Vị bá tước Billia này cũng là một lão già cực kỳ gian xảo. Đỗ Duy càng buồn bực, nhìn trộm đánh giá lão ôn vật này, nghĩ thầm rằng : hắn muốn trốn tránh trách nhiệm, cố ý chất đống rắc rối này lên người ta ….. rốt cuộc chiến hay hòa, quan hệ trọng đại, bất luận kết quả như thế nào thì cuối cùng đắc tội cũng rất nhiều. Cái việc đứng đầu sóng ngọn gió mà lại chẳng được lợi lộc như vậy, ta nào có thể để hắn thoải mái chứ?!
Hơn nữa Đỗ Duy cùng bá tước Billia cũng đã giao thiệp qua vài lần, biết sự giảo hoạt của lão khốn này một cách sâu sắc. Ngày ở đế đô, Đỗ Duy ở thị trường nô lệ cùng quản sự của nhà bá tước Billia gây nên xung đột, bá tước này không ngờ chỉ vì đối tốt với mình mà không tiếc đánh gãy chân tên quản sự kia, còn để trước cửa phủ công tước của chính mình một ngày nữa.
Sự tình làm cho bản thân mất mặt như vậy cũng làm ra được, có thể thấy ngài bá tước này là một người có thể kiên nhẫn một cách phi thường! Kỳ thật lúc trước hắn căn bản không cần thiết cúi đầu trước Đỗ Duy. Mặc dù tước vị của Đỗ Duy so với hắn cao hơn, được sự tín nhiệm vinh dự của hoàng tử Thần. Nhưng bá tước Billia cũng là bạn tốt lâu năm từ khi hoàng tử Thần còn chưa làm nhiếp chính vương, hơn nữa luôn luôn là lão già đứng về phía hoàng tử Thần. Bằng không sau chính biến, hắn cũng sẽ không phất lên, lập tức được chia phần sản nghiệp ban đầu vốn là của gia tộc Solomon.
Hắn tình nguyện để bản thân bị mất mặt, bằng lòng đối tốt với Đỗ Duy, dạng người như vậy ….. ngược lại càng phải cẩn thận!
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy chậm rãi cười cười:
-Ngài bá tước …..
Billia vội vàng cười nói:
-Ngài và tôi đã là người quen, xưng hô như vậy đã quá khách khí rồi. Như vậy đi, dù sao bây giờ cũng không có người ngoài, sau này riêng ra, ngài đừng gọi tôi là bá tước, tôi cũng không tôn ngài là công tước. Mọi người đều thoải mái một chút đi.
Đỗ Duy nghĩ nghĩ, cười nói:
-Đã vậy, tuổi của ngài lớn hơn ta, hơn nữa đã từng là bạn cũ của cha ta. Nếu không ngại, ta sẽ gọi ngài một tiếng bác Billia là nhé.
Bá tước ha ha cười:
- Từ này về sau, ta sẽ gọi ngài một tiếng Đỗ Duy nhé, chỉ sợ ngài lại thấy ta chiếm tiện nghi của ngài 。
Sau khi hai người khách sáo một hồi, đã ngươi một tiếng "bác Billia", ta một tiếng "Đỗ Duy" vô cùng thân mật. Đỗ Duy mắt thấy cũng đã đến lúc, liền cười nói:
-Bác Billia, gia tộc của bác trên thảo nguyên có rất nhiều mối làm ăn, đối với tất cả sự tình trên thảo nguyên cũng đều quen thuộc. Lần đàm phán này, mặc dù nhiếp chính vương trên danh nghĩa để cho bác phụ trách, nhưng mà tuổi cháu còn trẻ, lại không có kinh nghiệm. Một số việc khó xử bên trong còn phải dựa vào bác đến chủ trì.
