ABO Thú Tính

Chương 57:




"Có thể, có thể để cho bọn trẻ rời đi cũng tốt." Trong góc, ai đó rụt rè nói: "Tôi...con tôi vẫn còn nhỏ, chỉ cần thằng bé có thể sống sót, tôi sao cũng được."
Mọi người quay đầu nhìn lại, đó là một người phụ nữ trẻ, cánh tay và đôi chân gầy nhỏ nhìn suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Cô vẫn còn ôm một đứa trẻ được bọc trong quần áo cũ, không thể đoán được ba hay bốn tuổi.
Người phụ nữ thấy tất cả mọi người nhìn mình, khuôn mặt của cô càng trắng bệch, không dám nhìn vào vẻ mặt của những người xung quanh, cẩn thận nói với La Tử Tùng: "Có thể đưa con tôi đi không? Thằng bé rất ngoan, sẽ không gây rắc rối cho các anh."
Vừa dứt lời, đứa trẻ ngây ngô dường như cảm thấy gì đó, đột nhiên khóc.
Người phụ nữ cuống quýt ấn mặt đứa bé vào lòng, không ngừng dỗ dành, cánh tay và cơ thể đều run rẩy, hốc mắt đỏ bừng nói: "Tôi...nhà chúng tôi chỉ còn lại hai chúng tôi, chỉ còn lại hai chúng tôi..."
Cô dường như không biết phải nói gì, nhìn trái nhìn phải. Mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào mình, tất cả những uất ức, tuyệt vọng, bất lực, cảm giác đau buồn tràn vào tứ chi cô. Cô chỉ là một Omega bình thường, sau khi kết hôn thì ở nhà chăm sóc gia đình, sống cuộc sống bình thường với chồng và ba đứa con. Đến bây giờ cô không thể hiểu tại sao cô phải chịu đựng tất cả những điều này.
Lúc bình thường, cuộc sống của cô cũng có những cãi vã, chồng cô không thực sự là người chồng tốt, bọn trẻ thì luôn nghịch ngợm, bọn chúng không nghe lời cô, cha mẹ chồng thì luôn nói rằng cô quá nhu nhược.
Mỗi khi về gia đình mẹ đẻ để đón năm mới, cô sẽ khóc lóc và kể lể với cha mẹ đẻ, phàn nàn với anh trai và em trai của mình, cô luôn gặp phải khó khăn khi đối mặt với những vấn đề của cuộc sống.
Những ngày đó thật nhàm chán và đơn điệu, cô luôn luôn nói về cuộc sống của mình với sự tủi thân và oán giận, nhưng bây giờ ngay cả những thứ đó cô cũng không còn, chỉ còn một đứa trẻ duy nhất này. Cô kiên trì được đến bây giờ, thực sự đã rất mệt mỏi, gần như mất can đảm để tiếp tục sống rồi.
Vào thời điểm xảy ra thảm họa, cô đưa con trai út của mình đến nhà một người bạn, và sau khi virus bùng phát, cô đã cố gắng liên lạc với chồng, nhưng không có hồi đáp. Cô muốn về nhà, nhưng đột nhiên bị chặn lại bởi một nhóm người mặc áo blouse trắng.
Trong một thời gian ngắn, đường phố bị phong tỏa, rõ ràng là ban ngày, nhưng trên đường phố không một bóng người.
Cô muốn bí mật rời đi, nhưng lối vào phía trước và phía sau khu dân cư đã bị chặn, điện thoại không liên lạc được, mạng cũng bị cắt đứt. Cô thấp thỏm ở nhà của một người bạn, người bạn cũng an ủi cô, nói rằng có thể chỉ là có nhân vật quan trọng nào đó đi ngang qua đây, vì vậy tạm thời họ kiểm soát.
Nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng sự kiểm soát này, đã kéo dài hơn nửa tháng.
Thức ăn, nước uống được những người mặc áo blouse trắng mang đến lần lượt từng nhà. Ban đầu cũng có những người phản đối, nhưng đã trực tiếp bị giết chết.
Nhiều nơi có căng dây cảnh báo, ở đó xuất hiện những người mặt vô cảm, mặc áo blouse trắng như bác sĩ nhưng không phải là bác sĩ. Họ nói, những người đó bị bệnh, thành phố A bây giờ đang lây lan một căn bệnh khủng khiếp, nếu bạn quý trọng cuộc sống của mình thì tuyệt đối không nên tự ý đi ra ngoài.
