ABO Thú Tính

Chương 100:




Tang thi rượt đuổi theo các Omega vào các con đường và ngõ hẻm.
La Tử Tùng biến thành một con gấu xám dẫn đầu các nhà lãnh đạo của khu vực hoạt động có nguy cơ cao chở một số Omega vào đám đông.
"Mọi người rút lui!" La Tử Tùng thấy Kỳ Thập Nhất từ xa, lập tức hét lên: "Đưa người của chúng ta đi sơ tán! Nhanh lên!"
Lúc nãy Kỳ Thập Nhất đã biết La Tử Tùng đang đến thông qua thiết bị liên lạc, thấy đàn tang thi phía sau đang vọt tới, cậu ta lập tức dẫn mọi người sơ tán một cách có trật tự. Những người ở khu vực hoạt động có nguy cơ thấp cầm vũ khí ngăn chặn những "con vật" điên cuồng, chặn chúng ngay trong đàn tang thi.
La Tử Tùng và những người khác lợi dụng sự hỗn loạn mang theo nhóm Omega trốn phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm tang thi.
Mùi máu tanh khắp mặt đất khiến lũ tang thi mất đi mục tiêu cụ thể. Những dòng máu này là do những người không tiêm cơ thể mẹ như Kỳ Thập Nhất để lại trong trận chiến, có mùi cực kỳ nồng nặc, pheromone Alpha và Beta tràn ngập khắp các con đường và ngõ hẻm khiến tang thi phát điên và làm "những con vật" mất trí không phân biệt trắng đen gì cả lập tức lao vào chiến đấu với nhóm tang thi.
Mấy hàng ngũ tách ra di chuyển, đám tang thi trong thành phố F đông như sóng biển màu đen phong tỏa đường phố ngõ hẻm, mưa to dội xuống mặt đất, rửa sạch vết máu tươi từng chút một để lại vết loang lổ gớm ghiếc. Mấy người Dương Khánh sau khi nhận được tin tức liền vội vàng trốn ở ngược hướng ngoại ô thành phố, mấy bầy tang thi đều bị thu hút vào trung tâm thành phố nên ngược lại ở ngoại ô thành phố đã trở nên an toàn hơn rất nhiều.
Tiếng súng nổ liên tục hạ gục những tang thi đi lung tung, bánh xe cán qua xác chết. Vết thương trên trán Dương Khánh được băng bó một cách vội vàng, hốc mắt và khóe miệng sưng tấy đầy nhếch nhác, ngón tay nhanh chóng gõ trên chiếc laptop dự phòng.
Quý Hồng Nguyên và Hạng Khôn chia nhau ra hành động và giao tất cả dữ liệu tìm được cho Dương Khánh, lúc này linh miêu ngồi xổm trên mui xe với đôi tai to dựng đứng, giống như một con báo săn phiên bản thu nhỏ rất oai phong lẫm liệt. Mưa to khiến bộ lông của nó ướt sũng, lớp lông mượt mà bám vào người, nó lắc lắc đôi tai to để rũ những giọt nước.
Cần gạt nước không ngừng đung đưa khiến bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, nhìn xa xa hình như có những điểm đen mờ đang tiến lại gần, Quý Hồng Nguyên hơi nheo mắt lại.
"Cái này không được." Dương Khánh ngồi trong xe lớn tiếng nói: "Đài phát thanh nội bộ ở thành phố F có thể dùng được, nhưng đài phát thanh quốc gia cần thiết bị..."
Quý Hồng Nguyên liếm liếm chân, quay đầu lại nhìn cậu ta: "Chú biết nó ở đâu."
Trong tập đoàn Thế Giới Mới có rất nhiều thiết bị có sẵn, tự mình lắp ráp và điều chỉnh chắc không có vấn đề gì.
