ABO Thú Tính

Chương 52:




Trong một phòng giam tạm bợ tại bệnh viện số một thành phố A, chỉ có một chiếc bàn, vài cái ghế, một chiếc giường khung sắt.
Lúc này, Hạng Khôn đang ngủ trên giường, một tay gác trên trán. Hạng Thần và Văn Hạ người ngồi người đứng, không nói gì với nhau. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Thành phố A không có viện nghiên cứu gen di truyền của riêng mình, chỉ có một viện nghiên cứu thông tin điện năng, nằm cách bệnh viện không xa. Căn phòng chỉ có một khung cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài, từ đây nhìn ra phía xa xa, có thể thấy thấp thoáng mấy chữ "thông tin điện năng" được dựng đứng ở trên cao. Ngay phía sau, là một kho dự trữ điện khổng lồ, gần dòng sông, có rất nhiều tấm pin mặt trời lớn phản chiếu ánh sáng ban ngày yếu ớt.
Thành phố A là một thành phố hạng ba không lớn không nhỏ, môi trường xanh rất trong lành, gần khu nghỉ mát thành phố H. Và bởi vì có một con sông cổ xưa nổi tiếng đã có từ hàng ngàn năm bao quanh, nên cuối tuần và ngày lễ thường chào đón một số lượng lớn khách du lịch. Nhưng bây giờ thành phố này đã trở thành một thành phố chết, bầu không khí nặng nề. Xa xa những đám mây đen giăng kín bầu trời, đường phố rợp bóng cây thường ngày dường như mất màu sắc, trở nên xám đen. Xác chết đầy dất, khắp nơi là vết máu đen khô, khung cảnh rất tang thương. Cây cối như hấp thụ máu thấm vào đất, không khí âm u bao phủ thành phố.
Gió thổi qua cửa sổ, mang theo hơi nước ẩm ướt và nặng nề. Có lẽ trời sắp có mưa lớn.
Lá cây khẽ đung đưa, làm rơi xuống từng lớp bụi xám đen. Văn Hạ đóng cửa sổ lại, quay đầu dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạng Thần ngồi ở trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nói: "Anh chắc chắn làm thế này sẽ có tác dụng chứ?"
Văn Hạ lười biếng nói: "Cậu còn có biện pháp nào khác không? Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí."
Văn Hạ giơ ngón tay lên: "Thứ nhất, Nhan Thư Ngọc biết chúng ta. Thứ hai, cho dù không có Nhan Thư Ngọc, những người khác cũng chưa chắc không biết chú Hạng. Trong này có rất nhiều người của quân đội năm đó, chúng ta không có khả năng giấu được. Thứ ba, ngoài huy hiệu và ám hiệu, chúng ta hoàn toàn không rõ ràng về cấu trúc bên trong của Hội Hợp Vĩ, không biết rõ về kế hoạch của bọn họ, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Thứ tư, giả sử chúng ta biết kế hoạch, có thể nằm vùng thành công, nhưng ngay cả một người lợi hại như chú Quý cũng đã mất rất nhiều thời gian vẫn không thể tiếp cận các nhân vật cốt lõi. Chúng ta càng không thể làm được trong một thời gian ngắn."
Văn Hạ mở mắt ra, nhìn Hạng Thần: "Tóm lại, nằm vùng hao phí thời gian và sức lực. Hơn nữa, nó không có hiệu quả, bị phát hiện cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Thà rằng chúng ta dùng cách này trực tiếp tiến vào, vừa đơn giản lại hiệu quả."
Hạng Khôn ngồi dậy, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ hơi khàn khàn: "Cậu nhóc họ Văn nói đúng. Trước mắt, đây quả thật là biện pháp hữu hiệu nhất. Tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm Tiểu Nguyên, có được thông tin, phối hợp với em ấy, một là để truyền tin tức, và thứ hai là để cứu em ấy ra ngoài."