Người phụ nữ cứ như vậy hoàn toàn bị tách biệt với gia đình. Sự bất an và lo lắng lan rộng từng chút một trong trái tim của tất cả mọi người.
Cho đến một ngày, một số người mặc áo blouse trắng chạy qua cửa sổ, một trong số họ phun máu đen, ngón tay dữ tợn bám vào cửa sổ nhà của người bạn, in dấu tay máu khủng khiếp lên đó.
Chồng của người bạn đi ra ngoài để kiểm tra, và không bao giờ trở lại.
Sau đó, một cơn ác mộng xảy ra, ngày càng có nhiều người trong khu phố bắt đầu trở nên điên rồ, cắn xé tất cả các sinh vật sống một cách dữ tợn. Người phụ nữ ôm con chạy trốn cùng với người bạn của mình, nhưng cửa khu phố bị chặn bởi đám đông, bên ngoài dây cảnh báo, súng máy trên xe bọc thép chĩa thẳng vào họ.
Không ai có thể đi ra ngoài, và những "quái vật" khủng khiếp đằng sau họ đang lao về phía họ.
Đám đông giống như đàn ong vỡ tổ, chạy trốn xung quanh, nếu ai lao ra khỏi đường dây cảnh báo của cộng đồng, họng súng đen ngòm sẽ không ngần ngại bắn vào họ.
Máu bắn tung tóe, tiếng la hét và tiếng gầm gừ giận dữ đi kèm với tiếng súng máy bắn phá, đã trở thành cơn ác mộng của người phụ nữ.
Bạn bè cuối cùng cũng chết, người phụ nữ tóc tai bù xù ôm đứa trẻ hoảng loạn, có lúc cô cảm thấy rằng giây tiếp theo sẽ bị moi bụng, không ngờ lại sống sót một cách kỳ diệu.
Có hai người đàn ông thấy cô, lôi cô lên một chiếc xe việt dã trong gara. Cô không biết họ, nhưng người đàn ông trấn an cô: "Chịu đựng một chút. Thằng bé không sao chứ? Cô không sao chứ? Dũng cảm lên!"
Người đàn ông nói rất nhiều, nhưng cô hầu như không còn nhớ, bộ não trống rỗng, cho đến khi người đàn ông lái xe lao ra khỏi dây cảnh báo. Cô bị hai người đàn ông sử dụng hành lý che kín ở ghế sau, không bị thương, nhưng máu của hai người đàn ông bắn tung tóe trên kính chắn gió bị hỏng.
Chiếc xe lao ra khỏi giao lộ, không dừng lại, không ai đuổi theo, chiếc xe đâm vào luống hoa ở ngã tư, nắp trước của xe bị vỡ tung, túi khí bật ra, hai người đàn ông bị bắn rất nhiều lỗ, đã không còn thở.
Cô tiếp tục trốn dưới hành lý đến ban đêm, khóc đến sưng mắt, sau khi bò ra quỳ xuống cảm ơn ân nhân cứu mạng, cô ôm đứa trẻ chạy về nhà.
Nhưng không còn ai ở đó.
"Tôi đã nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người, rất nhiều người." Người phụ nữ run rẩy, đỏ mắt nói: "Tôi không biết họ, kể cả việc tôi đến đây, cũng là được giải cứu. Nếu không có họ, tôi đã chết rồi."
An Tĩnh cúi đầu, dụi dụi mắt.
Người phụ nữ nói: "Có thể để thằng bé ra ngoài được là tốt rồi, tôi không quan trọng, chỉ là thằng bé không có người thân nào khác, nó vẫn còn nhỏ, làm phiền anh... phiền anh chăm sóc nó nhiều hơn một chút, thằng bé rất ngoan, sẽ không tốn nhiều tâm trí. Khi thằng bé lớn lên, hãy nói với nó... Đừng hèn nhát và bất tài như mẹ nó, không biết làm gì ngoài việc chờ đợi sự giúp đỡ của người khác, còn làm liên lụy người khác."
Quý Hồng Nguyên đi qua, nhìn sâu vào đứa trẻ được bọc trong quần áo cũ.
Đứa trẻ trông rất mũm mĩm và đáng yêu, đôi mắt to, có thể thấy rằng mặc dù mẹ của nó đã bị suy dinh dưỡng, nhưng đứa trẻ vẫn được nuôi dưỡng tốt.
Quý Hồng Nguyên ôm lấy đứa bé, nhìn cô: "Tôi sẽ chăm sóc thằng bé."
