ABO Thú Tính

Chương 106: (Hoàn chính truyện)




Chương trình phát thanh kéo dài ba ngày, cứ ba tiếng lại phát một lần để đảm bảo nhiều người chú ý hơn.
Ba ngày sau, vô số máy bay cất cánh trông như đại bàng tung cánh, không chút do dự lao về phía mặt trời mọc.
Với sự trao quyền từ dấu vân tay và giọng nói của các tướng lĩnh, các kho vũ khí của các quân khu khác nhau đều được mở một cách thuận lợi. Hạng Khôn, Hạng Thần, La Tử Tùng và 201 dẫn mọi người đi mở kho trước, sau đó sử dụng tất cả các máy bay có sẵn rải số lượng lớn chất độc hóa học khắp nơi trong thành phố.
Một tuần sau, phần lớn tang thi đều bị quét sạch. Sau đó họ tổ chức lại đội cứu hộ một lần nữa, còn có các nơi có lực lượng quân đội sống sót sau khi nhận được chương trình phát thanh thông báo liền tự phát tập kết, rất nhiều thanh niên tình nguyện cũng kéo tới. Những người đó mang theo một khẩu súng và bắt đầu quét sạch những tang thi còn lại. Bọn họ phân tích theo dữ liệu cơ thể của Bình Hi, từ đó sau khi vaccine thông qua cuộc kiểm tra cải tiến lại đã được vận chuyển đi khắp nơi với số lượng lớn để tiến hành tiếp tế bằng đường không. Mọi người đổ xô ra đường hít thở bầu không khí trong lành, không ai tranh giành vaccine mà họ tự phát xếp hàng và từng người nhận phần của mình, có người bế con mình, có người hỗ trợ người già, họ cứ nương tựa vào nhau vậy đấy.
Lại qua hai tháng sau, lũ tang thi gần như bị quét sạch nhưng ở một số khu vực vẫn còn đám tang thi chưa bị tiêu diệt hoàn toàn do địa hình phức tạp. Người dân đã được tiêm vaccine nên không còn lo bị nhiễm bệnh, các đội tình nguyện từ khắp nơi trên đất nước mặc bộ đồng phục thống nhất, họ mang theo vũ khí do quân đội phân phát và tập kết thành các đội ngũ quét sạch tang thi, mỗi đội mang một tên khác nhau.
Hạng Thần và La Tử Tùng ngồi trên nóc xe, mỗi người đều ngậm một điếu thuốc cảm thấy một lời khó mà nói hết nhìn những người trẻ tuổi trên con đường phía trước đang khoe khoang với nhau.
Một tiểu đội năm thành viên đặt tên đội là "Đội cha anh chính là cha anh", một tiểu đội tám thành viên đặt tên là "Đội để xem hôm nay anh chết như thế nào", toàn những cái tên vô cùng kỳ quặc, xe tuần tra rẽ qua đường vừa nhìn thấy tiểu đội sáu thành viên liền khua chiêng gõ trống hét lên: "Gia nhập đội "Đội 108 cách chết của tang thi" của chúng tôi đê!' Đảm bảo giành chức vô địch của khu vực! Đến tham gia nào!"
Đây là phương pháp mà 201 nghĩ ra, để quét sạch tang thi nhanh nhất có thể, ngoại trừ quân đội, thì cách hiệu quả nhất là có nhiều đội tình nguyện tham gia. Để mọi người tích cực hoạt động, 201 đã nghĩ ra phương pháp "Cuộc thi tranh đoạt khu vực", chỉ coi các tiểu đội là người tham gia, các cá nhân đơn lẻ không được chấp nhận, trẻ vị thành niên không được phép tham gia. Thể lệ là tiêu diệt thật nhiều tang thi, sau đó cuối tháng đến địa điểm thống nhất để thanh toán và có thể tùy ý lựa chọn phần thưởng trong phạm vi nội dung đã định.
Thiết bị liên lạc được sử dụng để đếm là máy liên lạc do Văn Hạ phát hành. Sau khi cải tiến trong linh kiện, nó còn được trang bị thêm ba bộ phận: thiết bị gây nhiễu, thuốc và ngòi nổ mini có thể phóng ra. Thiết bị liên lạc còn có một thiết bị quét hình có thể tự động đếm số tang thi đã chết, sau đó truyền về hệ thống quản lý do Dương Khánh điều khiển để xếp hạng theo thời gian thực.
