Dẫn Poll về đến nơi ở của mình, gã đầu to tuy vẫn còn cảm thấy đầy hiếu kỳ với Đỗ Duy, tuy nhiên trước khi đi chấp sự Clark đã nghiêm khắc nhắc nhở Poll rằng kể từ giờ trở đi mọi sự nhất thiết phải nghe theo mệnh lệnh của pháp sư Đỗ Duy.
-Hãy coi như là thầy của ngươi.
Clack đã mô tả như vậy.
Đương nhiên, trước đây Poll cũng có thầy giáo, hơn nữa địa vị cũng không đến nỗi nào tại ma pháp công hội. Cũng chính năm đó đã từng cùng Gageu tiến vào rừng rậm, kết quả sau khi gặp Medusa đã lừa Gageu một phen rồi tự mình chuồn trước, tên khốn đó là pháp sư Azis.
Tuy thế trong số thủ hạ của Azis thì Poll chẳng có địa vị gì đáng nói, nếu không cũng chẳng bị phái đi bán ma trượng. Azis thân là ma pháp sư cấp tám của ma pháp công hội, dưới tay có rất nhiều ma pháp học đồ nên cũng chẳng thiết gì đến một tên Poll.
Cho nên, kể từ bây giờ coi như Poll đã thay thầy đổi chủ, chính thức đầu nhập vào làm người của Đỗ Duy.
-Sao vậy Poll.
Đỗ Duy nhìn thấy thần sắc gã đầu to có chút cổ quái bèn hỏi:
-Ngươi đang nghĩ gì vậy ?
Không không, không có gì, Đỗ Duy … thầy Đỗ Duy.
Poll thật thà theo truyền thống ma pháp công hội xưng hô Đỗ Duy là "thầy". Tuy nhiên cách xưng hô này khiến trong lòng Đỗ Duy cảm thấy có chút băn khoăn.
-Poll.
Đỗ Duy dừng bước, nhìn thiên tài nghiên cứu ma pháp mà minh mới dẫn về, nói:
Ta không cần ngươi gọi ta là thầy.
-Cái đó là truyền thống…
Poll nhỏ giọng phân trần:
-Tại ma pháp công hội, tất cả các ma pháp học đồ đều gọi các ma pháp sư mà mình đi theo là thầy.
-Nhưng ta không phải là thầy của ngươi.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ngươi cũng chẳng phải là học trò của ta, hơn nữa ta cũng chẳng có gì để dạy ngươi cả. Ta đưa ngươi về đây là cần trí óc của ngươi, thậm chí nói hơi khoa trương ngươi một chút là ta cần ngươi chỉ dạy lại cho ta vài thứ. Ha ha….
Poll hốt hoảng.
Đỗ Duy vỗ vai gã khờ, nhìn cái đầu to của gã, cười nói:
-Tốt rồi. Về sau ngươi sẽ hiểu thôi, cái ta nhắm đến là tài năng của ngươi, ta hy vọng ngươi dùng tài năng của mình giúp ta hoàn thành rất nhiều việc đó.
Rồi Đỗ Duy cũng chẳng cần quan tâm xem phản ứng của gã thế nào mà chỉ về con đường phía trước:
-Nhìn đi, đã đến nhà của ta rồi đó.
Phía trước là chỗ ở tạm thời của Đỗ Duy. Chỗ đó nguyên là biệt viện của Đại hoàng tử. Nghe nói trước đây được dùng làm nơi chứa người đẹp của Đại hoàng tử. Đương nhiên đó chỉ là lời đồn đại, chẳng có ai biết là đúng hay không. Đỗ Duy cũng chẳng quan tâm, dù gì thì hắn cũng sắp rời đế đô rồi.
Chỗ ở này cũng khá rộng, lúc Đỗ Duy đến ở, những người hầu phục vụ của ngôi nhà đều đã ra đi theo sự sụp đổ của Đại hoàng tử. Đỗ Duy cũng chẳng muốn đi tìm người nữa. Hiện tại trong nhà chỉ có lão Marde, ngoài ra còn hai người hầu của gia tộc Rowling, khi gia tộc Rowling dời về bình nguyên Rowling họ không muốn rời đế đô mà lưu lại phục vụ Đỗ Duy.
Ngoài những người này ra còn có Vivian, lão chuột Gageu và thần thú đại nhân QQ nữa. Tuy nhiên sự tồn tại của lão chuột Gageu và thần thú đại nhân QQ vẫn là một bí mật, chỉ có Đỗ Duy mới biết mà thôi.