Người phụ nữ không nỡ, tay run rẩy, miệng lặp đi lặp lại: "Thằng bé rất ngoan, không kén ăn, không thích khóc, hôm nay... Hôm nay là ngoại lệ. Thằng bé cũng rất khỏe mạnh, không hay bị bệnh, rất dễ nuôi. Nó..."
Người phụ nữ nghẹn ngào, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống bàn tay nhỏ xíu của đứa trẻ: "Thằng bé là Ca Nhi, Vu Ca, ba tuổi rưỡi. Sinh nhật là..."
Quý Hồng Nguyên giơ tay ngăn cản lời nói của cô: "Mọi người sẽ không sao đâu, chúng tôi sẽ thường xuyên mang đồ ăn đến. Chúng tôi sẽ tìm cách, chờ bên ngoài an toàn, chắc chắn sẽ đón cô ra ngoài. Cô vẫn có thể đoàn tụ với con, tin tôi đi."
Quý Hồng Nguyên dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"
Người phụ nữ gật đầu, buông bàn tay nắm đứa bé ra, Tiểu Ca nhất thời bật khóc, hai chân giãy giụa, Quý Hồng Nguyên cõng thằng bé trên người, dùng dây thừng cố định đứa bé trên lưng, những người còn lại không nói lời nào nữa, một lát sau, mọi người lần lượt lùi lại, đẩy bọn nhỏ ra ngoài.
"Anh có thể mang theo một vài đứa...?" Có người khàn giọng, nói: "...vài đứa trẻ nhỏ, anh có thể mang thêm vài đứa không?"
"Không có người lớn trông coi, đứa nhỏ dễ hoảng loạn." Quý Hồng Nguyên nói, "Trái lại dễ gặp nguy hiểm hơn."
Mọi người dần dần bình tĩnh lại, lúc đầu la hét sống chết cùng nhau, không nhịn được nhìn về phía vợ cũ của La Tử Tùng, kéo cô ấy nói: "Cô làm ơn, trông bọn chúng giúp tôi được không? Vừa rồi là thái độ của tôi không tốt, xin lỗi, mong cô giúp đỡ, cầu xin cô."
La Tử Tùng ôm con gái, thở dài mệt mỏi, đi ra khỏi phòng, lên bậc thềm ngồi xuống.
An Tĩnh đi theo, ngồi xuống bên cạnh tiện tay dán lại băng gạc trên mặt, vẻ mặt thoải mái, nói: "Con gái cô ấy thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?"
"Đến lúc đi học tiểu học rồi." La Tử Tùng vỗ nhẹ con gái, nói: "Nghiên Nghiên, nói cho anh trai biết, con tên gì?"
"La Cẩm Nghiên." Tiểu Nghiên Nghiên sụt sịt mũi, nhìn An Tĩnh: "Anh ơi, mặt anh bị sao vậy?"
"Vết thương nhỏ." An Tĩnh cười, trong bầu không khí ngột ngạt bí bách này, nụ cười của cậu ta như một mặt trời nhỏ rực rỡ, nói: "Đây là huân chương của người đàn ông, em hiểu không?"
Tiểu Nghiên Nghiên dường như hiểu, lại dường như không hiểu, gật gật đầu, quay lại nhìn La Tử Tùng: "Cha ơi, cha đã đi đâu vậy?"
La Tử Tùng đau xót trong lòng, áy náy nói: "Cha đến trễ, xin lỗi con."
Tiểu Nghiên Nghiên lắc đầu, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng lau bụi đen trên mạt giúp cha, lại xoa xoa vào giữa đôi lông mày nhíu chặt, nói: "Cha đừng đi được không?"
An Tĩnh nắm lấy ngón tay, vô thức vuốt ve, cậu ta nhìn La Tử Tùng gật đầu nói với con gái: "Được, cha không đi, sẽ ở bên Nghiên Nghiên."
An Tĩnh cúi đầu, lặng lẽ nhìn mũi chân mình.
La Tử Tùng nói chuyện với con gái một lát, Nghiên Nghiên lại muốn mẹ, vì thế chạy xuống tìm mẹ.
Hạng Khôn đang cùng mọi người sắp xếp kế hoạch rời đi, cũng bàn về phương thức tiếp theo đưa vật tư đến, còn phải chọn ra một đội tuần tra, để lại một phần vũ khí, muốn dạy cho bọn họ phương pháp sử dụng vũ khí.
Hai người trên bậc thang không ai nói gì, bầu không khí trở nên hơi cứng nhắc.
