Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 118: Tắm suối nước nóng ít nhất phải lưu lại cái quần lót chứ




tắm suối nước nóng ít nhất phải lưu lại cái quần lót chứ
Mai Bát Sát cùng Thập Nhị cởi sạch bách —— ngay sau khi Mai Bát Sát cùng Thập Nhị xuống nước không lâu sau có một đám người áo đen lén lút đến bên bờ ao, dùng mũi kiếm gảy quần áo của Mai Bát và Thập Nhị, thấp giọng nói: “Tà Tôn cả người đều là độc, vạn lần không được để lại mấy bộ quần áo này, đốt đi!”
Những người này, là thủ vệ bí mật theo đuôi bóng dáng lẻn vào vương phủ, xem ra lần này, lũ tiểu tử trốn vé đều phải thành đám khỉ phơi pp. (mông đó)
Cặp đầu tiên chính là hai anh em nhà Mộ Dung. Hai người bơi qua đám đá cuội bóng loáng dưới đáy nước, nước dần dần lên tới bộ ngực của bọn hắn, ngâm người trong dòng nước ấm áp c㠮gười rất chi là thoải mái, vừa đi ngang qua một cây cầu nhỏ, Mộ Dung Đức Âm liền đề nghị ở dưới cầu tắm táp xíu, Long Sách kiên quyết không đồng ý, hai người vì thế ở dưới cầu mười tám khúc cong bắt đầu sờ soạng, lại nhìn thấy bên trên là đình đài lầu các giá không ở trên mặt nước, sương mù lượn lờ, đèn đuốc nhấp nháy, như mộng ảo, hoa lệ làm cho hai người thấy tâm thần nhộn nhạo.
“Nơi này thật đẹp.” Mộ Dung Đức Âm tự nhủ, chỉ thấy trong cầu nhỏ nước chảy qua, trên mặt những đóa hoa lơ lửng, tăng thêm nét u nhã. Mộ Dung Long Sách ở trong nước lôi kéo đệ đệ, bơi ngang qua cảnh đêm mê người, không biết quanh quẩn bao lâu, trước mắt rộng mở sáng trong, lại xuất hiện một cái ao lớn hình tròn, ao xây bằng cẩm thạch, nước từ trong miệng tượng điêu khắc hình rồng phun ra, phối với Cửu Long, quanh mình có mấy rậm san hô cao làm trang sức, bên cạnh ao bày biện đủ các loại món ngon rượu thơm, xem ra tối nay còn chưa đón khách.
Long Sách nói: “Chúng ta có thể đi đến nơi đây, cũng coi như là khách nhân chính thức, nơi này có mỹ thực lại là nơi tắm rửa tốt nhất kinh thành, một lát còn sẽ có thiếu niên xinh đẹp đến xoa bóp cho chúng ta, Đức Âm, nằm xuống là có thể hưởng thụ một phen.” “Thật không tệ. So với ôn tuyền nhà chúng ta còn lớn hơn.” Mộ Dung Đức Âm ghé vào bên cạnh ao, tay trái cầm quả táo, tay phải cầm lợn sữa nướng, chuẩn bị mỗi bên một ngụm mà ăn.
“Đồ đần, ngươi muốn ở truồng như thế mà ăn hả?!” Mộ Dung Long Sách = = hỏi.
Mộ Dung Đức Âm lúc này mới quệt quệt mồm, nói: “Đúng thế, chúng ta tới đây còn có chuyện quan trọng hơn.”
Long Sách cầm một quả cây nho lên, đánh bay ra ngoài, chuẩn xác dập tắt một chiếc đèn l*ng treo bên ngoài ao, cái này là dấu hiện chứng tỏ bên trong đã có khách nhân, cấm khách nhân khác tiến vào. Lúc này mới nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Lúc này Đức Âm quét mâm vàng bên cạnh ao, bên trong mâm đĩa thế mà bày đủ các loại bình thủy tinh, có rất nhiều hộp b*i tr*n đủ các loại mùi, tác dụng của mấy thứ này không nói cũng tự hiểu, Mộ Dung Đức Âm cười nói: “Vương phủ này đúng thật là chuẩn bị chu đáo.” Vì thế hắn chọn tới chọn lui, chọn tới một lọ hương hoa sen, Long Sách không biết có phải là bởi vì do hơi nóng bốc lên hay không mà cả khuôn mặt đỏ bừng.