Quý Hồng Nguyên chỉ đạo Dương Khánh tuyên truyền ở thành phố F trước, sau đó đến tòa nhà tập đoàn. Đúng lúc này điểm đen ở phía xa ngày càng gần, Quý Hồng Nguyên thấy rõ Ân Kỳ và những người khác đang bị kéo về phía sau.
Ân Kỳ đã ngất đi, một chân bị ngậm kéo ra bên ngoài. Xét từ hình dạng kỳ lạ của xương, chắc là gãy xương rồi.
Dương Khánh và những người khác ngay lập tức đỡ súng lên, linh miêu nhanh chóng lao tới, dùng một chân lật ngược tình thế với "con vật" đang ngậm Ân Kỳ trong miệng.
Đó là một con chó hoang Châu Phi có kích thước bằng linh miêu, trên người có những hoa văn kỳ lạ và sặc sỡ, trên bụng có một mảng lớn màu trắng và nâu pha trộn trông giống như vết vẩy mực loang lổ không đều màu. Tứ chi của anh ta thong dài cường tráng, đôi tai to và tròn, cái đuôi quét quét giống như cái chổi. Mũi đen như mực, đôi mắt khá nhỏ và đầu hơi cúi xuống, bản thân đang kéo Ân Kỳ xuống đất như kéo một con lợn chết. Hàm răng sắc nhọn cắm vào chân Ân Kỳ khiến máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả phần lông dưới cổ.
Mưa lớn ảnh hưởng đến khứu giác và thị giác của anh ta, khi anh ta cảm nhận được tiếng gió phía trước, anh ta ngẩng đầu lên rồi lập tức lấy Ân Kỳ chắn trước người. Một chân linh miêu giẫm lên đùi Ân Kỳ, nhanh nhẹn xoay người cào lên mắt chó hoang bằng chân trước còn lại, dùng móng vuốt đâm vào nhãn cầu của đối phương.
"Ngao!" Con chó hoang nhả thứ trong miệng nó ra, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, linh miêu bước lên trước không khách sáo mà cào thêm một cái nữa, con chó hoang bị chém một vết thương rất lớn từ cổ đến tận chân trước. Trong phút chốc da thịt của nó bị xé toạc.
Cảnh tượng hung tàn này khiến những "con vật" hoặc cũng có thể nói là "dã thú" xung quanh đều dừng động tác.
Những người bị kéo lập tức gào thét: "Cứu mạng! Anh Quý! Cứu với!"
Ban đầu, nhóm người này còn sợ hãi người đàn ông biến thành linh miêu này nhưng giờ bọn họ không màng đến nữa. Những "dã thú" trước mắt đáng sợ hơn linh miêu gấp vạn lần, phần lớn mấy người ở đây đều đã bị thương, còn có một số người gục trên mặt đất không có phản ứng gì cũng chẳng biết sống chết ra sao, đây là điều bọn họ không hề ngờ tới trước khi vào thành phố F.
Lúc trước khi Tần Chính bỏ chạy, họ chỉ coi lão ta như một kẻ phản bội, còn thảo luận về cách truyền giáo cho những người hóa thú trong tương lai, để họ học cách tự khống chế và từ chối thay hình đổi dạng. Mặc dù họ đều là nạn nhân nhưng nếu bọn họ không từ chối sức mạnh này thì không thể được. Đây là hành vi đi ngược lại tự nhiên và vận mệnh.
Nhưng hiện tại, bọn họ không dám suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Khó khăn lắm mới sống sót được từ trong chỗ chết, còn tính toán được gì nữa?
"Thứ gì đây?" Con chó hoang mở con mắt còn lại ra, hung dữ nói: "Omega? Đừng có phá đám chuyện của tôi!"
Quý Hồng Nguyên lười nói nhảm nữa, cái đuôi ngắn vung vẩy sau lưng, không nói lời nào mà lại lao lên.