Billia lập tức lắc đầu, cười nói:
-Lời này quá khách khí rồi! Đỗ Duy, cháu mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng nói về danh tiếng, thì so với bác còn không ít hơn mười lần đâu. Bây giờ trên đại lục, ai lại không biết công tước Tulip là một thiên tài ma pháp sư chứ? Hơn nữa cháu tới Tây Bắc mặc dù ngắn ngủi có một năm, nhưng đã sáng tạo ra vô số kỳ tích. Huống chi, lần này người thảo nguyên lén xâm nhập vào …. Mặc dù chiến công nhường cho bọn quân Tây Bắc nhận, nhưng người sáng suốt đều biết, quân Tây Bắc cùng lắm chỉ là mạo nhận, chính thức đánh bại Đầu Sói Vàng là cháu. Thần điện hạ coi trọng cháu cũng là lẽ đương nhiên. Việc lần này, cháu không cần nhường người khác! Bác ư …… ở bên cạnh cháu vẫy cờ hò hét là
được rồi.
Đỗ Duy trong cự nự, thầm mắng lão này giảo hoạt, nhưng trên mặt lại càng cười thân thiết:
-Bác Billia khích lệ thế này, đã làm cho cháu có chút không có ý tứ rồi! Bất kể thế nào, tuổi của ngài so với cháu lớn hơn. Việc quan trọng thế này, ngài so với cháu còn quen thuộc hơn ….. Nguồn: https://trumtruyen.vn
-Đó cũng chỉ là ta sinh sớm vài năm, lâu hơn vài tuổi mà thôi. Đỗ Duy, lần đàm phán này, nếu điểm quan trọng nào trong đó cháu còn cái gì không rõ, bác sẽ giải thích hết cho cháu. Thần điện hạ phái bác đến hỗ trợ cháu, bác nhất định sẽ cố gắng làm trợ thủ tốt của cháu.
Hai người vòng vo nửa ngày, Billia này vẫn cắn chặt lấy từ "hiệp trợ" này không buông miệng. Đỗ Duy thở dài, củ khoai nóng bỏng tay này đối phương không chịu nhận, không khỏi cười khổ một tiếng, từ bỏ tạp niệm trong lòng, cuối cùng ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, thu lại nụ cười, trịnh trọng nói:
-Đã vậy thì…. Bác Billia, bác hiểu rõ đế đô, hiện giờ trong đế đô ….. tình huống của quân bộ cùng Thần điện hạ, rốt cuộc thế nào?
bỗng nhiên trong mắt Billia hiện lên vẻ cự nự:
-Quân bộ ư? Hừ …. Đám lão thành bộ thống lĩnh kia còn có thể thế nào, cũng chỉ là một ngày ầm ĩ ba lượt, làm cho trời đất tối đen. Thần điện hạ cũng không quản phiền nhiễu. Ài! Cháu không biết thôi, bây giờ chính bên trong bộ thống lĩnh ầm ĩ, cuối cùng đánh hay không đánh. Sau đó bộ thống lĩnh cùng bộ tài chính ầm ĩ, cuối cùng muốn gia tăng ít nhiều quân phí dự tính. Lại sau đó, bộ tài chúng cùng phòng giám sát ầm ĩ, trách cứ và giám sát đối với tình báo trong tay làm bất lợi. Cuối cùng phòng giám sát cùng bộ thống lĩnh ầm ĩ, trách cứ quân Tây Bắc không phối hợp sưu tầm công tác tình báo……
Trong đế đô loạn thành một đống, bác ở đây nói vài câu không dễ nghe …. Hừ, cứ ầm ĩ như vậy, cũng chỉ là thứ để người thảo nguyên xem mà chê cười! Bác thấy Thần điện hạ đưa sự tình lần này vào trong tay cháu, địa điểm đàm phán đã tới thành Lâu Lân, cũng là không để người thảo nguyên thấy nội tình bên trong, lầm mất uy phong của chính mình.
Đỗ Duy nghe xong trong lòng giận dữ. Billia này đông kéo tây xé, nói toàn là thứ bát nháo trong đế đô ….. nhưng mấy việc này, Đỗ Duy nào phải đợi hắn nói? Chính mình cũng có tin tức từ đế đô phát ra! Billia ngậm chặt miệng, một chút tình tiết cũng không chịu lộ.