Quý Hồng Nguyên bị mắc kẹt trong thành phố A, vì để không lộ thân phận ông ấy chủ động cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài. Hơn nữa cấp trên trực tiếp của ông ấy xảy ra chuyện rồi, không ai biết ông ấy đang thực hiện kế hoạch gì. Ngay cả khi ông ấy đã hoàn thành nhiệm vụ, ông ấy cũng đã mất đi phương thức liên lạc để quay lại bên ngoài.
Nếu mấy người Hạng Khôn không đến, không biết Quý Hồng Nguyên sẽ còn bị mắc kẹt tại đây bao lâu. Đối với ông ấy mà nói, thành phố A đã gần giống như hòn đảo bị cô lập.
Hạng Thần gật đầu. Từ khi bọn họ bị bắt đến nay đã qua ba ngày. Ba ngày này từ đầu đến cuối không có một ai đến thẩm vấn bọn họ.
Có lẽ họ không có thời gian làm việc đó, có lẽ là không quan tâm, Hạng Thần nghiêng về vế sau.
Trong tình huống nạn virus đang bùng nổ, không có vaccine, không có thuốc giải độc, sẽ không có nhiều người nằm vùng đủ để có thể tạo ra mối đe dọa cho họ.
Cũng may họ vẫn chưa quên đưa thức ăn cho mấy người Hạng Thần, không có ý định để bọn họ chết đói. Có điều thức ăn này còn không bằng cả thức ăn cho heo. Hạng Khôn thì không vấn đề gì, năm xưa hành quân đánh giặc có gian khổ nào chưa từng trải qua? Nhưng Hạng Thần và Văn Hạ thì có vẻ là không ăn nổi.
Đặc biệt là Văn Hạ, lúc này anh vẫn là một thân trang phục sang trọng, tao nhã đến mức gần như khiến người ta phát cáu. Cho dù người đã đói đến choáng váng, màu môi trở nên nhợt nhạt, trông cũng gầy đi khá nhiều, nhưng vẫn là "thà chết không chịu khuất phục".
Mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Một người nào đó nói: "Đây là tài liệu 138. Tôi sẽ sắp xếp ba người này."
Hạng Thần và Hạng Khôn nhanh chóng liếc nhau, hai người đều có chút khẩn trương.
Tim Hạng Khôn càng đập mạnh hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, thậm chí lòng bàn tay còn đổ mồ hôi ướt dính.
Dựa theo kế hoạch của Văn Hạ, một khi bọn họ bị bắt, Quý Hồng Nguyên lập tức có thể nhận được tin tức. Ông ấy chắc chắn sẽ tìm cách để nắm bắt nhiệm vụ thẩm vấn, đó là cơ hội duy nhất để họ có thể tiếp xúc với nhau.
Người bên ngoài thì thầm vài lời, sau đó cửa được mở ra, mùi nước khử trùng nồng nặc trong hành lang bệnh viện, trộn lẫn với một mùi lạ không thể nói rõ tràn vào.
Ánh mắt Hạng Thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi ở cửa. Chiều cao của ông ta tương tự như mẹ của mình, khuôn mặt của ông ta cũng tương tự, nhưng khuôn mặt lại có vẻ rất lạ.
Người đàn ông có khuôn mặt nghiêm túc, mặc áo khoác trắng, một tay đút túi, một tay cầm giấy và bút. Người này có đường nét khuôn mặt mềm mại, trông rất đẹp mắt, giống như Omega. Hạng Thần giật giật mũi, nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, đây là một Beta có gen bình thường.
Ánh mắt người đàn ông đảo qua ba người trong phòng, vừa ngầm so sánh vừa làm động tác mời ngồi, ánh mắt quan sát kỹ Hạng Khôn, sau đó chuyển đến trên người Văn Hạ.
"Cậu Văn?" Ông ta nói.
Văn Hạ cười tủm tỉm đi tới, đưa tay bắt tay ông ta: "Xin chào, tôi là Văn Hạ, xin hỏi ông là?"
"Trương Dụ." Người đàn ông bắt tay anh, lại ra hiệu cho người đi theo sau đóng cửa lại.
