ABO Thú Tính

Chương 107: Ngoại truyện 1:Thời đại học




Đến mùa nhập học, con đường dài trước cổng trường đại học rợp bóng cây ngô đồng lớn, tuy đã vào tiết lập thu lâu rồi nhưng nhiệt độ vẫn còn cao. Ánh nắng mặt trời chói chang len lỏi trong những cành cây đổ bóng loang lổ trên mặt đất, tạo thành một vầng sáng lớn, gió mang theo hơi nóng quét qua đẩy lùi không khí mát mẻ trong xe.
Xe đưa tân sinh viên nhập học xếp hàng dài ngoài cổng trường, sinh viên náo nhiệt đạp lên ánh sáng rực rỡ, tiếng hoan hô nói cười vang vọng khắp con đường, bầu không khí sôi nổi khiến Văn Xuyên vốn có tính cách lạnh lùng cũng có chút phấn khích.
Chỉ là từ nhỏ cách biểu đạt cảm xúc của cậu không phong phú lắm, quanh năm chỉ một vẻ nghiêm mặt nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất chi là cứng nhắc nghiêm túc khiến cậu trông không dễ gần lắm, bởi vậy mặc dù lúc này tâm tư cậu có đang hưng phấn thì trên mặt vẫn không để lộ vẻ vui buồn.
Cậu biết chắc chắn bản thân có thể thi đậu vào trường đại học danh tiếng này từ lâu, rồi ghi danh vào môn học mà cậu luôn khao khát nhưng khi thật sự cầm thư thông báo đứng đây, nhìn thấy các bạn học xa lạ xung quanh và cổng trường cao lớn cách đó không xa, trong lòng cậu vẫn không kiềm chế nổi lên niềm tự hào và hưng phấn, cậu lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, khóe miệng nhếch lên, sau đó lại nhanh chóng thu lại.
Anh Văn Hạ ở ghế lái cười một tiếng, cho dù em trai che dấu thế nào cũng không thể gạt được anh, anh giơ tay xoa đầu Văn Xuyên: "Thật sự không cần anh đưa em vào à?"
"Không cần đâu." Văn Xuyên hoàn hồn, có chút ngượng ngùng đỏ tai, cậu sờ mũi nói: "Vốn để tài xế đưa em đi là được rồi, anh cần gì phải đi làm gì? Hội nghị truyền hình bắt đầu rồi ạ? Em xuống xe ở đây được rồi."
"Cục cưng nhà mình thi đậu đại học, đương nhiên anh phải tự mình đưa em đi nhập học rồi." Văn Hạ lấy điện thoại ra, nói: "Đứng ở cổng trường đi, anh chụp cho em một bức ảnh, giờ anh không vội đâu..."
"Không!" Văn Xuyên vội vàng xuống xe, trong nháy mắt hơi nóng lập tức thổi hơi lạnh trên người cậu đi, cậu ra sau cốp xe lấy hành lý, nói: "Trông có ngốc không cơ chứ? Em đi đây!"
"Nè?" Văn Hạ đang muốn xuống xe bắt người thì điện thoại đột nhiên kêu lên, anh đeo tai nghe bực mình nói: "Chuyện gì?"
Nhân lúc anh hai nghe điện thoại, Văn Xuyên nhanh chóng kéo vali đi về phía cổng trường, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt nên đi lại nhẹ nhàng hơn ngày xưa nhiều, đang ngẩng đầu nhìn môi trường xung quanh và tò mò nhìn chằm chằm cánh cổng càng ngày càng gần, thì đột nhiên có thêm một giọng nam sảng khoái dễ nghe vang lên từ phía trước.