Dương Khánh và những người khác đỡ súng lên bắn, lũ dã thú lao nhanh về phía trước rồi húc lên xe, cửa nóc bị móng vuốt sắc nhọn nhấc lên, âm thanh kim loại vô cùng chói tai, trong khi đám người vẫn đang la hét thảm thiết, đôi tai hình chữ M rất lớn của linh miêu lắc lắc, bực bội nói: "Ồn quá! Câm miệng hết đi!"
Chỉ với một nhát ông ấy đã cắn đứt chân trước của con chó hoang, hàm dưới vẫn còn dính máu ông ấy đã quay đầu lao lên nóc xe, chiếc đuôi ngắn dùng sức cuộn chặt hai chân sau của con dã thú kéo nó đi. Dương Khánh và những người khác nhân cơ hội nổ súng, đội cứu hộ nhanh chóng mặc quần áo bảo hộ và đội mũ bảo hiểm rồi lao ra khỏi xe, kéo Ân Kỳ và những người khác ra, bệ phóng tên lửa cũng theo sát họ, nổ tung mặt đất thành những hố sâu.
Cơn mưa lớn rơi xuống đất, nhanh chóng tụ lại thành một một vũng nước nhỏ.
Ân Kỳ bị cơn đau làm cho tỉnh dậy, toàn thân ông ta ướt sũng, mặt mũi lấm lem bùn đất, liếc mắt một cái liền thấy linh miêu đang tràn đầy sinh lực chiến đấu với dã thú bằng tất cả sức mạnh. Chạy nhảy giữa đám dã thú, uyển chuyển nhẹ nhàng như một tinh linh trong rừng, nhưng động tác của ông ấy lại rất dữ tợn và hung mãnh, máu vương vãi khắp nơi ông ấy đi qua. Tim Ân Kỳ đập thình thịch, ánh mắt đụng phải ánh mắt linh miêu, ông ta còn chưa kịp nở nụ cười, linh miêu đã hừ một tiếng, nhổ máu tươi trong miệng ra rồi nheo mắt nhìn bọn họ nói: "Không phải muốn tuân theo số trời, thuận theo theo lẽ thường à? Sao lại la lớn tiếng hơn người ta thế?"
Ân Kỳ: "..."
Dương Khánh trốn sau xe, kéo tấm phủ chống thấm nước để bảo vệ máy tính và kết nối nó với đài phát thanh nội bộ của thành phố F rồi bật ở mức âm lượng tối đa, xuyên qua dòng điện phát ra âm thanh "bíp" chói tai vang khắp thành phố.
Những người có thính giác nhạy bén đều bị kích thích đến mức toàn thân run lên, nổi cả da gà, những cuộc chiến xung quanh đột nhiên dừng lại.
Sau đó nghe thấy giọng nói hỗn loạn từ đài phát thanh:
"Tôi phản đối! Mấy người điên à? Thí nghiệm kiểu này không thể thực hiện được!"
"Tôi cũng phản đối! Tôi không đồng ý! Mấy người có thể làm thí nghiệm, có thể sử dụng tử tù để thí nghiệm! Phải tuân thủ nghiêm ngặt các thủ tục! Thuốc thí nghiệm và đối tượng không được rời khỏi phòng thí nghiệm! Các biện pháp để duy trì bảo mật và biện pháp phòng chống thiên tai phải làm thành một bản thảo cho mọi người bỏ phiếu!"
"Có lẽ tôi đã sống quá lâu rồi nên không hiểu mấy người trẻ tuổi các cậu suy nghĩ gì. Công nghệ cao? Công nghệ cao có gì không ổn? Mấy cậu lấy đâu ra tự tin có thể khống chế vận mệnh của loài người? Chỉ với mấy người các cậu? Với cái tư tưởng tự cho mình là đúng?"
Đầu tiên là những tiếng nói phản đối, tiếng mưa to khiến mấy lời nói kia nghe không rõ lắm, nhưng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đập bàn ghế, có người đập bàn, giọng nói rất tức giận, rõ ràng là đang vô cùng tức.
