Trầm ngâm nửa ngày, Trấn Lan Ưng mới thầm vả miệng mình rồi nói:
“Là như vậy….ta muốn…thành hôn..” Dây dưa nửa ngày y mới nhăn nhó mở miệng nói câu này.
“A…vậy thì chẳng có gì cả, không không, ý ta là đây chẳng phải là hảo đại sự sao?”
“Đúng vậy, vốn là không có gì, ách… không, đây là chuyện tốt, vậy tại sau ngươi lại mặt mày nhăn nhó vậy?”
Vốn tưởng là việc gì kinh ngạc nháo loạn lắm, cuối cùng chỉ là việc y sắp kết hôn, việc này thì có gì phải phiền não chứ? Tân lang cứ việc sảng khoái thành thân là được rồi, hại bọn hắn một phen vui vẻ hụt hóng nháo sự.
“Thế nhưng đêm qua ta chiếm…chiếm ca của nàng….ân….chiếm tiện nghi của tỷ tỷ nàng ta”. Trấn Lan Ưng thức thời đổi ca ca thành tỷ tỷ.
Tất thảy mọi người đều hô lên cảm thán, thật không thể tưởng tượng được một kẻ bề ngoài quân tử đạo mạo như Trấn Lan Ưng lại có thể gây ra việc nghiêm trọng này, tuy rằng phán ứng của bọn hắn có chút khoa trương nhưng hoàn toàn là vì tán thưởng.
“Ưng ca, ngươi thật là nhân tài giấu mặt a, được hưởng chân nhân chi phúc, ta kính phục, tái kính ngươi một chén!”
“Đêm qua nàng ta uống say, ta đưa nàng ta về phòng, rồi ta bỗng thấy nàng ấy thật đẹp, thật khả ái, thế rồi….”
“Thế rồi sao?”
Mọi người trăm miệng một câu hỏi.
“Thế rồi…chiếm tiện nghi của nàng ấy”. Ấp úng nửa ngày, cuối cùng Trấn Lan Ưng cũng nói ra, thế nhưng cái bọn hắn muốn nghe chính là quá trình hương diễm kia a~
“Ồ, vậy nhan sắc của nàng ta so với muội muội của nàng thế nào?”
Vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh băng của Võ Duyệt Dương, phong thái không nhuốm chút trần tục, bởi vậy y thầm nghĩ Võ Duyệt Dương tuyệt không thể đẹp bằng Võ Duyệt Tâm.
“Không có, hoàn toàn không có đẹp.”
Tất thảy mọi ngươi nghe thấy vậy liền xuội lơ, xem ra Trấn Lan Ưng chính là có mắt như mù, nếu không đẹp, sao y lại có thể đưa người ta lên giường?
“Cho dù không đẹp thì ngươi cũng đã chiếm tiện nghi của nàng ta rồi, như vậy biểu hiện trên giường của nàng ta hẳn là cũng không tồi chứ.”
Trấn Lan Ưng rùng mình một cái, nhớ tới đôi môi đỏ mọng thơm ngọt kiều diễm, nũng nịu mê hoặc nhân tâm của Võ Duyệt Dương, còn có ở bên trong hắn thật nóng, ấm áp như lửa, những cảm giác cực hạn tuyệt vời đó y chưa từng được trải nghiệm trước đây.
Cổ Vệ nhìn thấy biểu tình mê đắm của Trấn Lan Ưng bèn hỏi: “Mới vừa nghĩ tới đã “cứng” rồi sao?”
“Không có cách nào hình dung, đêm qua ta làm năm lần.”
Trấn Lan Ưng nói vậy là đã giảm bớt số lần “làm”, thế nhưng mọi ngươi nghe thấy con số năm lần mắt cũng đã trừng lớn, ước ao tới cực điểm, suốt cuộc đời của bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa gặp cô nương nào đẹp như vậy.
“Mẹ ơi, thật sự là tuyệt sắc mỹ nhân, có thể khiến nam nhân si mê tới vậy.”
Trấn Lan Ưng nhìn thấy hết thảy bằng hữu của mình bày ra vẻ mặt ước ao, liền cúi đầu thừa nhận: “Ta chưa từng gặp qua người nào có thể so sánh với nàng ta.”