La Tử Tùng liếc mắt nhìn An Tĩnh một cái, nói: "Sao cậu lại tới đây?"
An Tĩnh một tay chống mặt, nhàm chán nói: "Lo lắng cho anh."
La Tử Tùng chợt nhớ lại lúc trước An Tĩnh đã nói cái gì mà "vaccine vô dụng", nhíu mày: "Sao cậu vào được? Cậu đi một mình? Văn Xuyên không ngăn cản cậu à?"
An Tĩnh không trả lời.
La Tử Tùng kéo cánh tay An Tĩnh qua, nhìn cậu ta: "Cậu tiêm vaccine?"
An Tĩnh cười cười: "Lo lắng cho em à?"
Trong lòng La Tử Tùng nhất thời không biết là cảm giác gì, vừa giận vừa lo lắng nói: "Cậu rõ ràng là bác sĩ, sao lại không biết yêu thương bản thân mình? Sao lịa tùy tiện dùng thứ đó? Sau này phải làm thế nào? Cậu còn trẻ như vậy!"
An Tĩnh khẽ cười, thu hồi nét mặt, nhìn anh hỏi: "Này, bây giờ anh đã có vợ con rồi, anh hoàn toàn không có hứng thú gì với em nữa đúng không? La Tử Tùng, anh có từng thích em một chút nào không?"
Sắc mặt La Tử Tùng rất khó coi: "Cậu hoàn toàn không hiểu gì về tôi, cần gì..."
"Anh có cho em cơ hội tìm hiểu về anh đâu." An Tĩnh nói thẳng thắn.
La Tử Tùng có cảm giác không hiểu nổi cậu ta, ánh mắt thâm sâu và phức tạp: "Tại sao lại là tôi? Rốt cuộc thì cậu... Vì sao?"
An Tĩnh thở dài: "Thích là thích, em làm sao biết được lí do? Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã..."
An Tĩnh do dự một chút, nói: " Từ khi còn nhỏ em đã không có gia đình, nên từ bé em đã tưởng tượng vô số lần nếu em có gia đình, mọi người trông sẽ như thế nào. Sau này lớn lên, bắt đầu tưởng tượng người yêu sau này của em sẽ như thế nào."
An Tĩnh cười rộ lên, vỗ vỗ đầu gối: "Anh giống hệt như trong tưởng tượng của em, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh chính là người đó. Đáng tiếc, trong cuộc đời anh dường như em đến trễ rồi."
An Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái bóng in lên trên tấm vải, giọng điệu mang theo nỗi cô đơn và tủi thân không thể diễn tả, nói: "Anh tìm lại được gia đình, thật tốt! Em thực sự thấy hạnh phúc cho anh."
Chỉ là, em giống như một người thừa, một trò cười, không cần thiết.
La Tử Tùng nhất thời không nói gì, cũng ngẩn người nhìn chằm chằm vào rèm vải.
Mấy người Hạng Khôn đang sắp xếp nhân lực, để lại hai khẩu súng và một ít đạn dược, bọn nhỏ được chọn ra cũng đều đứng trật tự, xếp hàng ngay ngắn, nắm tay nhau, đứa lớn hơn tự giác chăm sóc những đứa nhỏ hơn, trên mặt mọi người đều lo lắng.
"Đi thôi." Hạng Khôn nói: "Mọi người bảo trọng."
An Tĩnh dẫn đường phía trước, đội cứu hộ và Hạng Khôn bọc lót phía sau, Quý Hồng Nguyên và La Tử Tùng dẫn bọn nhỏ đi giữa.
Vợ cũ của La Tử Tùng dắt tay đứa nhỏ nhất, giúp nhẹ nhàng dỗ dành bọn nhỏ đi về phía trước, lên bậc thang, trở lại cửa sắt, tiếng sấm ầm ầm cùng mưa lớn như từ phía sau cánh cửa ngăn cách đập tới, gió kéo quần áo mọi người, mang theo không khí ẩm ướt, trong nháy mắt khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Trong kho thi thoảng có vài con tang thi, ngoài cửa thì thỉnh thoảng truyền đến tiếng động lớn do bầy tang thi va chạm vào cửa lớn.
Đứa bé nhỏ nhất đột nhiên khóc lên, Quý Hồng Nguyên cùng người phụ nữ vội vàng nhẹ giọng dỗ dành, Nghiên Nghiên ôm cổ La Tử Tùng không dám ngẩng đầu nhìn, tang thi bị tiếng khóc thu hút tới, phía sau đội ngũ vang lên tiếng súng.