Giọng nam có khí thế rất mạnh, mấy người xung quanh đều có thể nghe rõ lời hắn nói: "Bạn học, làm quen chút nha, tôi tên là Hạng Thần.". Ra‎ chương‎ nhanh‎ nhấ𝙩‎ 𝙩ại‎ ⩶‎ 𝒯𝐫U𝗆‎ 𝒯𝐫u𝔂en﹒𝘝N‎ ⩶
Văn Xuyên nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen nhưng nhất thời không nhớ ra. Cậu nhìn kỹ thì thấy là một nam sinh cao lớn cũng cầm hành lý như mình, đối phương đối phương có kiểu tóc đầu đinh trông rất mát mẻ, mặc áo ngắn tay quần short ngắn để lộ đôi chân thẳng dài, cánh tay cơ bắp rắn chắc và vóc dáng được xây dựng tốt, trông rất mạnh mẽ, lúc này hắn đang hơi cúi đầu nhìn một cô gái Omega.
Dường như cô gái hơi sợ hãi liền lùi lại một bước, nam sinh tiếp tục nói: "Tên cậu là gì? Có thể cho tôi số điện thoại không?"
Đáy mắt Văn Xuyên hiện lên một tia phản cảm, hình như nam sinh đó cảm nhận được ánh mắt của cậu liền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Văn Xuyên thấy rõ gương mặt của hắn: lông mày đen dày, ánh mắt của hắn có chút hung dữ, sống mũi cao thẳng, đường nét trên gương mặt lập thể kiên cường có sức mạnh, môi hơi mím lại dường như hắn đang khó chịu.
Văn Xuyên và hắn nhìn nhau vài giây, nam sinh hếch cằm lên cái vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi, âm thanh hạ thấp một chút, cứ như uy hiếp nói: "Nhìn cái rắm gì mà nhìn?"
Văn Xuyên vốn lười quan tâm nhiều chuyện, vừa nghe lời này của hắn liền đứng lại, mặt không chút thay đổi nói: "Đúng, nhìn cái rắm đấy."
Cậu luôn luôn nói chuyện bằng giọng điệu không có nhiều cảm xúc nhấp nhô, với cả lời nói thẳng thắn luôn nên có thể làm mất lòng người. Nam sinh lập tức mở to hai mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, Văn Xuyên xách hành lý chậm rãi đi qua, giọng điệu vẫn vô cùng lạnh nhạt hoàn toàn trái ngược với cái tiết đầu thu nóng bỏng này, nói: "Trên đường chật kín người, cậu muốn mất mặt lắm à?"
"Cậu ta còn không biết xấu hổ hỏi tôi có biết xấu hổ không?!" Trong ký túc xá, Hạng Thần ném hành lý, tức giận nói: "Tôi mặc kệ đấy, cậu phải đãi tôi một chầu đấy! Ông đây bị hiểu lầm rồi!"
"Cậu chưa giúp tôi hỏi thông tin liên lạc mà." Nam sinh bị yêu cầu đãi không tình nguyện nói: "Cậu giúp tôi trước..."
"Cậu có tin chỉ cần cậu nói thêm một câu vô nghĩa nữa là tôi sẽ đánh cậu hay không?" Hạng Thần chỉ cậu ta, ngồi lên ghế ký túc xá nói: "Nếu không phải tại cậu thì tôi đâu có bị người ta hiểu lầm đâu? Nếu không phải tại cậu thì tôi đâu có bị một thằng nhóc dạy dỗ trên đường đâu?"
Hạng Thần càng nói càng tức giận, vỗ bàn một cái: "Thứ gì vậy chứ? Nói chuyện không dùng não à? Chỉ biết mở miệng nói thôi sao? Còn mỉa mai tôi đi cửa sau để thi đậu vào trường? Mẹ nó... Cậu thử nói bữa này cậu không mời đi!"
"Mời!" Bạn cùng lớp thở dài, ngồi xuống cái ghế đối diện, suy nghĩ một lúc lại ngồi thẳng nói: "Hey, cậu nói cái người này... Không phải là người đó chứ?"
"Người đó?"