Nếu có đội ngũ gặp nguy hiểm, có thể gọi trợ giúp bằng một nút chạm, đội tuần tra gần đó sẽ đến hỗ trợ trong thời gian sớm nhất.
Lúc đầu, Hạng Thần còn lo lắng những người này không thể ra tay với đồng bào vô tội đã chết nhưng chẳng bao lâu hắn liền phát hiện mình đã sai rồi. Có lẽ do đã kìm nén quá lâu nên cần một kiểu giải tỏa và trút bầu tâm sự, mọi người đều đang có khoảng thời gian tuyệt vời và việc họ có thể thực sự giành chức vô địch hay không không quan trọng.
Những gì La Tử Tùng nói là đúng, từ biểu cảm hồi phục sinh mạng mới và nụ cười rạng rỡ của những người sống sót này, họ đã được an ủi, cảm giác trống rỗng trong lòng cũng đỡ hơn nhiều.
Vào tháng thứ năm sau khi tiêu diệt tang thi, bụng của Văn Xuyên đã lớn lên, cậu đứng bên cửa sổ, cầm một cái cốc nhìn về phương xa.
Hạng Khôn, Quý Hồng Nguyên, La Tử Tùng, Hạng Thần và những người khác đã đi làm nhiệm vụ trong một thời gian dài, mỗi tháng họ chỉ quay lại một lần, bận rộn đến mức chân không chạm đất. An Tĩnh ngày nào cũng đi vòng quanh phòng y tế và phòng thí nghiệm với khuôn mặt lãnh đạm, cậu ta mặc áo blouse trắng, hai tay đút túi quần, bắt chước dáng vẻ của thầy mình cài những chiếc kẹp màu hồng lên tóc, những lọn tóc xoăn tự nhiên mềm mại rất đáng yêu.
Nhiều dữ liệu phức tạp khác nhau được hiển thị trên màn hình của phòng thí nghiệm, đó là dữ liệu của mấy người hiện đang sử dụng thuốc biến nạp kiểu mới và dữ liệu của mấy người sau khi sử dụng vaccine.
Bởi vì vaccine được tạo ra từ ba loại dữ liệu cơ thể ABO không bị hóa thú, gen khác nhau và thể chất khác nhau sẽ gây ra kết quả khác nhau. Có một số người sau khi sử dụng vaccine trong một tháng sẽ có phản ứng hóa thú nhưng cảm xúc của họ rất bình thường, không có hiện tượng mất kiểm soát nào khác; một số chỉ cải thiện gen nhưng không hóa thú; một số thì không hề biến đổi gen, mà chỉ sinh ra kháng thể.
Lúc đầu họ còn lo ngại mấy người đó không thích nghi được sẽ gây ra những phân chia xã hội mới, nhưng có lẽ vì mọi người đều đã cố gắng sống sót, trật tự xã hội mới đang được thiết lập một cách có trật tự và hiện tại họ đang dần thích nghi về thể trạng của nhau rất tốt, họ còn có thể chủ động chăm sóc lẫn nhau, vẫn chưa xuất hiện tình huống khiến bọn họ phải lo lắng.
An Tĩnh in biểu đồ dữ liệu mới nhất ra, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Tôi đang ở góa đấy à? A? Tôi đang ở góa thật á?"
Văn Xuyên trừng mắt nhìn cậu ta: "Cậu nói chuyện kiểu gì đấy? Alpha của mình mà cũng muốn trù à?"
"A hừ hừ hừ! Tôi chưa nói gì hết!" An Tĩnh bất chợt ỉu xìu, lại bĩu môi nói: "Chỉ là tôi quá nhớ anh ấy mà thôi."
Văn Xuyên nhìn bụng mình, thở dài: "Tôi cũng nhớ."
"Còn bao lâu nữa đây..." An Tĩnh nói: "Tòa án quân sự sắp mở phiên tòa rồi, bọn họ cũng phải trở về mà đúng không?"