“Vẫn còn là xử nữ chứ?”
Trấn Lan Ưng cuồng nộ rống to: “Đương nhiên là như vậy, hắn thuần khiết, cao thượng, không cho phép các ngươi vũ nhục hắn!”
Những bằng hữu còn lại biết ý không lên tiếng nữa, xem ra y đã bị mê đắm rất sâu, có điều y không nhận ra. Cổ Vệ vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Nếu vậy thì ngươi hãy cưới nàng ta đi, buổi tối có nhiều người làm ấm giường cho ngươi cũng tốt.”
“Không, việc này là không thể, ta muốn lấy muội muội của nàng ta, thế nhưng lại ra tay với nàng ấy.” Trấn Lan Ưng vô cùng cụt hứng: “Hơn nữa lòng tự trọng của nàng ta rất cao, nàng ta tuyệt đối không đồng ý gả cho ta.”
“Gả cho?”
Các bằng hữu lập tức kêu ta, nhao nhao thay Trấn Lan Ưng bất bình.
“Ngươi chính là nam nhân anh tuấn, hào kiệt có tiếng trong chốn võ lâm, còn nàng ta là cái thứ gì chứ? Lớn lên cũng không xinh đẹp, lại bị ngươi lấy đi sự trong trắng, vậy còn nam nhân nào muốn cưới nàng ta? Ngươi nguyện ý cưới nàng ta, hẳn nàng ta còn phải dâng hương, cảm ta thần minh, tổ tông phù hộ nữa.”
“Thế nhưng…nàng có có lòng tự trọng rất cao.” Trấn Lan Ưng cũng không quá tin tưởng.
Cổ Vệ xì một tiếng khinh miệt, một nữ nhân thất thân với nam nhân rồi, sẽ chẳng ai thèm ngó ngàng nữa!
“Tự trọng cái rắm! Nàng ta còn có cái gì để kiêu ngạo? Ngươi chớ quên, nàng ta đã thất thân với ngươi, không một nam nhân nào muốn nàng ta nữa, ngươi chỉ cần từ tốn giảng giải, rằng không ai còn muốn một kẻ tàn hoa bại liễu cả, nói nếu nàng ta đi theo ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng ta, hơn nữa vốn ngươi chỉ cưới muội muội của nàng ta, thế nhưng hiện tại lại lấy cả hai người, không phân biệt thứ bậc, một buổi tối cùng hoan sàng với hai tỷ muội, đảm bảo nàng ta cảm động muốn chết.”
“Hắn thật sự cảm động tới rơi nước mắt, lập tức ưng thuận sao?” Trấn Lan Ưng nắm chặt nắm tay.
Cổ Vệ phong thái tự tin uống cạn chén rượu, cười tà nói: “Nữ nhân mà, chỉ có giả vờ kiêu ngạo mà thôi, nói thật, có lẽ nàng ta đã thích ngươi, cho nên mới thừa dịp uống say, tạo cơ hội để thất thân với ngươi, ta nghĩ nàng ta ao ước được gả cho ngươi tới muốn chết rồi, hơn nữa nàng lớn lên xấu hơn muội muội của nàng, ngươi cưới nàng, nàng ta còn không vui mừng cao hứng sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đảm bảo ngươi có được nàng dễ như trở bàn tay” Một người bằng hữu khác nói.
“Ta nghĩ ngoại trừ lấy ngươi, nàng ta cũng không thể lấy ai khác, nếu như sau đêm qua, ngươi làm bụng nàng lớn lên (ý nói có bầu T_T), nàng ta không lấy ngươi làm chồng, không phải đành nhảy sông tự vẫn sao? Không có nữ nhân nào ngu ngốc tới vậy đâu.” Một người khác xen vào.