"Tăng tốc độ!" Quý Hồng Nguyên quyết đoán nói, mang theo mọi người chạy về phía trước.
Các thiết bị dự trữ điện khổng lồ giống như những con cự thú, im lặng ngồi xổm trên mặt đất. Hạng Khôn và mọi người trong đội cứu hộ đã tiêm vaccine nên bầy tang thi bỏ qua họ, lao thẳng về phía những đứa trẻ ở giữa đội hình.
La Tử Tùng nhét Nghiên Nghiên vào lòng vợ cũ, xoay người đi chặn tang thi, An Tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, đồng tử đột nhiên co rút.
Lúc này mấy người đã đến chỗ lối ra là lối dành cho sửa chữa ngầm dưới đất, Quý Hồng Nguyên đẩy bọn nhỏ vào, lại giao đứa trẻ trên lưng cho thành viên đội cứu hộ đã tiêm vaccine, sau đó đẩy An Tĩnh: "Vaccine trên người cậu đã hết hiệu lực, không có tác dụng gì, mau đi đi!"
Chưa dứt lời, một viên đạn bắn xuống cạnh chân ông ấy, tạo ra một lỗ khói trên mặt đất.
Quý Hồng Nguyên quay đầu lại, Hạng Khôn đã phẫn nộ nhào tới, hai bóng đen dây dưa cùng nhau lăn lộn trên mặt đất. La Tử Tùng đi qua hỗ trợ, bả vai lại bị tang thi từ phía sau nhào tới bắt lấy, may mà anh mặc quần áo bảo hộ, không bị thương.
An Tĩnh đưa vợ cũ và con gái của La Tử Tùng vào lối đi ngầm, thúc giục họ đi nhanh về phía trước, sau đó đóng cửa lối đi.
Quý Hồng Nguyên nổ súng bắn chết tang thi phía sau La Tử Tùng. La Tử Tùng kéo người đang quấn lấy Hạng Khôn.
Đó là người lúc trước đã nghe lén họ, sau đó tiết lộ tin tức cho tất cả mọi người.
Hắn ta không có con, ở đây cũng không có người thân, hắn ta không cam lòng, hắn ta muốn rời đi, vì vậy hắn ta đã cướp súng mà hạng Khôn đưa cho đội tuần tra, đuổi theo.
Phía sau hắn ta, những người sống sót chạy ra muốn giúp Hạng Khôn, nhưng lập tức có hai người bị tang thi cắn.
"Trở về!" Hạng Khôn giận dữ nói: "Chúng ta có thể giải quyết! Quay lại đi! Đóng cửa lại!"
Những người sống sót lại hoảng sợ chạy trở về tầng hầm.
Người đàn ông bị La Tử Tùng khóa ngược hai tay đè xuống đất, thở hổn hển: "Dẫn tôi đi! Thêm một mình tôi thôi! Dẫn tôi đi!"
Hạng Khôn hung hăng đạp hắn ta một cước, mở cửa thông đạo để cho người của đội cứu hộ đi theo bảo vệ bọn nhỏ.
"Bên ngoài chuẩn bị tiếp ứng!" Hạng Khôn nói vào bộ đàm: "Thông đạo ngầm cửa Bắc, chuẩn bị tiếp ứng! Dọn đường!"
Hạng Thần ở đầu kia bộ đàm trầm giọng nói: "Nhận được!"
"Đi!" Hạng Khôn kéo La Tử Tùng lên, lại đi đẩy An Tĩnh: "Các ngươi đi trước! Nhanh lên!"
"Đưa tôi đi! Nếu không ai cũng không được đi!" Hắn ta xoay người ngồi dậy rống lên, lập tức nhấc súng nhắm vào Hạng Khôn.
Hạng Khôn xoay người đá mạnh vào tay cầm súng của hắn ta, trong nháy mắt hắn ta nổ súng, đầu súng bị nghiêng, bắn thẳng vào một bàn điều khiển phía trên lối đi.
Bàn điều khiển bùng nổ tia lửa, lập tức xảy ra một vụ nổ quy mô nhỏ, một đường ống kéo dài đến lối vào thông đạo, cửa vào trong nháy mắt phát nổ, sắc mặt Quý Hồng Nguyên biến đổi, kéo mạnh cửa, lại phát hiện cửa vào đã biến dạng, không thể mở ra.