"Ừm..." Văn Xuyên gật đầu, đang định nói gì đó liền thấy xa xa có vài chiếc oto ầm ầm chạy tới. Một chiếc trực thăng bay trên đầu cậu, phía dưới máy bay treo đầy vật tư, có vẻ như đám người Hạng Thần đã trở về.
An Tĩnh chạy đi không để lại tăm hơi, Văn Xuyên thì không tiện đi nhanh, cậu vừa đi chầm chậm tới cửa, Hạng Thần đã mở cửa ra.
Hai người suýt chút nữa đụng phải nhau, Hạng Thần vội vàng ôm người vào lòng, vui vẻ nói: "Bé cưng! Anh về rồi!"
Văn Xuyên không nhịn được bật cười, vòng tay ôm cổ người đàn ông, hai người trao nhau một nụ hôn vừa nồng nàn vừa lưu luyến.
Làm không nghỉ đã gần nửa năm rồi, một năm chưa trôi qua mà các nơi trăm công nghìn việc, nhiều nhân viên liên quan đến việc này đã bị bắt và bỏ tù. Cũng cần quy định lại các cấp quản lý của chính quyền địa phương, rồi còn thống kê số người sống sót.
Đây không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.
Thấy Hạng Thần gầy đi rất nhiều, Văn Xuyên rất không nỡ, cậu sờ sờ mặt đối phương rồi nói: "Có ăn uống tử tế không đấy?"
"Có." Hạng Thần không thể không mổ hôn bảo bối của mình, hắn dịu dàng ôm cậu, cẩn thận không đè nặng lên người cậu. Đến khi hai người đã hôn đủ rồi hắn mới cúi đầu hôn bụng Văn Xuyên lần nữa, nhỏ giọng nói: "Bé ngoan ơi, cha về rồi."
Bụng cậu vẫn lặng im không một chút phản ứng.
Nhưng Hạng Thần lại vui mừng khôn xiết, dùng ngón tay sờ sờ trên bụng, nói một mình: "Hôm nay yên tĩnh quá nha."
Hai người nghỉ ngơi nói chuyện một lúc, sau khi nói xong mấy lời muốn nói mới cùng nhau đi nhà ăn ăn tối.
Khi ngày mở tòa án quân sự đến gần, mấy người cũng Hạng Thần ở lại thành phố F rất lâu, sau nửa tháng tòa án mới chính thức mở phiên tòa và được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Mọi người đứng trước màn hình lớn yên lặng chờ đợi, Hạng Thần và những người khác đã đến hiện trường, họ ăn mặc lịch sự ngồi vào vị trí.
Biên bản, bản ghi video cuộc họp năm đó và cả bản ghi video của Nhan Hoàn lần lượt được công bố, bằng chứng phạm tội được trưng bày trước mặt mọi người, đám đông vô cùng tức giận. Nhan Thư Ngọc, thành viên còn sống duy nhất của nhà họ Nhan trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Đầu tóc Nhan Thư Ngọc rối bù, mặc quần áo bình thường, gương mặt không có biểu nào đứng trơ ​​ra nghe đám đông tức giận mắng mỏ, thẩm phán trách mắng nhiều lần yêu cầu mọi người yên lặng. Sau đó Nhan Thư Ngọc nhận tội, cúi đầu ký tên ấn dấu tay, thừa nhận mọi tội danh.
Trong số tất cả những tội phạm trong danh sách, nhà họ Chung xem như rất đặc thù, ngoại trừ Chung Hạo Sinh, những người khác đều bị hại chết. Mặc dù nhà họ Chung có quyền lực và luôn tự mãn, dạy dỗ con trai cũng chẳng ra sao cả nhưng họ không hề ngu xuẩn. Ngay từ đầu nhà họ Chung đã phát hiện ra vấn đề và tham gia phe đối lập, không biết có thực sự là vì lợi ích của loài người hay không nhưng cuối cùng họ bị thế lực khác đánh bại, bị Nhan Hoàn kéo đi làm thí nghiệm và chết trong giai đoạn biến nạp thất bại.
Lúc Chung Hạo Sinh tự tử đã không biết rằng những quyền lợi mà gã luôn khao khát và những người gã nguyện trung thành lại là kẻ thù lớn nhất của gã, châm biếm biết bao nhỉ?
