Đêm nay Đỗ Duy không hề làm việc gì đen tối với vị hôn thê bé nhỏ này của mình, thuần túy chỉ là vì không nghĩ tới việc hủy hoại đi nụ hoa còn chưa hoàn toàn trưởng thành này... Đợi nàng ta lớn hơn một chút đi.
Hai người nói chuyện rất nhiều, cuối cùng rồi Vivian mệt quá mà ngủ thiếp đi trong lòng Đỗ Duy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Hừng sáng hôm sau, Đỗ Duy đã sớm rời khỏi phòng Vivian, để lại vị hôn thê bé nhỏ còn trong cơn ngủ say, sau đó bắt đầu chuẩn bị sắp xếp trở về đế đô.
Vài ngày sau, Đỗ Duy bận rộn vô cùng.
Trở về đế đô chẳng phải là một chuyến du lịch tùy tiện. Thân là lãnh chúa một cõi, trở về đế đô tự nhiên sẽ không thiếu việc gặp mặt phần lớn giới quyền quý tại đế đô, bao nhiêu quan hệ cần phải lui tới liên lạc cho khá. Phải chuẩn bị một số lượng lớn lễ vật là chuyện đương nhiên. Đây cũng chẳng phải là Đỗ Duy cần phải đị bợ đỡ ai, dù sao với địa vị hiện tại của hắn, đa số mọi người đều muốn tới bợ đỡ hắn, nhưng tóm lại kết giao là việc nên làm.
Còn thêm rất nhiều việc trong phủ công tước cần phải an bài cho tốt trước khi rời khỏi.
Cuối cùng Đỗ Duy quyết định triệu tập tất cả thủ hạ, đem sách lược khi hắn rời khỏi công bố cho mọi người.
- Chuyện trong nhà không liệu được thì hỏi Phillip. Chuyện bên ngoài không lo được thì hỏi Ron Barton!
Kỳ thật nửa câu sau thiếu chút nữa là Đỗ Duy đã nói thành "chuyện bên ngoài không lo được thì hỏi tên gà mờ". Cũng may là hắn còn nghĩ đến thân phận nên lời nói vừa tới cửa miệng đã lập tức chữa lại.
Đồng thời đối với nhân tuyển mà hắn đem theo tới đế đô, Đỗ Duy cũng đã có nghĩ tới.
Lần này trở về, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì. Dù sao tình hình bên trong đế đô cũng đã ổn định lại rồi, trong khi hắn lại đang lúc được trọng dụng, sẽ chẳng có ai tới đối phó với hắn. Hơn nữa, thực lực hiện giờ của Đỗ Duy cũng không phải yếu kém. Chỉ cần không đụng phải cường giả đỉnh điểm của đại lục thì hắn cũng có khả năng liều mạng được.
Nhưng Long tộc kia... dù sao thì vẫn còn phải lo tới. Lão Long mất đi một đứa con, càng sẽ không bỏ qua cho hắn. Cũng không biết bọn chúng cùng với đám Tội Dân phương Bắc đã đánh xong chưa. Sau khi đánh xong rồi, sợ rằng sẽ tới tìm mình gây chuyện. Cho nên mang theo vài tên cao thủ để bảo hộ cũng là điều phải làm.
Bất quá Hussein là người đầu tiên bị Đỗ Duy bác bỏ. Thật buồn cười... hắn chính là thủ phạm truy nã hàng đầu của thần điện! Mang theo hắn trở về, vạn nhất bị người của thần điện nhận ralà hỏng chuyện ngay.
Rodriguez cũng bị Đỗ Duy bác bỏ. Dù sao thì vị thánh kỵ sĩ này trong quá trình đảo chính thiếu chút nữa là giết chết Thần Hoàng Tử, cũng coi như là cao thủ phản nghịch trọng tâm rồi! Tự mình chiêu nạp một tên cao thủ như vậy, Thần Hoàng Tử khẳng định là đã biết. Hắn chẳng nói gì cũng coi như rất là nể mặt mình rồi. Nếu mình cứ mang theo Rodriguez trở về đế đô lạng qua lạng lại dưới mắt Thần Hoàng Tử, thì thật có chút không biết điều.
Vậy... lão áo xanh Gandalf cũng khẳng định là không thể mang theo. Thứ nhất, lý do cũng chẳng khác Rodriguez bao nhiêu. Thứ hai, tính tình lão gia hỏa này vốn rất cổ quái. Dẫn lão ta theo, tự mình chưa chắc đã có thể sai phái được gì. Vạn nhất lão ta giở trò thì thật là phiền phức.
Cuối cùng, không còn cách nào khác đành chọn lấy nữ vương Medusa! Vị nữ vương này bị bỏ rơi lâu lắm lâu lắm rồi, dần dần đã có chút bất mãn. Lúc đầu nàng chịu lộ mặt, là vì chính mình đáp ứng dẫn nàng theo để hiểu thêm về thế giới nhân loại. Nhưng hiện tại xem ra mình chỉ là nhét nàng một xó phòng nào đó để ngủ mà thôi.
Sợ rằng đổi lại là mình cũng sẽ ôm một bụng oán khí.
Hơn nữa, hôm đính hôn kia, nàng cũng đã ngỏ lời muốn theo mình ra ngoài. Nếu như mình cự tuyệt... vậy trở mặt với vị nữ vương này thật chẳng phải là trò đùa!
Cũng may, tính tình Medusa mặc dù cổ quái, nhưng dù sao đầu óc so ra còn khá đơn giản, cũng không khó đối phó như lão gia hỏa mũ xanh kia. Cho dù gặp phải chuyện gì, dựa vào mồm miệng lanh lẹ của Đỗ Duy, tin rằng có thể đối phó khiến tiểu thư Nicole này ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của mình.