Đức Âm cầm lọ hương sen, ôm Long Sách qua, hai người cùng nhau ngồi xuống ghế mềm bên bờ, xô-fa kia mô phỏng theo hình dạng vỏ sò tạo ra, ba phần ngâm vào nước, cơ thể Long Sách cùng Đức Âm quấn quýt, t**h d*c thấm đượm hai bên vuốt ve bộ vị không ngừng ngẩng cao đầu, Long Sách trơn trượt giống như cá nheo trượt xuống dưới thân Đức Âm, hé miệng ngậm vào bộ vị Đức Âm.
“Ân ” Đức Âm thoải mái rên rỉ một tiếng, chưa bao giờ trải qua cảm thụ khác thường để khiến cho hắn cảm thấy kích thích lớn hơn nữa, hơn nữa đầu lưỡi của Long Sách nhẹ nhàng khiêu khích nếp uốn, làm hông của hắn kéo căng đành phải cong lại, ngay cả ngón chân cũng không khỏi cuộn lại.
Tình cảnh ướt át nóng bỏng dị thường, cũng ở bên ngoài trong dòng suối này cách nơi này hơn mười trượng cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ, Ân Cốt cùng hoàng đế ồ ạt chảy máu mũi, bởi vì mất máu quá nhiều mà trôi nổi ở trên mặt nước, bị trôi dạt y hệt hai xác chết.
Không nên hỏi con báo vì sao bọn hắn máu chảy thành ao như vậy, nghe đâu là nhìn phải thứ không nên nhìn, hoàng đế vì xem một loại dụng cụ vàng ròng khắc hoa nhỏ cống nạp từ Tây Dương đến, có tên là:
Kính viễn vọng.
Khi dùng cái dụng cụ nho nhỏ kia lại nhìn thấy cảnh tượng nào đó siêu cấp rõ ràng, y hệt như dán mắt nhìn cảnh tượng diễn ra ở trước mặt.
Vì để lấy lòng Ân Cốt đang hờn dỗi cho nên hoàng đế còn đem kính viễn vọng kia đưa cho Ân Cốt, kết quả tạo thành thảm kịch xuất huyết.
Về phần Mai Bát Sát cùng Thập Nhị trong lúc ở cây cầu nhỏ u tĩnh thì nhịn không được, dưới biểu tình nhẫn nại chịu đựng của Thập Nhị, Mai Bát Sát tàn nhẫn dùng phương thức thô bạo hung hăn tra tấn ở trên người ở Thập Nhị, tuy rằng thô bạo thế đó, nhưng đối với bọn hắn loại hình nam nhân lực lượng này, hình như còn rất hưởng thụ phương thức này.
Là cường giả, sẽ khẩu khẩu bằng phương thức thô bạo nhất đi!! Nhất là đối với ảnh vệ loại hình mặt than cứng cỏi trầm mặc cường thụ này, không có phương thức nào thích hợp hơn khẩu khẩu thô bạo để diễn tả yêu thương mãnh liệt nhất!
Yêu đến trong chỗ sâu, mới yêu cầu nỗi đau đến mức tận cùng, mới vừa rồi hoàn toàn xỏ xuyên qua!!
“Thập Nhị…” Mai Bát Sát ở trong hưng phấn cực độ một ngụm cắn cổ Thập Nhị, nhất thời đổ máu, khiến cho miệng hắn đầy là máu, hắn âm u cười, bên tai ở Thập Nhị cắn răng nhẫn nhịn nói:
“Không để ý ta bẻ gẫy cánh tay của ngươi đi?”
“Chủ nhân… xin… tự tiện…” Thập Nhị nhắm mắt nói.
Hóa ra từ lần đầu tiên khẩu khẩu trong lúc tàn bạo Mai Bát Sát đã bẽ gãy cánh tay Thập Nhị thì từ sau đó liền nhiễm thói xấu ngược yêu, tính đến nay đã có mấy lần làm cho Thập Nhị gãy xương.
Chỉ thấy Mai Bát Sát bắt lấy cánh tay phải Thập Nhị, dùng sức dúm một cái, cánh tay Thập Nhị phát ra một tiếng vang răng rắc giòn tan, sau đó mềm rũ xuống.