Ông ta kéo ghế và ngồi xuống cạnh bàn, theo sau là cảnh vệ mặc đồng phục Hội Hợp Vĩ. Người bảo vệ đứng ở cửa, với một khẩu súng trong tay.
Hạng Thần thử tìm cảm giác quen thuộc trên người Trương Dụ. Nhưng trí nhớ của hắn về mẹ vốn không sâu sắc, nhìn trái nhìn phải cũng không thể xác định, trong lòng mang theo hoài nghi.
Hắn lại nhìn trộm cha, thì thấy lưng ông cứng ngắc, vẻ mặt căng thẳng, thấp thỏm không yên. Trong lòng hắn đột nhiên "lộp bộp" một cái - chẳng lẽ đây thật sự là mẹ?
Hắn nhớ rằng An Tĩnh đã từng ngụy trang Omega như Beta, vì vậy hắn biết đối với Omega, việc cải trang như Beta không phải quá khó khăn. Còn vì sao thấy khuôn mặt là lạ, rất có thể là cấy ghép da nhân tạo, được gọi là "mặt nạ da người".
Trong những năm đầu, kỹ thuật nằm vùng bao gồm trang điểm, phẫu thuật thẩm mỹ, cải trang, thay đổi âm thanh, lời nói, thói quen, hành vi và các kỹ thuật khác để ngụy trang. Trai giả gái là kỹ năng cơ bản nhất. Kỹ năng trang điểm và khả năng cải trang trong kỹ năng cao cấp, hầu như không thể dễ dàng nhận ra bằng mắt thường.
Và bây giờ công nghệ rất phổ biến, muốn thay đổi khuôn mặt chỉ cần thực hiện "ghép da nhân tạo", miễn là khuôn mặt tương tự, hoàn toàn có thể trở thành hình dạng của một người khác. Nếu không có thiết bị chuyên dụng thì sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.
Tất nhiên, công nghệ này được kiểm soát chặt chẽ, sản phẩm của công nghiệp quân dụng và dân dụng là để làm cho công nghệ thẩm mỹ y tế phát triển hơn và an toàn hơn, giá thành cũng rẻ hơn.
Hạng Thần càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Dụ đầy vẻ háo hức.
Trương Dụ cầm tờ giấy, xoay đuôi bút gõ gõ, nói: "Hạng Khôn, thiếu tướng quân đoàn không quân số 3, tổng đội trưởng đội độc lập oanh tạc số 21; Hạng Thần, năm thứ ba bỏ học, tự khởi nghiệp; Văn Hạ, Chủ tịch công ty năng lượng đặc biệt Văn Thị. Tôi nói không sai chứ?"
Hạng Thần gật gật đầu, ở dưới bàn đá chân Hạng Khôn, khiến cha hắn vội vàng hoàn hồn, không để lộ sơ hở.
Giọng Hạng Khôn ảm đạm, nói: "Anh là người Hội Hợp Vĩ?"
Trương Dụ vẻ mặt nhàm chán, lắc đầu: "Cái này không liên quan đến các người. Nói đi! Mấy người tới đây có mục đích gì? Làm thế nào có được huy hiệu và ám hiệu? Mà thôi, việc đó không quan trọng, các người có quan tâm đến việc gia nhập với chúng tôi không? Tôi cũng không vòng vo nữa, hồ sơ của các người đã được sao lưu trong cơ sở dữ liệu của chúng tôi từ lâu."
Ông ta hơi khom người, hai tay nắm chặt để trên bàn, nhìn chằm chằm vào mắt Hạng Khôn nói: "Thiếu tướng, ngài tốt xấu gì cũng coi như là lãnh đạo cấp cao của quân đội, nơi này có ai không biết ngài? Lại tự chui đầu vào lưới... Ngài có âm mưu gì thế?"
Hạng Khôn không nói gì, Hạng Thần nói: "Ông tiêm vaccine giả à?"
Trương Dụ nhướng mày, không hiểu hỏi lại: "Cái gì?"