Hơn nữa, thực lực của người đẹp rắn này cũng thật là khủng bố. Mang nàng ta theo trên đường, coi như là có được một cao thủ siêu cấp.
Cứ như thế, ba ngày sau lễ đính hôn, Đỗ Duy đã chuẩn bị tốt mọi thứ, dẫn theo nhân mã, chuẩn bị hành trình lên đường trở về đế đô.
Lần này bên cạnh hắn ngoại trừ thị vể trưởng Raoen và các thị vệ khác, còn dẫn theo một con rắn và một con chim (QQ đại nhân) lên đường.
Khi lên đường, đám thủ hạ tướng lãnh phụ tá, cùng vị hôn thê Vivian đều tiễn hắn tới tận cửa thành. Còn hai chị em Listeria thì không có xuất hiện. Sự thật thì khiến Đỗ Duy kinh ngạc chính là sau khi hắn đính hôn, cặp chị em này rất ít khi tới gặp mặt hắn. Về phần cái tên tiểu tử Mose của nhà Listeria thì Đỗ Duy đã sớm coi không thuận mắt, đẩy hắn từ lâu tới một trấn nhỏ khác rồi, viện cớ là cho theo đệ tử Lam Hải học tập.
Chị em Listeria không gặp mặt hắn, quá nửa là vì sau khi hắn đính hôn, bọn họ cuối cùng dứt bỏ hy vọng rồi. Như vậy cũng tốt...
Đỗ Duy đứng cạnh xe ngựa, quay lại nói lời từ biệt với từng người, rồi lại ôm ấp vỗ về vị hôn thê bé nhỏ của mình một hồi.
Sau đó, khi hắn vừa định lên xe thì đám tướng lãnh phía sau đột nhiên đồng thời dùng thanh âm hùng tráng uy vũ, lớn tiếng hô:
- Cầu chúc công tước đại nhân trở về đế đô thuận buồm xuôi gió, thăng quan tấn tước!
Nói xong, mười mấy tên đại hán tướng quân uy phong lẫm liệt, cùng quay về phía Đỗ Duy giơ ngón tay giữa lên...
Đỗ Duy chỉ thiếu chút nữa là lộn nhào xuống đất, sau đó liền đưa mắt nhìn Vivian:
- Em... là em dạy bọn họ à.
Nhìn thấy vị hôn thê bé nhỏ xinh đẹp của mình cùng đứng chung với đoàn người chỉ ngón giữa về phía mình, Đỗ Duy thật là muốn đâm đầu mà chết cho rồi.
Đỗ Duy cắn răng xoay người bước lên xe ngựa, hung hăng quay sang tên mã phu nói:
- Rufik, đi thôi!
Rufik... cũng chính là tên quốc vương tương lai của Nam Dương và Liên Hiệp Anh, hiện đang giữ chức phu xe ngựa cho công tước đại nhân Hoa Tulip. Tới vùng Tây Bắc này được một năm, vẫn luôn theo bên cạnh Đỗ Duy. Tên thiếu niên năm xưa, nay đã tráng kiện hơn nhiều. Vừa nghe được lệnh, vẻ mặt hắn kính cẩn nhìn Đỗ Duy, rồi nghiêm chỉnh vung roi ngựa...
Xe đi được mười dặm, đến được một sườn núi phía đông của thành Lâu Lan. Nhìn xa xa phía trên có vài thớt tuấn mã bạch sắc đang chờ ở đó. Lên tới trước mặt thì rõ ràng là mấy tên Bạch Vũ kỵ sĩ của gia tộc Listeria.
Đại đa số Bạch Vũ kỵ sĩ đều đã gia nhập vào sư đoàn kỵ binh của Đỗ Duy. Còn lại mấy người này, chính là tùy tùng bên người phu nhân Listeria.
Một tên Bạch Vũ kỵ sĩ giục ngựa tới trước đoàn xe của Đỗ Duy, đứng từ xa để cho biết hắn không có ác ý, rồi tên kỵ sĩ giơ tay, ra hiệu hắn không hề có mang theo bất kỳ vũ khí nào.
Đỗ Duy nhìn thấy tên bạch vũ kỵ sĩ này liền rung động trong lòng...
- Công tước đại nhân. - Tên kỵ sĩ này giục ngựa tới bên cạnh cỗ xe ngựa của Đỗ Duy, ngồi trên ngựa thi lễ kỵ sĩ rồi mới khách khí nói:
- Ta phụng mệnh hầu tước phu nhân chờ ở nơi đây. Hầu tước phu nhân nói, ngài lần này về đế đô, bận rộn công việc, nhưng thân phận của ngài tôn quý, có chút chuyện nhỏ nên không tiện ra mặt. Gia tộc Listeria chúng ta ở đế đô cũng có không ít sản nghiệp cùng nhân thủ. Nếu ngài cần, thì có thể tùy ý sai khiến. Phu nhân sai ta đưa tới tấm huy chương này. Dựa vào tấm huy chương này, là có thể điều khiển tất cả nhân lực, tài lực của gia tộc Listeria tại đế đô.
Nói xong, hắn xuống ngựa, cung kính dùng hai tay dâng tấm huy chương lên cửa sổ xe ngựa. Sau đó không nói gì thêm, xoay người lên ngựa, thi lễ kỵ sĩ rồi quay đầu giục ngựa bỏ đi.
Nhìn thấy tên Bạch Vũ kỵ sĩ này bỏ đi, Đỗ Duy mới rờ rờ lấy tấm huy chương, trong lòng không khỏi thở dài.
Vị phu nhân Listeria này, vẫn còn chưa chịu buông tay a...
Lần thứ hai bước lên con đường trở về đế đô. Những gì sẽ chờ đợi Đỗ Duy tại đế đô đây?