"Omega mà cậu nói là gương mặt cậu rất đẹp ấy, còn được một chiếc xe sang trọng chở tới trường mà phải không?" Bạn cùng lớp đếm ngón tay: "Độc mồm độc miệng, nhìn vào là thấy kiêu hãnh và kiêu ngạo, không chỉ dạy dỗ cậu mà còn đâm vào vali của cậu?"
"Đúng vậy." Hạng Thần khoanh tay: "Sao? Cậu biết?"
"Tôi không biết, chỉ nghe nói..." Bạn học kéo ghế về phía trước, đến gần nói nhỏ: "Nhà họ Văn đó, có biết không? Là tập đoàn Văn Thị ấy."
Hạng Thần sửng sốt, hắn đương nhiên biết, người quản lý việc nhà họ Văn tuổi trẻ tài cao, hắn còn biết cả cha mẹ đối phương, chỉ là hai nhà lui tới không nhiều lắm. Thỉnh thoảng có chuyện gì, cũng là cha liên hệ với vị quản lý việc nhà kia, ngược lại hắn chưa gặp đối phương lần nào.
À không đúng, từng gặp rồi.
Hạng Thần suy nghĩ một lúc, hẳn là lúc hắn còn rất nhỏ, hôm đó nhà họ Văn tổ chức sinh nhật cho người vai dưới trong nhà nên có mời nhà họ Hạng, lúc ấy hắn có qua đó một lần, có điều tuổi còn quá nhỏ bởi vậy không có ấn tượng gì.
Hắn luôn không hiểu, sao một người kinh doanh có thể quen một người phục vụ trong quân đội là cha hắn?
Hạng Thần hoàn hồn, nhớ tới gương mặt vừa thanh tú lại cao ngạo lãnh đạm kia, trong lòng có dự cảm không tốt: "Cậu nói người nọ là...?"
"Có thể là cậu ta." Bạn cùng lớp nói: "Hễ là Omega nam, trông thanh tú và đẹp trai, có thể đậu vào trường này và cũng được một chiếc xe sang trọng đưa đón, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Tôi nghe nói lần này trường chúng ta có một vị thi được điểm cao nhập học, mà trực tiếp qua nghiên cứu sinh vật hả? Nghiên cứu động vật à? Nhận vào khoa nào đến thế, Omega trong khoa đó không nhiều đâu, nghe nói chính là cái cậu nhà họ Văn kia, được cưng chiều lớn lên đó nên có thể nóng tính lắm."
"Xì." Hạng Thần cười lạnh một tiếng: "Còn phải nói, tính tình nóng nảy đến mức cho cậu ta một cái cánh là có thể lên trời rồi."
Bạn cùng lớp nhún vai: "Vậy tôi đoán là cậu ta, coi tình hình nhà họ Văn đi?" Muốn tiền có tiền, muốn quyền lực có quyền lực, anh trai cậu ta được cho là một thiên tài kinh doanh, đầu óc rất thông minh, tuổi còn trẻ đã tiếp quản công ty của gia tộc, còn thu dọn một đám cấp cao. Hai anh em đó không ai dễ chọc đâu, tôi khuyên cậu nên đừng trêu chọc cậu ta."
Bạn cùng lớp suy nghĩ một chút, buông tay: "Nồi này của tôi, tôi không nên nhờ cậu giúp để có được số điện thoại của cô gái đó, cậu đừng để chuyện này trong lòng nữa, tôi mời cậu ăn bữa cơm, chuyện này cứ cho qua đi, nhé?"
Hạng Thần nghiến răng: "Ông đây không muốn so đo với Omega như cậu ta."
Bạn cùng lớp vỗ vai hắn, lời nói sâu sắc: "Chúng ta là những người bình thường, không thể đánh bại những người thuộc tầng lớp đặc quyền gộp lại siêu giỏi đó. Bớt giận đi."