Mai Bát Sát thỏa mãn thở ra một hơi, nói: Lần sau không cần dùng cà rốt, thanh âm không giống.”
Thập Nhị lúc này mới từ dưới nách lấy ra củ cà rốt bản thân mang theo, củ cà rốt kia đã bị chặt đứt, vừa rồi thế thân cho Thập Nhị bị bẽ gãy xương đúng là củ cà rốt đáng thương —— vì thỏa mãn ác thú vị của tôn chủ không để bản thân mình bị gãy xương ảnh hưởng tới sức chiến đấu, Thập Nhị dùng hạ sách này, bên người thường mang theo cà rốt, ngẫu nhiên còn lấy hai củ ăn nữa, bồi bổ thân thể.
Trải qua một đêm triền miên, nghênh đón ngày mới.
Dựa theo lệ thường, cả suối nước nước vương phủ cần phải toàn bộ xả ra, sau đó dọn vệ sinh đáy ao, vớt rác.
“Những thứ này là cái gì?” Tổng quản nhìn thấy túi lưới vớt lên thứ gì đó, lấy từng cái nghiên cứu, chỉ thấy mấy thứ này có cây quạt, có ống đồng Tiểu Hoàng ( kính viễn vọng), còn có cà rốt, bồn tắm, khăn mặt vân vân vũ vũ, hết thảy dấu hiệu tỏ rõ, có kẻ bản lĩnh trộm lẻn vào trong ôn tuyền tắm rửa.
Mà giờ khắc này, ba cặp vợ chồng đều tự nằm sấp ở đáy ao ngủ, Mộ Dung Đức Âm cùng Long Sách nằm trên ghế vỏ sò, vừa mở mắt nhìn thì nước không còn, đáy ao khô cạn, mà bọn hắn trần pp ngồi trên tảng sáng sáng rỡ.
Hoàng đế cùng Ân Cốt hôn mê nằm dưới đáy ao, thiếu máu nhiều lắm, hơn nữa do ngâm nước trong thời gian quá dài, nhất thời ngất xỉu đến mức chẳng biết trời đất mây gió.
Mà Mai Bát Sát thì ước chừng cùng Thập Nhị giằng co một đêm, hai người cũng đang ngủ ở bên cạnh ao.
Mộ Dung Đức Âm vội vàng lay tỉnh Long Sách, bọn hắn nghe thấy gần đây có tiếng bước chân đang đến, vừa nhìn đáy ao khô cạn thì vội vàng nhảy xuống ao, nhân cơ hội trước khi mọi người đi tới liều mạng chạy như điên —— tự nhiên, là trần truồng.
Trên đường, bọn hắn gặp được hoàng đế cùng Ân Cốt nửa đường hôn mê, vì thế mỗi người khiêng một người, xem như thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, sau đó tiếp tục chạy như điên.
Khi bọn hắn chạy như điên đến gần bên cầu nhỏ thì thấy Mai Bát Sát còn đang ngủ!
“Đứng lên! Có người đến đây!” Mộ Dung Đức Âm thấy việc nghĩa hăng hái làm trước tiên đạp Mai Bát Sát trên mặt đất một cước, lại bị Thập Nhị phản xạ có điều kiện ngăn cản, mà Thập Nhị giờ phút này còn đang nửa ngủ nửa tỉnh, thật sự là trung khuyển tốt!
“Không cần để ý đến nhóm bọn hắn! Chúng ta nhanh đi tìm quần áo.” Long Sách cõng hoàng đế kêu lên.
Thập Nhị rất mỏi mệt, dùng hết khí lực đỡ một cước kia sau đó thì mệt lả té xỉu —— tối hôm qua Mai Bát Sát thật sự rất thô bạo. Mai Bát Sát cảm thấy trên người trầm xuống, lập tức bừng tỉnh, hắn lơ đểnh ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Đức Âm cùng Long Sách đi xa hai cái pp trần, bóng dáng trần trụi của Mộ Dung Đức Âm, thật sự là đẹp quá… Giống như mộng ảo…
Hắn thật vất vả từ trong hấp dẫn của pp Mộ Dung Đức Âm giựt mình tỉnh lại, mới nhớ tới kêu lên: “Thập Nhị! Ngươi làm sao vậy?!”