“Đúng vậy, mặc dù trong quá khứ, nàng ta có chút kiêu ngạo, thế nhưng ngươi hãy để nàng ta biết rằng ngươi lấy nàng ta chính là nàng có phúc, nói nàng đừng nên quá kiêu ngạo, bằng không ngươi sẽ không cưới nàng nữa, nàng ta sẽ cuống lên, đến lúc đó còn không ôm chân ngươi, cầu ngươi đừng vứt bỏ nàng ta sao? ”
Một đám hầu bằng cẩu hữu hết lời khuyên giải, khiến Trấn Lan Ưng càng nghe lại càng thêm tự tin, tới lúc y uống xong rượu, có chút men say đi ra khỏi cửa thì y lại chính là Trấn Lan Ưng uy phong trước đây.
Không sai, y nhất định phải thị uy một trận với Võ Duyệt Dương, để hắn đừng trưng ra khuôn mặt cau có trước mặt y nữa, y muốn nói cho hắn, y cưới hắn thì chính là phúc phận của hắn, không tính tới việc hắn là nam nhân thì hiện tại hắn cũng đã là tàn hoa bại liễu, y sau này sẽ thương yêu hắn.
Trấn Lan Ưng vô cùng hăng hái, lòng tin tràn đầy, ngồi lên ngựa thẳng tiến tới Duyệt Dương sơn trang.
Tôi tớ trong Duyệt Dương sơn trang còn chưa có trở về, trong trang vẫn vắng tanh như trước, y thẳng tiến tới phòng của Võ Duyệt Dương, mở cửa ra, y liền một trận nuốt nước bọt khi thấy trong căn phòng mờ sương bởi hơi nước, những giọt nước li ti đang đọng lại trên cơ thể băng phong ngọc cốt của Võ Duyệt Dương, Trấn Lan Ưng một trận phập phồng, y nhìn cũng biết Võ Duyệt Dương đang tẩy đi mật dịch dính trên cơ thể sau trận cuồng ái đêm qua.
Y cơ khát nhìn làn da trắng tuyết của Võ Duyệt Dương khi hắn đang ngồi trong bồn tắm, trên thân thể còn lưu lại ái ngân, chính là dấu vết sót lại khi đêm qua y ra sức cắn hút.
“Ngươi làm gì? Đi ra ngoài!”
Võ Duyệt Dương đang ngồi trong bồn tắm, đối với y phát hỏa, Trấn Lan Ưng nhìn hắn không sót một chỗ, nếu không nhờ bồn tắm che đậy hẳn cơ thể hắn trên dưới sẽ bị y nhìn ngắm một cách tường minh.
“Ta muốn nói với ngươi…ta…ta không phải là một nam nhân vô trách nhiệm, chuyện đêm qua, nếu đã phát sinh, ta nhất định cho ngươi một cái công đạo.”
Tốt, ít nhất thì y cũng không giống như trước hễ thấy mặt hắn là tìm cách chạy trốn, ít nhất thì y cũng dám đứng lại nói chuyện cùng hắn, mà ánh mắt của y hoàn toàn không có ly khai thân thể tuyệt mỹ của hắn.
Võ Duyệt Dương khuôn mặt thoáng ửng hồng, trống ngực đập thình thịch, vốn tưởng rằng Trấn Lan Ưng vì sợ hãi mà nói rõ ràng y không muốn chịu trách nhiệm, lại càng không nhớ chuyện đêm qua, thật không ngờ rằng sau một canh giờ quay lại, lại tuyên bố rằng y muốn chịu trách nhiệm.
“Ngươi vốn đã là tàn hoa bại liễu, bởi vậy đáng ra ngươi phải cảm tạ vì ta muốn thành thân với ngươi, ngươi và muội muội của ngươi sẽ đều gả cho ta, không phân biệt cấp bậc, mỗi người một buổi tối luân phiên nhau…”
Trấn Lan Ưng thao thao bất tuyệt tất thảy kết luận mà đám cẩu bằng hữu của y đã đưa ra ban nãy, càng nói âm lượng càng tăng, còn khuôn mặt Trấn Lan Ưng vốn ban nãy ửng hồng, chỉ trong thoáng chốc liền tái xanh rồi chuyển thành màu đỏ giận dữ.
Y nói hắn tàn hoa bại liễu đừng có vọng tưởng tề nhân chi phúc, lúc Trấn Lan Ưng nói hắn cùng Võ Duyệt Tâm không phân biệt thứ bậc, giọng điệu vô cùng dạt dào đắc ý.