Chỉ sợ sau khi gã chết, cũng không còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông của mình.
Dương Trạm là người cuối cùng xuất hiện tại tòa, anh ấy trông bơ phờ, tóc buộc cao, mặc áo blouse trắng, trên tay vẫn cầm laptop. Vì anh ấy hiện là chuyên gia nghiên cứu khả năng sinh sản xuất sắc nhất nên anh ấy không bị tước quyền hạn nghiên cứu của mình ngay cả khi đang chờ xét xử, chỉ là phải có người canh chừng anh ấy, mà người canh chừng anh ấy chính là An Tĩnh.
An Tĩnh ngồi trên ghế bên dưới, ánh mắt cậu ta rất phức tạp.
Công tố viên trình bày tội danh của Dương Trạm nhưng thực ra tội danh không nhiều và cũng không dài, so với những kẻ tội ác tày trời trước mặt, tội danh của anh ấy thực sự quá nhỏ, anh ấy chỉ được đặt ở vị trí cuối cùng, thậm chí còn có chút ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
"Hiểu rõ tình hình mà không khai báo, cố ý giấu diếm, tuy rằng anh không cố ý nhưng anh có rất nhiều biện pháp để có thể làm sáng tỏ." Công tố viên nói: "Lúc trước anh được chọn làm người thứ nhất phụ trách thí nghiệm của Bạch Tháp. Mặc dù quyền hạn và nhiệm vụ có một phần tách biệt với Nhan Hoàn, nhưng hẳn là anh có thể đoán được ông ta đang làm gì mà anh lại không cảnh báo cho những người khác."
"Lý do phe đối lập đẩy tôi lên là để kiểm soát người của phe khác, sợ bọn họ cố tình che giấu sự việc và phạm phải những sai lầm không thể cứu vãn." Dương Trạm nói: "Nhưng ngay từ đầu nhiệm vụ tôi nhận được hoàn toàn khác với Nhan Hoàn. Ông ta giao cho tôi số liệu thí nghiệm còn dang dở của ông ta cho tôi phân tích và thí nghiệm khả năng sinh sản, còn tôi từ đầu đến cuối chỉ phụ trách nghiên cứu vấn đề khả năng sinh sản sau quá trình tiến hóa gien, vốn dĩ tôi cũng không biết ông ta còn có kế hoạch khác."
"Sau khi virus được nghiên cứu phát minh thành công, để thuận lợi thả ra, họ lấy đủ loại lý do để bắt giữ những người cấp cao của phe đối lập, đồng thời phái học trò và thuộc hạ của bọn họ đi cứu người nhưng trên thực tế là phái bọn họ đi chết, tôi không có ai để cầu cứu cũng không thể tiết lộ tin tức."
Dương Trạm cúi đầu: "Tôi có sai nhưng đó không phải là mong muốn và tâm nguyện của tôi."
"Sau đó thì sao? Anh cho phép ông ta nghiên cứu phát minh ra thuốc biến nạp và tiến hành loại bỏ gen, trong khi đó anh đã biết sự thật rồi." Công tố viên ném tài liệu trong tay xuống: "Cái này anh nói thế nào đây?"
"Tôi đã kiểm tra số liệu ông ta đưa cho tôi nhiều lần, nhưng tôi không thể đột phá vấn đề sinh sản. Tôi đã nhắc nhở ông ta từ lâu nhưng ông ta không tin tôi." Dương Trạm nói: "Tôi không có nhân lực, không có bạn đồng hành, cũng không có viện trợ từ bên ngoài ủng hộ nên tôi không thể chống lại ông ta, tôi đã làm mọi cách có thể nhưng ông ta chỉ tin tưởng chính mình. Tôi nói rằng thí nghiệm của ông ta có vấn đề và tỷ lệ sinh sẽ là trở ngại lớn nhất trong tương lai, nhưng ông ta cho rằng chuyên ngành của tôi không đạt tiêu chuẩn, lời nói của tôi không có căn cứ."