“Chủ nhân… Đi nhanh lên…” Thập Nhị dùng hết khí lực gian nan nói.
Mai Bát Sát vội vàng xoay người dựng lên, ôm lấy Thập Nhị chạy như điên theo sát bọn Mộ Dung Đức Âm.
Thế nhưng khi bọn hắn tập trung ở chỗ trút quần áo bên bờ biển, chỉ thấy được quần áo biến thành từng mảnh nhỏ, làm gì còn hình dáng của một bộ quần áo nào đâu chứ?
Sáu người, sáu con lợn trần như nhộng. Mộ Dung Đức Âm trông mong nhìn Mộ Dung Long Sách: “Huynh trưởng, làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Long Sách nói: “Còn có thể làm sao? Lần này thì bẽ mặt! Chúng ta hãy tìm bụi cây này núp đi, chờ trời tối rồi nói sau.”
Mai Bát Sát hừ lạnh: “Nghĩ tới ta đường đường là Tà Tôn, thế nhưng suy bại tới nông nỗi này!”. T𝙧u𝔂ệ𝐧 cop từ t𝙧a𝐧g ﹙ t 𝙧 ù 𝐦 t 𝙧 u 𝔂 ệ 𝐧.V𝐧 ﹚
Thập Nhị nhắm mắt nằm ở trong ngực hắn vốn muốn nói: chủ nhân, xin cho ta đi lấy quần áo cho ngươi. Nhưng lập tức nghĩ đến mình cũng không mặc quần áo, vì thế nuốt xuống bụng câu nói kia, tiếp tục nhắm mắt.
Mộ Dung Đức Âm đi theo Long Sách cùng nhau trốn trong một bụi hoa, thực khó có thể tưởng tượng, bọn hắn phải ngồi một ngày ở đây.
“Là ai cắt nát y phục của chúng ta?” Mộ Dung Đức Âm.
“Nhất định là hoàng đế khốn kiếp này!” Long Sách nghiến răng nghiến lợi. hai người hoàng đế ngay và Ân Cốt cách đó không xa bò lên.
Bên cạnh Mai Bát Sát cười nói: “Ta giúp các ngươi báo thù, ta đem y phục của bọn hắn xé nát.”
“Chỉ là ngay cả y phục của mình không phải cũng nát sao?” Đức Âm nói.
Mai Bát Sát cười gượng hai tiếng: “Thú vị, nghĩ tới đường đường là Tà Tôn ta, thế nhưng dưới tình huống như vậy cùng tôn chủ Ma giáo gặp mặt, thật đúng là thẳng thắn thành khẩn gặp nhau a!”
Long Sách vội vàng đem Mộ Dung Đức Âm dồn qua một bên, đối mặt Mai Bát Sát nói: “Mai Tọa, hiếm khi chúng ta có cơ hội ở chung một ngày như vậy, không cần lãng phí, không bằng nói chuyện về sản chuyện của ngươi ở võ lâm Giang Nam đây… %¥¥¥#%¥¥# ”
Mai Bát Sát bĩu môi: “Long Sách, ngươi thật sự là một tên không hiểu phong tình, quả nhiên giống như lời đồn trong giang hồ.”
Long Sách đổi lại chiêu bài nở nụ cười tươi, tiếp tục bám riết không tha cùng Mai Bát Sát thấp giọng bắt chuyện. Lúc này Mộ Dung Đức Âm ra tiếng nhắc nhở: “Có người đến đây!”
Mọi người lập tức dừng nói, cào bụi cỏ rẻ một đường nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy đoàn người chậm rãi đi bộ đến, người đi đầu vốn là là một vị thanh niên hoàng tộc dáng vẻ hiên ngang, chính là Cảnh Vương gia, Cảnh Vương gia đang đi cùng với một vị khách quý vừa đi vừa nói chuyện, giới thiệu đặc sắc trong phủ của mình, vị khách quý chính mình không phải ai khác ngoài Vương gia Lý Tư Hàm!!
Mộ Dung Đức Âm thấy là Lý Tư Hàm, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cứu binh đến đây!”
Lililicat
Phong
= = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.