“Ngươi nói cái gì?” Âm điệu của Võ Duyệt Dương liền trầm xuống, hơn nữa đây là âm thanh băng lãnh, khủng bố nhất từc từ trước tới nay.
Trấn Lan Ưng cũng không phải quá ngu ngốc, y liền cảm thấy không khí có chút không ổn, y theo bản năng lui về phía sau, Võ Duyệt Dương từ trong bồn tắm đứng lên, y gần như hít thở ngưng trệ khi nhìn ngắm thân thể tuyệt mỹ của Võ Duyệt Dương, hạ thân thẳng tắp đứng lên, y liền hồi tưởng cái nơi chật hẹp ấy một khi co rúm lại, thật khiến y sướng tới muốn chết.
“Ngươi là đồ biến thái hỗn đản!”
Võ Duyệt Dương dù sao cũng là con nhà võ, tuy công phu không quá cao siêu, nhưng so với người bình thường cũng mạnh hơn, hắn xuất chưởng, đem bồn tắm đánh về phía Trấn Lan Ưng , Trấn Lan Ưng vội vã tránh, tuy không bị bồn tắm đập trúng thế nhưng cũng bị dính nước, ướt toàn thân.
Lúc này, Võ Duyệt Dương tay cầm ghế, hướng Trấn Lan Ưng mà ném, tất thảy đồ vật trong phòng hiện tại đều bay về phía Trấn Lan Ưng .
Y ai oán kêu đau, thế nhưng y vô cách đối phó với Võ Duyệt Dương, nếu hắn muốn đánh y, thì y cũng để cho hắn đánh, có điều Võ Duyệt Dương mỗi một quyền đều là dốc toàn lực, đánh cho y đau nhức muốn chết.
Y vội vã thối lui, chạy ra ngoài, Võ Duyệt Dương choàng tạm tấm áo rồi phi thân ra ngoài truy sát Trấn Lan Ưng, Trấn Lan Ưng nuốt khan, thầm thì hai tiếng cảm thán, bởi Võ Duyệt Dương hiện tại chỉ mặc một tấm áo choàng mỏng, ánh mặt trời chiếu vào khiến thân thể Võ Duyệt Dương như ẩn như hiện, Trấn Lan Ưng hạ thân một trận đau nhức, y hận không thể lập tức đè Võ Duyệt Dương xuống mà thưởng thức hết lạc thú nơi tư mật của hắn.
“Đừng! Đừng bước lại gần đây!” Y sắp chịu không nổi, hạ thân đau quá.
“Ngươi là đồ biến thái hỗn đản, ta giết ngươi!”
Võ Duyệt Dương lao tới, Trấn Lan Ưng đưa tay ngăn chặn bàn tay nhỏ bé của Võ Duyệt Dương đang trảo loạn, còn tay kia vòng ra sau ôm lấy mông hắn, ngón tay hướng vào nơi tư mật sớm đã chịu không nổi kích thích, bên trong thật ướt, hắn là mật dịch y lưu lai đêm qua vẫn còn, Võ Duyệt Dương hét lên thất thanh.
“Ngươi đồ hỗn đản! Đau quá!”
Võ Duyệt Dương không ngờ y lại thô lỗ như vậy, sau khi đè lên thân thể hắn, y liền tiến nhập nơi tư mật khiến hắn đau đớn phát khóc, Trấn Lan Ưng trong lòng một trận đau xót, vội vã hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Võ Duyệt Dương, động tác cũng nhẹ nhàng xuống, đem hắn đặt lên chiếc bàn đá tại phòng ngoài, tách mở hai chân Võ Duyệt Dương ra, rồi đi vào, hông chuyển động càng lúc càng nhanh, khiến Võ Duyệt Dương cắn chặt môi dưới, thân thể vừa tê dại lại vừa sảng khoái.
“Từ…từ bỏ, ta chịu không nổi” Hắn nũng nịu cầu xin tha thứ.