"A, là anh ta." Văn Xuyên đang dọn dẹp giường, đột nhiên một ánh sáng thần kỳ chợt lóe, cậu vỗ mép giường.
Bạn cùng phòng sát vách nhìn cậu: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Văn Xuyên phục hồi tinh thần, chỉ mỗi chuyện trải giường thôi cũng khiến cậu thở hồng hộc, thế là vừa dứt khoát xoay người ngồi cạnh mép giường nghỉ ngơi, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh hai.
"Anh hai, đứa con trai duy nhất nhà họ Hạng tên là gì nhỉ?"
"Hạng Thần, sao vậy?" Cho dù là đang họp, Văn Hạ cũng lập tức gửi tin nhắn cho em trai cục cưng trong một giây.
"Hôm nay em đã gặp anh ta." Văn Xuyên trả lời: "Anh ta thế mà cũng thi vào trường này."
Văn Hạ buồn cười: "Cái gì mà "thế mà" chứ? Anh nghe nói thành tích của cậu ta rất tốt."
"Phải không?" Văn Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó kết luận: "Quả nhiên thành tích và nhân phẩm không phải cùng một chuyện."
Đến giờ ăn cơm trưa, Văn Xuyên định đi dạo một vòng để làm quen nơi này, vừa hay nhận được điện thoại của anh hai.
Hẳn là Văn Hạ vừa tan họp vì bối cảnh bên anh rất ồn ào, anh cười nói: "Sao thế cục cưng? Chưa chính thức khai giảng mà đã có người chọc em rồi à?"
Anh nhớ tới lúc nãy anh có nhìn thấy Văn Xuyên tranh chấp với ai đó ở ven đường, lúc đó khoảng cách có chút xa nên anh không thấy rõ, nói: "Là người gặp trên đường? Cậu ta là Hạng Thần?"
"Đúng vậy." Văn Xuyên nói đơn giản chuyện vừa xảy ra: "Anh nói xem, chú Hạng là quân nhân mà sao có thể dạy dỗ được một thằng lưu manh thế này nhỉ?"
"Này đừng nói bậy." Văn Hạ cười nói: "Anh nghe người khác nói cậu ta rất tốt, được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, hai đứa không chung khoa nên sau này khó gặp nhau lắm. Ăn cơm chưa?"
"Vâng... Ăn rồi."
Cậu vừa nói chuyện với anh vừa đi dạo một vòng trong khoa, sau đó tình cờ gặp được giảng viên đến trường lấy tài liệu, giảng viên liếc mắt một cái liền nhận ra cậu thế là hào hứng dẫn cậu đến văn phòng, thầy và trò cũng dần quen thuộc hơn chút.
Chờ đến khi ra khỏi khoa thì đã là giờ cơm tối rồi.
Giảng viên nhiệt tình mời cậu đi ăn tối nhưng cậu khéo léo từ chối, khi đi xuống cầu thang giảng viên ôn tồn nói: "Ở trường có gì không quen cứ nói với thầy nha. Lần đầu tiên em rời nhà đúng không? Có chuyện gì không biết cũng có thể hỏi thầy, không cần phải ngại nhé."
Văn Xuyên vô cùng bình tĩnh và điềm đạm, biểu lộ vẻ "em rất độc lập", gật đầu: "Cảm ơn thầy, nhưng em biết hết rồi."
Giảng viên có chút ngạc nhiên tuy rằng ông ấy biết rõ gia thế của đứa nhỏ này, ông ấy còn nghĩ rằng có người chuyên môn chuyển giao cho cậu, giúp cậu đối phó với mọi chuyện, nghe cậu nói vậy từ ý của cậu... Có vẻ như hôm nay không có ai đến giúp cậu? Thế là hỏi cậu: "Hôm nay em tự tới báo cáo à?"
"Vâng." Văn Xuyên cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, cậu cũng đâu bị khuyết tật cấp chín, cần gì phải nhờ người khác giúp đỡ: "Anh em đưa em đến cổng trường rồi đi, anh ấy rất bận rộn."