Trờ về từ nơi nguy hiểm, Đỗ Duy chợt nhìn thấy cô em Vivian đang ở trước nhà, im lìm ngồi trên bậc thang trước cửa. Hai tay chống cằm trông rất tội nghiệp đang ngơ ngẩn nhìn ra phía cuối con đường, thậm chí khi Đỗ Duy đến gần nàng cũng không biết.
-Tại sao cô ở đây ?
Đỗ Duy cười, nhìn Vivian đang ngồi ngơ ngẩn tại bậc cửa.
Kỳ thật khi thấy Vivian ra ngoài hắn cũng cảm thấy vui hơn vì kể từ cái ngày mang Vivian về từ núi Brokeback, cô bé tính tình yếu mềm khi đột nhiên biết tin thầy của mình qua đời đã trở nên rầu rĩ u sầu, suốt ngày tự nhốt mình trong phòng.
Đỗ Duy mỗi ngày đều đến thăm nàng mấy lần mà lần nào cô bé cũng im lìm không nói năng gì, vẻ mặt buồn bã, Đỗ Duy cũng thường chọc ghẹo nàng mà lần nào đang cười cười nói nói thì cô nàng đột nhiên cứ rơi nước mắt lã chã. Cuối cùng Đỗ Duy cũng hết cách, chỉ biết để nàng lại trong phòng một mình nghỉ ngơi, mong rằng đến ngày nào đó tâm trạng đau buồn trong lòng nàng sẽ vơi đi theo thời gian.
Quả nhiên, hôm nay nhìn thấy Vivian cuối cùng cũng đã ra khỏi phòng, còn ngồi trước cửa lớn nữa. Đỗ Duy bước đến, gõ nhẹ lên trán nàng một cái, híp mắt cười :
-Này ! Cô làm gì mà ngơ ngẩn vậy ? Không nghe thấy ta nói gì à ?"
Vivian hé mắt, chớp chớp đôi mắt nhìn Đỗ Duy, từ từ lấy lại thần trí, sau đó đứng lên day day cái đầu gối bị tê, thấp giọng nói:
-Anh, anh thi, thi qua được chưa ?"
Cô gái nhỏ vẫn còn vẻ mặt nhu nhược nhưng vẻ đau thương trong đôi mắt đã bớt đi nhiều, giọng nói còn mang vẻ quan tâm đến Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười, ngữ khí cũng rất dịu dàng:
-Cô cố ý ra đây ngồi đợi ta à ?
-Tôi… tôi lo cho anh.
Khuôn mặt nhỏ của Vivian ửng hồng, cúi thấp đầu:
-Ma pháp kiểm, kiểm tra, rất khó, ta lo…
Đỗ Duy dùng lực vỗ vỗ vào ngực, chỗ có gắn huy chương ma pháp dược tề sư, cười nói:
-Yên tâm, cô xem, đây là huy chương của ta, bây giờ trước mặt cô là một ma pháp sư chính hiệu rồi đó.
Vivian mở to mắt nhìn cái huy chương ma pháp dược tề sư trên ngực Đỗ Duy, không đợi cô bé mở miệng Đỗ Duy một tay kéo Vivian chạy vào nhà. Chạy được hai bước, quay đầu nhìn Poll:
-Ngươi đứng đó làm cái gì ? Vào đây !
Marde cũng vội vã từ trong chạy ra, Đỗ Duy bảo Marde dẫn Poll vào:
-Để hắn tự chọn phòng đi, ở đó còn nhiều phòng lắm. Ôii, cứ đến chiều tối lại lạnh tanh không có ai, cứ như ngôi nhà ma vậy.
Marde khẽ gật đầu, đang muốn đi xuống bỗng chợt nhớ ra một việc, xoay người lại nói:
-Cậu chủ, tiểu thư Roline có ghé, cô ấy nói mấy cửa hàng của chúng ta có chút vấn đề, gần đây làm ăn không được tốt lắm, do không đủ người làm, nếu như có thể cô ấy hy vọng ngài ghé cửa hàng một chút, hơn nữa cô ấy dường như không vừa ý lắm với hai người thợ hiện tại…. Còn nữa, về bốn cô gái sinh bốn mà ngài phái đến cửa hàng hình như tiểu thư Roline cũng không vừa lòng.
Đỗ Duy gật đầu:
-Marde, ta biết rồi…. À còn có một việc mà ông cần nhớ, sau này không được gọi là "tiểu thư Roline" nữa. Nhớ rõ, cô ấy là một kỵ sĩ, sau này trong bất cứ trường hợp nào khi nói về cô ấy đều phải gọi là "Ngài Kỵ sĩ Roline", đã nhớ chưa ? Cái này rất quan trọng.