"Ông ta tin chắc rằng gen mạnh có thể sinh ra thế hệ sau mạnh mẽ hơn, ông ta cũng không nghe lời khuyên can của bất kỳ ai." Dương Trạm nói: "Đương nhiên tôi có thể ngăn cản ông ta, nhưng tôi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, thế thì có ích lợi gì? Nếu như không thể ngăn chặn chuyện loại bỏ gen, vậy tôi chỉ có thể dốc hết sức để tạo ra sự đột phá về khả năng sinh sản, đây là cách duy nhất để tôi có thể chuộc lỗi."
Mọi người xì xào bàn tán, có người cho rằng anh ấy nói có lý, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, có người lại cho rằng anh ấy chỉ muốn bảo toàn sinh mệnh mình mà thôi, còn có người cho rằng anh ấy có suy nghĩ viển vông, về cơ bản anh ấy là đồng lõa.
Kể từ khi Dương Trạm gặp bọn người An Tĩnh, anh ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có hại cho họ, anh ấy đã cố gắng nghiên cứu khả năng sinh sản sau khi nhận được số liệu, ngoại trừ tội hiểu rõ tình hình mà không khai báo và cố ý che giấu chứng cứ phạm tội ra thì không có bằng chứng phạm tội nào khác.
Cho nên cuối cùng, Dương Trạm đã bị kết án thi hành nghĩa vụ nghiên cứu phát minh hai mươi năm mà không có bất kỳ khoản thù lao nào, không có quyền tác giả đối với bất kỳ thành tựu nào cũng không có quyền sở hữu nghiên cứu phát minh, tất cả các tài liệu nghiên cứu phát minh, quyền sở hữu các thành tựu đều thuộc về tập đoàn Thế Giới Mới.
Trong thời gian thi hành án, tất cả số liệu và tài liệu cần thiết để nghiên cứu phát minh đều phải được quản lý và giám sát bởi một chuyên gia, những quyền lợi liên quan đến điều phối sử dụng phải được phê duyệt, không có quyền sử dụng phòng thí nghiệm và công cụ một mình, không có quyền đơn độc tiến hành bất kỳ thí nghiệm nào.
Dương Trạm tỏ vẻ không phản đối và chấp nhận mọi sự giám sát, Văn Hạ ngồi cạnh Văn Xuyên, anh nhìn người dường như không bao giờ tỉnh lại kia, trên đầu đối phương vẫn còn có một lọn tóc, anh cười chế nhạo một tiếng.
Văn Xuyên quay đầu nhìn anh, Văn Hạ nói: "Người này mới là người thông minh thật sự."
"Có ý gì?"
"Nếu như anh ta thật sự vô tội, vậy thì trăn Miến Điện giải thích thế nào? Thú cưng của anh ta mà sao lại nghe lời Nhan Hoàn? Trong báo cáo ban đầu, mấy đứa định dùng An Tĩnh dụ Nhan Hoàn ra ngoài nhưng vì sao Nhan Hoàn lại biết em mang thai? Tại sao biết rõ em có thai nhưng không xuất hiện?"
Văn Xuyên nhíu mày: "Vì sao?"
"Bởi vì bọn họ ở cùng nhau đấy bé ngốc." Văn Hạ lạnh lùng nhìn Dương Trạm bị áp giải, nói: "Trăn Miến Điện nghe lời Nhan Hoàn, đó là ví dụ tốt nhất, nhưng cái chết của Nhan Hoàn là chết không làm chứng được, anh ta có thể nói rằng trăn Miến Điện đã bị bắt đi từ rất lâu rồi mà chúng ta cũng không có bằng chứng nào. Sở dĩ Nhan Hoàn nhận được báo cáo nhưng không vội đến gặp em là bởi vì ông ta cùng một bọn với Dương Trạm, ông ta nghĩ rằng Dương Trạm sẽ đưa em đến giao cho ông ta, nhưng ông ta không ngờ rằng Dương Trạm đã suy nghĩ đến việc tạo phản từ lâu rồi."