Đỗ Duy nghĩ tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần bất mãn, hừ một tiếng, buông chén trà, nhàn nhạt nói:
-Bác Billia, bây giờ cửa không mở, lại không có người ngoài. Cuộc nói chuyện bác với cháu, sau khi ra khỏi cửa, sẽ không có người thứ ba biết. Cháu thật tâm muốn hỏi …. Rốt cuộc chiến hay hòa, bác nói ý của mình thế nào đi?
Mắt thấy Đỗ Duy mất kiên nhẫn, Billia biết không thể giả bộ được, quá mức giả con rùa rút đầu cũng không tốt, liền cười cười:
-Đỗ Duy, cháu thật là nóng vội. Ah …. Nếu theo bác thấy thực sự ư …..
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn thoán qua của phòng đã đóng chặt, áp thấp thanh âm:
- Không đánh được!
Đỗ Duy gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục trừng trừng nhìn hắn. Billia bị Đỗ Duy nhìn chăm chú, bất đắc dĩ mới lại tiếp tục bổ sung nói:
-Lời này cũng là lời nói riêng giữa chúng ta ….. Uhm, bác xem ra, bây giờ thảo nguyên cũng đế quốc chúng ta giống như là một thiếu niên sắp trưởng thành và một người đàn ông mắc bệnh nặng! Hai bên đều nhìn thèm thuồng lẫn nhau, đều hận không được một đấm đánh tới đối phương. Nhưng đều có kiêng kỵ trong lòng. Thiếu niên còn chưa trưởng thành, sức lực còn chưa phát triển, thầm nghĩ có thể kéo dài thêm mấy ngày để cho thân thể chính mình lớn lên ngày càng cường tráng một chút, phần thắng lại càng nhiều thêm một ít. Mà người đàn ông có bệnh, bệnh nặng một hồi, sức lực tổn hao nhiều, cũng muốn thêm ít ngày, đợi chính mình khỏi bệnh rồi, sức lực liền khôi phục một c
hút.
Đỗ Duy cười cười:
-Nói như vậy, mọi người đều không muốn đánh rồi.
-Cũng không hoàn toàn như vậy.
Billia bất đắc dĩ thở dài:
-Hai bên đều biết tình hình của chính mình, những cũng biết tình hình của đối phương. Người thiếu niên mặc dù muốn thời gian để phát triển nhưng lại lo thời gian thêm dài, đối phương người đàn ông có bệnh khỏi rồi càng thêm mạnh mẽ. Mà người đàn ông có bệnh lại cho rằng, chính mình mặc dù bệnh tật không tốt, nhưng nếu thực sự đợi bệnh của chính mình khỏi một ngày nào đó, có lẽ người thiếu niên đã biến thành người trưởng thành, sức mạnh thêm lớn, càng thêm không dễ dàng ….. Đây chính là mâu thuẫn hiện giờ đó.
Kỳ thật Billia nói mấy thứ này Đỗ Duy cũng biết. Nhưng hắn chung quy phải ép cái tên trợ thủ này lộ ra mới được. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục hỏi:
-Đã là mâu thuẫn, vì sao bác Billia còn nói đánh không được vậy? Cháu lại thật ra thấy rằng đau dài không bằng đau ngắn. Đã sợ tương lai tốn thời gian, không bằng đơn giản liều mạng nỗ lực một cái giá nhất định, đem thiếu niên này đánh ngã xuống đất. Tính ra chính mình tổn thật lớn nhưng cũng là một lần và mãi mãi.