Ồ, tuy là một cậu bé này ngâm trong mật ong lớn lên nhưng rất chu đáo, thực sự rất hiếm.
Thiện cảm của giảng viên với Văn Xuyên lại tăng vọt, ông ấy vỗ vai cậu, khen ngợi: "Giỏi lắm."
Đến giờ cơm tối Văn Xuyên lại một mình xuống nhà ăn, cậu gọi hai món rau xào nhỏ với cơm rồi tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi.
Mấy người bạn cùng phòng đã quen nhau rồi, lúc này họ đã kết bạn với nhau rủ nhau đi ăn cơm, thấy cậu liền chào hỏi, cười tủm tỉm nói: "Vừa rồi mới nói đến cậu, cả buổi chiều không thấy người đâu, cậu đi đâu thế?"
"Đi dạo một vòng quanh khoa." Văn Xuyên gật đầu coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Mấy người họ bưng thức ăn nháy mắt với nhau rồi ngồi xuống.
Văn Xuyên vừa đẹp, lại còn là Omega duy nhất trong khoa năm nay, nghe nói điểm trúng tuyển rất cao nữa, gia thế lại tốt, thế nên mấy người bạn cùng phòng đều muốn gần gũi, tìm hiểu cậu.
"Cậu đã quen chưa? Chúng tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ về nhà chứ." Một người bạn cùng lớp bắt đầu mở ra một cậu chuyện, cố gắng không tỏ ra quá nhiều chuyện nhưng lại quan tâm vừa phải.
Nào biết Văn Xuyên chỉ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt thản nhiên: "Vì sao phải trở về nhà?"
Mấy người họ nhất thời có chút xấu hổ, bạn học khởi đầu đành phải kiên trì nói: "Ở nhà... Tốt hơn ở trường?"
"Không có gì khác nhau." Văn Xuyên có chút nghi ngờ, cậu không biết tại sao đối phương lại hỏi những câu hỏi nhàm chán và vô giá trị như vậy, nhưng cậu vẫn trả lời người ta" "Thường chỉ có một mình tôi ở nhà, chẳng qua chỉ là ngủ thôi mà, chỗ nào chả giống nhau."
Mấy người lúng túng cười một cái, sau đó lại trao đổi ánh mắt với nhau rồi lại bắt đầu một chủ đề khác: "Nghe nói điểm đầu vào của cậu rất cao, có tip học tập nào có thể trao đổi một chút không?"
Văn Xuyên dừng đũa, nhìn mấy người họ, nói: "Không có gì đặc biệt, nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc làm bài thôi."
Mấy người họ: "..."
Xác định hôm nay nói chuyện không nổi nữa rồi đó.
Người bạn cùng phòng ngồi ở phía bên kia nói: "Tại sao cậu chọn gen sinh học?"
Văn Xuyên lại dừng đũa, nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhíu mày mở miệng nói: "Vì thích."
Vẻ mặt của cậu vốn có vẻ lãnh đạm, lúc này nhíu mày liền mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, mấy người họ nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"Tôi, tôi cũng bởi vì tôi thích..." Vẫn còn một số người kiên trì, muốn cứu vãn bầu không khí này, cậu ta nói: "Trường này có đoàn đội gen sinh học tốt nhất, tôi đã ngưỡng mộ từ lâu rồi, không biết sau khi tốt nghiệp tôi có thể tham gia đoàn đội đó không..."
Những người khác gật đầu: "Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng muốn."
"Tôi nghe nói hiện tại thầy Dương không dẫn dắt tân sinh viên, nhưng mà lúc trước có dẫn dắt vị đàn anh kia..."