"Là người phụ trách hỗ trợ quản chế đối phương số một với Nhan Hoàn, anh ta giấu An Tĩnh sai người đi điều tra đội ngũ An Tĩnh, anh ta thẩm tra và theo dõi để tìm mấy đứa, nói chung là dễ như trở bàn tay. Nếu đúng như lời anh ta nói là anh ta bị ép buộc, còn Nhan Hoàn nắm giữ quyền lực rất lớn, anh ta chỉ có thể yên phận nghiên cứu thì em cảm thấy Nhan Hoàn sẽ cho anh ta những quyền lợi này à? Nhan Hoàn không ngu đâu."
"Anh ta là một người thông minh." Văn Hạ nói: "Anh ta không có hứng thú với tang thi, virus hay sự tiến hóa gen, anh ta chỉ chuyên nghiên cứu về khả năng sinh sản. Anh ta là một Alpha luôn muốn trở thành một Omega, nếu Nhan Hoàn hứa với anh ta rằng thông qua sự tiến hóa gen có thể đạt được những gì anh ta muốn làm, em nghĩ anh ta sẽ đứng về phía bên kia? Sau khi tiến hóa gen, nếu Alpha cũng có thể thụ thai thì có phải tốt hơn không?"
"Từ khi mấy đứa xuất hiện, anh ta đã thay đổi quyết định của mình. Anh ta đã phân tích số liệu cơ thể của An Tĩnh và La Tử Tùng. Số liệu của La Tử Tùng đã rất mạnh nhưng không thể mang thai được. Mong đợi của anh ta đã tan vỡ mà rõ ràng chúng ta tới đây là để lật đổ Nhan Hoàn, Nhan Hoàn lại bị thương nặng, em nghĩ anh ta sẽ chọn ai?"
"Anh ta chỉ làm nghiên cứu thôi, chưa phải là chuyên gia về tiến hóa gen, đi theo Nhan Hoàn cũng không có ích lợi gì." Văn Hạ nói: "Rõ ràng, đổi đội ngũ và đi theo chúng ta mới có thể bảo vệ chính mình, sau này anh ta mới biết về việc em đã mang thai, anh ta càng có hứng thú với em hơn, vậy thì tại sao anh ta lại giúp Nhan Hoàn được?"
"Nếu Nhan Hoàn thật sự dùng em làm vật thí nghiệm thì đối với anh ta mà nói không xứng đáng nhất, anh ta biết Nhan Hoàn sẽ không chủ động đến tìm em, chỉ cần anh ta ở bên cạnh em Nhan Hoàn nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng anh ta. Ông ta chờ anh ta mà anh ta lại kéo dài thời gian, cố tình cho mấy đứa thành công tìm ra nơi Nhan Hoàn ẩn nấp... Thế là mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa rồi đúng không?"
Văn Xuyên, Hạng Thần nghe thấy thì ngẩn người, sau khi suy nghĩ kỹ thì suốt chặng đường đối phương thật sự chỉ quan tâm đến số liệu cơ thể họ, hoàn toàn không có hứng thú với những thứ khác. Anh ta cũng không để lại bất kỳ manh mối nào, mà Nhan Hoàn và các giám đốc điều hành cấp cao nắm quyền đều đã chết hết. Thế là không ai có thể làm chứng chống lại anh ấy.
Cho dù có thể làm chứng thì cũng không có chứng cứ.
"Kết án cho anh ta tiếp tục nghiên cứu phát minh, chỉ là hợp với nguyện vọng của anh ta mà thôi." Văn Xuyên sửng sốt nói: "Anh ta chỉ muốn làm thí nghiệm, những thứ khác đều không quan trọng."
"Cho nên anh ta mới thành thật nhận tội." Văn Hạ xoa má, híp mắt nói: "Người này đúng là xảo trá, nhưng cũng chả sao, chờ thành quả nghiên cứu của anh ta được công bố, chúng ta sẽ là người được lợi."
Văn Hạ đứng lên, hất vạt áo: "Hiện tại trong tập đoàn Thế Giới Mới cũng có cổ phần của anh, gần đây Văn Thị cũng đã bắt đầu xây dựng lại. Tốt nhất là anh ta nên cố gắng lên, nếu không anh vẫn có biện pháp hành hạ anh ta."
Văn Xuyên, Hạng Thần: "..."