Hạ thân Trấn Lan Ưng càng trướng to, hận không thể vào sâu thêm, y dịu dàng lau đi nước mắt của hắn, ôn nhu nói: “Tiểu quai, chút nữa sẽ tốt thôi, để ta vào sâu thêm một chút”
Y lại tiến vào sâu thêm, toàn thân Võ Duyệt Dương run lên, đôi mắt mờ nước, thần thái mê người khiến Trấn Lan Ưng vứt bỏ hết thảy lí trí, y điên cuồng vận động hông, chỉ cảm thấy móng tay Võ Duyệt Dương cắm thật sâu trong cánh tay y, cuối cùng, y toàn bộ tiết ra trong cơ thể Võ Duyệt Dương.
Y ồ ồ thở dốc, cố gắng hấp thu dưỡng khí, Võ Duyệt Dương đôi mắt rưng rưng nước, nhỏ giọng nói: “Ta…thì ra trong lòng ngươi ta chính là tàn hoa bại liễu.”
Hắn dường như muốn khóc, Trấn Lan Ưng trong lòng đau đớn như bị khoét sâu, đưa tay trấn an hắn:
“Không phải, là ta không tốt”.
“Đương nhiên là ngươi không tốt, ta là tàn hoa bại liễu chính bởi vì ngươi lạt thủ tồi hoa (ý nói ra tay tàn nhẫn )”
Võ Duyệt Dương rống giận, tung ra vài nắm đấm, một quyền trúng ngay mắt y, mắt y nổi đom đóm, vô cùng đau nhức, hét thảm một tiếng, thật không thể ngờ được Võ Duyệt Dương nói đổi sắc liền lập tức thay đổi sắc mặt, ban nãy hắn vừa như chim nhỏ, yếu ớt nép mình trong lòng hắn, hiện tại đã không khác gì một quỷ Dạ Xoa.
Trấn Lan Ưng vội vã thối lui, quần còn chưa kịp kéo lên, Võ Duyệt Dương cố sức tung chiêu, đá vào hạ bộ của y, y đau đớn hét to, bộ vị kia của nam nhân vô cùng yếu đuối, sao có thể chịu một cước tàn bạo kia, y đau đớn thiếu chút lập tức chết ngất.
Võ Duyệt Dương còn muốn tiếp tục xuất chưởng, Trấn Lan Ưng sợ hãi chạy trốn, nhìn thấy ngựa của y, liền không suy nghĩ lập tức nhảy lên, phi chạy, nếu không phải vì Võ Duyệt Dương hiện chỉ mặc một tấm áo mỏng, hắn đã lập tức chạy ra ngoài sơn trang tiếp tục đuổi giết y, sợ rằng Trấn Lan Ưng đã sớm bỏ mạng dưới quyền cước của hắn.
Trấn Lan Ưng nhăn nhỏ một đường hướng thẳng Thiên Ưng Bảo chạy về, trên đường đi, lưng ngựa xóc nảy khiến hạ thân của y càng thêm đau đớn, Trấn Giáp hoảng hốt kêu lớn: “Bảo chủ a, ngài làm thế nào mà bị thương thành như vậy? Cái kẻ nói muốn huyết tẩy Duyệt Dương sơn trang công phu cao cường như vậy sao?”
Trấn Lan Ưng bị đánh trông chả khác gì cái đầu heo, khiến Trấn Giáp vô cùng sợ hãi, chủ tử của y võ công cao cường, hành sự kín đáo, từ trước tới nay bắt kẻ trộm đạo tặc dễ như trở bàn tay, sao có thể vừa đi cứu Duyệt Dương sơn trang, sau một ngày buổi trưa trở về mặt mũi bầm dập, bị đánh tới mặt mũi biến dạng?
“Đừng ồn ào, Duyệt Dương sơn trang không việc gì hết.”
Trấn Giáp thông tỏ nhìn chủ tử y, kính phục hai mắt lòe lòe phát quang: “Chủ nhân cứu Duyệt Dương sơn trang, sau này Võ trang chủ đối với ngài sẽ vài phần kính trọng, sau sẽ không dám thất lễ với chủ nhân nữa.”
“Ân…” Sự tình vốn không phải hoàn toàn như vậy, có điều y không dám giải thích, chỉ ấp ủng nói.