"Thứ làm cho người không sợ tang thi." Hạng Thần khẩn trương nhìn ông ta: "Ông tiêm rồi sao?"
Trương Dụ nhìn Hạng Thần một cái, xoay bút quanh đầu ngón tay một vòng: "Người ở đây đều tiêm, cái đó không gọi là "vaccine giả", nó gọi là "S11TM203"."
Văn Hạ cười rộ lên: "Gọi "vaccine giả" vẫn dễ nhớ hơn."
Trương Dụ cười nhạo một tiếng, ngồi thẳng vào trong ghế: "Nói các người cũng không hiểu. Được rồi! Đừng lãng phí thời gian của nhau nữa. Trả lời câu hỏi của tôi."
Văn Hạ nhìn thoáng qua Hạng Khôn, Hạng Khôn trầm ngâm một lát, lên tiếng: "Các người có tư liệu của chúng tôi. Vậy là có ý gì?"
Trương Dụ bật cười: "Tất cả hồ sơ di truyền của Omega và Alpha xuất sắc chúng tôi đều có. Đây là một phần của chương trình "Noah". Nếu mấy người tham gia với chúng tôi, tự nhiên sẽ có người nói cho mấy người biết kế hoạch "Noah" là gì."
Hạng Khôn nói: "Chúng tôi đã biết rồi."
"Sao?" Trương Dụ cười cười: "Từ chỗ Chung Hạo Sinh có đúng không? Những gì anh ta biết không phải là tất cả."
Hạng Thần hơi bồn chồn, siết chặt nắm đấm, sợ lúc này mẹ nói ra ám hiệu gì đó, mà mình nghe không ra.
"Các người còn có đồng bọn không? Ở thành phố A?" Trương Dụ nói: "Có bao nhiêu người? Nếu nói hết ra, tôi sẽ báo cáo với cấp trên để thả các người. Tất nhiên, thứ mà các người gọi là "vaccine giả" cũng có thể cung cấp cho các người. Điều này cũng không khó."
"Trên thực tế..." Trương Dụ suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại, số lượng người tham gia kế hoạch "Noah" không đủ lớn, cấp trên có hơi bất mãn. Nếu có thể thêm một vài người có gen ưu tú, mọi người đều vui vẻ. Cả ba người đều là Alpha có gen tốt, nếu mấy người có thể hiểu, nó tốt cho tất cả mọi người, cũng bớt rắc rối."
Hạng Khôn nói: "Bây giờ các anh có bao nhiêu người?"
"Điều này tôi không thể nói." Trương Dụ mỉm cười: "Ba người có thể suy nghĩ về việc này. Đừng nghĩ đến vaccine hay bất cứ điều gì khác. "Noah" không có vaccine. Từ khi kế hoạch bắt đầu, không ai có thể làm cho nó dừng lại. Những người bên ngoài cũng không thể được giải cứu, vận mệnh của họ là bị loại bỏ."
Trương Dụ rút ra ba tờ giấy, đặt trước mặt ba người, lại nhìn thời gian: "Tôi rất bận rộn. Ba người suy nghĩ xong có thể điền vào từng mẫu đơn, ký tên, để thể hiện thành ý. Cuối cùng, tất cả những thứ này sẽ được lưu trữ. Và khi tương lai mới bắt đầu, lịch sử sẽ ghi nhớ tất cả chúng ta."
Hạng Thần nhìn thoáng qua, hỏi: "Tại sao không phải là hồ sơ điện tử?"
Trương Dụ cười cười: "Những thứ có thể sờ được luôn dễ để bảo quản hơn."
Trương Dụ quay đầu nói với cảnh vệ ở cửa: "Anh trông coi bọn họ."
"Vâng."
Hạng Thần trong lòng kích động, nghĩ: "Đây là ám hiệu? Đó có phải là một số phương thức để lại tin nhắn?"
