Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 195: Lấy cái gì đến cứu vớt ngươi, huynh trưởng của ta




lấy cái gì đến cứu vớt ngươi, huynh trưởng của ta
Hắn không chết!
Hắn không chết!
Hắn không chết!
Ông trời cuối cùng vẫn thương hại mình!
Mộ Dung Long Sách kích động túm lấy cánh tay của thần y: “Nhất định phải bằng mọi cách cứu sống hắn! Bằng không ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Thần y biểu tình cực khó coi nói: “Thành chủ, cho dù công tử hắn có tỉnh lại, thì xương cổ của hắn cũng bị gãy vụn, cuộc đời này chỉ có thể nằm ở trên giường…”
Mộ Dung Long Sách khiếp sợ lui về phía sau ba bước, sau đó hắn nổi điên vọt tới bên giường, nhìn thấy Đức Âm còn đang hôn mê, tức t, hắn phát ra một trận cười ha hả như kẻ điên, ngay tức khắc bổ một chưởng đánh vụn cái bàn bên cạnh, hung hăng nói: “Vậy cũng phải cứu sống hắn! Không có mệnh lệnh của ta, hắn không được chết!! Hắn là của ta! Là của ta! Cho dù có biến thành hoạt tử nhân, hắn cũng chỉ là của mình ta!”
Bọn tôi tớ khiếp sợ nhìn Mộ Dung Long Sách, sau đó biết điều lui ra, bọn hắn biết, thành chủ điên rồi.
Vì yêu đã điên, biến thành ma. Hắn không thể hối hận.
Lúc Mộ Dung Đức Âm mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Long Sách đang sít sao siết chặt tay hắn yên lặng ngồi đợi.
“Huynh trưởng…” Hắn cúi đầu lên tiếng, “Ta đang ở nơi nào?”
“Ngươi đang ở đây bên cạnh ta, cục cưng của ta.” Long Sách ghé lại đây, môi hôn lên gương mặt của hắn.
Mộ Dung Đức Âm ánh mắt hỗn độn, mờ mịt nhìn Long Sách, hắn thấy Long Sách nắm tay của mình, đột nhiên, hắn trợn trừng mắt.
“Tay của … Ta không có cảm giác!! Ta không có cảm giác!! Cơ thể của ta không có cảm giác!!” Đức Âm tuyệt vọng kêu lên.
Long Sách nhào lên trên người hắn, nước mắt giàn giụa: “Không… Không sao… Huynh trưởng sẽ nuôi ngươi cả đời…”
“Vì cái gì không để cho ta chết đi!! Vì cái gì!! Ông trời!! Ta hận ngươi!!” Đức Âm tuyệt vọng tru lên.
“Như vậy… Ngươi mãi mãi không bao giờ rời khỏi ta…” Long Sách chảy nước mắt môi hôn lên thân thể của hắn, hắn run rẩy xé mở áo lót của Đức Âm, lộ ra thân mình trần trụi tuyệt đẹp không hề có sức sống, lập tức bò lên trên giường, từng tấc từng tấc đặt môi hôn lên, dùng hết tất cả thủ đoạn.
Không ngờ, phân • thân Đức Âm lại có phản ứng, Long Sách vui mừng quá đỗi, nắm lấy: “Cục cưng… Cục cưng… Ngươi cảm thấy sao… Ngươi còn có phản ứng…”
“Ta cái gì đều không có cảm giác! Cái gì cũng không có cảm giác! Mộ Dung Long Sách! Ta hận ngươi!!” Đức Âm thê lương kêu lên.
“Cục cưng, ta sẽ khiến cho ngươi có cảm giác …” Long Sách cắn răng một cái, thế nhưng nắm lấy phân thân của Đức Âm, tự mình ngồi lên, chậm rãi luật động.