Roline đích thực là có việc phiền lòng.
Tuy nhiên nàng hiện giờ đã theo một ông chủ, hơn nữa nhìn theo chiều hướng, ông chủ Đỗ Duy này càng lúc càng lên cao, tiền đồ sau này sẽ rất sáng sủa. Hơn nữa Đỗ Duy cũng rất tín nhiệm Roline, đã quyết định giao cả mối làm ăn hái ra tiền ở đế đô cho Roline quản lý.
Thế nhưng Roline lại không thích loại công việc như thế này.
Nói về bản chất, nàng thích quản lý đám hải tặc hơn, chí ít cũng là dẫn đội thuyền ngang dọc trên biển, dấn thân vào sóng gió, loại công việc nhiều thử thách mạo hiểm và nhiều tân kỳ mới làm Roline cảm thấy hứng thú. Chứ không phải như hiện tại, mỗi ngày mặc những bộ áo giáp đẹp đẽ đến diêm dúa, loanh quanh với bọn quý tộc giả dối kia.
Tuy vậy Roline vẫn phục tùng sự an bài của Đỗ Duy, nàng là một phụ nữ thông minh, nàng nhìn ra cái khó khăn trước mắt của Đỗ Duy là không đủ người làm. Tuy rằng vị cậu chủ nhỏ này thăng tiến vô cùng nhanh chóng nhưng đã là khởi nghiệp quá nhanh thì căn cơ lại không đủ, dưới tay không có đủ người có thể trông cậy. Đây quả là một khuyết điểm vô cùng quan trọng, nếu vấn đề này không được giải quyết ổn thỏa thì sau này sẽ có ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển của Đỗ Duy trong tương lai.
Cho nên Roline vẫn còn phải lưu lại.
Nàng tận tâm tận lực quản lý công việc làm ăn trong tay, mang hết năng lực của mình ra hàng ngày giao dịch với đám quý tộc hết lượt này đến lượt khác. Nàng không cần phải như trước đây khi còn hành tẩu trên giang hồ gặp lúc lại còn phải hy sinh chút sắc tướng… Cảm tạ Đỗ Duy đã che đậy hình tượng cho nàng. Hiện tại Roline luôn giữ bộ mặt lạnh lùng vậy mà đám quý tộc vẫn lao vào nàng như ruồi bu.
Roline biết rằng bản thân mình sắp lo không xuể nữa rồi nên dù biết hôm nay là ngày Đỗ Duy đến Ma pháp công hội để kiểm tra nhưng cô kỵ sĩ thông minh rất tin tưởng vào Đỗ Duy … Nói thật ra là nàng đã quá hiểu vị thiếu niên lắm thủ đoạn này. Kiể tra à ! Đối với vị thiếu niên này chỉ là trò vặt. Bởi vậy sáng nay nàng cũng không cần tỏ ra vẻ quan tâm đến kết quả kiểm tra của Đỗ Duy ngược lại còn ở lại cửa hàng xử lý một số công việc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sinh ý trước mắt cực kỳ tốt, mới được vài ngày đã mang lại cho Đỗ Duy một trăm năm mươi mấy vạn kim tệ thu nhập, khấu trừ tiền vốn ban đầu, tính ra chỉ trong ba ngày Đỗ Duy đã kiếm được cả trăm vạn kim tệ.
Không có đám gian thương trung gian bóc lột, đội thuyền của Đỗ Duy có thể liên tục chuyển hàng của các đội dong binh mạo hiểm từ rừng rậm Đóng Băng trực tiếp về đến đế đô. Hàng mới giá lại rẻ hơn một chút, hơn nữa dựa vào danh tiếng trước mắt của Đỗ Duy với lớp quý tộc khiến cho chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã bán được hơn nửa thuyền hàng mà Roline vừa mang về.
Nàng sau buổi sáng đã phái người dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin về thuyền đang đậu tại cảng Walker sai người tiếp tục đến phương bắc mua hàng chuyển về đế đô.
Tiếp đó nàng ngồi đợi Đỗ Duy đến.
Đỗ Duy dắt Vivian cùng tới. Cho dù cô gái nhỏ rốt cuộc đã chịu ra khỏi phòng do vậy không nên để nàng tiếp tục ngồi buồn ở nhà một mình, dẫn nàng ra ngoài một chút thì sẽ có lợi hơn cho việc giải tỏa tâm tình.