Mấy người họ liền hào hứng tán gẫu chuyện trong khoa, cuối cùng Văn Xuyên cũng có hứng thú nghe họ nói một lúc, nhưng cậu phát hiện bọn họ không nói nhiều về những thứ liên quan đến chuyên môn, bọn họ chỉ đang nói chuyện drama của nhóm nghiên cứu không thì cũng nói đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp làm công việc gì, lương hàng năm bao nhiêu, rồi còn nói ai đạt giải thưởng gì.
Nghe có vẻ nhàm chán.
Cậu ăn xong mấy miếng cơm liền thu dọn bát đĩa muốn đi, mấy người họ đang trò chuyện vô cùng hứng khởi, đã đem sự xấu hổ vừa rồi ném ra sau đầu rồi, lúc này liền thuận miệng chào hỏi cậu: "Văn Xuyên? Chờ chúng tôi xíu rồi cùng nhau về đi?"
"Đúng rồi, tôi nghe nói gần ký túc xá chúng ta có một quán cà phê, chúng ta ra đó ngồi một lát đi ha?"
"Này được nè! Ngày mai là tham gia huấn luyện quân sự rồi, chúng ta..."
"Không cần." Văn Xuyên thản nhiên nói: "Tôi còn có việc khác, các cậu nói chuyện đi."
Suy nghĩ của Văn Xuyên rất đơn giản, cậu không quan tâm đến nội dung trò chuyện với những người này nên không cần phải lãng phí thời gian ngồi đơ ở đây. Nếu không có cậu, những người này có lẽ sẽ thoải mái hơn tý, cậu biết bản thân dễ làm bầu không khí trở nên cứng ngắc, cậu tự giác biết đây là cách tốt nhất dành cho đôi bên, không ai miễn cưỡng ai, trước giờ cậu toàn xem cái thứ xã giao này là duyên phận.
Nhưng cậu không biết, sau khi cậu rời đi, bàn ăn trở nên im lặng, sau đó mấy người họ nhỏ giọng nói: "Gì thế, cậu ta khó chịu với chúng ta à?"
"Có thể là chê chúng ta không đủ tư cách uống cà phê với cậu ta."
"Cũng có thể do chúng ta chọn nơi thấp kém quá ấy. Dù sao cũng là công tử nhỏ nhà họ Văn sao có thể để ý đến quán ven đường được chứ?"
"Nói cũng đúng."
"Này, cậu nói xem bình thường cậu ta uống gì? Dùng vàng làm ly uống nước à? Chắc chưa bao giờ uống cà phê hòa tan đâu nhỉ?"
Thế là đề tài trò chuyện của mấy người bọn họ liền chuyển qua Văn Xuyên, quang quác nói cười rất vui vẻ.
"Có lẽ phải lái xe từ phòng ngủ đến phòng khách, mỗi ngày thức dậy trên giường hai trăm mét vuông rồi phải đi bộ nửa ngày mới xuống giường được."
"Ha ha ha ha——"
"Vãi, cậu ngầu đấy!"
Lúc này Hạng Thần và bạn học đang kề vai sát cánh đi ăn liền thấy mấy người kia cười nói vui vẻ.
Tầm này dưới nhà ăn còn vắng người, Hạng Thần muốn ăn thịt nướng thế là mấy người họ vừa gọi đồ ăn vừa đi lấy bia, những người bạn cùng phòng khác lại gọi bạn học của các khoa khác mà mình quen biết đến, chỉ chốc lát sau lại thành một đám người ồn ào, nhấn chìm giọng nói của mấy người trong góc.
Bởi vì họ quá ồn ào nên bạn cùng phòng của Văn Xuyên nhiều lần quay đầu lại nhìn, vẻ mặt của bọn họ đều khó chịu.
Hạng Thần chú ý tới, ngẩng đầu nâng ly lên: "Này bạn học! Tân sinh viên? Qua đây chơi này?"
Mấy người kia nhìn nhau, sau đó bị bầu không khí ở bàn Hạng Thần lây nhiễm nên mấy người họ đứng lên qua đó ngồi.