Sau đó, những tiếng cãi cọ ồn ào bị một tiếng súng làm cho im bặt, có người nói: "Sự thay đổi luôn xảy ra, sự tiến bộ của con người là không ngừng đào thải và tiến lên nhờ không ngừng thay đổi. Kính thưa các vị tướng, các vị đều là người đi trước, thật sự tôi cũng rất tôn trọng các vị nhưng lối tư duy cố định và bảo thủ không chịu thay đổi không thể cứu loài người được."
"Tài nguyên đã bị hủy hoại rất nhiều rồi, chiến tranh không ngừng, lòng tham khổng lồ của con người... Đã khiến thế giới này không thể chịu đựng nổi. Các vị hãy tự mình xem xét những số liệu này đi." Giọng nói của người đó rất thăng trầm, nhưng so với giọng nói tức giận của phe đối lập thì có tôn chỉ hơn một tý, nói một cách chính trực: "Rác thải không thể phân hủy được, một nửa đại dương đã bị phá hủy, chuỗi sinh thái tự nhiên đã bị phá vỡ gần hết, mỗi ngày số lượng các loài đã tuyệt chủng đang tăng gấp đôi."
"Nhiệt độ toàn cầu đã vượt quá độ ấm lịch sử của một trăm năm trước. Vào mùa đông, nhiệt độ môi trường thấp đến mức bị đóng băng hoàn toàn và số thành phố mà con người không thể sinh tồn tự nhiên đã vượt quá một nửa. Mấy vị nhìn biểu đồ dữ liệu này đi, chúng ta có thể nói lừa những người khác, nhưng chúng ta có thể lừa dối chính mình không? Mỗi ngày khi tôi nhìn thấy những số liệu thống kê này tôi luôn cảm thấy rất lo lắng!"
"Số cơ sở lưu trữ trên toàn thế giới hạ xuống chỉ còn chuẩn bị đầu tư năm tòa, nó có khả năng lưu trữ hầu hết hạt giống thực vật tự nhiên trên thế giới, nhưng liệu có đủ không? Làm sao chúng ta biết có đủ hay không?" Người nọ nói: "Cho dù có bao nhiêu hạt giống được bảo quản, chúng ta có thể chắc chắn rằng chúng vẫn sẽ nảy mầm trong tương lai chứ? Sau khi hệ sinh thái bị phá hủy hoàn toàn, liệu chúng ta có thể đảm bảo khôi phục lại hình dáng ban đầu của trái đất chứ? Nhiệt độ không khí tăng cao, đất đai bị phá hủy, xói mòn nghiêm trọng, ô nhiễm hạt nhân... Vi khuẩn sẽ sinh sôi nảy nở gấp bội! Trong mười năm tới, số lượng virus mới vượt qua các kháng thể và vaccine phòng bệnh hiện có sẽ tăng gấp ba lần và số người nhiễm bệnh sẽ tăng lên một tỷ!"
"Trình độ y học của chúng ta có thể theo kịp à? Còn tài nguyên thì sao? Một vùng đất rộng lớn đã bị phá hủy, thảm sinh thái thực vật bị hủy diệt, động vật đã tuyệt chủng, thế thì cũng ta lấy tài nguyên y học từ đâu? Biến ra từ không khí? Các vị nghĩ rằng dược phẩm của chúng ta được chiết xuất từ tài nguyên nào?"
"Con người và thế giới tự nhiên phụ thuộc lẫn nhau, không... Chúng ta đơn phương phụ thuộc vào thế giới tự nhiên mới đúng. Chúng ta mới là con virus khổng lồ!" Người đàn ông cao giọng nói: "Không thay đổi hiện trạng của con người, không giảm dân số, không tìm một con đường tồn tại mới cho con người thì ngày diệt vong không còn xa nữa. Chúng ta không cần phải chủ động đi làm gì hết, rất nhanh, rất nhanh thôi chúng ta đều phải chết."
