Ác Bá

Chương 274: Dù thế nào ngài cũng là cha




Hách Liên Xuân Mộ rời đi, một thân một mình.
Để lại cho Cường Tử thành quả bốn mươi năm phấn đấu của ông ta, thành quả này nặng nề đến mức Cường Tử thấy không thể nào há miệng một cái đã nuốt trôi được. Mà dường như Cường Tử cũng không có bởi vì vậy mà buồn bã. Hách Liên Xuân Mộ giao hết tất cả vào tay hắn tuy rằng ngoài suy đoán của Cường Tử, nhưng Cường Tử cũng biết Hách Liên Xuân Mộ không phải chỉ giao mọi việc cho đời sau, mà còn là dùng cách này thị uy với Triệu Phù Sinh.
Một người kiêu ngạo mấy chục năm, làm sao có thể im hơi lặng tiếng hoặc cam lòng tình nguyện cúi đầu?
Dù rằng kết cục trước mặt này ở trong mắt Cường Tử hay ở trong mắt Triệu Phù Sinh hay là trong mắt Lão Phật gia Đoan Mộc Tú đều được coi là vui mừng khôn xiết, nhưng từ một khía cạnh nào đó Hách Liên Xuân Mộ đang giao một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất kỳ lúc nào cho Cường Tử, cũng gián tiếp ra oai với Triệu Phù Sinh.
Mặc dù không coi như rắn nuốt voi, cũng đủ để Cường Tử tiêu hóa thời gian dài mà trong quá trình tiêu hóa, một khi không cẩn thận sẽ bị nghẹn, thậm chí sẽ đau dạ dày.
Cường Tử lúc rời đi nói một câu với Hoắc Anh Cách, mà lời này hắn không hề nói với Bùi Đông Lai, coi như là cho Hoắc Anh Cách một ý nghĩ sâu xa, điều này làm cho Hoắc Anh Cách không khỏi cười khổ, Lâm Cường này trông có vẻ là một công tử ăn chơi trác táng, nhưng chiêu thức sử dụng quả thật đẹp mắt.
- Nói cho những người có tư cách mười hai giờ trưa ngày mai ở Thúy Trúc Hiên chờ ta, nhưng ai có tư cách ai không có tư cách, chính do anh lựa chọn.
Suy rộng ra từ điều này, Hoắc Anh Cách có thể được xem là người có thân phận phát ngôn của Cường Tử trước mặt thuộc hạ của Hách Liên Xuân Mộ. Một câu nói này, Hoắc Anh Cách đặt mình vào thế đối lập với một đám đồng bọn từ trước tới nay của mình, cũng đặt mình thành người thân tín của Cường Tử, có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu, hai người cũng đều biết rõ lòng dạ của nhau.
Nhưng có bao nhiêu chỗ xấu, Hoắc Anh Cách không đoán trước được. Nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh như băng của Bùi Đông Lai, anh ta lại đau khổ sâu tận đáy lòng, Cường Tử không thể nghi ngờ là đẩy anh ta vào một nơi đầu sóng ngọn gió trên mũi đao dưới mũi thương. Nhưng Hoắc Anh Cách đương nhiên cũng không phải một kẻ ngu dốt, trái lại anh ta còn là một người tự mình biết lấy mình, cũng là người thông mình hơn rất nhiều người khác.
Lúc Cường Tử bình thản đi ra liếc nhìn Bùi Đông Lai, trong ánh mắt không có một chút biến đổi nào. Ánh mắt hắn nhìn Bùi Đông Lai thật giống như nhìn một người đi đường, hoặc có thể nói y là một người hoàn toàn không có cái gì cần phải để ý đến. Dù một câu hắn cũng không có nói ra, nhưng tất cả mọi người đều có thể từ trong ánh mắt của hắn đọc ra được loại suy nghĩ này.
Hoắc Anh Cách nói với Bùi Đông Lai trước mười hai giờ trưa mai Cường Tử sai y đợi ở Thúy Trúc Hiên, có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Bùi Đông Lai chỉ nói một chữ sau khi Hoắc Anh Cách nói xong.
- Hừ!
Xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, Hoắc Anh Cách cười khổ.
Tất cả mọi người ở lầu ba, Hoắc Anh Cách đều nói cho biết lời của Cường Tử không bỏ sót một ai. Đối với việc Cường Tử không nói thẳng trước mặt cho bọn họ biết mà sai Hoắc Anh Cách chuyển lời lại, tất cả mọi người đều có chút coi thường. Bọn người đi theo Hách Liên Xuân Mộ làm kẻ hung ác hoàng hành ngang ngược một phương đều có một ít khinh thường đối với Cường Từ, xem Cường Tử chỉ là tên ma cà bông gặp vận cức chó mà thôi, căn bản không đáng để đặt lên cùng một bàn cân.
Ngoại trừ Hoắc Anh Cách, Bùi Đông Lai vẫn luôn ở Trường Xuân còn có một tên là Lý Phương Nhất nhà ở Cát Lâm, những người khác không hiểu rõ Cường Tử nhiều cho lắm. Hách Liên Xuân Mộ gọi một cuộc điện thoại triệu tập bọn họ từ địa bàn của mình về chỉ nói ra quyết định của ông ta, chưa giải thích ra làm sao cả.
Thực ra nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là vấn đề rất lớn, rất hóc búa không lớn không nhỏ Hách Liên Xuân Mộ làm ra để thử thách Cường Tử.