Sau đó Trấn Lan Ưng triệu Trấn Giáp vào phòng, y đau đớn khó nhìn cởi quần ra
“Trấn Giáp hình như chỗ này của ta bị thương? ”
Trấn Giáp nhìn bảo bối của chủ tử ủ rũ gục đầu, kinh hãi vội vã tìm một đại phu kín tiếng tới khám.
Đại phu nhỏ giọng nói: “Bề ngoài không sao, nhưng có khả năng có nội thương, mấy ngày tới không nên sinh hoạt vợ chồng, qua vài ngày sẽ khỏi.”
“Cảm tạ đại phu”.
Trấn Giáp sau khi tiễn đại phu ra cửa vội vã chạy vào, y giúp chủ tử bôi dược lên chỗ sưng, vừa bôi vừa thì thào nói: “Kẻ tới Duyệt Dương sơn trang đập phá thật sự vô cùng thâm độc, lại tấn công hạ bộ đối thủ, thật sự là thứ cặn bã.”
“Không nên uống thuốc bổ nữa” Trấn Lan Ưng đôi mắt thất thần nhìn trần nhà.
“Chủ tử, hạ thân của ngài không việc gì, bôi dược một vài ngày sẽ ổn thôi, tuy rằng ngài bị thương chỗ này, nhưng đại phu nói không sao hết, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt.”
“Ta không có ham muốn.”
Trấn Lan Ưng vẻ mặt tuyệt vọng, đêm qua bởi vì mấy hôm trước không làm mà y làm vài trận, sáng sớm nhìn thấy thân thể khỏa thân của Võ Duyệt Dương liền nổi lên hứng thú, hắn một điểm cũng không có hứng thú với nam nhân, đây là lỗi của thuốc bổ, khiến y không cảm thấy động lòng trước Võ Duyệt Tâm nhưng lại nảy sinh ham muốn với Võ Duyệt Dương, chuyện này y cũng không biết phải trách ai, đành phải đổ tại thuốc bổ.
Không sai, chính là tại thuốc bổ, nếu không sao y lại đối với Võ Duyệt Dương làm ra cớ sự này.
“Thế nhưng bảo chủ nói…”
“Ta nói ta không có ham muốn.”
Trấn Lan Ưng cuồng nộ rống to hơn, Trấn Giáp lập tức câm miệng, những người bất lực thì không muốn ai nói là mình bất lực, chủ tử tuổi còn trẻ, đáng lẽ việc này phải dục chấn bừng bừng, trách không được ngài ấy tuyệt vọng.
Ai nhân sinh thật là, một người có tiền, có thế, có võ công như chủ tử lại bất lực trong cái khoản kia, Y có thể lý giải nỗi thống khổ trong nội tâm chủ nhân.
“Vậy chủ tử ngồi nghỉ ngơi đi, ta lui ra.”
Trấn Giáp thức thời lui ra, để lại mình Trấn Lan Ưng ở trong phòng, y tự đánh mình một quyền, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra? Ngày hôm qua thất thường không tính, ngày hôm nay Võ Duyệt Dương còn muốn giết y, đánh y, ấy vậy mà đối với hắn, y vẫn hai lần động dục, quả thực là khó hiểu.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới tiếng rên rỉ ngọt ngào của Võ Duyệt Dương, nhớ tới hạ thân ấm áp của hắn, Trấn Lan Ưng liền toàn thân run rẩy, nhưng y lập tức hét to một tiếng, vội vã ôm lấy hạ bộ, đau quá, xem ra hạ bộ vẫn còn đau, nhất thiết không nên loạn tưởng.
Y lập tức nghĩ tới Võ Duyệt Tâm, nghĩ tới thân thể xinh đẹp của Võ Duyệt Tâm, thế nhưng chưa kịp huyễn tưởng xa thêm, hạ thân đã băng giá như hàn tuyết tháng mười hai.
“Úc…ta hẳn là phát điên rồi đi, sao có thể đối với ác bà bà Võ Duyệt Dương….”
Y khổ não gào thét, Trấn Giáp đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chủ tử, nước mắt thông cảm không khỏi rơi như mưa, bất lực đối với nam nhân mà nói chính là việc thống khổ tuyệt vọng nhất trên đời a.