"Xin hãy hiểu cách chúng tôi đang làm với tế bào là gì, các vị, xin hãy suy nghĩ kỹ đi." Người nói giọng khàn khàn, tạm dừng một chút lại nói: "Trước khi địa cầu thanh lý chúng ta, chúng ta hãy tự thanh lý chính mình trước, có lẽ chúng ta có thể nghênh đón một tương lai mới."
Sau một khoảng im lặng kỳ lạ, có người lên tiếng.
"Tôi đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
"Tình hình hiện tại quả thực rất khó giải quyết, chúng ta phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế."
"Tôi đồng ý thành lập một đội, nhưng không có sự cho phép trước thì không được tùy tiện thả thứ này ra..."
"Chúng ta cần càng nhiều tài lực và nhân tài, giờ cần liên hệ các chuyên gia về gen tiến hành sàng lọc nhân tài. Kẻ nào không đồng ý với kế hoạch này đều không thể gia nhập đội ngũ, về sau chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp bịt miệng bọn họ."
"Người được chọn đứng đầu đội ngũ... Tôi đề nghị không nên quá ỷ lại vào một người nào đó, mà phải có kiểm tra và cân bằng. Coi như có Nhan Hoàn đi nhưng nhất định phải có người khác."
Sau tiếng ồn ào hỗn loạn, giọng nói già nua và khàn khàn của Nhan Hoàn chậm rãi vang lên.
"Nếu lần thí nghiệm này thành công, một khi nó bắt đầu được thi hành, hầu hết những người bình thường sẽ bị đào thải. Chúng ta đang lựa chọn, nếu lựa chọn đi tiếp, bọn họ sẽ không còn giá trị tồn tại, bởi vì họ không thể cống hiến nhiều hơn cho sự phát triển của tương lai loài người. Xin các vị hãy suy nghĩ kỹ, một khi đã ký kết hiệp ước thì không thể tự tiện rút lui."
"Tự mình thanh lý... Tôi thích từ này." Có người nói: "Đám người ô hợp đó không cần thiết phải sống."
"Phần lớn mấy người này đều ngu ngốc, bọn họ còn lâu mới nhìn thấy bộ mặt thật của thế giới này. Tương lai vận mệnh của con người chỉ có một số ít người mới có thể khống chế được."
"Mỗi khi có sự thay đổi, những người thiển cận luôn là người đầu tiên hét lên như thể bọn họ biết tất cả. Trên thực tế, bọn họ không hiểu gì cả. Những gì chúng ta cho bọn họ thấy vượt xa tầm hiểu biết của bọn họ, chúng ta đã sớm sàng lọc họ rồi, nhưng bọn họ không hiểu rằng chỉ những người có thể theo kịp chúng ta mới đủ tư cách hiểu luật chơi."
...
Đây hẳn là video cuộc họp được ghi hình tự động, Dương Khánh có thể nhìn thấy hình ảnh, hiện tại cậu ta chỉ phân tách âm tần ra để phát thanh.
Sự thật đang bị xé mở từng chút một, dưới thủy triều hải lưu ngầm, âm thanh của những người mang ý xấu bị phơi bày*, ngay giữa ban ngày ban mặt.
(*raw: 浮出水面: có nghĩa là nổi từ dưới nước lên mặt nước, ẩn dụ bí mật được tiết lộ.)
Đám đông đứng im không thể di chuyển, lũ dã thú điên cuồng dần tỉnh táo lại.
Đám người ô hợp?
Ngu dốt?
Bọn họ không hiểu gì?
Những kẻ kiêu ngạo và tự phụ lấy số phận của người khác ra chơi đùa và giỡn người khác trong lòng bàn tay vậy thì có tư cách gì mà nói những lời như vậy?
Hạng Khôn kết nối với đường dây mà Dương Khánh đã chuẩn bị cho ông vào sáng sớm, kết nối với tất cả các chương trình phát thanh trong thành phố F thông qua bộ máy liên lạc, ông trầm giọng nói: "Mấy người muốn bằng chứng thì đây là bằng chứng. Đúng sai phải trái tôi không muốn nói nhiều nữa, thời gian gấp rút nên tôi chỉ muốn nói hai điều."