Ảnh hưởng của vụ nổ bàn điều khiển không hề nhỏ, đường ống nhanh chóng biến dạng, ngay lập tức gây ra hiệu ứng liên hoàn, vô số đường ống dán vào tường bắt đầu xoắn lại ngay sau đó, bên trong đường ống dường như có một cái gì đó bị dồn ép mạnh mẽ. Một tia chớp xẹt qua chân trời, khoảnh khắc đó chiếu sáng vô số đường ống trên tường, chúng giống như móng vuốt sắc nhọn của ma quỷ, biến dạng kéo dài, xoắn phồng lên, bắt đầu nổ tung dọc theo tường. Ngay cả các bức tường cũng bắt đầu hình thành các vết nứt, tường tro rơi xuống, như cơ thể sống bị xé toạc.
Người đàn ông trợn mắt há hốc mồm và ngay lập tức bắt đầu cười điên cuồng, hắn ta dường như đã mất trí và bắt đầu bắn bừa bãi: "Tất cả phải chết! Tất cả phải chết!"
"Dừng tay!" Hạng Khôn nắm chặt khẩu súng của hắn, giơ đầu súng lên, tránh đánh trúng thiết bị dự trữ điện năng.
Một khi thiết bị dự trữ phát nổ, không ai có thể sống, những người trong tầng hầm sẽ trực tiếp bị chôn sống.
Bức tường vỡ ra, khung cửa sổ cũng ngay lập tức bị kéo biến dạng, kính vỡ trong nháy mắt. Một tia chớp khác xẹt qua trong đêm, chiếu sáng đầu bầy tang thi đang chui vào từ chỗ kính vỡ.
"Mẹ kiếp..." Hạng Khôn không khống chế được, mắng ra tiếng.
"Cha? " Giọng nói của Hạng Thần vang lên trong bộ đàm: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Không giải thích được!" Hạng Khôn giận dữ nói.
Hạng Thần nói: "Con dẫn người đi đón mọi người! Còn có bao nhiêu người?
"Bốn người, không, năm người." Hạng Khôn nhìn người đàn ông hoàn toàn nổi điên, sắc mặt âm trầm: "Thông đạo ngầm chúng ta không qua được."
"Ta dẫn người vào lối cửa Bắc! Chỉ có một cơ hội!" Hạng Thần hét lên, giọng nói của hắn phập phồng, hiển nhiên là đang chạy.
Hạng Khôn ngẩng đầu nhìn cửa sổ phía bắc, đã có tang thi chen vào cửa sổ rồi bò vào.
Hạng Khôn trầm ngâm một lát, lấy ra hai ống tiêm trong ngực.
"Tiêm không?" Hạng Khôn hỏi: "Có cái này sẽ an toàn hơn rất nhiều." Ông dừng một chút rồi lại nói thêm: "Chỉ là an toàn trước mắt thôi."
Quý Hồng Nguyên nhíu mày: "Đây là..."
An Tĩnh vội vàng giới thiệu bản thân: "Tôi là An Tĩnh."
Quý Hồng Nguyên gật đầu: "An Tĩnh đã tiêm một lần, mặc dù cái đó đã không còn hiệu quả, nhưng không thể xác định có thể gây ra tác dụng phụ khác hay không, cơ thể mẹ tốt nhất... Đừng tiêm."
Hạng Khôn giơ tay bắn, tang thi từ trên cửa sổ rơi xuống, nói: "Mau quyết định!"
La Tử Tùng nhìn ống tiêm, hô hấp nặng nề.
Anh đã hứa với Nghiên Nghiên, sau này sẽ ở cạnh cô bé, nếu anh tiêm... Thật khó để nói sau này điều gì sẽ xảy ra.
Nhưng nếu bây giờ không tiêm...
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, họ gần như bị bao vây, ngay cả khi Hạng Thần dọn dẹp bên ngoài, cũng khó có thể đảm bảo rằng họ sẽ không gặp rắc rối.
La Tử Tùng cắn răng, đang định tiếp nhận ống tiêm, An Tĩnh đột nhiên giơ tay giữ tay anh.
An Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên bàn điều khiển có cầu thang, phía trên là phòng phát thanh trong nhà.
Cậu ta mỉm cười và nói: "Em còn có một biện pháp, không cần vội, thứ này chưa đến bước đường cùng, không cần sử dụng."
La Tử Tùng ý tứ sâu xa nhìn cậu ta: "Cậu cũng biết không đến bước đường cùng không nên dùng?"
An Tĩnh cảm thán một tiếng, thuận miệng nói: "Sớm biết anh đã tìm được vợ con, em sẽ không mạo hiểm, không có lời."