Bá tước Billia trong lòng nhảy lên, thấy ánh mắt hung hăng của Đỗ Duy, trong lòng máy động: thằng nhóc này thật là tàn nhẫn! Nhưng hắn lập tức nói:
-Ý của cháu cũng cùng quan điểm với phái chủ chiến của đế đô. Nhưng mà…. Bác thấy, lời này mặc dù có đạo lý nhưng thực hiện cũng không tránh khỏi quá khó khăn. Thứ nhất, một khi chúng ta ra tay với người thảo nguyên, quân Tây Bắc nên xử trí thế nào? Để quân Tây Bắc đánh người thảo nguyên, trước hết không nói chúng ta không thể điều động được bọn quân phiệt này …. Ha ha, nếu bọn họ không nghe điều lệnh thì phải làm sao? Chẳng lẽ để chúng ta tập hợp bộ đội phương bắc và phương nam, hay lại đưa cấm vệ quân vương thành chạy đến Tây Bắc? Như vậy quân Tây Bắc sẽ có phản ứng gì? Nếu có đánh, quân Tây Bắc giúp chúng ta thì cực tốt, nếu bọn chúng một đao ở sau lưng đâm chúng ta …..
kế hoạch đó sẽ bị phá hủy ngay.
Những lời này đã trực tiếp nói vào trọng điểm.
Tình hình trước mắt của đế quốc thật sự không chịu nổi thất bại của một cuộc chiến tranh! Vô luận là hoàng tử Thần mới lên ngôi, hay đế quốc bệnh thái hiển hiện, hiện giờ đều cần phải ổn định!
Đỗ Duy thấy Billia nói ra những thứ có chút chân thực thì mới hài lòng cười cười:
-Như vậy xem ra lời của bác Billia quả nhiên không sai, xem ra không đánh được rồi!
Billia lại khẩn trương nói:
-Cái này …. Đây cũng chỉ là một cái nhìn của bản thân bác, cũng không được chính xác! Đỗ Duy, cháu thân làm người phụ trách toàn quyền lần này, có thể nghe nhưng không thể mù quáng. Đại loại cũng là muốn bản thân cháu có ảnh hưởng tốt. Thần điện hạ đối với cháu cực kỳ tin tưởng, hơn nữa bác thấy chính điện hạ lúc này cũng không có quyết định cho nên mới giao cho cháu quyền lợi. Nếu cháu quyết định muốn đánh, bác nghĩ điện hạ hơn nữa cũng sẽ ủng hộ cháu! Trước khi bác tới, nghe nói trong đế đô, điện hạ liên tiếp hai ngày đều triệu tập các lão thành cực lớn trong quân đội tiến vào cung thức trắng đêm bàn tới sáng sớm!
Trong lòng Đỗ Duy cười lạnh, có thật là giao quyền lực mình sao? Chỉ sợ là để mình đi làm kẻ ác thôi!
Đỗ Duy đến từ thế giới kiếp trước kia tất nhiên là biết đạo lý "nước yếu không có ngoại giao" này! Thử nghĩ xem, nếu như người phát ngôn ngoại giao của nước mỹ dĩ nhiên là sáng lạng vô cùng, muốn đánh Iraq liền đánh Iraq, muốn đánh Afghanistan liền đánh Afghanistan. Mà nếu là Lý Hồng Chương của nhà Thanh thì cũng bị độc ác như vậy thôi.
Điều không may nhất chính là, bất kể chiến hay hòa thì mình cũng phải chuốc oán với một đám quyền quý đế đô thôi.
Nếu mình chủ trương chiến, sẽ liền đắc tội với phái chim bồ câu. Nếu chủ hòa, sẽ liền đắc tội với phái chim ưng.
Sau khi nói chuyện với Billia một lát, lão hồ ly này lấy có đi đường dài mệt nhọc, đi nghỉ ngơi trước. Đỗ Duy lại lập tức tìm Phillip đến thương lượng. Đỗ Duy hiện giờ ngày càng ỷ lại người phụ tá phát triển nhanh chóng này. Hơn nữa Ron Barton là võ tướng bên người lúc mới đầu có chút xem thường người tuổi trẻ yếu nhược này, nhưng sau đó dần dần tôn kính hắn hơn. Nói lý ra đều nghĩ người tuổi trẻ này tuyệt đối là một Tể tướng tài giỏi.