"Đầu tiên, cơ hội sống sót phải dành cho tất cả mọi người, tôi hy vọng mấy người có thể nghĩ đến chuyện mấy người đã mất đi người thân, người yêu và cứu những người sống sót còn ở bên ngoài thành phố F, họ vẫn còn cơ hội sống sót. Tương lai mới không phải được quyết định bởi một người hay một đội ngũ nào đó, mà bởi mỗi người trong số mấy người, chỉ khi các người sẵn sàng đóng góp một phần lực chúng ta mới có một tương lai mới."
"Thứ hai, thuốc biến nạp do Nhan Hoàn chế tạo ra có tác dụng phụ, thời gian càng lâu tác dụng phụ càng lớn. Tiêm thuốc biến nạp kiểu mới một lần, bản thân sẽ phải chịu cả đời, nếu không muốn chết sớm thì mau đến tập trung tại công viên thành phố lớn nhất khu hỗn hợp ba. Sẽ có người phát miễn phí thuốc biến nạp mới."
Hạng Khôn không hy vọng mọi người sẽ tỉnh táo, bình tĩnh lại rồi đột nhiên trở nên dũng cảm vô tư, tự nguyện làm điều gì đó cho người khác, cho nên ông chỉ đề cập đến hai điểm: Nếu vẫn còn những người có lý trí, những người có lương tâm, những người sẽ cảm thấy có lỗi. Sau khi họ biết sự thật nhất định sẽ chủ động làm một việc gì đó, nếu ai đó khăng khăng đi theo con đường của mình, không muốn đồng tình với sự thật này và vẫn ích kỷ như cũ, thì đối với điều thứ hai, đối phương cũng chỉ có thể bình tĩnh và ngoan ngoãn nghe lời.
Bản chất con người là không chịu nổi thử thách, cũng không thể buông thả, một khi đã buông thả thì không khác gì bản tính loài vật.
Nhưng luôn có những người sẵn sàng làm việc chăm chỉ, chống lại bản năng và khiến bản thân trở nên tốt hơn.
Cái "tốt hơn" này không nhất thiết có nghĩa là trung thực hơn, tử tế hơn, lý trí hơn hoặc thông minh hơn, nhưng nhất định là sẽ dịu dàng hơn, tử tế hơn và thành tâm thành ý hơn.
Bình thường có rất nhiều lúc, chuyện nghĩ sai thì hỏng hết so với người khác thì có khí phách hơn, có khí phách thà chết chứ không cong trong xương, có lòng tự trọng kiêu hãnh không muốn gục ngã, có sự quật cường không muốn cúi đầu trước cái ác.
Những thứ "quật cường, dịu dàng và tốt bụng" ở xã hội hiện đại này thường bị gán cho là "vụng về", "không hiểu tốt xấu là gì", "không linh động", "không khéo đưa đẩy", "không thể thích ứng với hoàn cảnh hiện tại" và các mác khác nữa. Và chuyện chúng nó bị chế giễu đã trở thành một chuyện hàng ngày, mọi người dần bỏ qua sức mạnh nguyên thủy và tầm quan trọng nhất của nó.
Mấy con vật ở đầu đường xó chợ ngẩng đầu nhìn chương trình phát thanh, mỗi hộ gia đình trong thành phố F đều có chương trình phát thanh khắp đầu đường cuối ngõ.
Bọn họ sửng sốt một lúc, sau đó chậm rãi đưa ra lựa chọn.
Những con vật muốn đến công viên để lấy thuốc biến nạp mới xoay người lui về phía sau định rời đi, bị những con vật khác lại xoay người bao vây chúng.