Hắn vội vàng cầm tờ giấy lật xem qua, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là mẫu đơn bình thường: tên, tuổi, giới tính, lý lịch, người phối ngẫu, gia đình. Phía sau còn có lời thề tuyên thệ, viết rõ ràng tất cả quy định chung và thỏa thuận xác nhận tự nguyện tham gia thí nghiệm. Cuối cùng là ký tên, còn phải lăn dấu vân tay.
Hạng Thần nhìn chằm chằm vào tờ đơn, thử qua các phương pháp như tháo rời chữ, chữ chìm, chữ đầu tiên, mã Morse, v...v..., đều không phát hiện trên tờ đơn này có manh mối gì, chẳng lẽ phải dùng lửa đốt? Hoặc những thông tin đó được viết bằng một cây bút đặc biệt, chỉ có thể được nhìn thấy bằng nước hoặc bất cứ điều gì khác?
Hạng Thần nhíu mày, ngẩng đầu, khi thấy Trương Dụ đã rời đi. Cửa bị đóng lại từ bên ngoài, hắn còn chưa kịp phản ứng, cảnh vệ bên cửa đã bị cha kéo vào một góc, tránh cửa sổ nhỏ ở cửa, hình thành góc chết khuất tầm mắt, đè người lên tường hôn ngấu nghiến.
Hạng Thần: "..."
Hạng Thần: "???"
Văn Hạ khẽ huýt sáo, cúi đầu nhìn tờ đơn, làm ra một cử chỉ "phi lễ chớ nhìn".
Hạng Thần vẻ mặt xấu hổ, cũng vội vàng quay đầu, trong lòng kinh hãi: Trương Dụ không phải mẹ sao? Người cảnh vệ khiêm tốn phía sau kia mới là mẹ? Hắn thầm nghĩ, cũng may vừa rồi biểu hiện của mình không phải quá rõ ràng, nếu không chẳng phải là hủy hoại sự sáng suốt cả một đời à?
Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, mẹ hắn phát ra tiếng kêu đau đớn. Hạng Thần xấu hổ đến mức ước gì có thể đào một cái hố tại chỗ để chôn mình và Văn Hạ đi.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cha, mẹ thì hạ giọng giận dữ nói: "Anh điên rồi sao?"
Cha trầm giọng nói: "Quý Hồng Nguyên! Anh vẫn chưa tìm em tính sổ! Em đừng tỏ thái độ này với anh!"
Quý Hồng Nguyên đẩy Alpha đang mất khống chế của nhà mình ra, nhưng đẩy không được. Ông ấy dứt khoát xoay người, một tay bắt giữ đẩy đối phương đè ngược lên tường. Một tay ông ấy ấn đầu Hạng Khôn, để mặt đối phương áp vào vách tường, nói: "Ai bảo các người tới đây?"
Hạng Khôn bật cười: "Được lắm Quý Hồng Nguyên! Có phải em còn chưa quên được vị hôn phu của em không? Sao em lại đồng ý gả cho anh? Em nói rõ ràng xem!"
Quý Hồng Nguyên: "..."
Quý Hồng Nguyên đá Hạng Khôn một cước, quay đầu nhìn về phía Hạng Thần. Hạng Thần vội vàng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Mẹ."
Quý Hồng Nguyên nhíu mày: "Gọi ba."
Hạng Thần vội vàng sửa miệng: "Ba nhỏ."
Quý Hồng Nguyên buông Hạng Khôn ra, lại đây ôm lấy Hạng Thần. Sau đó ông ấy giơ tay sửa lại vạt áo bị kéo ra, giắt súng ở phía sau thắt lưng, nói: "Các người quả thực to gan làm bậy, đây là chỗ nào? Không có thông tin liên lạc gì trước, vậy mà tự tiện xông thẳng vào?"
Hạng Khôn cười lạnh: "Em có để lại tin tức cho anh không? Ồ, thế nhưng lại liên lạc với vị hôn phu cũ của em."
Quý Hồng Nguyên chỉ chỉ Hạng Khôn: "Anh im miệng."