Hóa ra, thời điểm Đức Âm tiến vào mình, là cái cảm giác thỏa mãn như lúc này của hắn đây sao… Hắn cảm thấy mình và hắn như hòa tan thành một thể, hắn không chút khách khí tăng tốc, để Đức Âm hung hăng thương tổn tới mình, để cái đau của Đức Âm biến thành cái đau của mình, để thấu hiểu phản ứng theo bản năng mà thân thể của Đức Âm không hề hay biết.
“A…” Long Sách ngẩng đầu lên cao cao, đầu tóc rối tung, ánh mắt của hắn mê ly nhìn lên phía trên, lẩm bẩm nói: “Cục cưng… Ngươi là của ca ca … Ca ca sẽ giúp ngươi trở thành nam nhân chân chính…”
Vì thế, ngươi nha vẫn cứ là thụ một cây.
Đêm rã rời, Mộ Dung Long Sách ôm Đức Âm tiến vào bồn tắm, cẩn thận rửa sạch cho cả hắn và mình. Đức Âm như là kẻ không xương tùy ý cho hắn đùa nghịch, khuôn mặt không chút thay đổi, tựa như một con rối gỗ.
Long Sách cảm thấy đau lòng vô cùng, đợi sau khi rửa sạch, hắn đem Đức Âm đặt tới trên chiếc xe lăn hoàn mỹ của người thợ khéo tay, cầm lấy cuộn tơ lụa mềm mại quấn phía sau lưng ghế dựa cho hắn, để cố định cho phần cổ không có cảm giác của Đức Âm có thể ngồi thẳng.
“Ta không cần… Ta không cần… Ta không cần cả đời đều bị nhốt ở trong cái ghế này…” Đức Âm tuyệt vọng nỉ non.
“Đừng sợ, cục cưng, có ca ca cùng ngươi…” Long Sách nhẹ nhàng hôn hắn.
“Ta hận chúng ta hận chúng ta hận ngươi!!” Đức Âm hung hăng trừng mắt hắn.
Ngay trong lúc hai người đắm chìm ở tình yêu lòng thù hận và sự tuyệt vọng thì một cây ngân châm đột nhiên phá cửa sổ bay vào, găm ở phía sau lưng Long Sách không có chút phòng bị nào. Long Sách chỉ có cảm giác mơ mơ màng màng, cả người mềm nhũn, thế nhưng trượt té xuống trên mặt đất.
Hai tên hắc y nhân ngay lập tức cạy mở cửa sổ, bước vào.
“Các ngươi là ai! Các ngươi muốn làm cái gì!!” Mộ Dung Đức Âm hoảng sợ hỏi, “Huynh trưởng! Huynh trưởng! Ngươi tỉnh! Các ngươi đã làm gì hắn?!”
“Ha ha a… Mộ Dung Đức Âm, quả nhiên là mỹ mạo danh bất hư truyền a!” Một tiếng cười tà từ gã hắc y nhân phía sau truyền đến, hắc y nhân hiện thân, cung kính nhường cho một gã thiếu niên mặc y phục lộng lẫy trên tay phe phẩy cây quạt giẫm tiến vào.
“Ngươi là ai!! Các ngươi sao có thể vào được đây?!” Mộ Dung Đức Âm nhìn thiếu niên chất vấn.
“Ta là vương của Hiên Viên hoàng triều—— Hiên Viên Cực Ngọc. Mọi người ở nơi này đều đã bị thủ hạ của ta đánh ngã. Ngươi kêu khàn cổ cũng vô dụng!” Thiếu niên cũng hệt như hàng mày của hắn, anh khí bức người, nụ cười tà mị luôn hiện trên môi.
Hắn dùng cây quạt nâng cằm Mộ Dung Đức Âm, chép miệng nói: “Nghe nói ngươi ngã bị liệt toàn thân, thật sự là đáng tiếc, sau này đùa bỡn, chẳng phải không khác gì như làm với một xác chết hay sao?”
“Ngươi câm miệng!! Ngươi cái đồ vô sỉ kia!!” Mộ Dung Đức Âm mắng.