La Tử Tùng lẳng lặng nhìn cậu ta, cảm giác được lòng bàn tay An Tĩnh chạm vào mình đầy mồ hôi lạnh.
An Tĩnh chỉ vào vị trí phòng phát sóng đánh dấu phía trên: "Em đi phát sóng, dẫn tất cả tang thi đến phòng phát sóng, mọi người tranh thủ chạy. Có Hạng Thần ở bên ngoài tiếp ứng, chắc là sẽ ổn, nếu thật sự không được anh hãy tiêm thứ này."
Quý Hồng Nguyên sửng sốt một chút, nói: "Đây là ý hay, tôi đi là được, mọi người đi trước."
Hạng Khôn nhất thời trợn mắt: "Anh đi!"
Quý Hồng Nguyên chậc chậc một tiếng: "Chúng nó lại không thể làm gì em!"
An Tĩnh lắc đầu: "Chỉ có thể để cháu đi, mọi người sẽ bị tang thi bỏ qua, bọn chúng thấy bên trong không có mục tiêu sẽ lập tức quay đầu, không kịp kéo dài thời gian."
La Tử Tùng giật mình một chút mới ý thức được cậu ta nói gì, trái tim trong nháy mắt chìm xuống, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu đều bắt đầu tê dại.
"Cậu đang nói cái gì vậy?" La Tử Tùng không dám tin nhìn cậu ta: "Muốn đi cũng là tôi đi!"
"Anh đã hứa với Nghiên Nghiên cái gì?" An Tĩnh mỉm cười nhìn anh.
La Tử Tùng thở gấp, ngực phập phồng, trong chốc lát mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa.
Anh đột nhiên cảm thấy khó thở như trái tim bị bóp nghẹt lại.
Tang thi đã đến gần hơn, giống như nước biển đỏ đen tràn vào trong nhà kho chật chội này, từng chút từng chút nhấn chìm mọi người.
Hạng Khôn phải thường xuyên thay đạn, trầm giọng nói: "An Tĩnh, cậu có chắc không? Rất có thể cậu..."
An Tĩnh gật đầu, nhấc chân đi về phía cầu thang, nói: "Nắm lấy thời gian, bây giờ không phải là lúc để thời gian trôi qua vô nghĩa. Mặc dù cháu muốn nói thêm một vài câu di ngôn, muốn làm cho bản thân có vẻ vĩ đại hơn một chút."
Hắn nhìn La Tử Tùng sắc mặt trắng bệch, nói: "Nhưng thật sự không phải lúc."
La Tử Tùng vô thức đuổi theo về phía trước hai bước, giọng khàn khàn, ngón tay không ngừng run rẩy: "An Tĩnh!"
An Tĩnh khoát tay, nói: "Tôi vốn là người thừa."
Mọi người im lặng.
An Tĩnh vừa đi lên, vừa nói: "Từ khi tôi được sinh ra, tôi đã là người thừa. Bây giờ anh La cũng tìm thấy gia đình, tôi rất hạnh phúc, thực sự... Được rồi, tôi không thực sự hạnh phúc. Nhưng mà không có cách nào hết, mọi người đều có người chờ mọi người trở về, chú Hạng có anh Hạng, anh La có Nghiên Nghiên..."
An Tĩnh buồn bã, mở cửa phòng phát sóng, cậu ta hít mũi, nói: "Không ai chờ tôi trở về."
Ánh mắt Hạng Khôn phức tạp, Quý Hồng Nguyên thở dài: "Thằng nhóc này, tôi sẽ luôn nhớ đến cậu."
La Tử Tùng siết chặt nắm đấm, trong nháy mắt tất cả cảm xúc xông lên đỉnh đầu, những người tuyệt vọng trong tầng hầm, thật vất vả mới tìm được người nhà, bóng lưng cương quyết nhưng cũng đầy tuyệt vọng của An Tĩnh, giống như dây thừng trói vào tứ chi anh, chuẩn bị đem cơ thể anh xé ra năm phần.
Anh nghĩ rằng có hy vọng, nhưng cuối cùng lại rơi vào tuyệt vọng khác.
"Văn Xuyên còn đang chờ cậu, Hạng Thần, Văn Hạ, Dương Khánh, Thập Nhất, 201 bọn họ đều coi cậu như là em trai ruột! Bọn họ đều đang chờ cậu!" La Tử Tùng mắt đỏ lên, khóe miệng run rẩy, dưới chân thậm chí bắt đầu nhũn ra, bị Hạng Khôn kéo lui về phía sau: "Cậu trở về cho tôi! Cậu vẫn còn Hàm Hàm! Hàm Hàm cũng đang chờ cậu mà!"
An Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ Thập Nhất còn nhỏ hơn em!"
Cậu ta không thèm để ý tới La Tử Tùng nữa, đưa tay dụi dụi mắt, dùng âm thanh không ai nghe thấy nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không muốn chết."
Cậu ta bật nguồn điện dự phòng, trong nháy mắt trong nhà kho bật đèn khẩn cấp, phát ra tiếng ồn của loa phát, động tác của tang thi bốn phía biến đổi, gầm gừ lao về phía nguồn âm thanh.
An Tĩnh đóng cửa sổ và cửa ra vào, kéo ghế tìm cách chèn chặt cửa, cố gắng kéo dài thời gian, vẫy tay với người dưới lầu.
Hiệu ứng cách âm ở đây khá tốt, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy La Tử Tùng không ngừng mở miệng nói chuyện, nhưng không thể nghe thấy những gì anh nói.
Hạng Khôn kéo La Tử Tùng, cầm bộ đàm nói nhanh, An Tĩnh ở trên đài điều khiển phát hiện một cái usb chưa rút ra, bên trong vậy mà còn có không ít bài hát.
Vì vậy, cậu ta bật âm lượng phát sóng đến mức tối đa, và bật nhạc.
Đó là một bài hát rất cũ, An Tĩnh đã nghe trước đây, nhưng không thể nhớ tên.
Giai điệu dịu dàng trong tiếng sấm, tiếng gầm gào của tang thi, hát lên nhẹ nhàng, "sóng biển" đỏ đen bốn phương tám hướng mãnh liệt nhấn chìm cầu thang và cửa sổ kính phòng phát song.
"Em nghĩ anh vẫn ở trong phòng em, làm em đau hơn rồi bỏ đi
Em cho rằng bản tình ca hát quá cẩn thận, làm cho anh bất đắc dĩ chia tay với em.
Không có cảnh triền miên, không có lời thoại, anh yêu em"
"An Tĩnh!" Hạng Khôn gần như vác La Tử Tùng đi, La Tử Tùng há miệng gào to, gân xanh trên cổ nổi lên, anh chưa bao giờ thất thố như vậy, nước mắt nóng bỏng từ trong đôi mắt đỏ bừng rơi xuống.
Tang thi đập vỡ cửa sổ thủy tinh hẹp của phòng phát sóng, mảnh vỡ rơi xuống đất, cánh tay biến dạng khua khoắng trong khe hở.
Hạng Thần ở bên ngoài tiếp ứng, nổ tung bầy tang thi bên ngoài bức tường phía bắc, cố gắng tạo ra cơ hội trốn thoát cho bọn họ. Văn Xuyên chạy xuống xe, mặc áo mưa nghe cuộc trò chuyện trên bộ đàm, đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống trong mưa lớn.
Những bài hát nhẹ nhàng đến từ nhà kho, như hát cho tất cả mọi người nghe trong mưa lớn.
"Nếu ánh sáng cũng vô dụng trong đêm tối, nước mắt của bạn chảy cho ai
Đêm tối nói tưởng niệm làm cho con người trở nên đơn giản, các ngôi sao nói rằng mặt trăng là cô đơn nhất
Anh là một giấc mơ tuyệt với của em."
"An Tĩnh!"
"An Tĩnh! A..."
"Buông tôi ra!"
Cánh cửa bị ghế chống lại đã bị biến dạng, thời gian trong khoảnh khắc này dường như kéo dài, chậm lại.
An Tĩnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngân nga bài hát.
"Tôi tên là An Tĩnh, hai mươi mốt tuổi, lúc còn đi học hay vượt cấp. Đừng nhìn tôi là Beta, gen của tôi rất tốt, nếu anh thích trẻ em, tôi cũng có thể thử và cố gắng."
"Anh chắc chắn phải sống! Sống rồi đến tìm em!"
"Anh giống hệt như trong tưởng tượng của em, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh chính là người đó."
Hạng Khôn nhảy ra khỏi cửa sổ phía bắc vừa nổ tung, La Tử Tùng đoạt lấy ống tiêm trong túi ông, dứt khoát đâm vào trong cánh tay mình.
"Anh có từng thích em một chút nào không?"
Hạng Khôn khiếp sợ quay đầu, La Tử Tùng tránh tay ông ra, đón sóng tang thi đen kịt xông trở lại nhà kho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.