Tất cả các nhân viên có liên quan đều đã bị kết án, phần lớn trực tiếp bị kết án tử hình và một số ít tình nguyện làm công việc xây dựng lại sau thảm họa và không có thời gian kết án cố định, họ phải làm việc hơn mười tiếng một ngày, bọn họ không thể nghỉ ngơi khi không được nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị phạt thêm thời gian lao động.
Phần còn lại là trùng kiến thành phố.
Nếu có người ở, mọi thứ đã bị phá hủy đều có thể được khôi phục. Văn Xuyên và những người khác rời khỏi tòa án. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xán lạn, bầu trời không gợn mây, ngọn gió mang theo mùi đất tươi mát, còn có hương hoa thoang thoảng quanh mũi.
La Tử Tùng khoác vai An Tĩnh, nhẹ nhàng an ủi cậu ta, An Tĩnh mím môi nói: "Em rất đau lòng, em vẫn luôn coi anh ấy như người nhà."
La Tử Tùng đau lòng nói: "Còn có tôi ở đây."
An Tĩnh liếc xéo anh: "Anh ở đây? Mấy tháng nay em có thể gặp được anh bao nhiêu lần? Anh còn nhớ rõ em không?"
La Tử Tùng: "..."
La Tử Tùng ho khan: "Không phải vì nhiệm vụ..."
An Tĩnh mếu máo: "Anh không yêu em."
La Tử Tùng lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: "Nhỏ giọng chút, tôi... Tôi không có."
An Tĩnh nói: "Vậy thì đi đăng ký kết hôn với em ngay, lập tức đi ngay bây giờ!"
La Tử Tùng cau mày: "Đừng càn quấy, sao có thể qua loa như vậy được?"
An Tĩnh lập tức phát điên: "Anh còn muốn em đợi bao lâu! Anh cẩn thận có khi em không cần anh nữa giờ! Em thực sự không cần anh nữa đâu!"
Hạng Thần đỡ Văn Xuyên đi về phía trước, hắn cười rô lên khi nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, sau đó nhỏ giọng nói với Văn Xuyên: "Lúc đi bên ngoài anh La đã nghĩ rất nhiều cách để cầu hôn, còn sợ quá lỗi thời nên đi tham khảo ý kiến ​​của rất nhiều người trẻ tuổi, tóc anh ấy sắp rụng hết rồi. Sao có chuyện anh ấy đồng ý đi đăng ký kết hôn dễ vậy? Chẳng phải tất cả suy nghĩ đều uổng phí à?
Văn Xuyên ngạc nhiên quay đầu lại liền thấy An Tĩnh cưỡi trên lưng La Tử Tùng tức giận kéo tóc anh, La Tử Tùng dỗ dành cậu ta với vẻ mặt đau khổ, cái miệng vụng về của anh chỉ làm cho vấn đề tồi tệ hơn, thấy An Tĩnh sắp khóc tới nơi, Văn Xuyên không nhịn được chơi xấu bật cười một tiếng.
Đã đến lúc nên có chút việc mừng nào đó rồi.
Văn Xuyên và Hạng Thần nhìn nhau, họ đều nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt nhau. Ánh nắng kéo dài bóng của hai người, Văn Hạ và Dương Khánh lên xe họ bận rộn với việc kiếm tiền, La Tử Tùng cõng An Tĩnh quay vòng, 201 và Kỳ Thập Nhất khoác vai bá cổ đi xuống cầu thang, hai người cười rất to. Cách đó không xa là Hạng Khôn, Quý Hồng Nguyên, Trương Ưng Hải và Chu Thắng đang mời mọi người đi uống rượu.
Hạng Thần liếm khóe miệng, hơi cúi đầu xuống đặt lên môi Văn Xuyên một nụ hôn dài dưới ánh nắng ấm áp, những người xung quanh đều vỗ tay âm thanh ồn ào không ngừng bên tai, tai Văn Xuyên lập tức đỏ bừng.
Nếu là bình thường, chắc chắn Văn Xuyên sẽ đẩy Hạng Thần ra nhưng lúc này đây, Hạng Thần vừa ngẩng đầu lên, Văn Xuyên đã kéo cổ hắn xuống rồi lại chủ động hôn lên môi hắn.
Ánh mặt trời đến rất đúng lúc, họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước cần đi.
--Hoàn chính truyện --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.