"Mấy người đang làm gì đấy?" Bọn họ tức giận nói: "Mấy người bị ngu à? Có món hời sao không đi giành lấy? Thuốc biến nạp kiểu mới đấy! Không nghe thấy à?"
Những con vật khác chặn đường mà không nói một lời, sau đó lại nhường đường cho đội cứu hộ, Kỳ Thập Nhất và những người khác.
Con tê giác đen dẫn người của mình và Bình Hi vọt vào tòa cao ốc tập đoàn Thế Giới Mới để cướp đoạt thức ăn, thuốc biến nạp và vũ khí. Còn những con vật kia bị những con vật khác bao vây xung quanh.
Bên trong Bạch Tháp, cả người 201 bê bết máu, đầu cũng bị đập nát, một bên cơ thể bị bỏng nặng, anh ta phải vật lộn khiêng qua lại từ Tháp Trắng đã sụp đổ, đồng thời kéo một số người mặc đồng phục với dấu vết của dây xích trên tay và chân ra.
Những người khác không nhận ra họ, nhưng 201 lại nhận ra, họ là những tướng lĩnh cấp cao của quân đội. 201 đã nghe họ nói, họ là những người đầu tiên phản đối thử nghiệm, sau vài lần vận động mới miễn cưỡng đồng ý thành lập một nhóm nghiên cứu, nhưng cũng đã đề cập tới không được tùy tiện làm thí nghiệm trên cơ thể con người. Sau khi thí nghiệm thành công, họ còn chưa kịp đọc dữ liệu, đã bị đối phương tìm vài lý do nhốt lại. Bọn Nhan Hoàn không dám tùy ý giết những vị tướng có công hiển hách này, mấy cái khác thì không nói tới nhưng phần lớn những người trong quân đội đều có học sinh, học trò và cấp dưới mà bọn họ từng dẫn dắt.
Âm mưu của lần thí nghiệm này ban đầu bị phần lớn người của quân đội che giấu, nếu các tướng lĩnh đột nhiên cùng nhau xảy ra chuyện, có thể bọn họ sẽ không khống chế được quân đội, ngược lại có khi còn tự chuốc lấy tai hoạ.
Tạm thời bọn họ còn có tác dụng, cho nên bọn họ chỉ bị nhốt. Mà sau khi virus lây lan, họ đã hoàn toàn bị lãng quên. Ngoại trừ những người máy AI giao đồ ăn hàng ngày, không ai nhớ đến sự tồn tại của họ, ngay cả đám người bỏ chạy khỏi Bạch Tháp cũng phớt lờ họ.
Cũng may nhờ một loạt vụ nổ liên hoàn ở Bạch Tháp nên đã phá vỡ nhà tù rồi được đám người 201 đang đi tìm Chung Hạo Sinh phát hiện và đưa họ ra ngoài.
Mọi người đều bị thương ít nhiều, mấy con vật bên ngoài đã thấy liền tiến lên chủ động chở bọn họ chạy về phía tòa cao ốc tập đoàn.
Hạng Khôn, La Tử Tùng, Chu Thắng và những người khác dẫn đầu đội đưa nhóm Omega vào tòa cao ốc tập đoàn, những con vật cuối cùng đã hợp nhất để đối phó với lũ tang thi đang lao tới, những con vật có ý đồ xấu cũng bị đẩy lẫn vào nhóm tang thi, chúng quấn lấy nhau và cắn xé nhau, trước tòa cao ốc là một khoảng hỗn loạn.
Văn Hạ đứng trên cao nói: "Chuẩn bị đóng cửa lại! Đã đến lúc phun thuốc!"
Hạng Khôn và những người khác cừa chiến đấu vừa rút lui, đẩy nhóm tang thi ra khỏi cửa, máy bay không người lái bay ra từ một số cửa sổ, chất độc hóa học xoay tròn phun xuống, nhóm tang thi bắt đầu ngã xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng bởi vì tỷ lệ tử vong chỉ có 60%, cho nên vẫn có tang thi sống sót, trên cao bố trí súng máy tự động dày đặc, người máy AI nhảy ra ngoài cửa sổ tham gia chiến đấu, tốc độ xử lý của chúng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hạng Khôn đứng trong đại sảnh lầu một mệt mỏi thở ra một hơi, nói người phía bên kia máy liên lạc: "Cũng tàm tạm rồi, bên mấy đứa thế nào rồi?"