Sau khi Hoắc Anh Cách nói lại cho mọi người, gần như tất cả đều biểu hiện ra địch ý. Có ba người đối với chuyện này vô cùng bình thản, dường như cũng không có cảm xúc mãnh liệt gì.
Một người là Trương Bạch Hùng, một người là Mã Mạnh Khởi, còn có Ngô Lục Thất của Liêu Trữ.
Về đến Húc Nhật Nhất Phẩm, tất cả mọi người đều ở trong phòng khách chờ hắn. Ngô lão gia tử ngồi ở vị trí chủ nhà, bên cạnh ông ta là Mạc Địch, mà những người khác đều ngồi ở xung quanh. Tất cả đang nghe Tiêu Lôi kể chuyện thú vị lúc Cường Tử đến trường, ngay lúc nói đến chuyện Cường Tử ở nhà vệ sinh cướp bóc mấy tên côn đồ, tất cả đều cười ngả nghiêng ngả ngửa.
Nhất là Thẩm Hổ Thiền, cười đến nước mắt đều chảy hết cả ra. Anh ta thật sự không thể tưởng được, Cường Tử lại là một người thú vị như vậy. Quen nhau được một thời gian ngắn, trong khái niệm của anh ta Cường Tử là một chàng thanh niên gặp biến không sợ hãi hoàn toàn thoát khỏi vẻ non nớt xứng với tuổi tác. Không sai, là chàng trai, nhưng cũng là một đứa bé to xác.
Mấy ngày nay hành động đả kích nhằm vào một số thế lực bên ngoài của Hách Liên Xuân Mộ, Cường Tử dựa theo tình báo của Cáp Tổ đưa ra sắp xếp có thể nói là cẩn thận từng li từng tí. Hắn đưa ra phương châm rất lớn. bọn thuộc hạ dựa theo sắp xếp của hắn rất dễ dàng có thể hoàn thành xong chỉ thị của hắn. Điều này làm cho Thẩm Hổ Thiền kích động rất lớn, dù sao bây giờ Cường Tử vẫn là chàng thanh niên hai mươi tuổi.
Tuổi tác như vậy, thanh niên bình thường còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi đôi cánh của bố mẹ, mà Cường Tử đã sớm có sự nghiệp thành công.
Anh ta thật sự không thể tưởng được, khi ở Nhất Trung thành phố Đông Đỉnh, Cường Tử lại là một người thú vị khiến cho người ta ôm bụng cười. Mà từ bên trong đó, anh ta cũng phát hiện ra Cường Tử dù mạng khổ nhưng thái độ sống rất lạc quan.
Ngay khi Cường Tử nắm tay Bùi Nhược đi vào nhà, tất cả mọi người đều quăng tầm mắt lên người bọn họ. Ngô lão gia tử nhìn cả hai, như đã sớm đoán trước được kết cục. Ngay cả Mạc Địch cũng chỉ cười nhàn nhạt.
Cường Tử cất bước đi vào phòng khách, nhìn dáng vẻ mọi người cười nói vui vẻ, thở dài một hơi.
Thẩm Hổ Thiền hỏi:
- Sao nào? Thở dài cái gì hả?
Cường Tử lại thở dài, ca thán:
- Đáng tiếc, thắng lợi trở về lại thiếu đi mất một Mã Mạnh Khởi.
Thẩm Hổ Thiền sửng sốt, có điều không hiểu. Tiêu Lôi ngược lại cười nói:
- Đừng tự đại, con cũng không phải Triệu Tử Long.
Cường Tử tìm chỗ ngồi xuống, đem chuyện lớn chuyện nhỏ của Hách Liên Xuân Mộ nói ra hết một lần. Ngoại trừ Ngô lão gia tử và Mạc Địch, tất cả hoặc ít hoặc nhiều đều có chút bất ngờ. Khiến cho một ông trùm xã hội đen tạo mây gọi mưa một cõi trong suốt bốn mươi năm hai tay dâng giang sơn tặng cho anh, đây chắc chắn là một việc rất khó suy nghĩ ra được.
Mạc Địch nhẹ giọng hỏi:
- Con định làm như thế nào?
Cường Tử cười nói:
- Sư phụ, theo ý kiến của ngài thì sao?
Mạc Địch xua tay nói:
- Những việc này ta sẽ không tháo gỡ thay anh được, ta chỉ đang nghĩ khi căn nhà ba tầng Lôi Tử nói lắp đặt thiết bị xong rồi, quán ăn lớn Cật Hát Đổ mới thăng cấp của ta khai trương trở lại. Nhưng con muốn làm gì, đây chính là việc của chính con. Sau này nếu lăn lộn không được nữa, ta cũng hoan nghênh con lúc nào cũng có thể trở về làm công cho ta.
Cường Tử rét lạnh run rẩy một cái nói:
- Một tháng bao nhiêu tiền?
Mạc Địch nghĩ ngợi một lúc nói:
- Một xu cũng không cho.
Cường Tử cười nói:
- Ngài đừng trêu chọc, con hiện tại dù gì cũng là một người có thu nhập một phút một vạn đồng, đã sớm đi vào giai cấp tư sản bóc lột người khác, ngài cũng đừng trông cậy vào chuyện lừa gạt con giống như trước đây, hai ta hiện tại cùng một tầng lớp.
Mạc Địch lườm hắn một cái nói:
- Mông đít, mãi mãi hai ta cũng không cùng một tầng lớp.
Cường Tử cười hi hi nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, dù thế nào ngài cũng là sư phụ.
Ngô lão gia tử hừ một tiếng, Cường Tử vội vàng dè dặt nói:
- Dù thế nào ngài cũng là cha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.