Hạng Thần tò mò nhìn bộ trang phục này của ba nhỏ - ông ấy mặc một bộ đồng phục của Hội Hợp Vĩ màu đỏ đen, với hàng cúc vàng, trên cánh tay áo cũng có huy hiệu của Hội Hợp Vĩ. Ông ấy ngụy trang rất kín đáo, ngoại hình khiêm tốn, đường nét trông rất mềm mại, nhưng không có hơi thở Omega trên cơ thể, cảm giác chỉ là một Beta gen di truyền thấp.
Một khuôn mặt phổ thông như vậy, ngay cả một chút đặc điểm nhận dạng cũng không có, ném vào biển người trong một phút là không thể tìm thấy.
Giờ phút này có lẽ là do thân phận đã bại lộ, ông ấy thẳng lưng, không còn cảm giác tồn tại thấp kém như vừa rồi. Trên khuôn mặt bình thường không có gì lạ, lại mang theo uy nghiêm không thể coi thường. Khóe miệng ông ấy mím lại, lông mày nhướng lên, đôi mắt thâm thúy mê người. Nếu nhìn thật kĩ mới dần dần cảm thấy có điểm không phù hợp, giống như đôi mắt kia không nên ở trên khuôn mặt với ngũ quan bình thường như vậy.
Quý Hồng Nguyên làm một động tác đừng ai nói gì, nói nhanh: "Tầng ngầm đầu tiên là phòng thí nghiệm, cũng là nơi ban đầu virus lây lan. Bọn họ trông coi rất nghiêm ngặt, phải là người có thân phận và quyền hạn nhất định mới có thể vào trong. Bệnh viện này lưu trữ nhiều mẫu thử nghiệm, không tự ý chạm vào các chất gây ô nhiễm, không chạm vào những gì mọi người không biết. Thức ăn mỗi ngày cho các người, em đều lén đổi rồi, có thể yên tâm ăn."
"Trương Dụ vừa rồi là người phụ trách trông coi mẫu máu, đồng thời cũng phụ trách lưu trữ tất cả số liệu di truyền. Ở chỗ hắn có rất nhiều tư liệu sao lưu, em chỉ lấy được một nửa." Quý Hồng Nguyên lấy từ trên cổ áo xuống một cái nút, nhét vào trong tay Hạng Khôn: "Đêm nay em sẽ tìm cơ hội thả mọi người đi..."
"Em đi cùng anh!" Hạng Khôn cắt ngang, kéo tay ông ấy, vì nổi giận mà khuôn mặt có vẻ vặn vẹo dữ tợn: "Em còn muốn ở lại đây sao? Có mục đích gì nữa? Em có biết tình hình bên ngoài như thế nào không?"
"Em biết." Quý Hồng Nguyên lẳng lặng nhìn Hạng Khôn, trong mắt lộ ra sự thương cảm, vuốt ve mặt Hạng Khôn, thái độ lưu luyến: "Khi virus bùng phát ở thành phố A, em tận mắt nhìn thấy bọn họ bị biến dị. Em biết bên ngoài trông như thế nào, em đã không thể cứu bất cứ ai."
Trong lòng Hạng Thần chua xót, mấy người đều trầm mặc.
"Trương Dụ nói không có vaccine, Văn Xuyên cũng nghi ngờ không có vaccine, "vaccine giả" chỉ là một trong những giai đoạn tiến hóa. Đã như vậy, em còn ở lại đây làm gì?" Hốc mắt Hạng Khôn đỏ bừng, môi run rẩy. Sau khi qua cơn tức giận, ông chỉ muốn mang theo Omega của mình chạy trốn. Không quan tâm có chuyện gì xảy ra hay không, cho dù có hay không có ngày mai, ông cũng chỉ muốn ở bên người này.
"Em đã được tiêm S11TM203." Quý Hồng Nguyên nói: "Trong nút có chứa dữ liệu ban đầu của S11TM203. Hạng Khôn, anh hãy nghe em."