"Khoa nào?" Hạng Thần giẫm lên chân ghế bên kia, hình dáng kiểu cà lơ phất phơ nhưng nụ cười rất có sức hấp dẫn. Nụ cười này của hắn khiến gương mặt của hắn giãn ra, vẻ hung dữ trên gương mặt trấn tĩnh của hắn đã biến mất.
"Gen sinh học" Mấy người họ nói.
Bạn cùng phòng của Hạng Thần lập tức nói: "Này, không phải là..." Cậu ta quay đầu nhìn xung quanh: "Cái vị trong truyền thuyết không có ở đây à?"
"Ai? Văn Xuyên hả?" Khóe miệng mấy người kia giật giật: "Vậy các cậu đến trễ rồi, vừa rồi vẫn còn ở đây."
Hạng Thần chẹp một tiếng: "Nhắc cậu ta làm gì? Ăn đi!"
Bạn cùng phòng lại nổi tính nhiều chuyện, tò mò nói: "Người đó thật sự rất giỏi à? Dễ hòa hợp không?"
Mấy người họ nhận đồ Hạng Thần đưa tới, gật đầu cảm ơn, trong chốc lát đã quen được Hạng Thần rồi, tùy ý nói: "Dễ hòa hợp? Đây là trò đùa hay nhất mà tôi từng nghe hôm nay."
"Ồ? Thế phải nói thế nào?"
"Tính tình quái lạ, phớt lờ người khác, nói chuyện thì luôn bị dồn vào chỗ bí, không biết có phải cậu ta cố ý hay không." Mấy người họ nhún vai: "Cái này mà gọi là dễ hòa hợp à?"
Hạng Thần nhíu mày, chậm rãi ăn đồ ăn, không nói tiếp.
Bạn cùng phòng của hắn thì vô cùng hào hứng nghe chuyện: "Kiêu ngạo vậy luôn? Tôi nghe nói tuy cậu ta bị độc mồm độc miệng... Nhưng cậu ta đã giành được rất nhiều giải thưởng."
"Ánh sáng giành được giải thưởng có tác dụng gì?" Một người nói: "Cậu ta là người có điểm số cao nhất trong khoa của chúng tôi, vậy thì sao? Vốn chúng tôi muốn có quan hệ tốt với cậu ta, muốn trao đổi học hỏi kinh nghiệm học tập, không thích nói thì không nói chứ cứ bày ra cái vẻ mặt thiếu kiên nhẫn..."
Người còn lại cũng nói: "Đúng rồi, chỉ thiếu hai từ "đồ ngu" dán lên gương mặt chúng tôi thôi. Xem thường ai đấy?"
"Tôi còn nghe nói, trước khi nhập học đã có đàn chị Alpha nghe ngóng chuyện của cậu ta." Một người nói: "Đừng nói nữa, dáng vẻ đó của cậu ta thật đúng là..."
"Mấy cậu ăn đi." Hạng Thần thả thứ trong tay xuống, đứng lên vỗ vỗ tay, làm bộ muốn đi.
"Này?" Bạn cùng phòng của hắn vội vàng giữ hắn lại: "Sao vậy, không phải cậu náo loạn bảo muốn mời cậu ăn à?"
"Ăn cơm thì ăn cơm ngon chứ." Hạng Thần không lạnh không nhạt nhìn lướt qua bạn học Văn Xuyên vài lần: "Xuyên tạc sau lưng rồi còn nhận xét ngoại hình người ta, ngay cả cơm cũng bốc mùi thối rồi."
Bàn ăn phút chốc im lặng, mấy người bạn cùng lớp được mời đến ăn cơm nhất thời không nuốt được, bọn họ nhanh chóng đứng lên rời đi.
Hạng Thần chẹp một tiếng rồi lại ngồi xuống lần nữa, sau đó chọn một cái đùi gà gặm, biểu cảm có chút hung dữ cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.