Sau khi cùng Đỗ Duy nói chuyện một lát, Phillip suy tư một lát. Bỗng nhiên đưa ra một biện pháp.
-Ngài công tước, ta thật ra nghĩ rằng. Có thể đánh cũng không đánh! Quyền quyết định này, là một củ khoai nóng bỏng tay. Một khi hoàng tử Thần bỏ lại cho ngài, ngài không thể bỏ lại cho người khác sao?
Đỗ Duy cười khổ nói:
-Ta thật ra muốn bỏ lại cho Billia, tuy nhiên kẻ kia so với mỡ còn trơn hơn. Sống chết không chịu rút lui.
Phillip cười cười, thấp giọng nói:
-Bỏ lại cho người mình cũng không xong …. Vậy, không ngại bỏ lại cho người thảo nguyên chứ?
-Ah?
Mắt Đỗ Duy sáng lên! Lời này như một tia sáng, lập tức chiếu rọi sương mù trong lòng Đỗ Duy. Đỗ Duy tán thưởng nhìn Phillip một cái, chợt cười mà nói:
-Phillip khá lắm, đã được một năm, ngươi hiện giờ càng ngày càng giảo hoạt đó!
Phillip cũng nhẹ nhàng cười, khom người nói:
-Tại được làm việc bên người ngài …… Ah, ngài lúc trước cùng ta nói một câu gọi là …… Ah, chính là: Gần đỏ liền hóa đỏ, gần đen liền hóa đen.
Đỗ Duy sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười nói:
-Cái gì thế ….. Ta nói là gần mực thì đen gần đèn thì rạng chứ!
Người của đế quốc Roland xem ra quả nhiên không thể hiểu rõ văn hóa phương đông chính thức. Tuy nhiên Đỗ Duy lập tức tỉnh ngộ ra, cười mắng một câu:
-Phillip ngươi được lắm, đây là lừa gạt mà, sự hèn hạ của ngươi là theo ta học được sao?
Phillip mỉm cười:
-Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà!
Có ý tưởng này, Đỗ Duy lập tức thoải mái hơn nhiều, vì vậy liền hạ lệnh bắt tay vào chuẩn bị vào việc đàm phán.
Bá tước Billia chậm rãi mang đến đầy hai xe văn kiện, trong đó không ít hơn hai hòm lớn đều là bản ghi chép tốc ký* nhiều ngày trước đàm phán ở đế đô. Đỗ Duy chủ yếu lật, nhưng không có gì ở trong những thứ này. Tất cả đều là một chút nước bọt song phương nhổ vào lẫn nhau, nội dung dinh dưỡng không có cái gì.
(*Nguyên văn: 坦帕记录 : thản mạt ký lục = ghi chép Tampa .
Tampa là một thành phố bên bờ Tây của tiểu bang Florida, Hoa Kỳ, do tần số bão tố cao nên thành phố mới có tên gọi như là Tampa, tiếng thổ dân châu Mỹ Calusa từ này có nghĩa là "tia chớp" = tốc độ nhanh = tốc ký – nó chơi tiếng lóng nên mình chỉ có thể đoán như vậy, thánh tổ Khiêu Vũ)
Cũng giống như những kẻ bên ngoài hùng hổ còn bên trong thì nhút nhát quát tháo lẫn nhau:
-Ngươi tới đánh ta đi!
-Ngươi có giỏi thì ra tay trước!
-Ngươi có giỏi thì ra tay trước!
-Ngươi đánh trước!
-Ngươi đánh trước!
Mấy thứ nước miếng chính khách này so với hàng vạn cuộc cãi cọ thông thường kỳ thật giọng điệu cũng chỉ hoa lệ hơn một chút thôi.
Ah ….. Đưa miếng khoai bỏng tay này bỏ lại cho người thảo nguyên …. Thật ra lại là một ý tưởng vô cùng tốt đó!