Quý Hồng Nguyên nhìn Hạng Khôn, chợt trừng lớn hai mắt, nắm tay ông, nói: "Nó không phải là "vaccine giả", chính xác mà nói nó cũng là một loại virus, S11TM203 sau khi tiêm vào người sẽ căn cứ vào gen của mỗi người mà tự động sửa chữa. Em không quan tâm làm thế nào anh biết nó tồn tại, hãy nhớ rằng thứ này không thể được sao chép thông qua các mẫu từ cơ thể của người khác, càng không thể được sản xuất hàng loạt. Sao chép nó từ cơ thể của người khác, nó sẽ mất hoàn toàn tác dụng. Và phải sử dụng các mẫu không bị ô nhiễm."
"Văn Xuyên, là Văn Xuyên kia sao?" Quý Hồng Nguyên quay đầu nhìn về phía Hạng Thần: "Là người mà lúc trước con và cậu ấy luôn có thành kiến với nhau? Cậu ấy được các giáo viên trong trường rất yêu thích, phải không?"
Hạng Thần gật đầu, biết ba nhỏ bị tiêm "vaccine giả", trong lòng hắn phút chốc trống rỗng. Tác dụng phụ của nó sẽ dẫn đến hậu quả gì, họ không biết, toàn bộ trái tim của hắn thắt lại, đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì.
"Em ấy..." Giọng Hạng Thần khàn khàn, hốc mắt đỏ lên: "Bây giờ em ấy là con dâu của ba."
Quý Hồng Nguyên nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười nhu hòa, lại đánh giá con trai từ trên xuống dưới, giọng điệu thoải mái nói: "Con thật sự là... Giống ba lớn của con y như đúc."
Hạng Khôn ôm Quý Hồng Nguyên vào trong ngực, đầu cọ cọ vào cổ Omega nhà mình, tỏ ra tủi thân khổ sở như mãnh thú bị thương ở đầu.
Vốn là mãnh thú nổi giận bây giờ lại thu hồi răng sắc bén, khí lạnh toàn thân cũng biến mất, nhìn vô cùng đáng thương.
Quý Hồng Nguyên vỗ vỗ lưng Hạng Khôn, nói: "Em không phải là chuyên gia di truyền, bọn họ nói kế hoạch một khi bắt đầu thì không thể dừng lại, nhưng em không tin. Mọi chuyện là do con người, vì thứ này có thể được làm ra, nhất định sẽ có biện pháp phá giải."
Quý Hồng Nguyên nhìn mấy người, nói: "Mang tư liệu ra ngoài, để Văn Xuyên xem."
Hạng Khôn nói: "Em đi với anh đi! Anh mặc kệ em đã tiêm cái gì! Em đi cùng anh!"
Hạng Thần cũng nói: "Mẹ! Mẹ ở lại đây không có ý nghĩa gì cả. Cùng chúng con trở về đi."
Thực ra Quý Hồng Nguyên còn muốn tự mình tìm ra người đứng sau. Nhưng từ đầu đến cuối, ông ấy không có cách nào tiếp xúc với tầng lớp cốt lõi. Ông ấy đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Ông ấy trầm mặc một lát, nhìn dáng vẻ khổ sở của Hạng Khôn, trong lòng mềm nhũn.
Khi chỉ có một mình, ông ấy luôn muốn làm điều gì đó, luôn muốn kiên trì, luôn muốn cố thêm một lần nữa, vì lợi ích của gia đình, vì tương lai. Nhưng bây giờ ông ấy được ôm trong vòng tay Alpha của riêng mình, ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc khiến cho ông ấy cảm thấy an tâm, sự kiên trì và cố chấp đó sụp đổ trong nháy mắt.
Nó nhanh đến nỗi ông ấy bất ngờ không kịp đề phòng.
Quý Hồng Nguyên thở dài, nói với con trai: "Gọi ba."
Ông ấy nâng đầu Hạng Khôn lên, chủ động tiến lại gần hôn lên đôi môi khô nứt kia, cười nói: "Buổi tối chúng ta cùng đi, chờ tín hiệu của em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.