"Bọn con dự định ôm cây đợi thỏ." Văn Xuyên nói: "Số lượng thuốc biến nạp mới đợt đầu tiên không đủ, bọn con phải tìm cách xoa dịu những người ở điểm tập hợp. Chờ đến khi tình hình lắng xuống, đợt thứ hai sẽ được sản xuất nhanh thôi."
Văn Hạ đột nhiên nói: "Em nói nơi em đang ở là nơi mà mấy người Nhan Thư Ngọc sống à?"
"Vâng, sao vậy ạ?" Văn Xuyên nói: "Anh La nói bọn họ nghi ngờ những quan chức quân đội cấp cao đó và Nhan Hoàn ở trong khu vực hoạt động có nguy cơ cao..."
"Không đúng." Văn Hạ nói: "Có lẽ Nhan Sênh đang cố tình dụ La Tử Tùng đến, nhưng ông ta không ngờ rằng những người ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao sẽ chủ động đi theo La Tử Tùng. Ông ta muốn châm ngòi ly gián, chỉ là không thành công mà thôi. Em thử nghĩ xem, mấy nhân vật quan trọng như vậy sao có thể dễ bại lộ ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao được? Quy tắc của mấy khu vực bên đó có quy định riêng của từng người, một ngọn núi không thể chứa hai con hổ."
"Một mặt Bạch Tháp trao đổi quyền lợi với bọn họ, tuyệt đối không có chuyện tự tung tin mình ẩn nấp tại địa bàn của bọn họ được."
Văn Hạ nói: "Trong thiết bị liên lạc có thiết bị nhiễu sóng, anh có ý tưởng này, mấy đứa thử xem..."
Anh vừa nhanh chóng đi lên lầu vào phòng họp, mấy giám đốc điều hành cấp cao trước màn hình đã biến mất nhưng camera vẫn chưa tắt. Sau hàng loạt vụ nổ liên hoàn ở Bạch Tháp, dường như những người đó đã được thông báo nên tạm thời rời đi mà không chú ý đến phía Văn Hạ cũng xảy ra tình trạng tương tự.
Hạng Thần có phản ứng, nói: "Anh nghi ngờ bọn họ đang ở gần đây? Vậy thì thiết bị gây nhiễu là cách tốt nhất để loại bỏ nó."
An Tĩnh tháo thiết bị gây nhiễu xuống rồi bật nó lên, thiết bị liên lạc có tính chất đặc biệt nên tất nhiên nó không bị ảnh hưởng bởi thiết bị gây nhiễu, nhưng những thứ khác thì không chắc chắn.
Văn Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình, Hạng Thần và An Tĩnh đi ra ngoài cửa. Gần đây có rất nhiều tòa nhà chung cư, họ đi ngang qua từng tòa nhà, sau đó đột nhiên Văn Hạ nói: "Dừng lại!"
Màn hình đang mở đột nhiên biến thành bông tuyết, tín hiệu bị cắt đứt.
Nhưng hai màn hình còn lại thì bình thường, chứng tỏ chúng nằm rải rác ở những khu vực khác nhau.
"Có ba người ở cùng một chỗ." khóe miệng cong lên Văn Hạ một nụ cười đã thực hiện được: "Hẳn là Nhan Hoàn cũng cách bọn họ không xa, anh sẽ kêu người tới chi viện cho mấy đứa, nhớ cẩn thận."
Đôi mắt sói màu vàng lục của Hạng Thần nhìn về phía tòa nhà chung cư bị khóa, híp mắt nói: "Hiểu rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.