Hiên Viên Cực Ngọc cười tà, sai người cởi bỏ đai lưng trên người Đức Âm, Đức Âm không có đai lưng cố định, thân mình mềm nhũn ngay tức thì ngã về phía trước, bị Hiên Viên Cực Ngọc ôm lấy, không ngờ Đức Âm so với trong tưởng tượng của hắn nặng hơn nhiều lắm, thế cho nên ngay cả hắn cũng té luôn ra đất, xui xẻo cho Đức Âm phải làm đệm thịt.
“Khốn kiếp a a a!” Cực Ngọc oa oa kêu to, Đức Âm lại đột nhiên há mồm cắn cần cổ Cực Ngọc, mơ hồ không rõ kêu lên: “Ta… Tuy rằng… Là phế nhân… Nhưng mà cũng có thể cắn chết ngươi!!”
“A a a!” Cực Ngọc sợ tới mức oa oa kêu to.
Mấy ảnh vệ vội vàng túm Đức Âm kéo ra, Cực Ngọc sợ tới mức ứa ra một thân mồ hôi lạnh, đợi khi nhìn đến Mộ Dung Đức Âm, chỉ thấy ánh mắt của hắn trở nên hung ác, một bộ dáng hận không thể nhai xương.
“Đáng giận… Một tên phế vật cũng dám uy hiếp trẫm!!” Cực Ngọc giận tím mặt, muốn hung hăng tát cho hắn một bạt tai nhưng trong lòng lại lại nơm nớp lo sợ, đành phải nói: “Đi! Dắt chó săn qua!!”
“Bệ hạ, nơi này chính là phủ của quốc sư, gọi nhiều người quá không tốt lắm.” Ảnh vệ góp lời.
Hiên Viên Cực Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhãn châu xoay động, lại nói: ” Cởi sạch hắn ra cho ta, đem dạ minh châu của trẫm nhét vào bên trong của hắn, để thử xem hắn còn dám không phục hay không?”
“Dừng tay! Dừng tay… đám cầm thú các ngươi!” Mộ Dung Đức Âm muốn giãy dụa, nhưng mà chỉ có thể đong đưa đầu mà thôi, cứ như vậy cả người thẳng đờ bị lột sạch bách, chỉ còn lại một cái quần cộc rộng sát phong cảnh.
” Lột luôn cái quần cộc rộng kia xuống! Khó coi chết đi được!” Cực Ngọc nhìn thân hình Đức Âm mà thèm nhỏ dãi, cái quần cộc kia thật sự rất chướng mắt.
“Các ngươi sẽ hối hận …” Đức Âm khuất nhục nhắm hai mắt lại.
Vì thế, ảnh vệ tàn nhẫn tuột cái quần cộc của hắn…
Kết quả, cả gian phòng máu chảy thành sông.
Âm Heo cầm lấy quần cộc, đứng lên, nhìn thấy ba người chảy máu mũi hôn mê bất tỉnh, ngu ngốc, trên đời này chỉ có Long Sách có thể chống cự được. Đám đần độn không biết tự lượng sức mình.
Long Sách người này đúng là nghiện khổ tình, còn chưa khôi phục lại. Đức Âm nhổ độc châm trên người hắn, sau đó hợp chưởng lực chuyển nội lực sang cho hắn ——nội lực của Âm Heo đã chầm chậm khôi phục lại rồi.
Long Sách quả nhiên từ trong hôn mê tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Đức Âm, hắn hoảng hốt nói: “Cục cưng… Ngươi… Làm sao ngươi có thể đứng lên được?!!”
“Đừng lãng phí thời gian, làm cơm ăn đi, ta còn chưa có ăn cơm chiều.” Âm Heo suy sút bày cái mặt than nhìn hắn.
Chỉ một câu này, khiến cho trong óc Long Sách ‘két’ một tiếng đóng băng lai rồi, (⊙⊙) nửa ngày mới phun ra một chữ:
“Heo.”
Có vẻ như, Long Sách đã từ trong lời nguyền rủa khổ bức khôi phục lại rồi.
Lililicat
Phong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.