếc: "Ta bảo nàng im miệng!"
Nhưng ta vẫn bình tĩnh:
"Ta thí phu thí quân, lại là dư nghiệt tiền triều, ngươi nên g.i.ế.c ta."
Ta đang buộc tội chính mình.
Ta cũng ép buộc Tạ Kỳ An.
Tam vương gia bị g.i.ế.c rồi.
Lục Trì Vân được cứu ra.
Nhưng chung quanh vẫn yên lặng như cũ.
"Nàng nói như vậy là không nguyện ý cùng ta trở về?"
Tạ Kỳ An hỏi, đáy mắt một màu huyết sắc.
Ta không có trả lời, chỉ nói là: "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện." "Năm đó có tên ăn mày nhỏ lúc ta đang bị đuổi g.i.ế.c đã kéo tay ta, cứu ta một mạng, trên mặt ta tổn thương cũng là khi đó lưu lại. Về sau ta lại cõng hắn đang sốt cao từ trong miếu đổ nát cõng ra, đi từng nhà một cầu cứu người ta cứu mạng. Nhưng tiểu ăn mày tựa hồ chỉ nhớ rõ vị thiên kim tiểu thư kia từng cho hắn một miếng màn thầu mà thôi."
Thân thể tạ Kỳ An bỗng nhiên cứng đờ.
"Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, tiểu ăn mày tựa hồ cũng không phải là cái gì cũng quên."
Ta lại cười: "Tạ Kỳ An, tình yêu có điều kiện của ngươi, ta cũng không cần."
"Không phải như vậy ——"
Hắn vô ý thức bối rối muốn giải thích, lại bị ta cắt ngang. "Ngươi hỏi ta vì sao không nguyện ý cùng ngươi trở về. Vậy ta chỉ hỏi ngươi, năm đó ngươi nhớ lại mình là Thập Cửu hoàng tử, nhưng có từng nghĩ vẫn sẽ để ta làm chính thê như trước đó nữa hay không?"
Tạ Kỳ An há to miệng, sau đó lại là trầm mặc.
Ta hiểu rất rõ Tạ Kỳ An.
Hắn sẽ không nghĩ thế.
Người bên ngoài cũng sẽ không cho phép.
Nếu không ta cũng sẽ không bị người trong phủ Quốc công dễ dàng "Loạn côn đánh chết".
"Ngươi cũng không phải là yêu ta."
Thế là ta mỗi chữ mỗi câu nhấn mạnh: "Ngươi chỉ là quen thuộc ta đối với ngươi tốt vô điều kiện, lại không cam tâm một một kẻ đối với ngươi mà nói, có thân phận đê tiện từ bỏ ngươi trước mà thôi."
Những lời này đều là đang đánh cược.
Cược xem cái mạng này của ta có thể lưu lại hay không.
Dãy trọ ta đã sớm giao cho A Lâm cùng Tiểu Điệp.
Cô mẫu chỗ ấy cũng đã có người chiếu cố.
Ta chỉ còn lại cái mạng này.
Không gian hoàn toàn tĩnh mịch.
Sau một lúc lâu, Tạ Kỳ An lại kịch liệt ho khan. Ho đến tê tâm liệt phế.
Nhưng hắn chỉ là hờ hững lau lau vết m.á.u đang tràn ra bên môi.
Mà trên mu bàn tay của ta bao trùm một tầng ấm áp.
Là Tạ Kỳ An cầm tay của ta, vừa nói vừa hung ác cầm thanh chuỷ thủ trên tay ta đ.â.m vào sâu hơn.
"Nàng chưa từng thí phu thí quân."
Tạ Kỳ An đau đến mức nói rõ từng chữ cũng cực kì khó khăn, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe được rõ ràng:
"Là trẫm mệnh lệnh nàng làm như vậy!"
Mang theo uy nghiêm đế vương.
Nhưng hốc mắt đỏ lên, cảm xúc bi thống thảm đạm nơi đáy mắt như muốn ngạt thở.
19
Tạ Kỳ An rời đi rồi.
Trước khi đi còn nói hắn lúc nào cũng có thể chờ ta trở về.
Ta cũng không để ý tới hắn.
Cũng không biết Tạ Kỳ An đã làm cái gì.
Cũng may không ai đến quấy rầy ta nữa.
Ta vẫn như cũ là là một lão nương kinh doanh phòng trọ tại biên cương.
Làm không biết mệt đê kiếm tiền, nghe tam giáo cửu lưu, đủ loại người lui tới nói chuyện trên trời dưới bể.
Ngẫu nhiên cùng Lục Trì Vân hợp tác mấy vụ làm ăn, lại chơi đùa cùng bé con do A Lâm và Tiểu Diệp sinh ra
Về sau ta nghe nói Tạ Kỳ An chịu không được áp lực nên vẫn lập hậu.
Lập hậu rồi sẽ có thêm thiếp, hậu cung ba ngàn người.
Rất bình thường thôi.
Nhưng mà cái này thì cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.
Dù sao ta cũng chỉ là một lão nương kinh doanh phòng trọ kiếm tiền mà thôi.
( Hoàn toàn văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.