Vivian rất có hứng thú với những sản phẩm đến từ bắc phương rừng rậm Đóng Băng mà Đỗ Duy đang kinh doanh. Với con mắt ma pháp sư của mình Vivian nhận ra rất nhiều món đồ hữu dụng.
Để Vivian lại cửa hàng thong thả chọn đồ, Đỗ Duy và Roline lên tầng trên để bàn công việc một lát.
Roline trước tiên trình bày một lượt các khó khăn mà mình đang gặp phải.
Đầu tiên là việc không đủ người làm. Đúng ra làm ăn với giới quý tộc thì những cửa hàng loại này cần có những nhân viên đã được qua đào tạo… giới quý tộc thì không giống với bình thường, nếu như tuỳ tiện đến chợ nô lệ mua vài người về, không được đào tạo nghiệp vụ sẽ bị khách hàng phàn nàn, lại còn làm mất mặt ông chủ nữa. Đối với việc này giới quý tộc rất để ý.
Thật ra về vấn đề thợ thì phần lớn hàng hóa đưa về từ phương bắc là nguyên liệu thô, tuy Đỗ Duy trước khi khởi nghiệp đã thuê nhiều thợ rèn, thợ may, thợ mộc và vài thợ điêu khắc giỏi ở đế đô với giá cao nhưng vẫn hoàn toàn chưa đáp ứng được nhu cầu.
Các loại y phục tinh mỹ làm từ da của ma thú đều không thể cắt may một cách tuỳ tiện được. Giới quý tộc ngoài vấn đề chất liệu còn rất quan tâm đến việc thiết kế kiểu dáng, riêng về khoản này thì rõ ràng là vẫn chưa đáp ứng kịp.
Như những ma hạch quý giá kia cho dù phần lớn đã được ma pháp công hội mua hết nhưng một số vẫn được các gia đình giàu có mua về để chiêu dụ các ma pháp sư, rồi còn một số vũ khí…
Nói đến vũ khí, cái này khiến Roline đau đầu nhất.
Bây giờ hàng đang trữ trong khog hoàng đều là phẩm chất thượng đẳng thế mà tay nghề của hai người thợ rèn lại quá bình thường hơn nữa lại chỉ có hai người, quá ít. Mới chiều hôm qua, hai tên thợ này khi đang chế tạo thiết bị đã làm hỏng hai miếng vảy địa long, còn lúc nung lò rèn do sức lửa không đủ đã hỏng thanh kiếm, loại kiếm mỏng dài đang được giới quý tộc rất ưa chuộng hiện giờ. Lý do là do không khống chế được sức lửa nên thanh kiếm vừa mỏng vừa dài này mới đem ra thí nghiệm đã bị cái kềm của thợ rèn cắt đứt một cách dễ dàng.
Hai người thợ rèn tuy đã rất nỗ lực nhưng vì tay nghề không cao hơn nữa bọn họ tuy đã từng rèn vũ khí nhưng từ trước đến giờ lại chưa bao giờ tiếp xúc qua quá nhiều nguyên vật liệu cao cấp như bây giờ. Đó là những vấn đề trước mắt nhưng cái mà làm Roline bực mình nhất lại là mấy chị em sinh bốn mà Đỗ Duy đưa qua.
Bốn chị em sinh bốn xinh đẹp như hoa như ngọc nguyên là đồ chơi của đàn ông đáng giá cả trăm vạn kim tệ, vậy mà Đỗ Duy chẳng có chút hứng thú gì với họ, lúc khai trương cửa hàng, đã trực tiếp giao bốn chị em cho Roline để làm nhân viên.
Suy nghĩ của Đỗ Duy rất đơn giản, hắn hy vọng việc làm ăn đến lúc phát triển đến mức độ có thể chế tạo ra các đạo cụ ma pháp. Các ma pháp sư đều không thiếu tiền, về một mặt, lại có một số lượng lớn quý tộc nịnh bợ tặng họ vô số tiền của, mặt khác ma pháp sư cũng có rất nhiều các loại đá quý hiếm. Nhóm người này theo Đỗ Duy nhận xét là những người tiêu dùng tuyệt vời. Những loại ma thú tinh hạch mang về từ phương bắc có thể chế tạo ra rất nhiều thứ hấp dẫn các ma pháp sư. Đỗ Duy cũng hiểu rất rõ là bán nguyên liệu không bao giờ bằng việc bán thành phẩm. Lợi nhuận cũng cao gấp mấy lần. Nhưng vấn đề là chế tạo ma pháp đạo cụ thì những người thợ bình thường không thể làm được.